Hứa Minh Tâm sợ hãi đứng dậy, không ngờ cô lại đập đầu gối vào gầm bàn, đau đớn kêu lên.
Cố Gia Huy vừa mới bước vào đã thấy cô cúi người với dáng vẻ đau đớn.
Cố Gia Huy nhướn mày tỏ ra quan tâm, giọng nói trầm thấp, điềm đạm: “Cô làm sao vậy?”
Cô vội vàng ngẩng đầu lên, đập vào mắt cô đó là một khuôn mặt đáng sợ.
Một nửa khuôn mặt của Cố Gia Huy dường như đã bị lửa thiêu rụi, trông thật xấu xí.
Đôi mắt ấy giống như con báo đang nhìn chằm chằm vào kẻ địch, giống như là đang thưởng thức con mồi vậy.
Ông ấy… à không anh trẻ hơn và cũng đáng sợ hơn tưởng tượng của cô!
Cô thốt lên một tiếng, cứ thế lùi lại phía sau trong sợ hãi, cuối cùng cô ngã dập mông xuống đất.
Cố Gia Huy cau mày, anh bước tới định đỡ cô dậy nhưng cô giống như một chú thỏ đang sợ hãi, vội vàng đẩy tay anh ra.
“Anh… anh đừng động vào người tôi.”
“Cô sợ tôi à?” Anh đứng thẳng dậy, nhìn cô một cách trịch thượng.
Khí thế của anh vô cùng mạnh mẽ, đến mức khiến cho cô cảm thấy không thể thở nổi.
Cô nhắm tịt mắt lại, không dám mở mắt ra nhìn anh, vì cô sợ chạm phải ánh mắt của anh.
Cô muốn lắc đầu, muốn phủ nhận rằng cô không sợ, thế nhưng cô không thể làm được.
Cả người cô run rẩy, không nói được lời nào.
Rõ ràng bây giờ đang giữa mùa hè nóng như thiêu như đốt và đang giữa đêm khô ráo, thế nhưng cô lại cảm thấy rất lạnh, rất rất lạnh, giống như rơi vào một hầm băng vậy.
Sắc mặt của Cố Gia Huy vẫn vô cùng ảm đạm, anh khó chịu kéo rộng cổ áo ra.
Việc cô sợ anh là chuyện rất bình thường, hoàn toàn nằm trong dự đoán của anh, thế nhưng… lúc này nhìn thấy cô đang run rẩy, chống cự lại sự tiếp cận của mình khiến cho anh cảm thấy vô cùng khó chịu.
Nếu như… cô ấy không thể chấp nhận được anh, vậy thì người vợ này cũng không cần cưới nữa.
“Đưa cô ấy về đi.”
Cố Gia Huy vứt cà vạt đi, lạnh lùng nói.
Chú An đứng bên cạnh thầm thở dài, xem ra cô gái này cũng giống với những cô gái trước đây, chỉ nhìn nhận người khác qua vẻ bề ngoài.
Chú An tiến lên phía trước, nói: “Cô Hứa, để tôi đưa cô trở về. Việc cô và ông chủ chúng tôi sẽ phá bỏ, thế nhưng chúng tôi vẫn sẽ giúp đỡ nhà họ Hứa. Ông chủ là người nói được là được, mong cô cứ yên tâm.”
Hứa Minh Tâm mở to nghe mắt khi nghe lời chú An, cô không ngờ rằng hạnh phúc lại đến đột ngột như vậy.
Cô có thể giữ được sự trong trắng của bản thân mình, hơn nữa còn lấy được tiền đầu tư sao?
Cô nhanh chóng bò dậy, từ chối ý tốt của chú An, vội vàng rời đi.
Nơi này quá u ám, cô cảm thấy sợ…
Chú An lắc đầu, nhìn theo bóng lưng của cô.
Sau đó, ông ấy đi đến phòng làm việc của Cố Gia Huy và gõ cửa.