Để chắc chắn, Giản Tích muốn kiểm tra một lần nữa. Lần này, cô dùng một nhãn hiệu khác.
Cô nhìn chằm chằm vào que thử, không bỏ qua bất kỳ chuyển biến nào dù là nhỏ nhất.
Hai vạch hiện lên một cách rõ ràng, có thai.
Giản Tích nhìn thật lâu, nhướng mày, cười tươi như một cô gái nhỏ.
Cô là bác sĩ phụ sản, đối với những loại biến đổi này của cơ thể cũng có một sự mẫn cảm nhất định. Tính đi tính lại về mặt thời gian, chính là lần cùng Hạ Nhiên ở Thâm Quyến. Lần đó, anh không hề đeo bao. Thật là, chỉ có một lần mà đã trúng thưởng rồi.
Người đàn ông này, nếu mà anh ta biết chắc chắn sẽ lại khoe khoang cho xem.
Trong khoảng thời gian này, công việc tại bệnh viện tương đối nhiều, Giản Tích cực kỳ bận rộn, không có thời gian về nhà. Người đầu tiên biết tin chính là Đào Tinh Lai.
Chạng vạng hôm đó, Đào Tinh Lai hẹn Giản Tích ăn cơm tối, Giản Tích không muốn đi, “Chị gọi cơm hộp rồi, chị không tới được.”
“Chị, chị không yêu em.” Đào Tinh Lai lải nhải trong điện thoại, “Tới đi, tới đi mà, em đãi chị.”
“Mỗi lần em đều nói như vậy, nhưng lần nào chị cũng là người trả tiền.” Giản Tích mới không tin những chiêu trò của cậu.
“Em đang ở dưới lầu nhà chị, nhanh lên đi, chị không biết em thực sự nổi tiếng sao? Vạn nhất bị fan thấy thì phiền lắm.”
Giản Tích vén màn cửa nhìn xuống dưới, Đào Tinh Lai mặc quần áo mới ra vào mùa xuân này, cậu đang dựa vào chiếc xe Jeep màu trắng, còn đeo kính râm.
“Em có thể ăn mặc đơn giản hơn được không, sợ người khác không nhận ra em à?” Giản Tích mở cửa sổ, Đào Tinh Lai nhìn thấy cô khoa trương vẫy vẫy tay.
“Chờ chút, chị thay quần áo xong xuống liền.”
Ngắt điện thoại, Giản Tích thay một bộ quần áo đơn giản, mang giày đế bằng bước xuống lầu.
Đào Tinh Lai mở cửa xe cho cô, “Đi ăn đồ ăn Thái được không?”
Giản Tích ngồi vào ghế lái phụ, “Được, chị muốn ăn cơm dứa, dù sao cũng là em mời, chị không đem theo bóp tiền.”
“Má ơi, không cần phải làm tới vậy chứ, hai chị em mình cùng cha cùng mẹ đó.” Đào Tinh Lai vòng qua ghế lái, vừa thắt dây an toàn vừa lảm nhảm, “Em đây luôn một lòng, chị nhìn thấy phải thương em chứ.”
Giản Tích cười nói, “Hôm nay sao lại có thời gian ghé qua đây?”
“Quay phim xong rồi, được nghỉ nửa ngày, ngày mai em chuyển sang đoàn phim khác.” Đào Tinh Lai nói: “Lần này ở Thâm Quyến, em có thể gặp được anh Hạ Hạ một lần, anh ấy khẳng định là nhớ em tới chết rồi.”
Giản Tích: “Được rồi, em cũng ngưng ảo tưởng sức mạnh đi. Anh ấy có nhớ ai đi nữa cũng sẽ không nhớ em đâu.”
Đào Tinh Lai ngắt lời: “Nói bậy, nếu không tin bây giờ chị gọi cho anh ấy đi.”
“Đừng làm phiền anh ấy, anh ấy gần đây bận lắm, đi theo xe đường dài rất mệt.” Giản Tích dặn dò.
Gần đây công việc vận tải của Hạ Nhiên đã tương đối ổn định, lại mở rộng thêm một tuyến nɠɵạı tỉnh mới, mỗi ngày đều bận rộn đến rạng sáng.
Đào Tinh Lai lái xe trên đường, “Bọn chị không thể mãi duy trì tình trạng mỗi người một nơi như thế này. Hay là nói anh ấy đến công ty của mẹ làm một vị trí nho nhỏ nào đi, thoải mái dễ chịu, không cần suy nghĩ, như vậy tốt hơn.”
“Anh ấy quyết định như thế nào chị cũng ủng hộ, miễn là ai cũng bình an là được.” Giản Tích bình tĩnh nói: “Dù anh ấy có không thành công đi chăng nữa, không cố gắng nổi nữa, chị nuôi anh ấy.”
Đào Tinh Lai có chút cảm động: “Chị, hôm nay chị phải cao 1m8 đó.”
Giản Tích cười, “Em so sánh cái kiểu gì đó hả?”
Đào Tinh Lai nâng nâng cằm, “Chị, lấy cho em viên kẹo đi, vị dâu tây. Đừng chọn sai.”
Đào Tinh Lai không để ý, liếʍ một cái, thiếu chút nữa nôn ra, “Mẹ ơi! Vị sầu riêng! Chị muốn giết em!”
Sau khi thực hiện xong, Giản Tích liền vui vẻ, thảnh thơi mà mở lớn âm thanh radio.
Tới nhà hàng, hai người tìm một vị trí ít người để ý.
Hai chị em đều là ‘máy nghiền thức ăn’, một bàn đầy đồ ăn, người phục vụ hỏi thêm có dặn dò hay yêu cầu gì nữa không, Giản Tích giành trước nói: “Phần của tôi cho nhiều ớt một chút.”
Đào Tinh Lai không để ý, ăn trái cây, “Này, chị không phải không thích ăn cay sao?”
Giản Tích ừ một tiếng, “Nhưng hiện tại lại thích.”
“Vì cái gì? Khẩu vị thay đổi nhiều vậy?”
“Có nguyên nhân.” Giản Tích cúi đầu ăn canh, “Woa, canh này không tồi.”
Đào Tinh Lai há mồm, “Em nếm thử.”
Giản Tích lấy một cái muỗng khác, đút cho cậu, “Chỉ được một muỗng này thôi, nhiều hơn không cho.”
“Đúng rồi, nguyên nhân gì thế?” Đào Tinh Lai uống thêm một muỗng nữa không thích lắm, “Chua muốn chết.”
Giản Tích thổi nguội nước canh, ngữ khí mười phần bình tĩnh, “Chị có thai.”
Đào Tinh Lai kích động cắn đầu lưỡi của chính mình, “Á---“ Cậu trợn mắt, “Thật á?”
Giản Tích gật gật đầu, “Thật.”
“Anh rể biết không?”
“Dạo gần đây bận lắm, chị không muốn anh ấy phân tâm, tạm thời không nói cho anh ấy biết.”
Đào Tinh Lai đặc biệt cao hứng, “Mấy tháng?”
“Hai tháng.”
“Chị cũng phải chú ý một chút nha.” Đào Tinh Lai nhanh chóng đem đồ ăn ngon đẩy trước mặt cô, “Ăn đi, nhất định không được đối xử không tốt với gấu trúc. Bây giờ, chị trở thành bảo vật quốc gia rồi.”
Giản Tích cười nhạo, “Đừng làm quá như vậy, chị sẽ chú ý.”
Cô nghĩ cứ thuận theo tự nhiên, chờ Hạ Nhiên qua đợt bận này đã rồi mới nói. Nhưng hôm sau Đào Tinh Lai đi theo đoàn phim đi Thâm Quyến, cậu bớt chút thời gian đi gặp Hạ Nhiên.
Hạ Nhiên mới vừa theo xe trở về, chỉ mặc một cái áo thun đơn giản một màu, rộng vừa phải làm nổi bật dáng nửa người trên của anh.
Đào Tinh Lai cực kỳ hưng phấn, “Anh rể, anh đen đi rồi.”
Hạ Nhiên cười, đấm nhẹ cậu một cái, “Phơi nắng.”
“Anh rể, anh có nhớ em không?”
Hạ Nhiên dội cho cậu một gáo nước lạnh, “Anh là đàn ông, nhớ cậu làm gì?”
“Anh không yêu ai yêu cả đường đi à?” Đào Tinh Lai ríu rít, “Là em tự mình đa tình rồi.”
Tâm tình Hạ Nhiên khá tốt, “Đi, anh đưa em đi ăn cơm.”
“Em sẽ gọi nhiều món một chút.” Đào Tinh Lai cũng vui vẻ, liền mở miệng nịnh nọt, “Hạ Hạ ca, cái quần này anh mua chỗ nào đó? Rất có dáng.”
“Chỗ bán sỉ.”
“…”
Hạ Nhiên không hề trêu chọc cậu, cười hỏi, “Chị gái em gần đây như thế nào?”
Đào Tinh Lai mặt mày uể oải, “Không tốt lắm.”
Bước chân Hạ Nhiên chậm lại, ngữ khí khẩn trương, “Làm sao vậy? Bệnh sao? Hôm trước anh nói chuyện cùng với cô ấy, cô ấy đang trực đêm.”
“Đừng nói nữa, không tốt mà.” Đào Tinh Lai khởi động chế độ diễn xuất, một khuôn mặt đau khổ, “Đi làm bận rộn như vậy, chắc chắc là mệt muốn chết. Mỗi ngày, đều ăn cơm hộp, chắc chắn là khó ăn muốn chết. Em vẫn cứ nghĩ mãi, có một người em trai đẹp trai như em đây chắc chắn sẽ buồn rầu muốn chết.”
Thái độ Hạ Nhiên nghiêm túc, “Nói chuyện đàng hoàng.”
Đào Tinh Lai nhẹ nhàng, “Không đủ để đùa anh à, thật là chả thương em gì cả. Anh Hạ Hạ, chị gái em dạo này thật vất vả, mang theo một đứa bé như thế, phản ứng rất lớn nha.”
Hạ Nhiên vừa nghe, có điểm mơ hồ, cau mày.
“Một người cô đơn, hai người sai.” Đào Tinh Lai giả vờ thâm trầm, một bàn tay đặt lên vai Hạ Nhiên, giọng điệu ông cụ non nhỏ giọng mở miệng, “Hạ Tiên sinh, chúc mừng anh, anh làm ba rồi.”
Da đầu Hạ Nhiên như nổ tung, nhận ra được ý tứ trên mặt chữ.
Giản Tích có thai.
-----
Bệnh viện Thị Nhất.
Từ ngày chính sách hai con được thông qua cho tới nay, khoa phụ sản càng trở nên bận rộn. Khoa hộ lý đầu năm mở rộng tuyển dụng nhân sự, năm mới tăng thêm năm sáu người mới. Sau khi tay Giản Tích hoàn toàn bình phục, công việc của cô tại phòng mổ lại được tiếp tục.
Sáng nay 9 giờ đã vào, cho đến hơn bốn giờ chiều vẫn chưa có cơ hội ra khỏi phòng mổ. Ngay cả cơm trưa còn thay phiên nhau ăn, mỗi người hai mươi phút, ăn cơm như đánh giặc.
Giản Tích đỡ đẻ xong năm ca, đến ca thứ sáu đụng phải một chút vấn đề.
Là một bệnh nhân ba mươi lăm tuổi, được tính là sản phụ lớn tuổi, có thai lần đầu tiên, lại là em bé thụ tinh trong ống nghiệm, đặc biệt không dễ dàng.
Sản phụ gân cổ lên gào to, Giản Tích trấn an cô ta: “Hô hấp bình thường, đừng hồi hộp, cứ làm theo những gì tôi dặn dò, bình tĩnh.” Rốt cuộc cũng có chút an tĩnh.
Giản Tích nói: “Dùng miệng hít thở, hít sâu một hơi, đếm ba bốn nhịp sau đó lại thở ra.”
Hộ lý quan sát tình huống, chuẩn bị sẵn sàng, Giản Tích dặn dò sản phụ, “Tốt, hô hấp nào, giữ hơi thở.”
Hộ lý phối hợp lên tiếng, “Dùng sức!”
Đầu của em bé vẫn chưa thấy.
Giản Tích đi qua, kiểm tra một chút, “Xương mu hơi thấp, đỡ cô ấy lên, đổi thành ngồi xổm.”
Chỉ có hai cô hộ lý, Giản Tích cũng đi qua giúp đỡ, ba người nâng sản phụ dậy, để cô ta cố định, sau đó lại bắt đầu chu trình đỡ đẻ.
Qua mấy phen lăn lộn, Giản Tích mệt đến đứt hơi.
Cô quay qua nói với hộ lý, “Em đi nói với người nhà, thông báo về chuyện xương mu thấp với tình hình hiện tại. Sau đó báo cho bên phòng mổ chuẩn bị, sản phụ này phải mổ.”
Ngoài cửa cả gia đình đang chờ, người đàn ông này là con trai độc nhất trong nhà, có được đứa bé không dễ dàng nên đặc biệt kích động.
“Các người nói gì? Bây giờ mới thông báo mổ là sao? Nếu có nguy hiểm gì, các người có đền bù không?”
Hộ lý là người mới tới, cô ấy vẫn nhẫn nại giải thích, “Xin mọi người bình tĩnh đừng kích động. Xương mu của sản phụ hơi bị thấp, cái này trong phòng sinh mới phát hiện. Chúng tôi là bác sĩ nên sẽ cố gắng hết sức, chỉ là mong mọi người đồng ý để mổ.”
“Tôi không ký tên! Tôi muốn gặp bác sĩ Giản!” Người nhà phản ứng kịch liệt.
Hộ lý có chút bị hù dọa, “Giản, bác sĩ Giản vẫn còn trong phòng sinh.” Người nhà còn đang bận mắng nhiếc, đột nhiên, giọng nói của một người đàn ông cắt ngang hắn ta----
“Này.”
“Mày là ai?” Người nhà quay đầu nhìn, không hề có chút ý tốt nào.
Nhưng thân hình Hạ Nhiên cao lớn cùng khí khái mạnh mẽ, vô thanh vô sắc nhưng phát ra từ một âm tiết kia có ý uy hiếp mười phần.
Ngữ khí anh lạnh lùng, hơi nhếch khóe miệng, chỉ vào phòng sinh, “Vợ tôi cũng đang ở bên trong.”
Người nhà tỏ ra cái biểu cảm ‘chuyện này có liên quan gì tới anh đâu’. Tiếp tục uy hiếp cô hộ lý, “Yêu cầu bác sĩ ra đây, bằng không tôi không bỏ qua cho cô ta.”
Hạ Nhiên nắm kéo cổ áo hắn ta từ phía sau, đem người này kéo ra sau một chút.
“Ai ui, mày đang làm gì đó?”
“Thằng nhóc.” Hạ Nhiên đem hắn ta cố định vào tường, ánh mắt lạnh lẽo, âm trầm, “Mẹ nó, mày mắng thêm một câu nữa xem.”
Người nhà không rét mà run, không dám cãi lại.
Hạ Nhiên tới gần, cắn chặt răng, híp đôi mắt cảnh cáo nói, “Vợ mày sinh con, vợ tao cũng đang có thai, ở bên trong đó còn phải bị hành lên hành xuống hai tiếng đồng hồ.”
m thanh của anh chậm rãi, mỏng nhẹ nhưng sắc bén như một lưỡi lam, “Vợ mày có xảy ra chuyện gì, mày tìm bệnh viện. Còn vợ tao xảy ra chuyện, tao tìm mày.”
Người đàn ông kia vốn là đuối lý, chỉ dám bắt nạt kẻ yếu, tới đây liền xụi lơ.
Hạ Nhiên buông hắn ta ra, cô hộ lý chạy nhanh đến nói thêm vào, “Nếu mà không ký tên á, có hậu quả gì anh tự chịu.”
“Ký.” Người đàn ông run run lên tiếng, người hắn ta mềm nhũn.
“Haizz, cô hộ lý.” Hạ Nhiên gọi người lại, nhanh chóng hỏi, “Bác sĩ Giản có khỏe không?”
“Bác sĩ Giản đang rất mệt.” Hộ lý nói, “Hôm nay quá bận, cô ấy đều phải đứng mà ăn cơm.”
Không thể nói thêm được, cô hộ lý chỉ nói được hai câu liền đi mất.
Cuối cùng, sau khi đã thử cho sản phụ ngồi xổm, đứng thẳng hay nằm đều không sinh được, Giản Tích quyết đoán chọn cách rạch từ bên hông. Sau khi rạch ba tầng da ở đáy chậu, cuối cùng, em bé cũng đã ra đời.
Là con trai, tiếng khóc to vang dội.
Vị sản phụ kia bắt lấy mu bàn tay Giản Tích, cực kỳ suy yếu mà dùng khẩu hình tỏ vẻ cảm ơn, “Cảm ơn bác sĩ.”
Giản Tích nhìn cô ta giơ ngón cái lên ngụ ý nói: “Cô thật giỏi.”
Kỳ thật cô cũng muốn ngất xỉu rồi, cả người như không còn sức lực, phải dựa vào tường, đợi một lúc mới đi thay quần áo.
Đi ra khỏi phòng mổ, vẻ mặt cô mệt mỏi, uể oải ỉu xìu nhìn chằm chằm sàn nhà.
Hạ Nhiên chậm rãi tới gần, một bước, hai bước, nhẹ giọng: “Mẹ trẻ con.”
Giản Tích sửng sốt ngẩng đầu.
Gương mặt tươi cười của Hạ Nhiên gần ngay trước mắt.
Cô cong khóe miệng, cho rằng mình hoa mắt, “Anh, anh như thế nào mà quay về rồi?”
Không chờ anh trả lời, cô dùng sức chạy tới, ôm cổ Hạ Nhiên rồi tiến vào lòng ngực anh, “Này, cái bất ngờ này là phạm quy đó nha!”
“Chậm một chút, chậm một chút.” Hạ Nhiên ôm chặt cô, giọng nói nhiễm ý cười, “Em còn phạm quy hơn, sao không nói cho anh? Lý do gì? Em có âm mưu gì à?”
Giản Tích trong lòng liền hiểu rõ, nhấp miệng nói, “Là em trai em nói à?”
“Ừ.” Hạ Nhiên buông cô ra, ánh mắt nhu hòa, “Bác sĩ Giản, chúc mừng em.”
Khuôn mặt Giản Tích như bùng nổ niềm vui, có đi có lại nói: “Anh Nhiên, cùng vui nha.”
Sau đó hai người nhìn nhau cười.
“Tan làm chưa?” Hạ Nhiên hỏi.
“Em còn phải viết bệnh án nữa.” Giản Tích nói, “Anh đợi em chút.”
“Đi thôi, anh đợi em ngoài cửa.” Hạ Nhiên nói: “Tối nay đi ăn chực chỗ Lục Hãn Kiêu.”
Giản Tích liền ra hiệu Ok, “Tuyệt đối không nương tay.”
Đợi nửa tiếng, Giản Tích có thể tan làm.
Hạ Nhiên đưa cho cô một hộp sữa ấm, “Em uống trước lót dạ.”
“Mới mua à?” Giản Tích nhận lấy, lắc lắc.
Hạ Nhiên ôm cô, đi về phía trước, “Ừ. Lát nữa em muốn ăn gì?”
Giản Tích nghiêng nghiêng đầu, nghiêm trang nói: “Ăn anh được không?”
Hạ Nhiên xoa xoa đầu cô, “Đừng gây chuyện.”
Giản Tích đáng thương vô cùng mà nhìn anh, “Oh.”
Hạ Nhiên ghẹo, “Oh là có ý gì?”
Giản Tích rất bình tĩnh, “Ý trên mặt chữ.”
Ý sau mặt chữ kìa.
Oh. Miệng em.
Hạ Nhiên cả người khô nóng, “Anh phát hiện ra dạo này suy nghĩ của em có chút náo loạn nha.”
Giản Tích cực kỳ vô tội, “Em cái gì cũng chưa nói, anh nghĩ loạn rồi lại trách em. Đưa tay.”
Hạ Nhiên không tình nguyện mà đưa lòng bàn tay phải với qua. Giản Tích mặt mày dịu dàng nắm bàn tay, cúi đầu, đặt lên bàn tay anh một cái hôn.
Lòng Hạ Nhiên nóng rực.
Tới nhà hàng được hẹn trước, Lục Hãn Kiêu oán hận liên tục, “Chờ siêu lâu, tôi đã ăn ba đĩa củ cải chua rồi đó.”
“Mẹ nó, cậu lại ăn củ cải.” Hạ Nhiên không thể không hoài nghi, “Cậu có phải có ham mê đặc thù gì không?”
“Này.” Lục Hãn Kiêu khinh thường, dùng lời lẽ thô tục, “Mỗi tối sau khi ngủ tôi có sở thích tự sướиɠ cùng củ cải đó. Cậu có ý kiến gì nào?”
Hạ Nhiên vội vàng che tai Giản Tích, “Chú ý thai giáo.”
Giản Tích buồn cười muốn chết, “Hai người đừng có vừa thấy nhau liền oanh tạc nhau như vậy được không?”
Lục Hãn Kiêu chửi tục một tiếng, “Thai giáo?”
Hạ Nhiên đặc biệt đắc ý, “Ông đây đã lên chức ba rồi nhá, cậu đứng một bên khóc thương thân mình đi.”
Lục Hãn Kiêu cực kỳ ganh ghét, “Cùng lắm cũng chỉ thấp hơn cậu nửa cấp thôi, tôi sẽ thành cha nuôi. Ai ui, ông trời phù hộ sinh được một công chúa nhỏ, giống ŧıểυ Tích.”
Giản Tích chỉnh lại, “Theo di truyền học thì xác suất lớn con gái sẽ giống ba.”
Lục Hãn Kiêu sắc mặt phức tạp mà nhìn thoáng qua mặt mày Hạ Nhiên, cực kỳ khó xử lên tiếng, “Thôi… hay là cứ sinh con trai đi.”
“Mẹ nó, tôi cũng là anh em cậu nhá, tôi xấu như vậy sao? Hả?” Hạ Nhiên nổi giận.
Lục Hãn Kiêu làm động tác đình chiến, cười không lộ răng: “Hạ Tiên sinh, vui lòng chú ý thai giáo.”
Giản Tích lười không thèm để ý hai người đàn ông ba hoa nữa, đi vào chỗ ngồi, thấy chỗ ngồi đã có sẵn một cô gái trẻ, yên tĩnh, mười phần ngoan ngoãn.
Cô tò mò, “Anh đi còn mang theo bạn nữa à?”
Lục Hãn Kiêu đi tới, trả lời khái quát, “Không, con gái của một người thân thích.” Anh ta hạ giọng, “Ba mẹ đi công tác, đi theo anh, một ngày ba bữa, cực phiền toái.”
Đôi mắt đen láy của cô gái lúng liếng nhìn theo hướng Lục Hãn Kiêu, ánh mắt thanh lạnh lại sạch sẽ.
Giản Tích đối với cô gái này rất có cảm tình.
“Thật là vật hợp theo loài, một gia đình kì khôi.” Lục Hãn Kiêu cảm khái mà lắc đầu, vỗ vỗ vai Hạ Nhiên, “Thế nào, có chết ngắc ngư ở Thâm Quyến chưa?”
“Tàm tạm, vẫn còn lay lắt qua ngày.” Đồ ăn còn chưa lên, hai người bước ra ngoài nói chuyện.
“Thường xuyên, nhưng mà đều có thể giải quyết.” Hạ Nhiên lấy ra một điếu thuốc, cắn lên miệng nhưng không bật lửa, chỉ để nghe mùi thuốc lá đỡ cơn ghiền.
Lục Hãn Kiêu lại thích hút xì gà, anh ra ngậm một điếu, nhả một vòng khói.
“Tôi có việc cần cậu giúp một chút.” Hạ Nhiên nói: “Tôi chuẩn bị mở rộng tuyến đường vận chuyển hàng hóa từ Thâm Quyến đến đây. Lúc làm việc với những cơ quan có liên quan, có thể sẽ phải nhờ những mối quan hệ của cậu một chút.”
“Được, để tôi nhờ cha tôi bên Công an thử xem.” Lục hãn Kiêu nói, “Cậu muốn chuyển sang chính đa͙σ à?”
Hạ Nhiên ừ một tiếng, thực bình tĩnh.
Lục Hãn Kiêu mở miệng, “Sao cậu không nói cảm ơn với tôi thế hả?”
“À.” Hạ Nhiên cực kỳ có lệ, “Cảm ơn.”
Lục Hãn Kiêu: “…” Anh ta nhả ra một vòng khói, tâm tình cũng không hề bị ảnh hưởng.
Hạ Nhiên muốn đem công việc mở rộng, cân nhắc suy xét, đầu tiên anh chọn chính nơi này. Một là có được lợi thế về tài nguyên con người, thứ hai là gần nhà, anh có thêm thời gian chăm sóc cho Giản Tích.
“Lục Hãn Kiêu, con gái nhỏ nhà anh tìm anh kìa.” Giọng nói của Giản Tích từ bên trong truyền đến.
“Fuck.” Lục Hãn Kiêu vừa nghe đầu liền đau, gương mặt đẹp trai liền tối sầm, thầm mắng, “Thật là tức con trùng theo đuôi này, phiền chết mất.”
Nói thì nói vậy, nhưng chân vẫn bước nhanh vào bên trong.
Hạ Nhiên nhẹ giọng cười nhạo, “Tên ngốc.”
Anh đứng dậy, đi toilet.
Toilet ở đầu hàng lang, Hạ Nhiên bước ra sân nhỏ, xoay người.
Anh vừa đi vừa đi vừa nhìn di động để đọc tin nhắn liên quan đến việc vận chuyển hàng hóa, không đi được vài bước, có người kêu tên anh.
“Hạ Nhiên?”
Là giọng của một cô gái.
Bước chân của Hạ Nhiên chậm lại, cảm giác giọng nói này cực kỳ quen thuộc.
Người nọ lại kêu thêm một tiếng nữa, “Hạ Nhiên.”
Lúc này, là giọng khẳng định, trong giọng nói không hề che giấu sự kinh ngạc và vui vẻ, kèm theo xúc động.
Hạ Nhiên rốt cuộc cũng dừng lại, dời mắt từ di dộng, chậm rãi giương mắt.
Cô gái đứng cách anh khoảng hai ba mét, cùng anh đối mặt, môi đỏ, mặt mày xinh đẹp diễm lệ, cười lên, mị hoặc lan tràn tứ phía.
Diêu Di Chi vui mừng không thể kiềm chế, đi đến gần anh, “Đã lâu không gặp, thật là trùng hợp.”
Hạ Nhiên đứng vững, biểu cảm trên mặt không hề thay đổi. Nhìn không ra là đang vui hay là đang giận.
Bị bộ dáng không gợn sóng của anh làm kinh ngạc, Diêu Di Chi có chút không cam lòng, vì thế dùng ánh mắt câu nhân, cười càng mềm mại.
Cô ta đến gần vài bước, “Như vậy là sao? Chia tay liền không nhận ra nhau nữa sao?”
Đúng lúc này, giọng nói của Giản Tích cũng từ từ đến gần, “Lục Hãn Kiêu đã hối mấy lần rồi, hỏi anh đâu còn chưa tới, ông…”
Ánh mắt Giản Tích đang cố định trên người Diêu Di Chi, lời nói mới được một nửa liền im bặt.