Bên trong phòng tối đen như mực, giơ năm ngón tay lên cũng không thể nhìn thấy.
Cô ta tìm được công tắc đèn trên tường nhưng lại phát hiện đèn hỏng, không có tác dụng gì.
Chẳng lẽ khách sạn có vấn đề?
Trong lòng cô ta có chút sốt ruột, tối lửa tắt đèn như vậy sao có thể tìm người được đây?
Cô ta có chút vội vàng, không cẩn thận đụng phải bàn trà, đau đớn kêu lên, cả người cũng nghiêng ngả.
Thế nhưng… bất giác lại rơi vào một vòng tay rắn chắc, ôm chặt lấy cô ta.
Lòng bàn tay anh nóng bỏng, thấm một lớp mồ hôi mỏng, đặt trên vai cô ta, cách một lớp quần áo nhưng cô ta vẫn có thể cảm nhận được cảm xúc nóng bỏng của thứ trên người anh.
Là… là Cố Gia Huy?
“Cố… Cố Gia Huy?”
Cô ta theo bản năng gọi một tiếng, đáp lại cô ta là một nụ hôn mãnh liệt, nồng cháy.
Lúc này, cô ta nào có tâm tư để phân biệt, số phòng không sai, cô ta cũng tận mắt nhìn thấy Khương Tuấn đi từ bên trong phòng ra.
Vừa mới tiến vào không nói hai lời đã cưỡng hôn rồi cởi quần áo, ngoại trừ Cố Gia Huy bị trúng thuốc thì còn có thể là ai được chứ?
Hai người dân ngã xuống giường, thị lực của người đàn ông trong bóng tối có vẻ rất tốt, không hề đụng phải chướng ngại vật nào cả.
Bàn tay to lớn có chút thô ráp, khi cởi bỏ quần áo, đôi tay đột nhiên dừng lại.
Người đàn ông trên người đột nhiên dừng lại, ngay sau đó bò xuống dưới giường, tựa như muốn bỏ chạy.
Cô ta vừa mới chìm đắm trong nụ hôn dài, đầu óc còn có chút choáng váng, suýt chút nữa không kịp phản ứng lại.
Cô ta vội bắt lấy tay Cố Gia Huy, giọng nói kiều mị, mê hoặc: “Đừng đi… đừng đi được không? Chẳng lẽ anh không thích em sao? Chẳng lẽ…anh không muốn thân mật với em sao?”