Tuấn Hạo mở miệng, định nói lại một lần nữa những gì mình vừa mới nói, nhưng lại không nói ra được.
Nó dùng lực mạnh đẩy người Tuấn Hạo ra, nói “Tôi là đàn ông, cậu cũng là đàn ông.”
“Đàn ông ư, tôi lại nhìn trúng cậu mất rồi.”
Tuấn Hạo nói xong liền quay người đi, chỉ còn thấy cái bóng nhỏ in trên tường.
Dạo gần đây, Cao Ngọc Mai mượn cớ thăm con, ngày nào cũng đến.
“Con yêu, mẹ đến thăm con rồi đây”
Đây chính là câu cửa miệng của Cao Ngọc Mai.
Mà mỗi lần Cẩu Thặng của chúng ta, à không, giờ đổi tên là Quả Quả rồi, luôn đi tới ôm hôn Cao Ngọc Mai, sau đó trò chuyện một phen thì lại tiếp tục đi chơi.
Tình cảm đạm bạc như vậy, nhưng Cao Ngọc Mai luôn khẳng định đó là con của cô ta, khiến người ta đầy nghi ngờ.
“Quả Quả, cậu có chắn đó là mẹ của cậu không?” Nguyệt Nguyệt cũng nhận ra đó không phải mẹ của Quả Quả.
Mà hiện tại, Quả Quả đang nhìn người mẹ đang làm dáng của mình từ xa:“là mẹ tôi”
Nguyệt Nguyệt không nghe được tiếng nghiến răng của cậu bé, nhưng Tuấn Hạo lại nghe rõ âm thanh ấy. Cậu cúi đầu xuống, rồi nhìn người bạn nhỏ Quả Quả, trong mắt cậu ánh lên cảm xúc lẫn lộn.
Ngày hôm đó, Thịnh Trình Việt vẫn ở trong phòng uống trà trò chuyện với Tiêu Mộc Diên, bọn trẻ vẫn đang vui đùa trong sân vườn.
Thịnh Trình Việt đi ra ngoài nhận điện thoại của Phong, nói việc anh ta theo dõi bấy lâu nay có chuyển biến mới, cho nên anh rời khỏi một chút.
Đúng lúc đó, Cao Ngọc Mai cũng đến.
Cao Ngọc Mai trang điểm rất đẹp, rất phong cách thời thượng. Cô ta nhận thấy Thịnh Trình Việt không có ở đây, thế là liền rũ bỏ vẻ ngoài thục nữ như ngôi sao. Cô ta vừa thấy Tiêu Mộc Diên liền kiêu ngạo, vênh mặt lên.
“Chị Cao, chị uống trà không? “ Tiêu Mộc Diên cảm thấy việc Cao Ngọc Mai ngày ngày làm bộ dạng đó cũng phát mệt.
Cao Ngọc Mai nhìn thấy ấm pha trà trên tay của Tiêu Mộc Diên, đột nhiên cười: “Cái bộ pha trà này là đồ trước đây tôi đã mua. Không ngờ Thịnh Trình Việt vậy mà vẫn thích uống hồng trà. Nhớ trước kia anh ấy thích uống trà xanh, nhưng mà tôi không thích, thế là anh ấy liền đổi theo ý thích của tôi.”
Mặc dù Tiêu Mộc Diên trong lòng không vui, nhưng không để lộ cảm xúc ra bên ngoài. Cô nhìn Cao Ngọc Mai, mỉm cười một cách miễn cưỡng: “Tôi thấy cô Cao bây giờ thích hợp với việc uống trà xanh hơn rồi đấy, hay là tôi cho cô xem trong kho nhà chúng tôi còn hoa sen trắng* không nhé?”
*Ý nói Cao Ngọc Mai giả vờ thanh cao.
“Tiêu Mộc Diên, ý cô là sao?” Cao Ngọc Mai tất nhiên là nghe hiểu những gì mà Tiêu Mộc Diên đang đâm thọc mình.
“Tôi mới là người hỏi cô xem là cô có ý gì, lúc nào cũng tùy ý ra vào nhà của tôi, không biết là rốt cục cô lấy tư cách gì để bước chân vào nhà của tôi.” Tiêu Mộc Diên đặt cốc trà trên bàn, đứng dậy đối đáp lại với Cao Ngọc Mai: “Cô đừng có nói là cô qua nhà tôi với tư cách là mẹ của đứa bé, thời gian cô ở bên đứa bé có bao giờ lâu hơn một phút đâu, cô còn dám nói cô là mẹ của nó ư?”
“Tôi...tôi đến đây chính là để thăm con.” Khẩu khí của Cao Ngọc Mai lúc này nhẹ xuống một chút, nhưng nhìn Tiêu Mộc Diên lúc này, Cao Ngọc Mai cũng tức giận không thể hạ giọng xuống được.
Không, Tiêu Mộc Diên chỉ đơn thuần là đang thấy phiền với bộ dáng làm bộ làm tịch của Cao Ngọc Mai mà thôi.
Cao Ngọc Mai không chào hỏi một lời liền ngồi xuống, tự rót trà uống, nhấp nháp kĩ mùi vị ly trà: “Trước đây, Trình Việt từng bao hẳn tòa nhà để có không gian tỏ tình với tôi, khi đó anh ấy đã theo đuổi tôi rất lâu, mà tôi vẫn một mực từ chối anh ấy, nhưng lần đó, tôi quả thực rất cảm động.”
“Khi đó, tôi luôn cảm thấy anh ấy là công tử hào hoa, không dám trao thân gửi phận mình cho anh ấy, nhưng sau này khi chúng tôi ở bên nhau... tôi phát hiện tất cả đều không phải vậy, anh ấy đối với tôi rất tốt, tôi thực sự không muốn rời xa anh ấy.”
Nghe một người phụ nữ khác nói trước mặt mình về việc chồng mình đối xử với cô ta tốt như thế nào, Tiêu Mộc Diên không biết làm sao để có thể nhịn được: “nếu đã không muốn rời xa anh ấy, tại sao sau đó cô vẫn rời bỏ anh ấy, nếu cô không bỏ đi, thì chuyện gì cũng không xảy ra rồi, cô thấy còn có thể có sự tồn tại của tôi được không?”
Mặc dù nói như vậy có chút không cam lòng, nhưng mà nói như vậy không có sai. Ngược lại, mặc dù Cô và Nguyệt Nguyệt, Viễn Đan có thể không nhận nhau với Tuấn Hạo, thì vẫn có thể sống cuộc sống rất thoải mái, làm gì có chuyện trước kia phải nhọc lòng như thế?”
Cao Ngọc Mai cũng không thể nghĩ rằng Tiêu Mộc Diên sẽ nói những lời này, Cao Ngọc Mai đơ người ra, sau đó kéo tay Tiêu Mộc Diên và nói “ Vậy bây giờ cô để Trình Việt quay về bên tôi đi, đằng nào cô cũng không quan tâm đến mà, có đúng không?”
“Ai nói tôi không quan tâm” Bây giờ bảo cô từ bỏ, không thể nào.
“Tin tôi đi, Tình cảm Trình Việt với cô chỉ là nhất thời mà thôi. Anh ấy đã từng đứng dưới kí túc xá của tôi, gọi thật to tên của tôi, rồi hát bài hát tình ca cho tôi nghe. Chắc cô chưa bao giờ được anh ấy làm như vậy đúng không. Anh ấy cũng quỳ gối xuống cầu hôn tôi trong lễ tốt nghiệp, chắc cô cũng chưa bao giờ được anh ấy tỏ tình như vậy đúng không. Khi ấy, Thịnh Trình Việt thực sự rất đẹp trai.”
Nghe Cao Ngọc Mai nói những lời như vậy. Tiêu Mộc Diên ngây người, bộ dạng bây giờ của Thịnh Trình Việt như ông chú cán bộ ấy, sao có thể hào hoa đến vậy trong quá khứ được cơ chứ. Đúng rồi, làm sao có thể sánh Thịnh Trình Việt của bây giờ với Thịnh Trình Việt của trước đây được chứ.
“Đó đã là quá khứ rôi, bây giờ đã thay đổi.” Vì Thịnh Trình Việt của hiện tại đã có cô ở bên cạnh rồi.
“Đó cũng là sau này, đừng nói cô không cảm nhận được tình ý của Thịnh Trình Việt dành cho tôi. Bây giờ tôi còn cảm nhận được điều đó, cô biết không, kể từ cái lần sau khi anh ấy gặp tôi, anh ấy còn đưa cho tôi cái này...” Cao Ngọc Mai lần này đến là đã có chuẩn bị từ trước, cô ta lấy ra các chứng cứ về những ngôi nhà ở các nơi Thịnh Trình Việt cho cô ta.
Tiêu Mộc Diên nhìn thấy những thứ này, trong lòng bốc đầy lửa giận.
“Tôi nói cho cô biết, đây đều là Thịnh Trình Việt tặng cho tôi. Anh ấy nói bây giờ anh ấy có cô, còn có 3 đứa con, không thể đường đường chính chính ở bên tôi, anh ấy hỏi tôi có muốn theo anh ấy không. Tất nhiên là tôi muốn, vì thế tôi mới có những căn nhà này. Tôi có nhà ở thành phố này, đều là của Thịnh Trình Việt tặng cho tôi. Cô nói xem, nếu anh ấy không thực sự thích tôi, tại sao anh ấy lại tặng cho tôi những căn nhà ở thành phố này.”
Bộ dạng bây giờ của Cao Ngọc Mai rất đắc ý, khiến cho Tiêu Mộc Diên muốn xé tan nhứng thứ trong tay cô ta.
"Cô liền cam tâm tình nguyện như vậy làʍ t̠ìиɦ nhân không thể xuất đầu lộ diện hay sao?” Tiêu Mộc Diên phản đòn, nếu như cô ấy nhớ không lầm thì vừa mới đây thôi Cao Ngọc Mai đã rất kiêu ngạo.
“Chẳng còn cách nào khác, tôi yêu Trình Việt.” Cao Ngọc Mai nói, đồng thời nhìn Tiêu Mộc Diên: “bây giờ đúng là tôi có chút thương hại cô, cứ tưởng rằng Trình Việt yêu cô nhất cơ. Mấy ngày trước, có phải anh ấy nói công ty tăng ca nên rất bận đúng không? Nhưng mà anh ấy vẫn có thời gian để đến gặp tôi, thật ra năm ngoái tôi đã quay trở về rồi, về cùng ngày với 2 người, nhưng Trình Việt giấu không cho cô biết tôi trở về mà thôi.”
Năm ngoái, Trình Việt thực sự rất bận, nhưng cô biết là vì anh ấy muốn giảm bớt khối lượng công việc để nghỉ tết sớm.
“Cô đi ra khỏi nhà tôi ngay. Tôi không muốn nghe cô nói thêm bất cứ điều gì nữa.”
Tiêu Mộc Diên vô cùng tức giận, sao cô lại để người làm về nhà ăn Tết hết, để bây giờ ngày nào cũng có người tới nhà làm chướng mắt bản thân mình.
“Ấy đừng, tôi còn chưa nói cho cô biết, Trình Việt vẫn nhớ cô, mỗi lần anh ấy ôm tôi, có khi anh ấy còn kêu tên của cô đấy."