Thật ra cô cũng định dùng giải thưởng 35 tỷ của cuộc thi thiết kế để mua nhà, xem ra giờ tiết kiệm được khoản này rồi.
Tiêu Viễn Đan không khỏi trừng mắt nhìn cô, mẹ xứng đáng là dân mê tiền thứ thiệt, đã đến lúc này rồi còn không quên hỏi cậu có bao nhiêu tiền?
Thịnh Tuấn Hạo dường như cũng không nghĩ tới Tiêu Mộc Diên lại hỏi như vậy, khóe môi cậu giật giật, mẹ đúng là mờ mắt vì tiền.
“Chỉ vài chục tỷ mà thôi, hay là con sang tên cho mẹ nhé.” Tiêu Viễn Đan rất biết lấy lòng mẹ, cậu biết mẹ thích tiền liền cho mẹ tiền, như vậy mẹ sẽ rất vui vẻ.
Miệng Tiêu Mộc Diên há to thành hình chữ O, bé vừa nói gì vậy? Cô có nghe lầm không? Không ngờ con trai cô giàu như vậy mà cô lại không biết, còn tự bán thân cho Thịnh Trình Việt làʍ t̠ìиɦ nhân? Một giây sau đó, khuôn mặt cô hiện lên vẻ tức giận, thằng nhóc này có tiền thế mà không nói cho mẹ nó biết.
Thấy vẻ mặt Tiêu Mộc Diên dần dần thay đổi, ba đứa con nhìn nhau thầm kêu không ổn, mẹ sắp nổi bão rồi.
“Mẹ ơi, giờ không phải lúc nổi giận đâu, lỡ ba mà về là chúng ta không đi được nữa đâu.” Trong thời khắc mấu chốt, Thịnh Tuấn Hạo đã nói ra câu nói lý trí nhất.
Nghe xong, Tiêu Mộc Diên khó khăn lắm mới bình tĩnh lại, sau khi trốn khỏi đây, cô nhất định phải tìm Tiêu Viễn Đan tính sổ, nghĩ tới đây, cô còn bất mãn trừng mắt nhìn Tiêu Viễn Đan.
Tiêu Viễn Đan rụt cổ lại, sao tự nhiên có cảm giác lạnh gáy vậy?
“Được rồi, chúng ta đi thôi, có điều con phải nói trước, chỗ này rất nguy hiểm.” Vì phải bơi theo dòng sông nên chuyện này có tính nguy hiểm nhất định.
Mọi người đều gật đầu, nếu đã quyết định trốn đi thì nguy hiểm cũng phải đi, không vào biển lửa thì sao có thể tìm đường sống trong chỗ chết.
Ở công ty, từ xa Thịnh Trình Việt đã nhìn thấy xe của Triệu Dương đang chạy tới, khóe môi anh nhếch lên, đúng là Triệu Dương sẽ tới đây, cuối cùng sự thật đã sắp được phơi bày.
Thịnh Trình Việt vừa mới xuống xe, Triệu Dương đã chạy tới sợ Thịnh Trình Việt trong lúc tức giận sẽ ném anh ta sang Mỹ, anh ta phải lấy lòng người đàn ông này mới được.
“Nói đi, sự thật là gì?” Thịnh Trình Việt hỏi thẳng, rõ ràng trông anh vô cùng sốt ruột không thể chờ đợi thêm nữa, nhưng dù có kết quả thế nào thì đó cũng không phải là điều anh mong đợi.
Triệu Dương vừa định mở miệng, điện thoại Thịnh Trình Việt lại vang lên, Thịnh Trình Việt không do dự tắt điện thoại đi, mắt vẫn nhìn thẳng vào Triệu Dương.
“Nói đi.” Đôi môi mỏng khẽ thốt ra hai chữ lạnh lùng.
“Ba đứa trẻ...”
Vừa mở miệng, điện thoại Thịnh Trình Việt lại vang lên một lần nữa, dường như có việc rất quan trọng cần Thịnh Trình Việt nghe máy, ánh mắt Thịnh Trình Việt hiện lên vẻ lo lắng, anh mở điện thoại ra liền thấy đó là cuộc gọi đến từ biệt thự, ngón tay thon dài ấn nghe máy.
“Tổng giám đốc Thịnh, không ổn rồi, cô Tiêu và hai đứa trẻ mất tích rồi.” Giọng nói nôn nóng của quản gia Lý truyền tới.
Đôi mắt Thịnh Trình Việt hơi khép lại, đáng chết, anh mới đi một lúc mà cô đã nhanh chân chạy mất, đúng là anh đã đánh giá thấp năng lực của cô rồi.
“Về biệt thự với tôi, lên xe rồi nói.” Vừa dứt lời, Thịnh Trình Việt đã trở lại trên xe, tuy không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng Triệu Dương vẫn nghe lời leo lên xe.
Thịnh Trình Việt mím chặt môi, đôi mắt sâu thẳm hiện lên vẻ phức tạp, hai tay siết chặt vô lăng, dường như đang cố nhẫn nhịn cơn giận ngút trời.
“Nói đi, ba đứa trẻ có phải con tôi không?” Giọng nói lạnh lẽo của Thịnh Trình Việt đột nhiên vang lên phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch trong xe.
“Ừm, ba đứa là sinh ba đấy.” Triệu Dương cũng không dám dông dài nữa, anh ta lập tức nói thẳng cho Thịnh Trình Việt biết sự thật.
Thịnh Trình Việt giật mình kinh ngạc, sinh ba ư! Tay anh lại càng siết chặt vô lăng hơn vài phần, tốc độ xe đã chạm ngưỡng cao nhất, cơn giận dữ và nỗi căm hận lúc này chiếm cứ toàn bộ đầu óc anh.
“Anh tìm thấy mẹ của Thịnh Tuấn Hạo rồi à?” Triệu Dương thử dò hỏi, nhưng vừa dứt lời anh ta lại thấy hối hận, nếu Thịnh Trình Việt chưa tìm thấy thì sao lại tìm được hai đứa trẻ kia chứ?
Thịnh Trình Việt mím chặt môi, đôi mắt đã đỏ ké lên, Tiêu Mộc Diên, cô giỏi lắm, dám lừa anh một vố lớn thế này, anh đã hỏi cô rất nhiều lần nhưng cô vẫn phủ nhận, trái tim của người đàn bà này làm bằng sắt thép à?
Thịnh Trình Việt không khỏi nghĩ tới những đứa trẻ kia, không ngờ chúng lại hùa với cô để lừa anh, được, được lắm, nếu bọn họ đã đối phó với anh thì cũng đừng trách anh không khách sáo.
Triệu Dương thấy Thịnh Trình Việt mím chặt đôi môi mỏng quyến rũ không nói gì, anh ta cũng không dám nói, chỉ đành khép miệng im lặng, thế là bầu không khí trong xe vô cùng quái dị, tựa như một ngọn núi lửa sắp sửa phun trào.
“Cậu huy động toàn bộ thế lực, bao gồm tất cả người nhà họ Thịnh và tổ ám dạ đi tìm Tiêu Mộc Diên cho tôi.” Muốn trốn thoát khỏi lòng bàn tay của anh à, đang nằm mơ sao? Cô có chạy đằng trời.
Triệu Dương cảm giác hơi thở lạnh lẽo xung quanh hình như tập trung hết vào người anh ta khiến sống lưng lạnh toát, anh ta phải phái cả tổ ám dạ đi tìm Tiêu Mộc Diên sao, chỉ một người phụ nữ mà thôi, có cần phải dùng dao mổ trâu giết gà thế không? Tuy nghĩ trong bụng như thế nhưng Triệu Dương không dám ho he gì với Thịnh Trình Việt.
“Vâng!” Vẻ mặt Triệu Dương cũng bắt đầu trở nên nghiêm túc, vì trông Thịnh Trình Việt không hề giống như đang đùa giỡn, xem ra Tiêu Mộc Diên có địa vị rất quan trọng trong lòng Thịnh Trình Việt.
Thịnh Trình Việt lái xe như bay, ánh mắt u ám và sâu thẳm như đáy hồ.
“Sao cậu còn chưa gọi điện thoại thông báo cho người của tổ ám dạ.” Tuy giọng nói Thịnh Trình Việt rất bình tĩnh nhưng hơi thở lạnh lẽo ấy lại khiến người ta run rẩy.
Sau khi nghe thấy lời của Thịnh Trình Việt, Triệu Dương không dám chần chờ một giây nào nữa, vội lấy điện thoại ra gọi điện.
Trong biệt thự, Thịnh Tuấn Hạo yên tĩnh ngồi trong phòng xem gì đó trên máy tính, phảng phất như chưa có chuyện gì xảy ra vậy.
Thịnh Trình Việt bước vào phòng liền thấy cảnh này, anh cảm giác ngọn lửa giận dữ trong lòng anh ngày càng lớn như muốn nổ tung mà không có chỗ trút ra.
“Thịnh Tuấn Hạo, có phải từ lâu con đã biết Tiêu Mộc Diên là mẹ của con không?” Thịnh Trình Việt cố dằn xuống cơn giận, hai tay đã siết chặt thành nắm đấm, cố gắng không để mình lao tới trừng phạt Thịnh Tuấn Hạo.
Thịnh Tuấn Hạo lẳng lặng cúi đầu im lặng, như vậy cũng coi như thừa nhận rồi.
“Có phải con đã quen Nguyệt Nguyệt và Tiêu Viễn Đan từ trước rồi không?” Thịnh Trình Việt vẫn nén giận hỏi, vẻ mặt anh lúc này vô cùng đáng sợ.
Thịnh Tuấn Hạo mím chặt môi không đáp, nếu Thịnh Trình Việt đã biết thì cậu không còn gì để nói cả.
“Ba đã cho con một cơ hội cuối cùng, để con tự mình nói ra chuyện này mà?” Thịnh Trình Việt lại hỏi tiếp, cơn giận của anh gần như không thể kiềm nén được nữa. Đứa con trai ruột của anh lại hợp tác với người khác lừa gạt anh, nó có còn là con trai ruột của anh không?
Thịnh Tuấn Hạo há mồm muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn im lặng, có lẽ cậu cảm giác không còn gì để nói, dù sao sự thật đã được phơi bày.
Nhìn đứa con trai đang cúi đầu đứng trước mặt mình, Thịnh Trình Việt chỉ cảm thấy ngọn lửa giận dữ đã nuốt trọn anh, Thịnh Tuấn Hạo không nói gì, nghĩa là thừa nhận mọi chuyện rồi.
“Cút, Lâm Phong, nhốt Thịnh Tuấn Hạo vào hầm giam nhà họ Thịnh cho tôi, coi như Thịnh Trình Việt tôi chưa bao giờ có đứa con trai này.” Dứt lời, bóng lưng thẳng tắp của anh ra khỏi phòng nhanh như một cơn gió, tựa như anh chưa bao giờ bước vào đây, nhưng cảm giác giận dữ, đau đớn, căm hận trong lòng chỉ có anh mới biết rõ, thì ra vừa yêu vừa hận là cảm giác thế này.
Thịnh Tuấn Hạo thẫn thờ nhìn bóng lưng của Thịnh Trình Việt, cậu từng nghĩ ba sẽ dùng rất nhiều cách để trừng phạt cậu, hoặc có lẽ sẽ đánh cậu một trận, nhưng không ngờ ba lại nhốt cậu vào hầm giam nhà họ Thịnh, có lẽ lần này ba thật sự đã thất vọng và từ bỏ cậu rồi.
Cậu biết hầm giam nhà họ Thịnh là nơi như thế nào, trong đó có rắn, có chim thú, và những thứ đáng sợ khác, người bị nhốt trong đó chỉ còn một đường chết, không ngờ ba lại muốn dồn cậu vào chỗ chết.
Tuy Thịnh Tuấn Hạo biết cậu có lỗi với ba, nhưng không ngờ ba lại tuyệt tình đến thế, trái tim cậu rét lạnh, trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh của Tiêu Mộc Diên, mẹ ơi, con xin lỗi, Tuấn Hạo không thể chờ đến lúc mẹ về được rồi.
“Cậu chủ, có lẽ anh Việt chỉ nhất thời tức giận, hai ngày sau sẽ nguôi giận và thả cậu ra thôi, cậu ở trong đó nhất định phải cẩn thận.” Lâm Phong vẫn hơi lo lắng, anh ta có thể vô tình với bất cứ ai, nhưng Thịnh Tuấn Hạo lại là con trai ruột của Thịnh Trình Việt, tục ngữ có câu, hổ dữ không ăn thịt con, sao Thịnh Trình Việt có thể ra tay độc ác với con mình được?
Thịnh Tuấn Hạo im lặng nhìn Lâm Phong, sau đó đi thẳng ra ngoài, cậu chết cũng chẳng sao, nhưng điều duy nhất khiến cậu nuối tiếc là không thể dũng cảm gọi một tiếng “mẹ”, sớm biết thế này thì cậu đã nhận mẹ luôn rồi, đáng lẽ cậu nên gọi mẹ một tiếng thật to, ít nhất giờ cũng không nuối tiếc thế này.
Thịnh Trình Việt lẳng lặng đứng ngoài ban công nhìn Lâm Phong và Thịnh Tuấn Hạo đi ra ngoài, trái tim anh chứa đầy cảm xúc hỗn loạn, khi biết được Thịnh Tuấn Hạo cũng hùa với bọn họ lừa gạt anh, thật sự lúc đó anh chỉ muốn giết quách đứa con trai này đi.
Thịnh Trình Việt nhấc điện thoại gọi cho Lâm Phong.
“Nhốt nó vào căn phòng ngay cửa hầm giam là được rồi, đừng nói với nó là tôi gọi.” Ý của anh rất rõ ràng, anh không muốn để Thịnh Tuấn Hạo vào hầm giam, tuy tức giận nhưng sao anh có thể ra tay với đứa con ruột của mình chứ?
Lâm Phong vừa nghe liền hiểu ý của Thịnh Trình Việt, anh ta thở phào một hơi nhẹ nhõm, vừa rồi anh ta còn đang suy nghĩ làm sao bảo vệ an toàn cho cậu chủ ở trong hầm giam, giờ Thịnh Trình Việt đã lên tiếng thì có thể bớt lo lắng rồi, Thịnh Trình Việt đúng là vẫn rất quan tâm đến cậu chủ nhỏ.
Lâm Phong cũng hiểu con người của Thịnh Trình Việt, tuy bề ngoài có vẻ lạnh lùng nhưng Thịnh Trình Việt cũng chỉ muốn tự bảo vệ bản thân mà thôi, thật ra trái tim của anh rất yếu đuối, ví dụ như hiện nay, tuy anh nói muốn nhốt Thịnh Tuấn Hạo vào hầm giam, nhưng thật ra anh lại đau xót không nỡ.
Sau khi cúp máy, Lâm Phong làm như chưa xảy ra chuyện gì, Thịnh Trình Việt đã dặn dò anh ta không nói chuyện này cho Thịnh Tuấn Hạo biết, Lâm Phong chỉ có thể lắc đầu bất đắc dĩ, Thịnh Trình Việt đúng là kiểu người trong mềm ngoài cứng.
Tiêu Mộc Diên đã an toàn đưa hai đứa trẻ thoát khỏi biệt thự.