Sau khi thai phụ và đứa nhỏ đều bình an, Giản Tích mới cho y tá thông báo với người nhà.
Chờ xử lý tất cả mọi chuyện xong hết, Giản Tích mới lê thân thể mệt mỏi ra khỏi phòng mổ, vừa ra đã thấy Hạ Nhiên đang ngồi trên ghế đợi ở hành lang.
Cô ngạc nhiên: “Anh vẫn chưa đi à?”
Hạ Nhiên đứng lên: “Bọn người lão Triệu trở về phòng bệnh hết rồi, bọn họ vui quá nên đều quên gửi lời cám ơn cô.” Anh đứng lại, nhìn cô: “Cám ơn.”
Giản Tích cười cười, cũng không giấu được vẻ mệt mỏi trên gương mặt: “Chờ tôi vì để nói lời cảm ơn sao? Không có gì đâu, công việc thôi.”
“Xe của cô lại bị dơ rồi.” – Anh nói: “Hay là để tôi giúp cô rửa xe nhé.” – Cuối cùng còn chêm thêm một câu: “Là đích thân tôi rửa đó.”
Cô vốn muốn từ chối, nhưng lại bị những lời cuối của anh chọc cười, Giản Tích nói: “Được rồi.”
Mùi máu tươi trong xe khá nặng, Giản Tích mở cửa sổ xe để mùi tản đi bớt rồi mới ngồi vào lái rời đi.
Bọn họ lại trở về tiệm lão Triệu, Hạ Nhiên nói: “Cô chờ tôi một chút”
Giản Tích gật đầu, nhìn theo bóng lưng của anh cùng màn đêm hòa làm một thể.
Không bao lâu, Hạ Nhiên quay lại, trong tay còn cầm thêm một cái cặp lồng cơm.
“Từ phòng giải phẫu ra đến giờ cô cũng chưa ăn gì, trễ rồi nên không còn gì cả, cô ăn cái này đi, cơm rượu do bà nɠɵạı tôi làm.”
Giản Tích chậc một tiếng, “Thật ngại quá, để cho anh rửa xe rồi còn ăn đồ của anh.” Cô nghiêng đầu cười: “Có vẻ tôi lời to rồi.”
Hạ Nhiên cũng cười: “Lời thật, cô đáng được thế mà.”
Giản Tích quả thật rất đói bụng, ngồi trên băng ghế nhỏ ăn như hổ đói: “Anh không ăn sao?”
Hạ Nhiên mở máy bơm nước, cầm lấy súng bắn nước bắt đầu rửa xe: “Ở nhà vẫn còn, lúc về sẽ ăn sau.”
Nói xong anh lại thay giày đi mưa rồi bắt đầu lau xe: “Cô bao nhiêu tuổi?”
“Hai mươi sáu.”
“Trẻ như vậy có thể làm bác sĩ sao?” – Hạ Nhiên dừng lại động tác.
“Tôi học sớm, giữa chừng còn thi nhảy cấp.” Quai hàm của Giản Tích vì nhai gạo nếp mà phình ra, “Từ ŧıểυ học đến lúc học thạc sĩ, tôi đều là người nhỏ tuổi nhất lớp.”
Hạ Nhiên nói: “ Nhỏ tuổi như vậy dễ bị ức hiếp.”
Giản Tích cầm cặp lồng cơm nhìn anh: “Anh khẳng định ức hiếp tôi dễ hơn so với anh sao?”
Hạ Nhiên: “...”
Anh cầm chổi mềm, nước từ đầu ngón tay nhỏ xuống: “Miệng lưỡi lợi hại thật, đã nhìn ra, ai mà dám đụng đến cô chứ.”
Giản Tích ăn xong, cầm hộp cơm đi tới: “Vòi nước ở đâu? Để tôi đem cặp lồng này đi rửa.”
Hạ Nhiên đưa tay: “ Đưa tôi.”
Không đợi cô trả lời, Hạ Nhiên trực tiếp lấy cặp lồng cơm trong tay cô, sau đó dùng súng bắn nước cọ rửa vài cái, xong! Sạch sẽ.
Hạ Nhiên cầm cặp lồng để sang một bên, lại đem tất cả đệm trong xe ra tẩy rửa. Bên ngoài chỉ thấy duy nhất một ngọn đèn, cũng không tính là sáng lắm, thứ ánh sáng mờ nhạt bao phủ lên từng cơ bắp cường tráng của người đàn ông, không gian xung quanh yên lặng đến nỗi chỉ còn nghe thấy tiếng nước chảy.
Chờ rửa xe xong, Hạ Nhiên lại phát hiện Giản Tích đang ngủ gật trên ghế. Trải qua ba ngày liên tục với cường độ làm việc không ngừng nghỉ, cô thật sự muốn không mệt cũng không được.
Hạ Nhiên lau khô tay rồi đi tới, nhìn nhìn lại phát hiện bên khóe miệng cô vẫn còn dính vụn cơm nếp, hai mắt cô nhắm lại làm hiện rõ hai hàng mi đen nhánh, nɠɵạı hình của Giản Tích không phải kiểu đẹp gợi cảm, diễm lệ, nhưng ở cô toát lên một khí chất dửng dưng rất thu hút người khác.
Hạ Nhiên chưa thấy qua người con gái nào có thể trắng thuần như thế, từ mặt đến cổ, nhìn giống như chạm vào liền có thể véo ra nước.
Anh hầm hừ một tiếng: “Gan lớn gớm, như vậy cũng dám ngủ?”
Giản Tích chợp mắt được chừng mười phút thì liền tỉnh, cô mở choàng mắt ra, vừa vặn thấy Hạ Nhiên đang cúi đầu đốt thuốc.
Cái bật lửa nhả ra một đốm lửa nhỏ lập lòe, Hạ Nhiên liếc cô một cái: “Tỉnh rồi à?”
“Xin lỗi.” – Giản Tích ngồi thẳng người, mắt vẫn còn mờ mịt sương.
“Không có gì, vốn định để cô chợp mắt thêm năm phút nữa rồi gọi dậy. Chỗ này buổi tối tương đối lạnh, ngủ lâu sẽ bị cảm.” – Hạ Nhiên đứng lên, ngậm điếu thuốc, đưa chìa khóa xe cho cô: “Về sớm một chút.”
Giản Tích cũng từ trên ghế đứng lên, mới phát hiện do ngồi lâu mà chân tê cứng, trọng tâm cơ thể nhất thời không vững lảo đảo ngã xuống.
Hạ Nhiên lanh tay lẹ mắt đỡ cô, bàn tay to của anh cầm cổ tay Giản Tích, tiếp xúc với làn da nhẵn mịn kia không khỏi làm Hạ Nhiên run lên một cái.
Anh nói: “Đứng cũng không vững, tôi nói này bác sĩ, cô nên bổ sung canxi đi.”
Giản Tích vui vẻ đi đến bên xe: “Về nhà tôi sẽ hầm một nồi canh xương lớn được không?”
“Được rồi, đi nhanh đi.” – Hạ Nhiên cầm điếu thuốc, dùng tay ra hiệu với cô: “ Đi đường cẩn thận, đừng vượt đèn đỏ nữa.”
“Cạch – cạch”
Thắt dây an toàn xong, Giản Tích quay đầu lại nhìn anh cười: “Bye bye.”
Trăng đêm nay khá mờ, nhưng như thế cũng không thể che khuất được ánh lửa đang dần lóe lên trong mắt anh lúc này.
Hơn mười giờ tối, khu trung tâm cũng thưa thớt xe cộ hơn. Giản Tích có chút buồn ngủ, tay phải bèn với đến ngăn chứa đồ nhỏ trên xe để lấy kẹo bạc hà, nhưng lúc thò tay vào lại thấy không đúng lắm, cô rút ra nhìn thì sửng sốt.
Là tiền.
Sáu tờ, được xếp chồng lên nhau rất ngay ngắn. Bên trong còn kèm một mẩu giấy nhỏ, trên đó viết: “Hôm nay cô vượt ba cái đèn đỏ, nếu không đủ mai sẽ đưa thêm.”
Là Hạ Nhiên lúc rửa xe đặt vào, hẳn là để đóng tiền phạt.
Giản Tích nhìn tờ giấy một hồi lâu, không ngờ người đàn ông này trông có vẻ hung dữ, nhưng chữ viết lại đẹp thế này. Giản Tích bật cười, đem tờ giấy đặt về chỗ cũ.
Cứu người là bản chất công việc của cô, cứ như vậy lâu dần bản chất đã thành bản năng, dù là bất cứ lúc nào những người được gọi là “bác sĩ” như bọn họ cũng sẽ làm như vậy.
Đây đều là chuyện bình thường, không có gì đáng nói.
Giản Tích đã sớm đem chuyện này quên đi. Ngày vợ lão Triệu xuất viện, anh ta cầm hai giỏ trái cây đến phòng làm việc của Giản Tích.
“Bác sĩ Giản, bữa cơm này cô nhất định phải nhận, nếu không nhờ cô sợ rằng vợ con tôi đã xong đời rồi.” – Mặc cho Giản Tích cự tuyệt, lão Triệu kiên định đưa cho cô.
Giản Tích liên tục nói không nhận, lão Triệu càng cứng đầu hơn, trực tiếp chặn cửa phòng làm việc của cô: “Tôi mặc kệ, cô mà không nhận tôi sẽ không đi.”
Giản Tích: “Anh Triệu đừng như vậy, thật sự tôi không cần đâu.”
Lời còn chưa nói hết đã thấy lão Triệu trực tiếp nằm dài trên mặt đất, vừa la to một cách kiên quyết: “Nếu bác sĩ không đồng ý thì tôi không đi, giẫm chết tôi tôi cũng không đi.”
Giản Tích nhìn người đàn ông to lớn đang nằm ăn vạ kia dở khóc dở cười: “… Được rồi, tôi đi là được chứ gì.”
Lão Triệu nghe thế liền nhảy lên: “Quyết định vậy nhé, tôi nghe bác sĩ Giản, tôi đi trước”
-------
Hạ Nhiên bận việc suốt nửa tháng, cuối cùng cũng thu hồi tiền nợ về cho chủ nợ, cuối tuần vì thế mà có thể yên tâm ngủ thẳng giấc.
Khi anh tỉnh lại đã là chín giờ, bà nɠɵạı anh đang nhồi từng viên bột, trên người bà là áo với hoa văn li ti, gương mặt cười phúc hậu trông như …mấy tượng thần tài người ta hay trưng bày.
“Đợi thay bình ga xong, con đem đổi bình khác về, bà liền làm cho con mười cái nem rán.”
“Ăn nhiều như vậy, bà muốn nuôi heo sao.” – Hạ Nhiên đánh răng rửa mặt.
“Thành heo đã tốt.” – Bà nɠɵạı lại cuộn xong một cuốn nem khác, bàn tay hết sức linh hoạt. “Chê bà nói nhiều, vậy con còn không mau tìm cháu dâu về đây, huyên thuyên với con hoài bà cũng thấy phiền.”
Hạ Nhiên vừa đánh răng vừa nới lỏng đinh ốc, đem bình ga không tháo xuống, miệng còn ngậm đầy bọt kem: “Nếu tìm được, bà cũng nên đem mấy lời lải nhải này chia đều cho cô ấy đi.”
Bà nɠɵạı bước chân nhỏ, đem chảo đầy nem rán để một bên bàn bếp: “Con tốt nhất nên tìm bạn gái về đi, thằng sói con này, chỉ làm bà lo là giỏi.”
Hạ Nhiên thay bình ga xong liền đem đi đổi, trên đường về lại bị một mùi thơm câu dẫn bước chân, thì ra là lão Triệu đang bận rộn trong phòng bếp: “Ai ui người anh em, mấy trăm năm rồi mới thấy anh xuống bếp đấy.”
Lão Triệu đeo tạp dề làm bếp đang bóc tỏi, thò đầu ra cửa sổ nói: “Đúng rồi, anh vừa định gọi cho cậu, buổi trưa đến nhà anh ăn cơm.”
“Chuyện tốt gì đây?”
“Hôm nay anh mời bác sĩ Giản đến làm khách, để cảm tạ ơn cứu mạng của cô ấy. Hai người không phải quen biết sao, cùng đến tham gia đi.”
Hạ Nhiên xách bình ga dừng lại một chút: “Giản Tích?”
“Đúng vậy, chính là cô ấy.” –Lão Triệu bóc tỏi xong, xoay người đi lấy hẹ: “Được rồi, anh không nói với cậu nữa, nhớ đến đúng giờ đấy.”
Hạ Nhiên đem bình ga trở về nhà, xong lại nhanh chóng đi vào phòng ngủ. Lúc này bà nɠɵạı đang ngồi trên ghế sa-lon đan áo len, thấy vậy vừa đan vừa đi đến cửa phòng: “Ai u, cháu lại làm sao đấy?”
Hạ Nhiên ở trần, bên dưới chỉ mặc một cái quần, dáng người cao ráo, cơ bụng hiện lên từng múi rõ ràng càng nổi bật vòng eo chắc nịch.
Anh đang phân vân giữa hai bộ quần áo trên tay: “Cái nào trông được hơn?”
Một cái màu xám tro, một cái màu xanh lam. Bà nɠɵạı chỉ vào cái áo màu xám tro: “Cái này đi, nhìn có vẻ ấm áp.”
Hạ Nhiên không chút do dự chọn cái áo màu xanh lam, “Buổi trưa cháu đến nhà lão Triệu ăn cơm, bà tự mình dùng cơm nhé.”
Mười một giờ bốn mươi, Hạ Nhiên rời khỏi nhà, khi đến nhà Triệu gia vừa vặn gặp Giản Tích đang đậu xe. Chẳng qua là cô gặp chút phiền toái, xe dừng ở bên dốc, làm sao cũng không đậu vào được.
Giản Tích lái xe cũng tàm tạm thôi, cô đặc biệt sợ nhất những lúc như thế này, lên không được mà xuống cũng không xong, đứng ngây ngốc cả nửa ngày, chẳng những mắc kẹt không di chuyển được mà còn trực tiếp đem xe chặn ở giữa đường. Thật tiến thoái lưỡng nan.
“Cô thi bằng lái ở đâu vậy?” – Hạ Nhiên gõ nhẹ vào cửa kính xe của cô, bóng dáng to lớn của anh chẳng mấy chốc che hết ánh sáng trước mặt.
Thấy anh, Giản Tích đầu tiên là ngừng một chút, sau đó vẻ mặt có vẻ buồn rầu:
“Đây là nghi ngờ tôi không thi đỗ bằng lái xe sao?”
Hạ Nhiên liếc nhìn cô: “Không phải, tôi chỉ muốn tìm giáo viên của cô đòi lại tiền, dạy thành như vậy còn dám thu học phí? Xuống đi! Tôi giúp cô.”
Giản Tích nghe lời xuống xe, đứng sang một bên, Hạ Nhiên ngồi vào chỗ lái. Không biết anh làm thế nào, bàn tay trên tay lái qua lại mấy cái, xe liền ngoan ngoãn chạy đến vị trí đỗ xe.
Hạ Nhiên sau khi xuống xe thì đưa chìa khóa cho cô, Giản Tích cầm lấy.
Đợi một hồi, anh mở miệng hỏi: “Cô không có gì để nói à?”
“Hả?” – Giản Tích: “ Nói cái gì?”
Hạ Nhiên chậc một tiếng: “Khen tôi.”
Giản Tích: “…”
“Bác sĩ Giản tới rồi, mời vào, mau vào nhà đi!” – Giọng nói của Lão Triệu cực kỳ nhiệt tình, từ cửa ra nghênh đón.
Giản Tích lại lấy từ cốp xe ra một ít quà, cười chào hỏi: “Từ xa đã nghe thấy mùi thịt, đây là quà tôi tặng em bé.”
Nhà lão Triệu là do chính anh ta xây, loại nhà lầu, có ban công và phòng khách thông với nhau, trồng không ít hoa cỏ.
Sau khi vào nhà, Giản Tích chơi đùa với đứa nhỏ một chút, lại giúp vợ lão Triệu kiểm tra tiến độ hồi phục của vết thương xong rồi mới đi đến phòng khách.
Hạ Nhiên ở trên ban công hút thuốc, khói thuốc được gió tản đi, trong không khí chỉ còn lại mùi nhàn nhạt. Anh đưa lưng về phía cô, vai rộng eo thon, được giấu dưới áo khoác màu xanh, càng làm tôn lên dáng người cứng rắn, vạm vỡ.
Giản Tích đi qua: “Tôi phát hiện anh rất thích hút thuốc.”
Hạ Nhiên ngón tay cầm giữa điếu thuốc: “Không thích.”
“Vậy sao không cai?”
“Không muốn cai.” Thấy cô tới, Hạ Nhiên dụi đầu thuốc vào trong đám đất ướt ở chậu bông. Anh quay người lại, đưa lưng dựa vào lan can, tư thế này càng làm cho thắt lưng mạnh mẽ trông càng thêm lực lưỡng.
“Anh biết lão Triệu chắc lâu rồi nhỉ?” – Giản Tích hỏi.
“Hơn hai năm.” – Hạ Nhiên nói: “Lúc tôi dời đến đường Nha Đề thì quen biết anh ấy.”
Giản Tích lại lên tiếng hỏi tiếp: “Vậy trước kia anh ở đâu?”
“Thiên Tân.”
“Bên kia phát triển không tệ, sao lại rời đi?” – Thiên Tân là khu đô thị phát triển tốt nhất thành phố, giá nhà ở đó quả thật là trên trời.
Hạ Nhiên liếc cô một cái, thanh âm trầm thấp: “Ở không nổi thì đi thôi. Tôi nói này, cô hỏi nhiều như vậy là đang điều tra hộ khẩu sao?”
Giản Tích đang từ biểu tình đầy hứng thú chuyển thành không nói gì nữa.
Hạ Nhiên cười cười: “Hỏi như vậy là nhiều rồi, đến lượt tôi hỏi.”
“Hả, tại sao?”
“Công bằng.” – Hạ Nhiên cười lớn – “Cứ dựa theo những vấn đề cô hỏi tôi lúc nãy, anh trai đây quyết không để em gái chịu thiệt đâu --- Cô ở đâu?”
Giản Tích: “…”
Ánh mắt Hạ Nhiên kiên trì.
Giản Tích vừa nghịch một chậu đỗ quyên, vừa nói: “Nhà trọ gần bệnh viện. Công việc bận bịu nên tôi mướn ở đó cho tiện.”
“Bệnh viện các cô không có ký túc xá à?”
“Có, nhưng đi làm xong vẫn phải ở trong bệnh viện chẳng khác nào ngồi tù.” – Giản Tích nghiêm túc trả lời, Hạ Nhiên lại bật cười: “Nói thật giống như cô đã từng ngồi tù ấy.”
Giản Tích rất nhanh hỏi lại: “Anh ngồi qua rồi chắc?”
Nhưng Hạ Nhiên lại đột nhiên trầm mặc, trong lòng Giản Tích cũng trầm xuống, quên thu lại lực tay, cứ thế ngắt xuống một đóa hoa.
“Ánh mắt gì đây.” – Hạ Nhiên cho cô một nụ cười trấn an: “Tôi cũng chưa ngồi tù bao giờ.”
Giản Tích à một tiếng, mặt vẫn không biến sắc. Nhưng cô thật sự cảm thấy, trong lòng như có một cảm xúc gì đó đang chìm xuống, cứ như thế không giải thích được mà chìm xuống tận đáy.
“Bác sĩ Giản, vào ăn cơm nào!”- Âm thanh của lão Triệu cùng mùi thơm của thức ăn nhanh chóng truyền đến.
“Đi thôi” – Hạ Nhiên bước ra.
“Hạ Nhiên.”
“Hửm?” – Anh nghiêng người, không rõ việc gì.
Giản Tích nghiêng đầu, tóc dài xõa vai, ánh mặt trời trên sân thượng phủ một tầng ánh sáng lên vai phải của cô: “Đưa tay.”
Hạ Nhiên đứng tại chỗ bối rối một trận, bị nụ cười của cô dẫn dắt, vì thế mà không tự chủ được làm theo.
Anh đưa tay.
Giản Tích đưa nắm tay của mình lên bàn tay của anh, sau đó buông lỏng. Một đóa đỗ quyên xinh đẹp rơi vào lòng bàn tay anh.
“Anh muốn được khen mà.” – Cô nhẹ nhàng bỏ lại một câu như thế rồi đi thẳng về phía phòng khách.
Mặt Hạ Nhiên buông lỏng, nhìn đóa hoa đỏ thẫm trong lòng bàn tay, đây chính là lời khen của cô dành cho việc anh giúp cô đỗ xe ở cửa ban nãy.
Thôi, cứ xem là lời khen muộn đi…
Một giây trước, khi đi thoáng qua anh, cô đã nói thế nào nhỉ?
“Thầy giáo Hạ, thầy quả là quá đỉnh!” – Thanh âm của Giản Tích mềm mại, khóe miệng còn mang theo nụ cười ôn hòa, lực sát thương đó----------
Má nó… Đúng là nổ tai mờ mắt!
Hạ Nhiên giương mắt, nhìn theo bóng dáng của Giản Tích, eo thon, đôi chân thon dài được ôm vừa khít bởi chiếc quần Jean, đáng chú ý hơn lại là vòng ba vừa tròn vừa vểnh…
Một cảm giác khô nóng tràn đến, Hạ Nhiên làm sao cũng không đè ngọn lửa này xuống được.