Thịnh Trình Việt dường như nhìn ra được suy nghĩ trong lòng Tiêu Mộc Diên, anh mỉm cười vuốt ve gương mặt của cô và hơi đau lòng nói. “Xin lỗi em, là tại anh bảo vệ em không tốt.”
Tiêu Mộc Diên thấy Thịnh Trình Việt như vậy thì gần như đã quên mất dáng vẻ của anh lúc đầu.
Cô nói: “Vậy anh định sau này sẽ bảo vệ em thế nào?” Cho dù cô cũng biết lần này là mình sơ suất mà ra, nhưng Thịnh Trình Việt đã nói vậy thì cô cũng sẽ không khách sáo.
Thịnh Trình Việt suy nghĩ một lát: “Như vậy đi, về sau em đi làm cùng anh.”
“Vậy thì có thưởng không nhỉ?” Tiêu Mộc Diên giơ tay ra. Trước đây, cô đã từng làm thư ký của anh.
Thịnh Trình Việt nhìn bàn tay nhỏ bé giơ ra, nghĩ đến bây giờ bọn họ còn nằm ở trên giường mà không có mảnh vải nào, anh ôm lấy Tiêu Mộc Diên, bàn tay gãi lên thắt lưng cô. “Anh có thể cho em phần thưởng ngay bây giờ.”
“Này, anh chơi xấu.” Tiêu Mộc Diên cảm giác cơ thể ngứa ngáy thì không nhịn được cười.
Sau đó, cô đột nhiên bình tĩnh trở lại và nói: “Chồng ơi, em dường như vẫn thích thiết kế. Nếu không để em quay về làm việc ở Tiêu thị đi.”
Tiêu thị cách Thịnh Thế hơi xa. Nghĩ đến Tiêu Mộc Diên không thể ở trong phạm vi tầm mắt của mình thì Thịnh Trình Việt lại lo lắng: “Nếu không thì thứ ba, thứ năm chúng ta ở Thịnh Thế. Còn thứ hai, thứ tư, thứ sáu chúng ta ở Tiêu thị? Sau đó cuối tuần chúng ta dẫn con ra ngoài chơi.”
Tiêu Mộc Diên không phải không biết cường độ làm việc của Thịnh Thế. Một khi anh đến Tiêu thị thì chắc chắn công việc ở Thịnh Trình Việt sẽ càng nhiều hơn. “Làm vậy, liệu sức khỏe của anh có chịu nổi không?”
“Vừa rồi không phải em đã thử qua sức lực của chồng mình rồi sao? Chẳng lẽ em quên? Vậy anh sẽ giúp em nhớ lại một chút nhé!” Thịnh Trình Việt nói xong thì bàn tay lại leo lên trên người Tiêu Mộc Diên. Anh dựa sát bên tai cô và nói: “Em chính là động lực của anh. Chỉ cần em ở bên cạnh thì sức lực của anh sẽ tăng mãi không ngừng.”
Tiêu Mộc Diên đỏ mặt, vùi đầu thật sâu vào trong ngực Thịnh Trình Việt. Cô cảm thấy gặp được anh chính là chuyện may mắn nhất trong đời mình.
Khi bọn họ về đến nhà thì đã qua nửa ngày rồi. Ba đứa trẻ vốn đang học bài ở trong phòng, vừa nghe được tiếng động đã lập tức chạy vội ra.
“Ba, bọn con muốn thương lượng với ba một việc.”
Thấy ba đứa trẻ vừa xuất hiện đều xông về phía Thịnh Trình Việt, Tiêu Mộc Diên nghiêm mặt giả vờ ghen: “Trong mắt các con chỉ có ba của mình thôi sao?”
Nguyệt Nguyệt cười làm lành: “Bởi vì mẹ quá xinh đẹp lại quá động lòng người ạ! Mẹ phải biết là những gì xinh đẹp đều không thể xâm phạm đâu.”
“Không sai, mẹ chịu trách nhiệm đẹp là được rồi.” Viễn Đan tán thành.
Được rồi, bản lĩnh khen ngợi người khác của ba đứa trẻ đã tăng lên rất nhiều rồi, Tiêu Mộc Diên bị dỗ cho không thể nổi nóng được nữa.
Thịnh Trình Việt đứng bên cạnh biểu hiện như muốn cố gắng học tập ba đứa trẻ.
“Các con muốn ba làm gì? Có phải các con lại thích đồ chơi nào đó không?” Thịnh Trình Việt cũng chỉ nói vậy thôi, chứ tiền riêng của Viễn Đan không biết đã lên tới mấy con số rồi. Nếu cậu thích gì đương nhiên có thể tự mình đi mua, còn cần phải nói với anh nữa sao?
Quả nhiên, ba đứa trẻ đồng thời lắc đầu.
“Còn một tuần nữa là tới đợt thi cuối kỳ, chúng con muốn tới thăm công ty của ba trong kỳ nghỉ đông.” Tuấn Hạo đứng ra giải thích.
“Các con muốn tới công ty làm gì?”
“Chúng con cũng muốn sau này được lợi hại như ba, cho nên hy vọng có thể nhanh chóng học tập được một ít kiến thức.”
Thịnh Trình Việt suy nghĩ đến tài năng của các con mình, anh cảm thấy cần phải cố gắng bồi dưỡng cho bọn trẻ. Nhưng anh nghe lời Tiêu Mộc Diên nói là nên để cho con thoải mái phát triển tài năng của mình và không thể ép chúng, cho nên anh chưa từng tạo áp lực cho chúng.
Lúc này, không ngờ các con lại tự mình đề nghị.
“Như vậy đi, nếu cuối kỳ các con đều đạt điểm tối đa thì sẽ cho các con đi tham quan.” Tiêu Mộc Diên lên tiếng. Cô vẫn cảm thấy các con mình còn nhỏ, nhưng chúng thật sự đã trưởng thành lắm rồi.
Trước đây khi bận rộn, cô cảm thấy thật tốt khi con hiểu chuyện. Nhưng bây giờ rảnh rỗi và phát hiện ra con quá hiểu chuyện, cô lại không có cảm giác tự hào cả người mẹ.
Ví dụ như đến giờ ăn cơm, đứa trẻ nhà khác có thể chờ mẹ gọi chúng ra ngoài. Còn ở nhà cô thì sao? Đến giờ cơm, các con sẽ tới gọi cô đi ăn cơm. Đứa trẻ nhà khác bị lạnh còn chờ mẹ mặc thêm quần áo, nhưng con cô hoàn toàn có thể tự lo cho mình... Có khi còn nhắc nhở cô về chuyện thời tiết...
“Mẹ, không phải chứ? Tất cả đều đạt điểm tối đa sao?” Nguyệt Nguyệt lẩm bẩm: “Thế thì chẳng phải chỉ để cho hai anh đi, không cho con đi à?”
Nguyệt Nguyệt có thể đạt điểm tối đa các môn khác, nhưng liên quan tới số học thì cô bé chỉ thường được chín mươi chín điểm... Kém một điểm cũng là kém đấy.
“Không được.” Tiêu Mộc Diên lập tức từ chối.
Nguyệt Nguyệt ôm chân của Thịnh Trình Việt, đôi mắt rưng rưng nhìn anh: “Ba, ba lại khuyên mẹ đi mà.”
Thịnh Trình Việt giang tay biểu thị mình cũng không giúp được gì: “Trong nhà này, quyền quyết định đều ở trong tay mẹ con rồi. Nguyệt Nguyệt, con vẫn phải cố gắng học tập thôi.”
Nguyệt Nguyệt xị mặt xuống và lặng lẽ đi tới bên cạnh hai người anh của mình. Cô bé liếc mắt nhìn bọn chúng và thở dài, sau đó nhốt mình ở trong phòng học bài.
Tiêu Mộc Diên cho rằng hai đứa trẻ sẽ xin cho Nguyệt Nguyệt, kết quả chúng căn bản giống như không nghĩ tới cô bé vậy.
“Lần này, em chắc chắn sẽ học tốt hơn anh.”
“Em có thể thử xem.”
“Dù sao Nguyệt Nguyệt không ở đây nên chỉ có hai chúng ta thi đua với nhau thôi.”
“Dù sao Nguyệt Nguyệt không ở, lại không ai có thể đến làm phiền em nữa.”
...
Sau đó hai người bọn họ xem việc Nguyệt Nguyệt không ở đó thành cái lợi cho mình.
Kết quả là Nguyệt Nguyệt thành công khóc tới choáng váng trong nhà vệ sinh.
Tiêu Mộc Diên nhìn ba đứa con mà thở dài. Cô dựa vào vai của Thịnh Trình Việt: “Chồng, chúng ta vẫn nên sinh thêm một đứa nữa đi. Sinh một đứa không cần quá hiểu chuyện đâu.”
Thịnh Trình Việt nghe vậy liền cười, sau đó ôm lấy Tiêu Mộc Diên: “Nghe ŧıểυ Diên Diên nói vậy, ŧıểυ Việt Việt cảm thấy rất vinh hạnh.”
Nhưng Thịnh Trình Việt cũng không làm gì Tiêu Mộc Diên. Anh đặt cô lên giường và mở nước tắm cho cô. Nếu anh còn phóng túng nữa thì sợ là cơ thể Tiêu Mộc Diên sẽ không chịu nổi mất.
“Anh Việt, Trương Lân được người ta nộp tiền bảo lãnh đưa ra ngoài rồi.”
Thịnh Trình Việt nhận được điện thoại của Lâm Phong, nghe anh ta báo cáo về tình hình sau đó. Lúc trước anh đã nói sẽ không bỏ qua cho người bắt nạt Tiêu Mộc Diên, lại bảo những người này đánh Trương Lân một trận rồi đưa đến Cục cảnh sát. Chuyện đáng lẽ có thể xác định có tội chỉ trong vài phút, kết quả lại bị người khác nộp tiền bảo lãnh ra ngoài.
“Đối phương có thân phận gì?”
Ở trong thành phố này, ai có thể chống lại anh chứ?
“Là nhà họ Trương ở thành phố Lâm.”
Lâm Phong nói ra tên của một gia tộc, nhà họ Chương và nhà họ Trương có quan hệ thông gia, cho dù cách đọc giống nhau nhưng lại khác nhau. Nhà họ Trương ở thành phố Lâm là một quý tộc ở Giang Nam và có thực lực cao hơn nhà họ Chương rất nhiều. Điều này làm người ta không khỏi suy nghĩ xem rốt cuộc Trương Lân này là ai.
Ở biệt thự nào đó trong thành phố, một cô gái đang đứng trước cửa sổ gọi điện thoại cho ai đó.