Triệu Dương ngẩn ngơ, anh ta tròn mắt nhìn theo bóng lưng Thịnh Trình Việt. Vừa rồi anh ta nghe rõ ràng cô nàng Tiêu Mộc Diên kia gọi Thịnh Trình Việt là ŧıểυ Việt Việt, chẳng lẽ đây là cách gọi thân mật mà Tiêu Mộc Diên dành cho Thịnh Trình Việt sao? Xưng hô này đúng là quá mờ ám. Nghĩ lại, không biết anh Việt trở nên ngây thơ như vậy từ khi nào nhỉ, làm sao anh ấy có thể để một người phụ nữ gọi mình như vậy chứ?
“ŧıểυ Diên Diên, em làm sao thế?” Thịnh Trình Việt bước đến gần phòng rồi cao giọng hỏi.
truyện up có bản quyền trên
Triệu Dương lại càng sửng sốt hơn. ŧıểυ Diên Diên á? Đây cũng là cách gọi thân mật mà Thịnh Trình Việt dành cho Tiêu Mộc Diên sao? Sao anh Việt lại biến thành thế này kia chứ? Chẳng lẽ đầu óc anh ấy bị chập mạch à?
Triệu Dương ngơ ngác nhìn vào trong phòng, anh ta bỗng muốn đi vào phòng kia để xem hai người họ đang làm gì? Đột nhiên anh ta nhớ đến câu nói: yêu đương khiến IQ con người sụt giảm nghiêm trọng. Chẳng lẽ anh Việt đang yêu sao? Anh ta thật không ngờ anh Việt lại rung động trước một người phụ nữ như Tiêu Mộc Diên.
Trong thoáng chốc, hình ảnh Thịnh Trình Việt nắm bàn tay nhỏ bé của Tiêu Mộc Diên và đi ra ngoài lọt vào tầm mắt Triệu Dương...
Khoảnh khắc anh ta nhìn thấy Tiêu Mộc Diên thì bị chấn động mạnh. Đúng là một người đẹp tuyệt trần!
Đôi mắt sáng có thần, con ngươi trong veo, lông mi tựa chiếc quạt, khẽ chớp một cái đã khiến người ta chộn rộn. Chiếc mũi xinh đẹp, đôi môi anh đào không cười mà cong, làn da hồng hào mềm mịn, cả khuôn mặt tinh xảo đẹp tựa thiên sứ vậy.
Cô khoác lên mình chiếc váy dạ hội với dây thắt eo bằng kim cương, phía sau thắt thành nơ con bướm thật to, vừa toát lên sự cao quý trang nhã vừa khiêm nhường và nội hàm, lại phối với vóc người hấp dẫn nhanh nhẹn của cô thì quả là tuyệt vời. Lúc này, cô cao quý như một nàng công chúa, mà Thịnh Trình Việt đứng bên cạnh cô chính là chàng hoàng tử. Triệu Dương thầm ca ngợi, hai người kia đúng là trời sinh một đôi.
“Chị dâu, chị đẹp quá!” Triệu Dương vô thức bật thốt. Ánh mắt anh ta mải mê quan sát vóc người Tiêu Mộc Diên. Cô gái này đúng là hàng tuyệt phẩm, xem ra anh Việt đã tìm được vật báu rồi.
“Cảm ơn!” Tiêu Mộc Diên ngại ngùng cúi đầu. Cô gái nào chẳng thích được khen, Tiêu Mộc Diên cũng là phụ nữ, cho nên không nɠɵạı lệ.
Thịnh Trình Việt đột nhiên cởi áo khoác và choàng lên người Tiêu Mộc Diên, khó chịu trợn mắt với Triệu Dương.
“Cậu còn không đi đi?” Giọng điệu anh trở nên lạnh lùng. Thằng nhóc chết tiệt này, ngay cả người phụ nữ của anh mà cậu ta cũng dám có ý định à, xem ra cậu ta muốn đến Mỹ thật rồi.
“He he, em đi giờ đây. Ai mà chẳng thích thưởng thức cái đẹp, cho nên gặp được thứ đẹp đều thích nhìn thêm đôi lần, anh Việt đừng để bụng.” Triệu Dương vừa nói vừa nhìn Tiêu Mộc Diên chằm chằm. Đương nhiên là anh ta cố ý rồi, chẳng qua vì muốn thấy dáng vẻ Thịnh Trình Việt ghen mà thôi.
“Tôi thấy cậu không muốn ở trong giới showbiz nữa rồi.” Thịnh Trình Việt lạnh lùng cảnh cáo.
“Em phắn ngay đây.” Dứt lời, quả nhiên Triệu Dương chạy biến. Với tính cách của Thịnh Trình Việt, nếu anh ta còn lề mề thêm nữa thì chắc chắn Thịnh Trình Việt sẽ tống cổ anh ta đi Mỹ cho xem, anh ta không muốn ở cái đất kia đâu.
Nhìn Triệu Dương khẩn cấp cuốn xéo, Tiêu Mộc Diên không thể tin nổi. Xem ra cấp dưới của Thịnh Trình Việt cũng phải có bản lĩnh, nếu không chắc chắn sẽ bị anh cho “ăn hành” thường xuyên.
“Được rồi, có lẽ tôi nên cởi ra, nhỡ đâu làm bẩn thì đến lúc diễn ra cuộc thi quốc tế không thể mặc được.” Tiêu Mộc Diên biết thiết kế của mình đã thành công, bởi vì cái nhìn mà Thịnh Trình Việt dành cho cô tươi vui biết mất, đó là vẻ mặt mà cô chưa bao giờ thấy ở anh. Chuyện có thể khiến Thịnh Trình Việt cười khá ít, cho nên cô đã thành công thật rồi.
“Em cứ mặc đi, bởi vì anh đã làm hai chiếc giống hệt nhau. Đến lúc diễn ra cuộc thi, em mặc cái khác là được.” Thịnh Trình Việt nói với giọng yêu chiều. Chiếc còn lại còn tinh tế và lộng lẫy hơn cả chiếc này. Anh tin ngày đó Tiêu Mộc Diên nhất định sẽ trở thành tiêu điểm, cô chắc chắn sẽ khiễn mọi người ở hội trường phải trầm trồ kinh ngạc.
Tiêu Mộc Diên không ngờ Thịnh Trình Việt sẽ thiết kế hai bộ, còn là hai bộ giống hệt nhau nữa chứ. Anh cần gì phải tốn kém làm hai bộ thế nhỉ? Anh thừa tiền chắc?
“ŧıểυ Việt Việt, vừa rồi em bảo có việc muốn nhờ anh.” Tiêu Mộc Diên bỗng tươi cười. Có việc cần nhờ người khác thì đương nhiên phải tươi cười nhiều hơn và dịu dàng nhiều hơn rồi.
“Hả? Em nói đi.” Thịnh Trình Việt vừa nói vừa ôm lấy cái eo thon của cô. Bây giờ cô đang nhờ vả anh, đương nhiên anh phải nhân cơ hội sờ mó chút rồi, không ăn thì phí, vì dù sao lúc này cô cũng không phản đối đâu.
Tiêu Mộc Diên chỉ cảm thấy phần eo bị siết chặt, nhưng cuối cùng đành nhẫn nhịn đứng yên.
“ŧıểυ Việt Việt, anh định để Âu Đan bị phán quyết tù chung thân sao?” Cô khẽ hỏi, đồng thời chăm chú quan sát phản ứng của Thịnh Trình Việt.
Thịnh Trình Việt sa sầm mặt trong nháy mắt. Vậy mà cô gái này lại dám nhắc tới Âu Đan. Vừa rồi Âu Vũ Đình gọi điện nói với cô ấy sao? Chính Âu Vũ Đình nhờ cô xin xỏ cho Âu Đan phải không? Cô cứ thế nghe lời người ta à?
“Phải, em muốn anh thả Âu Đan ra à?” Thịnh Trình Việt nhíu mày nói. Làm sao có chuyện anh thả Âu Đan kia chứ, cô ta dám động vào người phụ nữ của anh, anh không giết đã là nhân từ lắm rồi.
Tiêu Mộc Diên gật đầu. Thật ra cô cũng hận Âu Đan, dù sao cô ta cũng từng làm chuyện đó với cô, nhưng Âu Vũ Đình đã mở lời nên cô đành phải giúp anh ấy.
“Bởi vì Âu Vũ Đình nhờ cậy nên em mới cầu xin anh phải không?” Đôi mắt Thịnh Trình Việt sâu xa, phức tạp mà lạnh lùng.
Tiêu Mộc Diên không phủ nhận, sự im lặng của cô coi như đồng ý. Trực giác mách bảo cô rằng, nếu cô nói đúng thì chắc anh sẽ tức giận cho xem.
Thịnh Trình Việt nhếch môi cười, chỉ là nụ cười của anh lạnh như băng tuyết khiến Tiêu Mộc Diên muốn trốn tránh.
“Thấy em cũng biết nhận tội nên anh không so đo với em nữa, về sau đừng nhắc lại chuyện này trước mặt anh nữa.” Anh rất ghét nghe thấy những chuyện liên quan đến Âu Vũ Đình trước mặt Tiêu Mộc Diên, nhưng anh không muốn nổi giận với cô.
Tiêu Mộc Diên thấy Thịnh Trình Việt không tức thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô vẫn muốn xin xỏ về chuyện Âu Đan thay Âu Vũ Đình.
“ŧıểυ Việt Việt, ŧıểυ Việt Việt...” Tiêu Mộc Diên thay đổi giọng điệu nũng nịu, gương mặt ấy, âm thanh dịu ngọt ấy, vóc người ấy tựa báu vật hoàn mỹ, bất kỳ người đàn ông nào trông thấy cũng không nhẫn tâm từ chối.
Thịnh Trình Việt vô cùng hưởng thụ Tiêu Mộc Diên gọi anh như vậy, song khi nghĩ đến chuyện cô trở nên thế này chỉ vì Âu Vũ Đình, lòng anh lại không được thoải mái cho lắm.
“ŧıểυ Diên Diên gọi êm tai lắm, đêm nay anh dẫn em đi tham gia dạ hội.” Thịnh Trình Việt vừa cười vừa đưa tay véo má Tiêu Mộc Diên.
“Thật ra thì Âu...”
“Nếu đêm nay biểu hiện của em có thể làm anh thỏa mãn, vậy thì án tù chung thân của Âu Đan sẽ chuyển thành tù có thời hạn.” Thịnh Trình Việt lặng lẽ nhìn Tiêu Mộc Diên. Anh rất muốn cô, nhưng thân thể của cô vẫn chưa sẵn sàng, anh đành phải đợi vậy.
“Yên tâm đi, đêm nay chắc chắn sẽ làm anh thỏa mãn. Anh bắt em đi hướng đông, em tuyệt đối sẽ không đi hướng Tây.” Cuối cùng Tiêu Mộc Diên nở nụ cười thỏa mãn, cô bất giác lại gần Thịnh Trình Việt.
“Chụt!” Cuối cùng Tiêu Mộc Diên còn kích động hôn nhẹ lên gương mặt tuấn tú của Thịnh Trình Việt, vài giây sau khuôn mặt cô thoắt đỏ bừng vì ngượng ngùng.
Thịnh Trình Việt ngẩn ngơ chốc lát. Cô ấy hôn mình rồi, hơn nữa còn chủ động hôn nữa chứ. Lòng anh bỗng dấy lên chút kích động chưa từng có, dường như anh đã nhìn thấy bóng dáng của hạnh phúc đâu đây rồi.
Tiêu Mộc Diên nhìn Thịnh Trình Việt đơ người hồi lâu, mặt cô càng lúc càng đỏ. Sao vừa nãy cô lại kích động hôn anh vậy nhỉ? Cô bị anh làm cho u mê đầu óc à?
“Có phải ŧıểυ Diên Diên yêu anh không?” Thịnh Trình Việt nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Tiêu Mộc Diên đỏ lựng, bỗng dưng muốn trêu chọc một chút. Cảm giác được cô chủ động hôn thật tuyệt, điều này chứng tỏ anh có vị trí nhất định nào đó trong lòng cô rồi.
“Ai yêu anh, sao tôi lại yêu một người như anh được chứ.” Đúng vậy, sao cô có thể yêu một người đàn ông như anh đây chứ? Anh không hứa hẹn gì với cô, và càng không kết hôn với cô đâu, vả lại trong lòng anh vẫn luôn in dấu bóng hình người phụ nữ khác.
“Anh là người thế nào? Đẹp trai và xuất sắc giống anh à. Nếu yêu anh, em không cảm thấy đây là một điều rất bình thường sao?” Thịnh Trình Việt cau mày hỏi.
Tiêu Mộc Diên cười nhạt, quay người đi vào phòng, cô muốn thay bộ váy này ra.
Thật ra thì cô phát hiện, nếu Thịnh Trình Việt không bá đa͙σ với cô như vậy thì mỗi khi tiếp xúc với anh, cô thấy rất vui vẻ, mơ hồ còn có chút cảm giác hạnh phúc.
Thịnh Trình Việt không để ý đến biểu cảm của cô, cũng đi theo cô vào trong phòng. Đúng lúc Tiêu Mộc Diên định đóng cửa thì Thịnh Trình Việt duỗi ngón tay thon dài chặn cửa lại.
“Anh muốn làm gì?” Tiêu Mộc Diên trợn to mắt nhìn anh với vẻ cảnh giác.
“Anh muốn làm gì à?” Anh đâu có làm gì, anh chỉ muốn xem cô thay quần áo thôi mà.
“ŧıểυ Việt Việt, tôi phải thay quần áo, anh ra ngoài cửa chờ tôi trước được không?” Giọng điệu Tiêu Mộc Diên nhẹ nhàng hơn nhiều. Anh thích nịnh nọt thì cô nịnh nọt thôi, dù sao cũng chẳng mất miếng thịt nào.
“ŧıểυ Diên Diên, anh cứ ở đây đấy. Dù sao cũng xem hết rồi, huống chi em còn đẹp như vậy...” Nói đến đây, ánh mắt anh còn lia xuống ngực Tiêu Mộc Diên, nhếch môi cười xấu xa.
“ŧıểυ Việt Việt, anh ra ngoài đi, em ngại lắm.” Tiêu Mộc Diên chớp đôi mắt long lanh nhìn Thịnh Trình Việt, như thể anh không đi thì cô sẽ không thay đồ vậy.
“Vậy thì ŧıểυ Diên Diên hôn anh một cái đi.” Thịnh Trình Việt thật sự không chịu nổi dáng vẻ dịu dàng nhẫn nhịn kia của cô. Đối với anh, cô như con yêu tinh nhỏ vậy, bất cứ vẻ mặt nào cũng chạm đến tim anh.
“Chụt.” Anh vừa dứt lời thì Tiêu Mộc Diên lập tức hôn anh, chiếc hôn này cũng thuận miệng hơn so với lần đầu chủ động nhiều.
Bấy giờ Thịnh Trình Việt mới thỏa mãn đi ra ngoài. Anh không thể làm khó cô mãi được, muốn chiếm được trái tim của cô thì phải từ từ từng bước.