Hứa Minh Tâm chỉ nghe được giọng nói trầm đục của người nọ: “Đồ da^ʍ đãиɠ, cô cũng dám kêu người tới sao? Cô có biết tôi là ai không? Tôi là cháu trai của ông chủ cô, chính là người cầm quyền nhà họ Cố trong tương lai! Chỉ cần cô nghe theo tôi, cô chính là mợ chủ, đây chính là chuyện mà biết bao nhiêu người mơ ước! Đồ da^ʍ đãиɠ, đừng có kêu loạn, hôm nay hầu hạ tôi cho tốt! Sau này tôi sẽ không bạc đãi cô!”
Nhìn thấy Hứa Minh Tâm sắp chết vì ngạt, lúc này anh ta mới buông lỏng tay ra.
“Cậu là Cố Tử Vị?”
Hứa Minh Tâm há to miệng, hít vào từng ngụm khí lớn, gian nan phun ra vài chữ.
Cố Tử Vị nghe vậy nở nụ cười đáng khinh: “Không sai, ba tôi chỉ có một đứa con trai là tôi, nhà họ Cố lớn thế này sau này là của một mình tôi. Có phải là bây giờ cô đồng ý muốn hầu hạ tôi rồi hay không?”
Anh ta nở nụ cười da^ʍ đãиɠ, cho rằng sau khi Hứa Minh Tâm biết thân phận của mình, nhất định sẽ dùng sức lấy lòng.
Thế nhưng không nghĩ tới gương mặt cô tràn đầy sợ hãi, muốn thoát khỏi sự khống chế của anh ta, muốn xông ra ngoài.
Thậm chí cô còn hô lớn cứu mạng, một tiếng này thôi cũng đủ để gọi người khác tới.
Cố Tử Vị thâm mảng một tiếng không tốt, men say còn trong người tiêu tán không ít, cả người tỉnh táo hơn rất nhiều Lão già kia rất cổ hủ, nếu như biết anh ta làm loại chuyện này nhất định sẽ đánh chết anh ta.
Lòng háo sắc ban nấy lập tức biến mất không còn một mảnh.
Anh ta ảo não trừng mắt nhìn Hứa Minh Tâm, quả thật rất tức giận, cho nên nâng chân đá vào lưng cô một cái.
Hứa Minh Tâm mất đà cả người ngã về phía bồn hoa bên cạnh.
Gai nhọn sắc bén đâm sâu vào da thịt, cô chỉ cảm thấy đau, đau tới thấu xương.