Cô nhìn quanh khắp căn phòng, người đàn ông ấy không để lại thứ gì nɠɵạı trừ mùi thuốc lá thoang thoảng trong không khí, không quá nồng đậm mà thậm chí còn có hương thơm.
Cô đợi hơn mười phút, sau khi chắc chắn rằng người đàn ông sẽ không quay lại nữa, cô mới mặc quần áo vào và đi ra ngoài.
Thế nhưng không ngờ, một đám phóng viên đang đợi cô ngoài cửa.
Ánh đèn flash nhắm thẳng vào người cô, chiếc micro ở gần thậm chí còn như sắp chạm thẳng vào mặt cô.
Phóng viên hùng hổ hỏi: “Chúng tôi nhận được điện thoại từ người dân, họ nói cô và ông bà nhà họ Cố đã đính hôn rồi, xin hỏi điều này có phải thật không ạ?”
“Cậu ba đâu rồi? Cậu ba không ra ngoài cùng cô sao?”
“Xin hỏi cậu ba có giống với lời đồn không ạ?”
“Thời gian ngắn như vậy mà cô đã đi ra ngoài, xin hỏi quả thật năng lực về chuyện giường chiếu của cậu ba không đạt yêu cầu ạ?”
Mọi người đều biết rõ cậu ba nhà họ Cố tướng mạo xấu xí, hơn nữa còn không thích nữ giới, còn đồn thổi rằng chuyện giường chiếu rất yếu kém.
Hứa Minh Tâm từ trước đến nay chưa từng gặp phải tình huống như vậy, bị họ ép đến mức cứ phải lùi về phía sau.
Cuối cùng cô động phải cột nhà, không còn đường lui nữa.
Nhà họ Cố là gia tộc giàu có và quyền lực bậc nhất Kinh Đô, đám phóng viên căn bản không đủ khả năng xúc phạm họ.
Thế nhưng bây giờ lại có người đang nhằm vào cậu ba nhà họ Cố một cách trắng trợn, điều nay được xem như họ đang chống lại nhà họ Cố. Xem ra, có vẻ như có người chống lưng cho họ.
Cậu ba đã đồng ý sẽ giúp đỡ cô, vậy thì lúc này cô không thể không ra tay trượng nghĩa được.
Nhưng… cô phải làm thế nào mới được đây?
Ngay lúc cô cảm thấy vô cùng khó xử thì có người nhìn thấy chiếc xe thương vụ ở bên đường.
Trong bóng tới, khuôn mặt của người đàn ông rất mơ hồ.
Tài xế nói: “Thưa ông, xem ra phía gia tộc bên kia có động tĩnh rồi, muốn dựa vào tin đồn của người khác để đặt điều cho ông. Ông có cần tôi xử lý không ạ?”
“Đi đi, đừng làm cô ấy sợ.”
Giọng nói không một chút cảm xúc nào vang lên một cách lãnh đạm.
Khi tài xế vừa mới xuống xe gọi người xử lý chuyện thì bên phía Hứa Minh Tâm đã có hành động khác.
Chỉ nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn, tái nhợt của cô bỗng nhiên nở nụ cười tươi rói, má cô hơi ửng hồng, như có chút rụt rè, e thẹn.
“Cậu ba còn có việc phải làm nên đi trước, để tôi ở lại đây nghỉ ngơi rồi rời đi sau. Mà mãi tôi không xuống được giường thì làm sao đi được đây?”
Cô không trả lời thẳng câu hỏi của phóng viên, chỉ nói đơn giản mình không xuống giường được, điều này đã chứng tỏ được năng lực của ông ấy rồi.
Đám phóng viên không ngờ rằng cô lại trả lời như vậy, hết người này đến người khác đưa mắt nhìn nhau!