Hứa Minh Tâm sợ đến nỗi hét lên, ngay sau đó cô ôm chặt lấy miệng mình.
Mắt cô đỏ hoe, không ngừng đập cửa, cầu xin Halley thả mình ra ngoài.
“Anh ở bên ngoài đúng không? Anh thả tôi ra ngoài”
“Anh có ý xấu gì vậy chứ? Nếu như anh đã nói thích cậu ta, vậy anh không hiểu tính của cậu ta sao? Cậu ta sẽ không động vào tôi, rõ ràng anh biết rõ, cậu ta tình nguyện để mình chết, cũng sẽ không động đến tôi: “Halley, anh mở cửa ra. Anh mở cửa ra.”
“Diên”
Hứa Minh Tâm thấy anh ta mãi không trả lời, lại lo lắng cho Diên ở trong phòng tắm.
Bên trong ngoại trừ tiếng nước, còn có âm thanh đồ vật rơi.
“Diên, cậu không sao chứ? Cậu đừng làm thương mình.”
Cô không ngừng gõ cửa, rốt cuộc cũng không thể yên tâm.
“Đi… đi ra…”
Giọng nói của cậu ta đau khổ, dường như đang kìm nén cái gì đó.
Hứa Minh Tâm đang lo lắng thì thoại trong phòng vang lên.
Cô dường như bắt được cọng cỏ cứu mạng cuối cùng vậy, vội vàng bò đến.
“Alo, cứu mạng”
“Là tị Đối diện truyền đến giọng nói lạnh lùng của Halley.
¡, không ai có thể cứu cô”
“Anh… rốt cuộc anh muốn làm gì? Cậu ta sẽ không động vào tôi, rốt cuộc anh…”
Cô còn chưa nói xong, đã bị giọng nói lạnh lùng của Halley ngắt lời.
“Tất nhiên tôi hiểu cậu ấy, sao cậu ấy có thể ngoan ngoãn nghe lời được chứ. Cậu ấy không chủ động, lẽ nào cô không biết sao?”
“Cái gì?”
“Thuốc này là do tôi đặc biệt cho người tạo ra, nếu không giải quyết, người sẽ bị dục hỏa thiêu thân, không quá một tiếng, huyết mạch sẽ sưng lên mà chết. Đã qua hai mươi phút rồi, lại qua mười phút nữa, hai người còn chưa xảy ra cái gì, vậy cô trơ mắt nhìn cậu ấy chết đi sao?”
“Anh”
Hứa Minh Tâm nghe thấy vậy toàn thân run rẩy, giọng nói cũng run rẩy theo.
Cô không ngờ Halley lại tàn nhẫn như vậy, vậy mà lại tuyệt đường như vậy.
“Anh không sợ… không sợ cậu ta chết sao?”
“Yên tâm, tôi sẽ để cô bồi theo, để hai người sinh không cùng thời, chết phải chôn cùng huyệt”
Giọng nói của anh ta vô cùng lạnh lùng, u ám, rõ ràng là buổi sáng, nhưng cô lại cảm giác như mình đang ở trong địa ngục tối tăm vậy.