Gần đây có dịch ốm bùng phát, An Hân Phỉ bất hạnh bị trúng chiêu , mới đầu không thèm để ý, thuốc cũng không uống cứ làm theo ý mình như cũ, tới hôm ấy Cao Đạm về nhà phát hiện An Hân Phỉ rúc vào làm tổ trong chăn, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, đưa tay sờ cái trán của cô, quả nhiên nóng phỏng tay, vội vàng lấy nhiệt kế đo nhiệt độ cho cô, lên tới 39.8℃.
Bé cưng, tỉnh tỉnh, em phát sốt rồi, chúng ta đến bệnh viện.
Không... Không đi bệnh viện đâu!
Không được, em sốt gần bốn mươi độ, lại nặng hơn nữa thì nguy hiểm.
Anh cũng mặc kệ cô có đồng ý hay không, giúp cô thay quần áo thật tốt, bọc người kia đến kín mít mới lái xe tới bệnh viện gần đây.
Tới bệnh viện kiểm tra một hồi, biết được An Hân Phỉ đơn giản chỉ bị ốm thôi, Cao Đạm lúc này mới yên lòng, nhưng vẫn làm thủ tục nhập viện, quyết định ở lại theo dõi cô bé con một đêm.
Trong phòng bệnh một người, Cao Đạm giúp An Hân Phỉ thay quần áo bệnh nhân, thân thể ngày càng nóng, cô nhắm hai mắt nhíu chặt mày, bộ dáng không thoải mái làm anh xã nhà mình cực kì đau lòng.
Người nhà của cô An Hân Phỉ? - Y tá đeo khẩu trang đẩy xe trị liệu mở cửa tiến vào.
Là tôi.
Trước hết đưa một viên hạ sốt vào người bệnh nhân, sau đó một lát thì truyền nước. Nói, hộ sĩ lấy túi thuốc dán kín trên xe đẩy, lại xốc chăn của An Hân Phỉ lên, liền bị Cao Đạm giơ tay ngăn lại: Cảm ơn, tôi làm được rồi.
Hộ sĩ cũng không nhiều lời, đưa túi thuốc cho anh, hướng dẫn cách dùng rồi rời đi.
Anh vào toilet cẩn thận rửa sạch tay, xốc lên một góc chăn, An Hân Phỉ trên giường bệnh cuộn người thành tư thế dễ dàng cho anh. Cởi hết quần ngoài quần lót của cô xuống tới đầu gối, có thể rõ ràng thấy phần đùi trắng nõn bên trong trải đầy vô số dấu hôn xanh tím.
Có lẽ là cảm thấy lạnh lẽo từ trên mông, An Hân Phỉ bất an vặn vẹo thân mình.
Bé cưng, đừng nhúc nhích. Cao Đạm đưa bàn tay to trấn an xoa vỗ mông thịt của cô, cầm găng tay dùng một lần ra đeo vào, lấy ra viên thuốc, nhẹ nhàng tách ra cúc huyệt màu hồng nhạt giấu giữa phần mông trắng như tuyết.
Cửa vào ngượng ngùng run rẩy khép mở, tựa như đang dụ dỗ người tiến vào. Anh vội vàng khắc chế tâm thần, đem viên thuốc chậm rãi đẩy vào.
Ưm ~ An Hân Phỉ đang hôn mê không cầm được lòng mà phát ra tiếng rên ngọt ngào, không biết thanh niên Cao Đạm ở phía sau phải tiêu phí bao nhiêu sức lực mới không làm trò giậu đổ bìm leo [1].
Không chớp mắt nhìn chằm chằm tiểu cúc hoa đang từng chút nuốt hết viên thuốc, anh không tránh khỏi ngẫm nghĩ nếu như đổi thành chính mình, có phải tiểu cúc hoa cũng có thể tự nhiên phun ra nuốt vào như vậy hay không.
! Ngắm một cái, anh đang nghĩ cái gì đây, quả nhiên nói đàn ông là động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới thật không sai, Tiểu Phỉ còn đang ốm, mình lại tưởng tượng này đó có không. Cao Đạm vội vàng mặc lại quần cho cô, vào toilet rửa sạch tay, vừa mới ra ngoài, vị y tá lúc nãy đã vào treo chai truyền nước cẩn thận cho An Hân Phỉ.
Truyền xong lọ này lát nữa thay một bình khác là được, có việc thì rung chuông là tôi tới.
Cảm ơn.
Y tá dặn dò xong, lại kiểm tra tình trạng của An Hân Phỉ, mới đẩy cửa ra rời đi.
Hai bình nhỏ nước từng tí đến gần 11 giờ, An Hân Phỉ chậm rãi hạ nhiệt, tinh thần cũng trở nên tốt đẹp.
Cô chớp chớp đôi mắt có chút chua xót: Cao Đạm.
Tỉnh rồi, cảm giác thế nào?
Khá hơn nhiều lắm. Cô ngó nhìn trần nhà trắng toát, trong mũi nghe đầy mùi nước sát trùng: Em đây là... Ở bệnh viện?
Tiểu tổ tông, em phát sốt gần bốn mươi độ, không tới bệnh viện thì anh sợ em sẽ tự thiêu cháy mình mất. Cao Đạm cầm khăn lông lau mồ hôi cho cô.
An Hân Phỉ mệt mỏi cười, tay nhỏ nắm lấy tay anh Trông nom một đêm, mệt cho anh rồi, lên giường nghỉ ngơi một chút đi.
Cao Đạm mỉm cười, cởi giày lên giường ôm cô vào trong ngực.
Ngủ thêm chút nữa đi.
Vâng.
An Hân Phỉ cố chấp nhất định cùng Cao Đạm ôm ấp trong chăn, trong lồng ngực rộng lớn của người đàn ông tìm tư thế thoải mái mà ngủ.
Một đêm này, Cao Đạm ngủ không liền giấc, thường xuyên phải tỉnh dậy kiểm tra An Hân Phỉ không dậy nổi xem cô có bị tăng nhiệt không, đồng thời cũng chỉnh lại cái chăn bị đá văng trong lúc ngủ cho cô.
Lăn lộn như thế cũng đến sáng.
Ừm, Cao Đạm? An Hân Phỉ dụi dụi đôi mắt, lên tiếng kêu.
Anh đây bé cưng, sao thế?
Muốn đi tiểu.
Được, anh ôm em đi.
Cao Đạm đem An Hân Phỉ chặn ngang bế lên, vào toilet.
Đặt em xuống dưới đi. Ai ngờ Cao Đạm lại không làm gì.
Cao Đạm?
Thân thể bé cưng còn chưa khoẻ, anh tới giúp bé cưng.
An Hân Phỉ còn chưa hiểu phản ứng lại như sau: Giúp như thế nào? . Cao Đạm đã lưu loát đem quần tính cả quần lót của cô cùng nhau cởi ra, thay đổi tư thế từ phía sau đưa đôi tay đỡ lấy chân cô, tư thế này giống như giúp cho đứa bé con đi tiểu.
An Hân Phỉ đỏ bừng mặt, không thuận theo vặn vẹo: Đừng... Thật... Thật mắc cỡ...
Chỗ nào của bé cưng mà anh không thấy qua, tối qua anh còn tự mình đút thuốc hạ sốt cho em nữa đây.
...... Khuôn mặt nhỏ của bạn nhỏ An càng thêm hồng rực.
Nước tiểu đi~ - Ai đó ý xấu treo ngoài miệng, thậm chí còn huýt sáo.
Ối... Không... - Dòng nước tiểu mãnh liệt dưới sự trêu đùa của người đàn ông với yêu cầu sinh lý cùng nhau tấn công, cuối cùng phải buông vũ khí đầu hàng, cùng với bụng nhỏ từng trận un rẩy, cột nước tiểu mãnh liệt phun ra, rót xuống bồn cầu phát ra âm thanh dâm mĩ chói tai.
Bé cưng thật ngoan. Dường như khen thưởng mà trút xuống một đống hôn ướt át chỗ cổ cô.
......
Quan sát cả đêm An Hân Phỉ cũng không có gì khác thường, cầm lấy thuốc bác sĩ kê cho, hai người liền lái xe về nhà, chỉ là trên khuôn mặt nhỏ của cô vệt ửng hồng thật lâu chưa tiêu tan.
[1] Giậu đổ bìm leo: thừa lúc người ta gặp nạn, nguy hiểm, khó khăn, v.v... mà xơ múi, đổ thêm dầu vào lửa...
Editor: nam chính là bác sĩ mà nhỉ:v sao không chữa ngay tại nhà? Dạo này bị lười quá thể, cảm ơn cô gái LSunn5 đã nhắc nhở: > iêu nhèo ~