Hiên giờ Tiêu Mộc Diên đúng là đang đói, nhìn nhìn điện thoại trên tay, lại nhìn bát cháo, cuối cùng vẫn là ý muốn ăn chiến thắng, cô ngồi xuống bắt đầu ăn, dù sao thì Thịnh Trình Việt chỉ nói là cô ra ngoài, nhưng anh ta không nói là khi nào, cô có thể ăn xong rồi lại đi tìm anh ta.
Cao Ngọc Mai vì cái hôn trước khi đi lúc nãy của Thịnh Trình Việt mà tâm tình đang rất vui, cũng lười cãi nhau với Tiêu Mộc Diên, tự chìm đằm trong hạnh phúc của mình, Thịnh Trình Việt của cô quả nhiên là yêu cô, chỉ cô, và một mình cô.
Tiêu Mộc Diên chốc lát lại quay qua nhìn Cao Ngọc Mai, trong lòng càng vì cô ta mà cảm thấy không đáng, vì một nụ hôn của Thịnh Trình Việt, vui đến vậy sao? Giờ cô ta vẫn còn không biết Thịnh Trình Việt rốt cuộc là một người đàn ông đáng ghê tởm thế nào.
Haizz, phụ nữ thật đáng thương, lúc này, trong đầu Tiêu Mộc Diên vô thức nghĩ đến Trương Vân Doanh, vẫn là Trương Vân Doanh của cô tốt, chung tình lại dịu dàng, còn chỉ thích mình cô, trước nay đều không thay lòng, sau khi trải qua những năm này, anh vẫn như trước ở bên cô, tình yêu giống như vậy mới là tình yêu thật sự.
Tiêu Mộc Diên ăn xong mới đi, sau khi đi ra, trời cũng đã tối đen, đèn trên đường sáng rực, đầy màu sắc.
Tiêu Mộc Diên đi đến chỗ biển chờ, trong lòng cô, Thịnh Trình Việt hẳn là đã sớm đi rồi, nhưng cô vẫn muốn đi qua nhìn xem, khi cô nhìn chiếc lamborghini chói mắt kia, cả người cứng đờ, chân như bị kim đâm, không bước nổi nửa bước.
“Em còn sững sỡ đó làm gì? Ăn xong rồi thì lên xe cho anh.” Giọng nói lạnh nhạt của Thịnh Trình Việt truyền đến, phải biết rằng đây là lần đầu tiên anh chờ người khác, lần đầu tiên chính là một tiếng đồng hồ, người phụ nữ chết tiệt này.
Tiêu Mộc Diên vẫn thế cả người sững sờ, cô ăn xong còn nghỉ ngơi một lúc mới đi ra, vì cô cho rằng người đàn ông này chắc chắn đã đi từ đời nào rồi, nhưng anh vẫn chưa đi, vẫn đang chờ cô.
“Anh đợi tôi một tiếng đồng hồ?” Tiêu Mộc Diên có chút không thể tin nói, tuy hỏi vậy, nhưng cô gần như khẳng định.
“Em nói xem?” Thịnh Trình Việt nhướng mày nhìn dáng vẻ đờ đẫn của cô, không khỏi buồn cười, cô là bị cảm động rồi đi, không phải là anh đợi cô có chốc lát thôi sao? Cô thế mà cảm động đến rối tinh rối mù.
Tiêu Mộc Diên không lại nói gì, mở cửa lên xe, cô có hơi mất tự nhiên nhìn người đàn ông trước mắt này, trong mắt vẫn là ý không tin nổi.
“Tại sao anh phải chờ tôi?” Tiêu Mộc Diên vẫn là có chút không dám tin, nếu là Trương Vân Doanh đứng đây chờ cô một tiếng đồng hồ, cô chắc chắn sẽ tin, nhưng Thịnh Trình Việt đợi cô, tại sao lại cảm thấy có hơi kỳ lạ?
“Bởi vì anh muốn...”
Tiêu Mộc Diên cảm thấy hơi thở của Thịnh Trình Việt đột nhiên đến gần cô, cô theo bản năng né tránh, cô vươn tay ra ngăn cản tập kích của Thịnh Trình Việt, người đàn ông này thật quá nguy hiểm, cô không nên dễ dàng lên xe anh như vậy.
Nhưng vừa nghĩ đến anh ta sẽ chờ cô một tiếng đồng hồ, cô vẫn cảm thấy...
“Ba mẹ tôi đâu?” vừa nghĩ đến Tiêu Lâm và Lưu Na, giọng điệu của Tiêu Mộc Diên lập tức lạnh đi, mục đích lên xe của cô là vì gặp ba mẹ mình.
“Em gấp cái gì, ba mẹ em còn đang chơi với cháu nɠɵạı của họ?” Thịnh Trình Việt khởi động xe, không thèm để ý vẻ mặt như sắp phát điên của Tiêu Mộc Diên.
“Thịnh Trình Việt! Anh lý trí chút được không? Anh đã có người phụ nữ rồi, tại sao còn đến trêu chọc tôi, chúng ta nước sông không phạm nước giếng không tốt sao? Như thế, đối với mọi người đều tốt.” Tiêu Mộc Diên nói đến câu cuối, giọng điệu cũng bình tĩnh xuống, đúng vậy, cho dù trước đây bọn họ có vướng mắc gì, nhưng giờ họ đều đã có người mình yêu, tại sao vẫn còn dây dưa không rõ.
Sắc mặt Thịnh Trình Việt lập tức trầm xuống, đột ngột đạp gấp phanh xe.
Tiêu Mộc Diên vì không thắt dây an toàn, lại không chú ý cái, cả người nghiêng về phía trước, đâm vào cửa sổ xe, may là không sao.
“Anh không có người phụ nữ nào, nếu có, thì đó chính là em.” Đúng, bao nhiêu năm nay, anh chỉ có một người phụ nữ là cô, còn anh, từ đầu đến cuối chưa từng đụng vào Cao Ngọc Mai, trước anh rất yêu cô, không nỡ đụng vào cô, muốn chờ đến sau khi kết hôn, nhưng họ lại không kết hôn, vì vậy, người phụ nữ anh chạm vào chỉ có mình cô.
Tiêu Mộc Diên vì lời của Thịnh Trình Việt mà sững sờ, cô muốn phản bác gì đó, nhưng khi chạm đến ánh mắt lạnh lùng của Thịnh Trình Việt, cô vẫn là không nói nên lời, ánh mắt anh kiên định như thế, không kẽ hở.
“Xin lỗi, tôi không hiểu anh đang nói cái gì?” Mặc dù họ trong sáu năm có vướng mắc, nhưng cô nghĩ, là anh đã phụ cô, nếu không, làm sao cô sẽ ép bản thân quên đi ký ức sáu năm này chứ?
Thịnh Trình Việt bắt lấy tay của Tiêu Mộc Diên, nắm chặt, con mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm cô, dường như muốn nhìn thấu cô.
“Em hiểu, em hiểu anh đang nói gì? Chúng ta trước đây từng trải qua rất nhiều chuyện, muốn biết chuyện về ba đứa trẻ kia không? Còn nữa, chuyện của chúng ta.” Khi Thịnh Trình Việt nói đến hai người họ, sắc mặt trầm đi, là lỗi của anh, anh thừa nhận, là anh phụ bạc cô.
Tiêu Mộc Diên yên lặng nhìn Thịnh Trình Việt, ánh mắt mê man, nhưng cô vẫn thấy rõ trong đáy mắt anh có tia tự trách, chớp mắt đó, cô muốn nhớ lại sáu năm này, nhưng ngay giây sau, cô liền phủ định cách nghĩ này, không được, cô không muốn nhớ đến sáu năm này, cô biết, cô nhất định là bị tổn thương rất sâu.
“Tôi không muốn biết, tôi cũng không muốn có bất kỳ dính líu với anh.” Ngữ khí của cô có chút lạnh lùng, đúng thế, cô là không muốn dây dưa với anh, cô tin tưởng chắc chắn, người cô yêu chỉ có một mình Trương Vân Doanh.
Thịnh Trình Việt bỗng nắm tay Tiêu Mộc Diên chặt hơn, cô thế mà nói không muốn có bất kỳ dây dưa gì với anh, cô biết cô đang nói gì không? Cô có biết cô yêu ba đứa trẻ đó thế nào, nhưng mà hiện giờ, cô chẳng hề hỏi han chúng.
Thật ra, việc anh mạnh mẽ cướp hai đứa trẻ đến trong tay, anh chỉ vì muốn giữ lấy trái tim cô, để cô có thể quay về bất cứ lúc nào, anh cũng có thể lợi dụng ba đứa trẻ để gặp cô, nhưng anh không ngờ tới, cô lại quên đi, quên đi cả anh và ba đứa trẻ.
Phải biết rằng, để một người phụ nữ quên đi thứ mà cô ta để ý nhất, cần biết bao nhiêu dũng khí, nhưng cô lại làm được, trong lòng cô, rốt cuộc hận đến thế nào?
“Nếu anh nói, anh có quan tâm em, em đồng ý nhớ lại không?” Thịnh Trình Việt đè thấp giọng nói, anh phát hiện, anh không những quan tâm cô, mà ở đâu anh cũng nghĩ đến cô, trong đầu anh, hầu như toàn bộ đều bóng hình của cô.
“Ha!” Tiêu Mộc Diên cười khẽ một tiếng, anh cho rằng cô sẽ vì cái gọi là quan tâm của anh mà đi nhớ lại những thứ khiến cô đau khổ sao? Vậy thì anh cũng đánh giá quá cao bản thân rồi.
Nghĩ đến những việc anh ta đã làm với cô, đặc biết là lúc ở trong sòng bạc, khi anh để cô lên bàn xoay, trong nháy mắt anh nổ súng, cô gần như tuyệt vọng, anh mãi mãi sẽ không thể cảm nhận được, bởi vì anh không có nhân tính.
Một người có thể lấy tính mạng của khác ra đặt cược, anh là người đàn ông không có trái tim, nếu đã không có trái tim, làm sao có tình yêu.
Thịnh Trình Việt hiển nhiên không biết lúc trước, nổi hứng lên chơi một trò chơi, lại sẽ khiến lòng cô mang một bóng ma không thể xóa mờ, cũng chính là bóng ma ấy, lại kéo giãn khoảng cách giữa họ thêm nữa.
“Có vài chuyện, đã qua rồi, vĩnh viễn cũng sẽ không quay lại, vì thế, chúng ta, trở thành người xa lạ đi.” Cô không muốn có quan hệ dính líu gì đến anh, một chút cũng không muốn, cũng không biết tại sao, nghĩ đến những anh đã làm với cô, cô không có chút hảo cảm nào.
“Mọi việc đều do con người làm ra, chẳng có gì mà không quay lại được.” Thịnh Trình Việt phản bác nói, anh có một loại dự cảm, người phụ này một chút cũng không nguyện ý nhớ lại anh, trong đáy mắt cô có sự không kiên nhẫn, anh thấy rõ, là vì Trương Vân Doanh sao? Bởi trong lòng cô có một Trương Vân Doanh, vì vậy, cô bắt đầu không kiên nhẫn với anh?
Trong mắt xẹt qua tia phẫn nộ, anh tuyệt đối sẽ không cho phép cô và Trương Vân Doanh ở bên nhau.
“Tình trong thế gian là không thể quay đầu, mất đi chính là mất đi, là không quay về được, giống như anh đã từng tổn thương tôi, là không thể nào bù đắp lại được.” Tiêu Mộc Diên cũng không hiểu tại sao lại nói những thứ này, nhưng nhìn người đàn ông trước mắt dây dưa không rõ với cô, lại còn ba đứa trẻ kia, trực giác nói cho cô, người đàn ông trước mắt đã từng tổn thương cô sâu sắc.
Mắt của Thịnh Trình Việt lại sâu thêm, cô thế mà lại biết anh từng tổn thương cô sâu sắc, là Trương Vân Doanh nói cho cô? Anh ta cho rằng như thế có thể gây xích mích giữa mình và Tiêu Mộc Diên, thì Tiêu Mộc Diên sẽ ở bên anh ta sao?
“Anh sẽ khiến em lại yêu anh.” Trước kia cô từng yêu anh, vậy anh có cách để cô lại yêu anh, như thế, có phải cô sẽ không quay về bên Trương Vân Doanh nữa?
“Tôi sẽ không yêu anh.” Giọng điệu của Tiêu Mộc Diên là tuyệt đối khẳng định, cô chỉ yêu một mình Trương Vân Doanh, cô tin chắc bản thân sẽ không phải là kẻ phụ tình, hơn nữa đối phương lại còn là tên ác ma như Thịnh Trình Việt, cô làm sao có thể yêu người đàn ông như Thịnh Trình Việt chứ?
“Vậy chúng ta chờ xem.” Ngữ khí của anh là khẳng định, trong lòng cô có anh, cứ cho là hận, vậy cũng sẽ không quên đi, anh đã khắc sâu trong tim cô, anh sẽ lại theo đuổi cô.
“Anh đừng quên trong nhà anh vẫn còn một Cao Ngọc Mai, cô ta là người phụ nữ anh rất yêu đấy.” Tiêu Mộc Diên không quên nhắc nhở nói, thực ra có thể thấy anh rất yêu người phụ nữ thích ra vẻ kia, một tên biến thái yêu một cô gái trong ngoài không giống nhau, quả thật là xứng đôi.
“Em đang ghen?” Thịnh Trình Việt dường như phát hiện ra cái gì, ánh mắt chợt lóe. Người phụ nữ này đang ghen sao?
Tiêu Mộc Diên trừng mắt, ghen? Nực cười, cô làm sao có thể ghen vì tên biến thái này, người cô yêu có một mình Trương Vân Doanh.
Đúng lúc này, điện thoại cô bỗng nhiên reo lên, lại còn là nhạc chuông cô cài riêng cho Trương Vân Doanh, vì thế điện thoại vừa kêu, cô liền biết là Trương Vân Doanh gọi tới.
Lòng Tiêu Mộc Diên vui mừng, cầm điện muốn bắt máy.
Lúc này, Thịnh Trình Việt nhanh hơn Tiêu Mộc Diên một bước, cướp điện thoại trên tay cô. Tiếp theo, đã nhấn tắt máy, sau đó lại tắt nguồn điện thoại của cô, nhìn biểu cảm của cô lúc nãy, vì Trương Vân Doanh gọi đến nên cô mới vui như thế sao? Cô chính là để ý Trương Vân Doanh như thế sao?