Giản Tích nhìn qua tin nhắn vừa gửi đến, mông lại cảm thấy ẩn ẩn đau.
Hạ Nhiên lại nhắn tới một tin nhắn khác: [Nếu em đang ở nhà thôi vậy, không cần chạy tới chạy lui làm gì, trưa mai anh tới đưa em đi ăn.]
Giản Tích nghĩ một chút, trả lời lại: [Dạ.]
Sau đó cô quay đầu xe, ghé siêu thị mua chút sữa bò và trái cây, quay xe đi về hướng đường Nha Đề.
Hạ Nhiên đang cùng bà nɠɵạı xem ti vi, anh bị nội dung của bộ phim đang chiếu làm cho phát bực.
“Vì sao cứ mỗi lần nam nữ chính đang yêu đương say đắm thì trời liền đổ mưa to như vậy?”
Bà nɠɵạı xem đến nhập tâm, vẫn luôn miệng nói, “Làm bậy rồi, nữ chính thật tốt, nữ phụ thực sự là quá xấu xa rồi.”
Nghe những gì Hạ Nhiên nói, bà quay qua quát hắn, “Thằng quỷ như con thì biết cái gì, trời mưa là hiện tượng tự nhiên, người ta vừa đóng phim còn phải chọn thời tiết, thật là không dễ dàng.”
Hạ Nhiên có chút cạn lời, “Người ta dùng vòi phun nước đó bà.”
“Con nói nhiều quá.” Bà nɠɵạı mới không tin, “Không xem thì đi chỗ khác đi, đừng làm phiền bà.”
Hạ Nhiên đứng dậy, “Bà thật ngây thơ đáng yêu.”
Anh cầm gói thuốc và bật lửa, chuẩn bị ra cửa rít vài hơi. Mới vừa mở cửa sổ ra, liền nghe thấy tiếng gõ cửa.
Bà nɠɵạı đi đến gần, vội vàng đi mở cửa, chân ngắn bước từng bước nhanh nhìn như con lật đật, “Tới rồi đây, chắc lại là ŧıểυ Yến hàng xóm ghé qua đưa tiêu xay tới.”
Hạ Nhiên không để trong lòng, cắn điếu thuốc chuẩn bị châm lửa.
“Ủa, ai vậy?” Mở cửa ra, bà nɠɵạı hỏi liền.
Giản Tích đang bị bao trùm bởi bóng đêm và gió lạnh, đứng ở cửa, mỉm cười chào hỏi, “Con chào bà nɠɵạı, Hạ Nhiên có nhà không ạ?”
“Nó ở nhà, con vào đi.”
Giản Tích đưa túi trái cây lên, “Đây là con mua cho bà.”
“Đến là được rồi, còn mang theo quà cáp làm gì, con thật là khách sáo.”
Điếu thuốc trên tay Hạ Nhiên thiếu chút nữa rơi xuống, “Sao em lại tới đây?”
Nhiệt độ bên ngoài và trong phòng vô cùng chênh lệch, Giản Tích liên tục chà sát tay làm nóng, “Em đến thăm bà nɠɵạı nha.”
“Ngồi xuống đây con, chỗ đó có chậu than.” Bà nɠɵạı nhiệt tình tiếp đón, vẻ mặt vui mừng, đi vòng vào bếp.
“Lạnh không?” Hạ Nhiên đi tới, nắm tay cô, “Mẹ nó, lạnh như đá rồi.”
Anh đem tay cô hơ hơ lên chậu than, nắm chặt không buông, “Đừng nhúc nhích.”
Hạ Nhiên hỏi, “Không phải nói em đừng đến rồi sao?”
“Đến kiểm tra đột xuất không được à?” Giản Tích thỏ thẻ, mỉm cười xinh xắn nhìn anh.
Hạ Nhiên cười, “Lo lắng về anh à? Em không cần kiểm tra đâu, toàn thân của anh chỉ để dành cho một mình em dùng.”
Giản Tích nghe được trong lòng tràn đầy ngọt ngào, đưa mắt nhìn vào bếp, “Bà nɠɵạı đang làm gì vậy anh?”
“Tám phần là chuẩn bị đồ ăn cho em.” Hạ Nhiên trêu cô: “Bác sĩ Giản, tối như vậy em còn chủ động tới cửa gặp người lớn, có phải là mê mệt anh rồi không?”
Giản Tích cực kỳ ngượng ngùng, véo mạnh vào mũi anh, “Đúng vậy thì sao, em mê mệt anh đó, vừa lòng anh chưa?”
“Vẫn chưa hài lòng.” Hạ Nhiên bắt được tay cô đặt trên đôi môi, đầu lưỡi liếʍ liếʍ trêu chọc đầu ngón tay, “Tối qua đi vào em từ phía sau, em không ngừng phản kháng, lại khóc lại kêu, anh còn chưa dám dùng toàn lực.”
Giản Tích nhanh tay che miệng anh, “Anh xong chưa vậy?”
“Làm sao có thể xong được?” Hạ Nhiên trên mặt tràn ngập ý cười, “Phải cả một đời cơ.”
Lời này chạm đến tận sâu trong lòng Giản Tích làm cho cô vừa cảm thấy nhồn nhột vừa ngọt ngào, cô nhanh chóng quay qua Hạ Nhiên đặt lên má anh một nụ hôn.
Hạ Nhiên ngây người trong chốc lát, sau đó mới phản ứng, “Mẹ nó, anh lại bị em cưỡng hôn.”
Giản Tích nâng nâng cằm, đắc ý nói, “Sao nào?”
Không bao lâu, bà ngoài mang đến một chén cơm rượu, “Đến đây nào, uống cái này cho ấm.”
Giản Tích chạy nhanh đến nhận, “Cảm ơn bà nɠɵạı, bà không cần gấp gáp, bà ngồi xuống nghỉ đi.”
“Không gấp, không gấp.” Bà đem Hạ Nhiên đẩy ra, cái người mà lúc nào ngồi cũng dựa sát vào Giản Tích, cười ha hả hỏi, “Con từ đâu chạy tới đây?”
“Dạ con từ Tòa thị chính đến.”
“Rất xa đó, con có mệt hay không?”
“Dạ không mệt ạ.” Giản Tích nhai một viên gạo nếp, “Bà nɠɵạı, bà làm món này ngon thật.”
“Nếu thích ăn, con cứ tới đây, mỗi ngày bà làm cho con.”
Hạ Nhiên nhìn bà nɠɵạı cực kỳ cao hứng, xem ra bà đối với Giản Tích trăm ngàn hài lòng.
Cô gái nhỏ của anh thật ngoan ngoãn, diện mạo cùng lời nói đều khiến người lớn không ngừng yêu thích, làm cho bà nɠɵạı thực vui vẻ, so với việc đem bà ra quảng trường khiêu vũ còn vui hơn.
Hạ Nhiên nhìn hai người phụ nữ của mình mặt mày hớn hở, có chút ghen tị, “Cuộc tọa đàm của hai vị có thể kết thúc được chưa? Hai người toàn nói về chuyện của phụ nữ, hoàn toàn không chú ý gì đến cảm thụ của người đàn ông duy nhất ở đây à?”
“Được rồi, được rồi, bà già rồi nên hồ đồ rồi, hai đứa trẻ chúng con nói chuyện với nhau đi.” Bà nɠɵạı quay đầu lại nhìn Giản Tích, “Ngày mai tới nhà bà ăn cơm, bà mua gà về đãi cháu.”
Bà nhỏ giọng, đường hoàng chớp mắt nói, “Về sau đùi gà đều dành phần cho con.”
Giản Tích nhịn cười, giơ tay lên làm động tác cam đoan, “Tuân mệnh, con nhất định sẽ thanh toán hết.”
Đem Giản Tích vào phòng ngủ của mình, Hạ Nhiên cảm thán, “Anh như thế nào lại cảm thấy em tới nhà anh có một lần, địa vị của anh trong nhà tụt dốc không phanh.”
“Như vậy sau này em không tới nữa.”
“Em cứ tới đi, bằng không sẽ có người chết đấy.”
Giản Tích mỉm cười ẩn ý, “Ai sẽ chết.”
Hạ Nhiên bước một bước tới gần cô, đem cô ép sát vào vách tường, làm cô không có đường thối lui, anh lại muốn giở trò lưu manh. Tay Giản Tích bị anh nắm, kéo xuống phía dưới, cuối cùng dừng lại ở phần hông, “…Nó.”
Giản Tích người như phát hỏa, kích động không biết nặng nhẹ, kéo một cái thật mạnh.
“Mẹ nó!” Hạ Nhiên đau quá lên tiếng, “Giản Tích sao em lại làm như vậy, cùng nó chơi kéo co à?”
Giản Tích cười muốn ngất, không một chút áy náy, “Bệnh viện chúng em nam khoa cũng rất nổi danh, ngày mai em dẫn anh đi khám nhé.”
“Khám cái rắm.” Hạ Nhiên vẫn còn đau nhíu mày, “Buổi tối liếʍ nó cho anh, rồi anh sẽ cho qua, bằng không tối nay em đừng hòng anh để yên.”
Giản Tích cười cười, “Được rồi, anh nói không để yên cho em, để xem anh làm gì được em nào?”
Hạ Nhiên nâng cằm cô lên, “Gan dạ nhỉ? Được, không sợ anh à? Phải không?”
Giản Tích nga một tiếng, “Coi như không sợ đi.”
Hạ Nhiên cũng không giận, tay đang ôm cô từ từ di chuyển từ lưng đi xuống, ngón trỏ chọc chọc vào mông cô, “Chúng ta tối nay thử qua nơi này xem sao.”
Giản Tích phản công, đẩy anh ra, “Đồ lưu manh.”
Hạ Nhiên thấp giọng, vừa cười vừa cảnh cáo, “Lần sau thử ngang bướng với anh xem.”
Giản Tích chịu thua, nhỏ giọng nói, “Kỳ thực những tư thế anh mới thử đó, thật thoải mái.”
Giản Tích đi lại trong phòng ngủ của anh, một cái giường, một cái kệ sách, mắt thường có thể nhìn ra là cực kỳ đơn giản. Bên góc tường là tủ quần áo, ban ngày bà nɠɵạı để cửa tủ mở, tầng trên là nội y được sắp xếp gọn gàng, phía dưới treo vài cái áo khoác.
Hạ Nhiên từ phía sau ôm lấy cô. “Bác sĩ Giản, mời cô tận tình thị sát địa bàn.”
“Phòng anh nhỏ như vậy có cái gì đâu mà thị sát chứ.” Giản Tích mỉm cười, “Rất sạch sẽ, thật không giống chỗ ở của đàn ông.”
Lời nói này khiến cho Hạ Nhiên nhíu mày, “Em còn xem qua chỗ ở của những người đàn ông khác à?”
“Nhiều lắm.” Giản Tích nhẹ nhàng lên giọng, “Anh có ý kiến gì thì cũng phải chịu đựng đi.”
“Cô nhóc này.” Hạ Nhiên dùng sức nhéo eo cô một cái, âm thanh vững vàng hỏi, “Đến cũng đến rồi, đêm nay đừng về, nhé?”
Mũi Giản Tích có chút cay cay, “Không được.”
“Đừng về mà, nha?” Hạ Nhiên nhẹ nhàng thổi khí vào vành tai cô.
“Bà nɠɵạı đang ở đây, anh đừng quậy nữa.” Giản Tích né tránh.
“Bà nɠɵạı anh sẽ hiểu mà.” Hạ Nhiên nói, “Với một đứa cháu có đức hạnh như anh, làm sao mà bà không biết được?”
“Sáng mai em còn đi làm.” Nơi này đến bệnh viện rất xa, bị anh lăn lộn vài cái, bảo đảm sáng mai sẽ đi trễ cho xem. Giản Tích sẽ không bị anh lừa.
Hạ Nhiên nhẹ nhàng cười, “Em không ở lại, anh liền tìm người khác.”
“Ai có thể ngăn cản anh chứ?” Giản Tích nói, “Anh muốn tìm thì tìm đi, để em nhìn xem người yêu cũ của anh như thế nào.”
“Mẹ nó.” Hạ Nhiên thấp giọng, “Nói thật, vì anh em ghen một tí không được à?”
Giản Tích xoay người, ngửa đầu lên nhìn anh, “Nói thật cho em, em là người thứ mấy của anh?”
Hạ Nhiên nhíu mày, nửa ngày mới chậm rãi lên tiếng, “Như thế nào, muốn điều tra anh à?”
“Mười ngón tay đủ không anh?” Giản Tích trêu ghẹo anh nói.
Hạ Nhiên còn làm ra vẻ cẩn thận mà nhớ lại, trịnh trọng nói: “Đặc biệt nhiều.”
Mặt Giản Tích liền có dấu hiệu suy sụp.
Hạ Nhiên cũng không đành lòng trêu cô nữa, sờ sờ mũi cô nói, “Sao lại thế này, anh vừa trêu có hai câu mà trên mặt viết liền một chữ thật to.”
Giản Tích nói thầm, “Viết chữ gì cơ?”
“Ghen.” Hạ Nhiên trong lòng sảng khoái, vẫn là nên giải thích rõ ràng, “Nói không có ai là giả, trước kia anh từng có ý định nghiêm túc với một người. Nhưng cũng đã qua nhiều năm rồi. Anh không như tên Lục Hãn Kiêu kia, mẹ nó chớ cả ngày buông thả. Anh vẫn giữ mình trong sạch.”
Giản Tích không hé răng.
Hạ Nhiên cong miệng, “Làm chuyện đó không nhất thiết cần quá nhiều kinh nghiệm, xem mấy bộ phim liền có thể học được.”
Giản Tích dở khóc dở cười, đấm anh mấy cái, “Có phải em nên khen anh có thiên phú không?”
“Không liên quan gì đến thiên phú cả, chủ yếu là anh vừa nhìn thấy em là cả người đầy hăng hái.”
Giản Tích đôi mắt long lanh, liếc mắt cười tình với anh.
Hạ Nhiên có chút nhịn không nổi, “Mẹ kiếp, đừng nhìn anh bằng ánh mặt tràn ngập tình yêu như thế, em muốn giết chết anh à?”
Giản Tích lại đột nhiên nhón chân, thì thầm bên tai anh: “Hạ Nhiên, em rất thích anh.”
Bảy chữ, nhàn nhạt như nước, nhưng có thể giải được cơn khát trong lòng người đàn ông.
Giản Tích, mười năm, thuận lợi như gió xuân, bao nhiêu ấm áp cùng tâm ý đều dành riêng cho một người.
Hạ Nhiên, mười năm, cuồng vọng kiêu ngạo, tài sản vô số, cũng từng chỉ cần giơ tay là có thể với tới tình yêu mình kỳ vọng.
Cuộc sống của anh đã trải qua phản bội, nghèo túng, đã biết được mất mát, cảm giác muốn có mà không có được, có thể gặp đúng người vào đúng thời điểm. Mọi đau khổ, đắng cay chỉ là bước đệm, gặp được Giản Tích rồi, từ nay về sau chỉ còn ngọt ngào.
Hạ Nhiên xúc động, hốc mắt Hạ Nhiên hơi đỏ lên, “Bác sĩ Giản à, hôm nay em thật là kiêu ngạo.”
Giản Tích lại hôn hôn lỗ tai hắn, “Em không thể kiêu ngạo được à?”
Hạ Nhiên ôm cô, “Dĩ nhiên là được, nhưng anh chỉ xin em một điều.”
Anh giữ chặt tay Giản Tích đặt lên trái tim đang đập trong lòng ngực, lên tiếng, “Xin em cứ ở nơi này hoành hành ngang ngược cả đời.”
Di động vang lên mới ngăn được nước mắt của Giản Tích. Hạ Nhiên lấy điện thoại ra là số của Lâm Gia.
“Anh Nhiên, Lão Diêu đang đua xe, anh có muốn tới xem không?”
Hạ Nhiên mở loa ngoài, nhìn Giản Tích.
Giản Tích rất cảm thấy hứng thú, nhìn anh gật đầu lia lịa.
Hạ Nhiên cười đến bên tủ quần áo, cầm đôi bao tay da “Sao không thấy em phấn khích như vậy khi anh “làm” em?”
Giản Tích mặc kệ anh, quấn lại khăn quàng cổ, “Đi thôi.”
-----
Đua xe máy diễn ra ở gần đường Nha Đề, cuộc đua mang tính chất cá cược của thế giới ngầm.
Cuộc đua hôm nay khí thế cũng rất lớn, đua ba vòng, chín chiếc xe tham gia. Xe nào trình diện cũng kèm theo tiếng gầm rú huyên náo.
Hạ Nhiên là người quen, thế nên cũng phải chào hỏi không ít người.
Tay Giản Tích bị anh nắm chặt, cảm thán, “Trong giới này anh cũng thật là có tiếng.”
Hạ Nhiên nắm tay cô thật chặt, hỏi, “Lạnh không?”
Giản Tích nói, “Có anh dắt tay em rồi, em không còn lạnh nữa.”
“Hôm nay em thật là ngoan.” Hạ Nhiên ngọt ngào nói, “Về nhà anh sẽ yêu thương em thật nhiều.”
Lão Diêu đứng cách đó thật xa, hướng bọn họ vẫy vẫy, “Anh Nhiên.”
Một đám người đứng phía sau hắn cũng đồng loạt lên tiếng.
Hạ Nhiên đi qua lần lượt chào hỏi, “Khi nào bắt đầu?”
“Mười phút nữa lập tức bắt đầu.” Lão Diêu nhìn thấy Giản Tích cười ha hả, “A, chào chị dâu.”
Giản Tích ôn hòa vươn tay, “Xin chào.”
Hạ Nhiên liền tách hai người ra, vội vàng giục lão Diêu, “Đi, đi, đi, đi qua một bên.”
Kết quả đám người phía sau liền nhất trí mà hô lớn, “Xin! Chào! Chị! Dâu.”
Ôi má ơi, mặt Giản Tích nóng đến sắp nổ tung.
Hạ Nhiên cười mắng, “Cái lũ nhóc này.”
Hai người đi đến khu vực thi đấu, nhìn xuống tay đua xe và giới thiệu, hỏi cô, “Em chơi không? Đặt cược đi.”
Người đặt cược tiền đặc biệt nhiều, vây quanh ba bốn vòng, đứng ra làm cheerleader là một mỹ nữ cao gầy, trời lạnh như vậy liền mặc một cái váy ngắn, đặc biệt quyến rũ.
Giản Tích hỏi, “Ai là người lợi hại nhất?”
Hạ Nhiên chỉ vào tên thứ hai, “Hắn ta, tay mới, kỹ thuật lái xe không tồi.”
Giản Tích móc tiền trong bóp ra, chạy tới đám người, vừa nhảy vừa đưa tiền cho người chủ trì, “Đặt cược cho số 2, đặt số 2.”
Hạ Nhiên thực sự ngây người, thật con mẹ nó, chạy nhanh như thỏ.
Giản Tích trực tiếp đặt cược một ngàn, không hề do dự, quay đầu lại nhìn Hạ Nhiên nói, “Chỉ cần là anh nói, em đều tin tưởng vô điều kiện.”
“Cô bé ngốc.” Hạ Nhiên toàn thân thoải mái, ôm lấy cô tay giắt bên hông, “Em có nghĩ đến chuyện thử một chút?”
“Thử cái gì?”
“Thi đấu.”
Chỉ thấy Hạ Nhiên bước hai bước lên sàn đấu, cùng đám quản sự trao đổi cái gì đó, không bao lâu, anh liền đi tới, “Đi, mang em đi hóng gió một chút.”
Chọn một chiếc xe máy dự phòng màu bạch kim với vẻ ngoài thực ngầu, Giản Tích cực kỳ hung phấn, “Có thể chứ? Thực sự muốn chở em à? Anh có thể lấy được giải nhất không?”
Hạ Nhiên trả lời trực tiếp, “Đương nhiên không thể, trước kia một mình anh có thể liều mạng để giành giải nhất, nhưng chở theo em, anh nhất định sẽ bảo vệ em chu toàn.”
Hưng phấn bị cảm động đè bẹp, Giản Tích đội mũ bảo hiểm chuyên dụng khi thi đấu, “Em có ngầu không?”
Hạ Nhiên cũng đội lên, “Không, anh mới ngầu.”
Giản Tích ngồi phía sau lưng, ôm eo anh, lớn tiếng nói: “Em không sợ.”
Hạ Nhiên bật cười, “Có ai hỏi em đâu. Yên tâm đi, chắc chắn chúng ta về chót, mục đích chỉ là chiều theo mong ước của em, tuyệt đối không qua 60 km/h.”
“Như vậy không phải là ảnh hưởng đến cuộc thi đấu sao?”
“Không có việc gì, có em là đủ để cứu vớt cuộc thi rồi.” Hạ Nhiên đưa tay qua, đè lên đầu cô, “Bà xã nhà ai mà xinh vậy không biết.”
Giản Tích dùng mũ bảo hiểm của mình chạm vào mũ bảo hiểm của anh, đụnng cho đến khi có tiếng vang lên, giọng cô lớn hơn, “Nhà Hạ lão đại!”
Âm thanh bị cuốn vào gió ban đêm.
Chui vào tai Hạ Nhiên làm lòng anh dậy sóng.
Súng báo hiệu xuất phát vang lên, tức khắc, tiếng động cơ mô tô gầm rú vang vọng khắp nơi. Những tay đua đồng loạt lao vun vút đi như mũi tên, nháy mắt không còn thấy đâu nữa.
Tiếng kêu la, tiếng cổ vũ làm cho cái lạnh của mùa đông tan đi.
Hạ Nhiên chở Giản Tích, bình thản thong thả chạy cuối cùng.
Bọn họ đi qua chỗ nào, chỗ đó liền vang lên âm thanh vui đùa.
Vì đội mũ bảo hiểm nên cả hai không thể nói chuyện, Giản Tích chỉ còn cách đem Hạ Nhiên ôm thật chặt.
Giống như trong thời khắc này, cái cô đang ôm là toàn bộ thế giới.
Cứ mỗi năm trăm mét, hai bên đường có đèn báo hiệu, những bóng người mơ hồ bên đường lui về phía sau, bên tai có tiếng gió, có tiếng động cơ gầm rú, còn có cả tiếng trái tim đập cuồng nhiệt có lực của người đàn ông.
Giản Tích nhắm mặt lại trong lòng cô là như một rừng pháo hoa đang nở rộ.
Trong ánh sáng chói lóa đó, cô giống như nhìn thấy được tương lai.
Không có gì khó đoán, hai người họ thật sự về vị trí cuối cùng.
Lấy nón bảo hiểm xuống, chung quanh mọi người đều ồn ào nói cười.
Lão Diêu: “Xin lỗi anh Nhiên, vốn dĩ là anh em, em cũng muốn cược anh thắng, nhưng lương tâm thực sự không cho phép.”
Lâm Gia: “Em thực là cực kỳ sùng bái anh, anh có thể đem xe đua biến thành xe đạp dành cho trẻ em, thực sự can đảm.”
Còn có người kêu lên: “Anh Nhiên, khi nào anh cho hàng xóm láng giềng uống rượu mừng đây!”
Giản Tích thấy mình vui như đang bay bổng, thì ra nắm bắt được hạnh phúc thì cảm giác như thế này.
“Giản Tích.”
“Dạ?”
Cô ngẩng đầu, nghênh đón một cái hôn.
Bên tai bùng nổ, trong tâm cũng bùng nổ.
Giản Tích nghe được trong cơ thể ngập tràn hạnh phúc, trong mắt cô đều là hình bóng của Hạ Nhiên.
Cảm giác ngọt ngào này, kéo dài bao lâu cũng không phiền chán.
Môi hai người vừa rời đi, Giản Tích theo bản năng ôm lấy cổ anh.
Hạ Nhiên trầm giọng, “Siết chặt như vậy, sợ anh biến mất à?”
Cô “Dạ.” một tiếng, tâm tư ngưa ngứa như mèo cào, dán bên tai anh nói khẽ, “Chưa hôn đủ.”
Hạ Nhiên cười đến khi thân thể khẽ run, “Vậy đêm nay em còn đòi về? Hử?”
Giản Tích cúi đầu, nhỏ giọng nói một câu.
Hạ Nhiên sững sốt, khi phản ứng lại liền cảm thấy chính mình sẽ chết trong tay cô.
Anh đè ót của Giản Tích, dùng sức đè lên người mình, “Vậy chúng ta đi thuê phòng ở đây, em cứ kêu thỏa thích, có bản lĩnh thì kêu lên anh đây bắn…”
Giản Tích liếʍ liếʍ môi, đem đầu vùi vào bả vai anh.
“Điện thoại em đổ chuông một lúc rồi, nghe điện thoại trước đã.” Hạ Nhiên vỗ vỗ cô.
Giản Tích lấy điện thoại từ trong túi ra, sắc mặt khẽ thay đổi.
Cô nhận điện thoại: “Mẹ?”
Hạ Nhiên dừng động tác cầm điều thuốc, lẳng lặng nhìn.
Giọng Đào Khê Hồng lạnh lùng mà bình tĩnh, “ŧıểυ Tích, con đang ở đâu?”
Giản Tích trả lời, “Dạ ở bên ngoài.”
Đầu bên kia chậm chạp không nói gì, an tĩnh.
Giản Tích nhíu mày, như một loại trực giác.
Cô chậm rãi quay đầu.
Trong đêm tối, một chiếc xe bên đường đang quay cửa xe xuống, trên ghế lái Đào Khê Hồng ánh mắt lạnh lẽo như sương đêm.