“Ừm, Triệu Dương, có kết quả chưa?” Thịnh Trình Việt lạnh nhạt hỏi, cũng vào lúc này, anh cố ý liếc nhìn Tiêu Mộc Diên, dường như đang nghĩ chỉ cần giờ cô ngăn anh lại thì mọi thứ vẫn còn kịp.
Nhưng thật khiến anh thất vọng, Tiêu Mộc Diên vẫn không hề mở miệng mà chỉ ngẩn ngơ nhìn anh, bàn tay cầm điện thoại của anh bất giác siết chặt, dường như đang sợ hãi những chuyện xảy ra ở giây phút tiếp theo.
“Anh Việt, có kết quả rồi, anh đoán xem?” Triệu Dương ở đầu bên kia điện thoại vô cùng hưng phấn, không ngờ ba đứa trẻ đều là con của anh ấy, hơn nữa còn là sinh ba, sao anh ấy có thể gặp chuyện may mắn như thế chứ?
Đôi môi quyến rũ của Thịnh Trình Việt mím chặt, bàn tay anh bắt đầu run nhẹ, tâm trạng căng thẳng đến cùng cực, trước giờ anh chưa bao giờ gặp phải cảm xúc giống như lúc này, vừa chờ mong, lại vừa lo lắng, ánh mắt không khỏi hướng về phía Tiêu Mộc Diên.
“Đừng dông dài nữa, nói thẳng vào vấn đề đi.” Giọng nói của Thịnh Trình Việt vẫn rất lạnh lùng, nhưng ẩn sâu bên trong lại có một chút chờ mong, ánh mắt anh vẫn nhìn chằm chằm Tiêu Mộc Diên.
Tiêu Mộc Diên bị nhìn đến mất tự nhiên, nhưng cô không nghe thấy anh nói gì trong điện thoại cả? Một nỗi hoảng sợ bỗng dâng lên từ đáy lòng, dần dần chiếm trọn cả người cô.
“Em nói anh nghe này, cậu nhóc Thịnh Tuấn Hạo chính là con trai ruột của người phụ nữ có sợi tóc mà anh mang tới.” Triệu Dương tất nhiên không biết sợi tóc là của Tiêu Mộc Diên, hơn nữa không biết Thịnh Trình Việt tìm được người phụ nữ đó ở đâu, còn có 2 đứa trẻ kia nữa.
Cả người Thịnh Trình Việt run lên, quả nhiên là cô ấy, thật sự là cô ấy, cô ấy chính là cô gái sáu năm trước. Anh phải nghĩ tới từ lâu rồi mới đúng, cô đối xử tốt với Thịnh Tuấn Hạo như thế, hơn nữa còn biết đến viên ngọc đổi vận, anh thật ngu ngốc. Ánh mắt anh nhìn Tiêu Mộc Diên lại tối đi vài phần, dường như sắp nổi trận lôi đình. Tốt lắm, cô gái này quả nhiên lừa anh đến thê thảm.
“Còn gì nữa?” Thịnh Trình Việt giả vờ lãnh đạm hỏi, thật ra cảm xúc anh lúc này như những cơn sóng lớn cuồn cuộn ngoài biển khởi, anh muốn trấn tĩnh lại nhưng lại không thể làm được.
“Còn nữa...” Đột nhiên điện thoại tắt ngúm, hết pin rồi! Thịnh Trình Việt giận dữ ném điện thoại lên giường, sau đó lấy máy bàn gọi điện cho Triệu Dương.
Triệu Dương nhìn vào điện thoại, Thịnh Trình Việt cũng thật là, chưa nói đến điểm quan trọng sao lại hết pin rồi? Anh ta vừa nghĩ vừa gọi cho số máy bàn của Thịnh Trình Việt.
“Xin lỗi, thuê bao này đang bận.” Triệu Dương không gọi được liền lắc đầu thầm nghĩ, tin tức quan trọng như thế Thịnh Trình Việt còn chưa nghe sao lại có tâm trạng đi gọi điện cho người khác chứ?
Thịnh Trình Việt lúc này cũng vừa hay đang gọi cho Triệu Dương, kết quả phản hồi trong điện thoại giống y hệt Triệu Dương, anh tức đến mức muốn đập nát điện thoại bàn, tên Triệu Dương đáng chết, giờ cậu ta còn tâm trạng gọi điện tán gái à, thật tức chết anh rồi, khi nào gặp mặt chờ xem anh xử lý cậu ta thế nào.
Triệu Dương kiên nhẫn gọi lại cho Thịnh Trình Việt một lần nữa, nhưng điện thoại vẫn báo bận, Triệu Dương thật sự bó tay rồi.
Tất nhiên Thịnh Trình Việt vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục gọi cho Triệu Dương, kết quả vẫn y như bên Triệu Dương, anh tức giận ném điện thoại bàn xuống đất.
Khi Triệu Dương gọi tới lần thứ ba lại nghe tiếng phản hồi trong điện thoại, xin lỗi, thuê bao bạn gọi hiện đang tắt máy, xin vui lòng gọi lại sau, Triệu Dương thật sự không hiểu thế giới này đã xảy ra chuyện gì nữa rồi, anh Việt quên mang não hay sao mà không những tắt máy di động, giờ còn tắt máy điện thoại bàn nữa.
Tiêu Mộc Diên mở to mắt nhìn Thịnh Trình Việt đạp nát điện thoại bàn, lòng cô run rẩy, rốt cuộc là chuyện gì khiến anh ấy nổi giận đến mức này.
“Việt, anh đừng tức giận như thế, nếu không thì dùng điện thoại của em này.” Tiêu Mộc Diên đột nhiên tốt bụng đưa điện thoại của cô cho anh, trông cô rất yếu đuối, tựa như đang muốn lấy lòng Thịnh Trình Việt.
Thịnh Trình Việt giật lấy điện thoại của cô, nếu cô lấy lòng anh như thế trước khi sự thật phơi bày thì có lẽ anh sẽ vui vẻ đến mức nhảy cẫng lên, nhưng bây giờ, mọi thứ đã trễ rồi, người phụ nữ này đã hoàn toàn khiến anh thất vọng, cô chắc chắn sẽ phải nhận lấy trừng phạt thích đáng.
Tiêu Mộc Diên sững người nhìn hành động thô lỗ của Thịnh Trình Việt, lòng cô bỗng trở nên rối bời, cô biết Thịnh Trình Việt đang giận cô, vì anh không hài lòng với câu trả lời vừa rồi của cô.
Lần này rốt cuộc đã có tín hiệu chờ kết nối, thường số lạ Triệu Dương rất ít nghe máy, vì anh ta không biết số điện thoại của Tiêu Mộc Diên nên nhấn tắt không một chút do dự, sau đó tiếp tục gọi số điện thoại của Thịnh Trình Việt, vẻ thất vọng một lần nữa hiện lên trên khuôn mặt của anh ta.
Rốt cuộc Thịnh Trình Việt đang chơi trò gì thế, có thể cho anh ta vài gợi ý rõ ràng hơn tí được không, nếu không anh ta thật sự không biết nên làm thế nào tiếp theo cả.
Thịnh Trình Việt không ngờ thằng nhóc Triệu Dương lại dám cúp điện thoại của anh, cơn giận lập tức trào dâng, tên Triệu Dương đáng chết, cậu muốn tôi tức chết mới vừa lòng phải không? Thịnh Trình Việt giận dữ ném điện thoại của Tiêu Mộc Diên lên tường, chiếc điện thoại lập tức chia năm xẻ bảy, chào tạm biệt với thế gian.
Tiêu Mộc Diên đau lòng không thôi, sao người đàn ông này lại làm như thế chứ? Anh điên rồi sao? Hơn nữa vừa rồi Thịnh Trình Việt còn đập cả điện thoại của anh, giờ lại đập điện thoại cô, xem ra anh không điên cũng là cố ý, anh muốn báo thù cô đây mà.
Tiêu Mộc Diên xuống giường nhìn chiếc điện thoại đã bị đập vỡ với cảm xúc khó tả, tên Thịnh Trình Việt này đang cố ý phải không? Anh cố ý đập điện thoại của cô để cô phải xót của đấy phải không, anh làm như vậy chẳng khác nào tát vào mặt cô cả, một cơn đau xót bỗng dâng lên trong lòng cô.
Nhìn Tiêu Mộc Diên đang ngồi dưới đất ngẩn ngơ cầm chiếc điện thoại vỡ, Thịnh Trình Việt bỗng có cảm giác khó chịu, nhưng rất nhanh sau đó anh đã lạnh lùng quay mặt đi, ép chính mình không tiếp tục nhìn cô. Anh không được thương xót cô, cô đã giấu diếm anh như thế, lừa gạt anh như thế, sự trả thù tàn nhẫn của anh với cô mới chỉ bắt đầu mà thôi.
Thịnh Trình Việt đứng dậy xuống giường, sau đó nhanh chóng mặc quần áo rồi quay người ra khỏi phòng, hoàn toàn không thèm để ý tới Tiêu Mộc Diên.
Tiêu Mộc Diên ngẩn ngơ nhìn bóng lưng thẳng tắp của Thịnh Trình Việt, anh đi khỏi đây vô cùng dứt khoát, thậm chí không thèm quay đầu lấy một cái, một Thịnh Trình Việt dịu dàng hôm qua và một Thịnh Trình Việt lạnh lùng hôm nay là hai người khác nhau sao? Nếu anh yêu cô thì tại sao lại không tin tưởng cô.
Tiêu Mộc Diên siết chặt chiếc điện thoại trong tay, nước mắt lóng lánh trong suốt như viên ngọc không kiềm được lăn dài bên gò má, trước giờ anh chưa bao giờ yêu cô, có lẽ là như thế, người anh quan tâm chỉ có một, đó chính là Cao Ngọc Mai.
Thịnh Trình Việt đã thay pin điện thoại, khi đi đến cửa, anh chợt gọi một cú điện thoại cho Lâm Phong, vẻ mặt vô cùng nặng nề.
“Lâm Phong, hôm nay cậu tới biệt thự sắp xếp giúp tôi, bất cứ ai trong biệt thự cũng không được phép ra ngoài, trong trường hợp khẩn cấp có thể gọi điện cho tôi.” Thịnh Trình Việt vừa dứt lời liền cúp máy, sau đó lái xe thẳng tới công ty. Anh biết Triệu Dương không gọi điện được cho anh thì chắc chắn sẽ tới công ty chờ anh.
Tiêu Mộc Diên không biết Thịnh Trình Việt đã điều tra ra sự thật, cô dọn dẹp đồ đạc rồi định tới công ty, nhưng quản gia Lý bỗng nhiên ngăn cô lại.
“Cô Tiêu, thật ngại quá, tổng giám đốc Thịnh có dặn dò, hôm nay cô Tiêu vui lòng nghỉ ngơi trong biệt thự nhé.” Quản gia Lý nói với giọng rất bình tĩnh.
Tiêu Mộc Diên mở to mắt nhìn quản gia Lý với vẻ không thể tin nổi, ý ông ấy là sao? Thịnh Trình Việt muốn giam lỏng cô ư? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sáng sớm Thịnh Trình Việt hết đập nát điện thoại cô, giờ lại giam lỏng cô.
“Tôi chẳng bệnh chẳng đau gì, tôi muốn đi làm.” Tiêu Mộc Diên nhẹ nhàng nói, nhưng cô biết giờ cô nói gì cũng là vô ích, chỉ còn cách gị điện cho Thịnh Trình Việt mới giải quyết được chuyện này.
“Cô Tiêu, thật ngại quá, tổng giám đốc Thịnh có dặn dò, hôm nay cô Tiêu vui lòng nghĩ ngơi trong biệt thự nhé.” Quản gia Lý bình thản lặp lại lời nói vừa rồi, hơn nữa còn không sai một chữ.
Tiêu Mộc Diên không khỏi giật giật khóe môi, ông quản gia họ Lý này sao nói như máy phát thế? Có cần thử lại lần nữa không? Nghĩ tới đây, Tiêu Mộc Diên dường như không nghe thấy lời của quản gia Lý, tiếp tục đi ra ngoài.
“Cô Tiêu, thật ngại quá, tổng giám đốc Thịnh có dặn dò, hôm nay cô Tiêu...”
“Được rồi, giờ tôi về.” Cuối cùng cô đã xác nhận suy nghĩ trong lòng cô, thì ra quản gia Lý đúng là một cái máy phát, nếu đã không muốn cô ra ngoài thì cô sẽ gọi điện hỏi Thịnh Trình Việt rõ ràng, cô không tin sự cưng chiều trong khoảng thời gian vừa rồi của Thịnh Trình Việt dành cho cô là giả, cô có thể cảm nhận được trái tim của anh, tình yêu của anh.
Sau khi trở về phòng, Tiêu Mộc Diên mới phát hiện máy điện thoại bàn hỏng rồi, điện thoại của cô cũng vỡ rồi, giờ nếu cô muốn gọi điện cho Thịnh Trình Việt thì phải đến phòng con của mình mượn điện thoại, ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng cô vẫn trở về phòng của mình. Thôi bỏ đi, có lẽ anh ấy chỉ tức giận một lúc thôi, chờ một hai ngày sẽ ổn.
“Tại sao không cho chúng tôi đi học?” Giọng nói Tiêu Viễn Đan đầy khó chịu, đôi mắt sáng ngời của cậu chớp chớp nhìn quản gia Lý.
“Đúng thế, đang yên đang lành tại sao không cho chúng tôi đi học?” Thịnh Tuấn Hạo cũng rất khó chịu, trong ấn tượng của cậu thì ba không bao giờ ngăn cấm bọn họ đi học, hôm nay xảy ra chuyện gì thế? Chẳng lẽ ba có một bất ngờ lớn cho bọn họ?
“Cậu chủ à, đây là lời căn dặn của sếp Thịnh, tôi chỉ theo đó mà làm thôi ạ.” Quản gia Lý đúng là không biết lý do tại sao, chỉ thấy khi rời khỏi nhà, vẻ mặt sếp Thịnh rất khó coi, có thể là đang cãi nhau với cô Tiêu cũng nên.
“Sao ba lại không cho chúng ta ra ngoài chứ? Để anh gọi điện cho ba!” Thịnh Tuấn Hạo vừa nói vừa lấy điện thoại gọi điện thoại cho Thịnh Trình Việt.
Lúc này, bỗng Tiêu Viễn Đan nắm lấy tay của Thịnh Tuấn Hạo, vẻ mặt hơi khó coi, trong đầu không khỏi hiện lên lời nói của Thịnh Trình Việt đêm hôm qua, lúc đó lời của ba là có ý gì? Ba bảo Thịnh Tuấn Hạo nói vài chuyện cho ba, ba muốn biết chuyện gì từ Thịnh Tuấn Hạo? Một dự cảm không tốt dâng lên trong lòng Tiêu Viễn Đan, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Tại sao không gọi điện thoại cho chú ấy?” Nguyệt Nguyệt vốn muốn gọi ba, nhưng thấy quản gia Lý đành sửa thành chú.
“Chúng ta đi hỏi mẹ đi, xem chuyện gì đang xảy ra?” Tiêu Viễn Đan trầm giọng nói, lúc Tiêu Viễn Đan bình tĩnh nhất cũng là khi giống Thịnh Trình Việt nhất, đặc biệt là khuôn mặt đẹp trai góc cạnh nét nào ra nét nấy của cậu lại càng giống Thịnh Trình Việt hơn.