“Vậy thì phải xem bản lĩnh của các ngài.” Dứt lời, anh ôm lấy Tiêu Mộc Diên, trực tiếp đi vào bên trong. Người mà Thịnh Trình Việt mang tới, cho dù là tên quái dị thì bọn họ cùng phải nể mặt mũi Thịnh Trình Việt mà giành giật, huống chi hôm nay người mà anh mang đến là một báu vật, dĩ nhiên bọn họ cần gì nhường nhịn ai.
Tiêu Mộc Diên chỉ cảm thấy eo bị siết chặt, còn chưa kịp phản ứng đã bị Thịnh Trình Việt kéo vào bên trong.
“Thịnh Trình Việt, anh đúng là đồ điên, anh dám đổi xử với tôi như vậy, tôi sẽ khiến anh chết không được tử tế, anh...”
“Nếu em nói thêm một chữ nào nữa, tôi sẽ bảo Lâm Phong lập tức bịt miệng em lại.” Thịnh Trình Việt vừa nói còn vừa nhìn Lâm Phong đang ở đằng sau đi tới, như thể sẽ làm thật vậy.
Sắc mặt Tiêu Mộc Diên thoắt thay đổi, tuy rằng cô rất không cam lòng nhưng vẫn phải ngậm miệng. Dù sao Thịnh Trình Việt nói được thì làm được, ở đây cô giống như con cừu non trong mắt bầy sói, chính là con mồi của bọn họ, chỉ hễ sơ sẩy là sẽ bị chúng xâu xé ngay.
Cô vẫn ngậm miệng im thin thít chờ đợi thời cơ, khi cơ hội đến, cô sẽ lập tức chạy trốn.
Thịnh Trình Việt nhìn phản ứng của Tiêu Mộc Diên, thỏa mãn cong môi cười. Sau khi quan sát nét mặt cô, anh có thể đoán được gần đúng cô đang nghĩ gì.
Tiêu Mộc Diên đứng sau lưng Thịnh Trình Việt. Những người phía sau cô, bên cạnh mỗi người họ đều có một cô gái. Nếu cô đoán không nhầm thì tất cả những cô gái kia đều bị đưa tới đây để đánh cuộc. Trong lòng cô cảm thấy thật đáng buồn thay mấy cô gái đó, cô thề một ngày nào đó, cô sẽ dẫm đạp lên đám đàn ông khốn kiếp này.
“Ván này ai thắng thì sẽ được dẫn cô ấy đi.” Thịnh Trình Việt nhướng mày nhìn Tiêu Mộc Diên, có lẽ muốn xem phản ứng của cô.
Sắc mặt Tiêu Mộc Diên thoắt trắng bệch, nhìn đám đàn ông trước mặt có một người là tên già, một người là tên gầy tong xấu xí, còn một tên trông cũng được nhưng tóc dài còn hơn cả phụ nữ, trông cứ ái ái thế nào ấy.
Nhìn sắc mặt Tiêu Mộc Diên thoạt trắng thoạt xanh, tâm trạng Thịnh Trình Việt tốt lên nhiều, quả nhiên trong lòng cô, anh vẫn thuận mắt nhất.
“Tôi có thể tham gia đánh cuộc hay không.” Câu nói đột ngột của Tiêu Mộc Diên khiến những người ở đây đều chấn động. Có lẽ chẳng ai ngờ được một món đồ chơi lại đều nghị tham gia đánh cược.
“Được thôi, nhưng tiền cược của em chính là tính mạng em.” Thịnh Trình Việt không chút do dự đồng ý, nhưng câu nói của anh lại khiến sắc mặt Tiêu Mộc Diên thoắt thay đổi. Anh ta điên rồi ư? Tại sao bọn họ đánh cuộc bằng món đồ chơi của mình mà cô lại phải đánh cuộc bằng tính mạng. Nếu cô thua, vậy có phải anh ta sẽ giết cô không?
Thật ra cô có trực giác, Thịnh Trình Việt sẽ không giết cô đâu. Không hiểu sao cô lại có trực giác ấy, có lẽ cô thật sự sẽ phải đánh cuộc bằng tính mạng.
“Được, chơi thì chơi, cho dù chết tôi cũng không thể để các anh chà đạp.” Tiêu Mộc Diên mạnh miệng nói. Đôi mắt cô tựa như tỏa ra tia sáng, nhìn chằm chằm vào Thịnh Trình Việt.
Ngược lại, Thịnh Trình Việt không ngờ cô lại nói vậy, nhưng anh cũng chẳng buồn quan tâm.
“Mong rằng suy nghĩ của em và những lời em nói là giống nhau.” Anh đã sớm trông thấy chút sợ hãi nơi đáy mắt cô. Đúng vậy, cô đang sợ, cho dù bề ngoài cô giả bộ kiên cường đến thế nào nhưng thời điểm đối mặt với sự sống chết, cô vẫn sẽ sợ hãi.
Tiêu Mộc Diên nắm thật chặt bàn tay nhỏ bé của mình, dường như cô có thể cảm nhận được lòng bàn tay đang rịn mờ hôi, nhưng miệng vẫn nở nụ cười tươi rói.
“Đương nhiên rồi, tôi vẫn luôn nghĩ gì nói đấy, không giống như ai đó bề ngoài đa͙σ mạo nhưng bên trong cầm thú.” Tuy cô vừa nói vừa cười nhưng đôi mắt nhìn Thịnh Trình Việt chứa đầy sự căm hận.
“Có vài cô gái chỉ thích cầm thú, cô nói có đúng không?” Thịnh Trình Việt nhìn lướt qua người chia bài bên cạnh như ra hiệu bắt đầu.
Tiêu Mộc Diên nhìn thẳng vào đống bài trước mặt, không có tâm trạng rỗi hơi đâu mà nói nhiều với Thịnh Trình Việt. Tầm mắt cô tập trung trên những con bài, những con bài này cực kỳ quan trọng đối với cô, vụ đánh cược này có liên quan đến tính mạng cô.
Đúng lúc mọi người sắp ngửa bài thì bàn tay bé nhỏ của Tiêu Mộc Diên bất chợt che trước mặt mọi người, chặn lại động tác của bọn họ.
Thịnh Trình Việt vẫn ngồi im, cười một tiếng đầy xấu xa. Anh thản nhiên nhìn Tiêu Mộc Diên, biểu cảm giống như đang chế giễu cô vậy. Cuối cùng cô cũng biệt sợ rồi à, nhưng bây giờ tên đã lên cung, không bắn không được. Nếu cô van xin anh trước khi chia bài, có lẽ anh còn xem xét tha cho cô, nhưng bây giờ cô đã mất cơ hội, cô nhất định phải nhận sự trừng phạt.
“Nếu tôi thắng, anh có thả tôi về hay không?” Tiêu Mộc Diên nhìn Thịnh Trình Việt và nói, giọng điệu cô cũng bướng bỉnh như bản thân cô vậy.
Thịnh Trình Việt vốn tưởng cô sẽ cầu xin, nhưng không ngờ đến nước này rồi mà cô lại hỏi như thể cô sẽ thắng được vậy.
“Em sẽ không thắng được đâu.” Giọng điệu Thịnh Trình Việt gần như khẳng định. Vụ này, anh nhất quyết phải thắng, bởi vì anh thích đùa giỡn cô trong lòng bàn tay, bởi vì anh không ưa bản mặt kiêu ngạo của cô như vậy.
Tiêu Mộc Diên nhìn chằm chằm Thịnh Trình Việt như muốn lòi mắt, anh ta dám khẳng định cô sẽ thua á? Vậy thì cô càng phải thắng cho anh ta xem.
“Tôi đang hỏi là nếu tôi thắng, có phải tôi sẽ an toàn rời đi hay không. Hơn nữa, tôi muốn đem mấy cô gái của mỗi người các anh đi.” Cô quét mắt nhìn mấy cô gái đứng sau đám đàn ông, phụ nữ đến chỗ nào đều bị ép buộc chứ nào có cam lòng đâu.
“Được, nhưng nếu em thua thì để mạng em lại.” Dứt lời, Thịnh Trình Việt mở bài, Đồng Hoa Thuận, hơn nữa còn là Đồng Hoa Thuận lớn nhất.
Sau khi nhìn thấy bài của Thịnh Trình Việt, Tiêu Mộc Diên liền đơ người, như thể chết lặng vậy. Mẹ kiếp, bài của anh ta lớn như vậy, cô còn có cơ hội thắng sao? Cô bắt đầu có chút hối hận lúc nãy mình khoe khoang khoác lác rồi.
Những người còn lại đều bật cười sang sảng, một tên đàn ông ngồi cạnh thừa dịp Tiêu Mộc Diên đang sững người, lật bài giúp cô. Bọn họ đồng thời sửng sốt, không ngờ cô cũng là Đồng Hoa Thuận, chỉ là Đồng Hoa Thuận của cô không lớn bằng Thịnh Trình Việt.
Tiêu Mộc Diên hết nhìn bài của Thịnh Trình Việt rồi lại nhìn bài mình, cô bỗng dưng muốn bỏ chạy, bây giờ cô khóc cũng không ra nước mắt rồi.
“Em đã thấy rõ bài chưa?” Thịnh Trình Việt xấu xa cất lời, gương mặt còn có vẻ đắc ý. Thật ra vừa rồi lúc lật bài anh đã dùng chút ŧıểυ xảo, anh nhất định sẽ thắng cô mà.
Tiêu Mộc Diên không nói gì, lúc này cô cũng không biết mình có thể nói gì được nữa, đầu óc cô chỉ văng vẳng hai chữ “tiêu đời”. Cô thật sự tiêu đời rồi.
“Mang súng đến đây.” Thịnh Trình Việt đột ngột ra lệnh, giọng nói cũng thoắt lạnh lùng.
Tiêu Mộc Diên hoàn toàn chấn động, không phải anh ta định giết mình thật chứ. Cô lùi lại hai bước, đôi mắt đượm nỗi hoảng sợ.
Lâm Phong cung kính đặt súng vào tay Thịnh Trình Việt, anh vuốt ve khẩu súng, như cười như không nhìn Tiêu Mộc Diên, thưởng thức vẻ mặt kinh hoàng của cô.
“Hình như chỗ này có một bàn tròn lớn nhỉ, đặt cô ấy ở đó, tôi muốn luyện tập kỹ năng bắn súng.”
Những người ở đây không có ý kiến gì, dù sao bọn họ đâu phải mới chơi lần một lần hai mà là đã chơi rất nhiều lần rồi.
Sắc mặt Tiêu Mộc Diên tái mét, Thịnh Trình Việt nói vậy là có ý gì? Muốn bắt cô đi luyện súng sao? Không ngờ anh ta lại muốn đem cô làm bia bắn, cô phát điên lên mất.
“Đúng là đồ biến thái, chuyện này mà cũng có thể làm được, các người quả thực xem mạng người như cỏ rác.” Tiêu Mộc Diên tức giận hét lên. Rốt cuộc cô cũng được thấy cái gì gọi là đen tối, hơn nữa lại ở chỗ gọi trời trời chẳng biết, gọi đất đất chẳng hay này. Khoảnh khắc này, Thịnh Trình Việt tựa như ma quỷ.
Thịnh Trình Việt phớt lờ Tiêu Mộc Diên, nhìn lướt qua Lâm Phong bên cạnh. Lâm Phong lập tức cầm khăn đến rồi nhét vào miệng Tiêu Mộc Diên. Vào lúc cô định phản kháng, anh ta lấy còng tay khóa chặt hai tay cô lại.
Tiêu Mộc Diên vừa bị bịt miệng vừa bị khóa tay, lúc này chỉ đành nhìn Thịnh Trình Việt, trong đôi mắt cô ngập tràn nỗi hận thù, cô dường như đang dùng chính đôi mắt mình để nói chuyện vậy.
“Các người mau thả tôi ra, đám điên này.” Cô phát hiện mình và Thịnh Trình Việt không phải cùng một loại người, đám bọn họ chính là những tên ác ma sinh ra từ địa ngục.
“Đặt cô ấy vào vị trí.” Thịnh Trình Việt liếc mắt với Lâm Phong, sau đó lại quay ra nhìn cô. Anh đang chờ cô cầu xin, nếu cô chịu van xin, có lẽ anh sẽ tha cho cô, nhưng nhìn dáng vẻ cô vẫn ngang ngạnh như trước, ngược lại anh càng muốn xem cô có thể ngang bướng được bao lâu.
Lâm Phong và một bảo vệ đem đặt Tiêu Mộc Diên lên một bàn xoay, cô và bàn quay cùng xoay vòng, hơn nữa ánh mắt của đám đàn ông bên cạnh đều thèm thuồng khát khao, như thể trong mắt bọn họ Tiêu Mộc Diên đã được coi là một người chết, bởi vì cho tới bây giờ vẫn chưa ai có thể sống sót rời khỏi bàn xoay này dưới tay Thịnh Trình Việt.
Tiêu Mộc Diên nhìn Thịnh Trình Việt chậm rãi giơ súng lên, cô muốn hét lên nhưng miệng lại bị bịt chặt, đôi mắt cô tràn ngập cơn sợ hãi. Vậy mà tên Thịnh Trình Việt kia lại dám đối xử với cô như thế, anh ta thật sự muốn giết cô sao? Giết người là phạm pháp, chẳng lẽ anh ta không sợ chết? Cũng phải, loại người vô nhân tính như anh ta sao lại quan tâm sự sống chết của người khác chứ.
Cô bỗng nhớ tới Lưu Na. Mẹ, con xin lỗi, là do con không tốt, sau này có lẽ không còn được gặp lại mẹ, nhưng con không muốn chết, thật sự không muốn chết.
Thịnh Trình Việt cầm vững súng trong tay, nhìn chằm chằm vào Tiêu Mộc Diên. Anh có thể đọc được nỗi hoảng sợ và nỗi không cam lòng nồng đậm trong đôi mắt cô. Cô quật cường vậy đấy, cho dù đối mặt với cái chết mà cô vẫn như vậy, lại còn có vẻ như thà chết không chịu khuất phục vậy.
Hai tay Tiêu Mộc Diên rịn mồ hôi, trên trán cô cũng túa mồ hôi lạnh, chảy dài trên gương mặt, mà dường như cũng vì mồ hôi mà tóc cô bết dính lại. Mặc dù lòng đầy hoảng sợ nhưng ánh mắt cô vẫn nhìn chằm chằm vào Thịnh Trình Việt, cho đến khi anh nổ súng, cô mới tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.