Đêm trước lễ đính hôn, Giang Diệu bị chính mẹ ruột đưa lên giường một người đàn ông xa lạ.
…
Sáng sớm, trong căn phòng VIP của khách sạn, mọi thứ bừa bộn hỗn độn.
Ngay sau đó, vang lên một cái tát thật giòn giã.
"Chát!"
Giang Diệu ôm lấy má phải bỏng rát, tai còn ù đi vì cái tát đó.
Cố Nguyệt Hà – mẹ cô – tức giận đến run rẩy cả người, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Giang Diệu, như thể muốn xé xác cô ra.
“Đồ không biết liêm sỉ, mày còn không mau mặc quần áo vào!”
Giang Diệu nhìn người mẹ đang giận dữ, toàn thân lạnh buốt.
Tối qua cô nhận được một cuộc điện thoại, nói rằng mẹ cô – Cố Nguyệt Hà bị say rượu, nhờ cô đến đón. Cố Nguyệt Hà đã gần bốn mươi nhưng vẫn thích chưng diện, thích tiệc tùng xã giao.
Nghe vậy, Giang Diệu không chút nghi ngờ.
Tới khách sạn, cô được đưa vào một căn phòng, có người mang đến một ly nước và bảo cô chờ chút. Sau khi uống, cô cảm thấy cơ thể bắt đầu nóng lên, ý thức mơ hồ. Cô chỉ nhớ mình đã chạy khỏi căn phòng đó, trong lúc hỗn loạn đã vô tình đẩy cửa xông vào một phòng khác trống không.
Sau đó... người đàn ông ấy bước vào.
Ký ức sau đó hoàn toàn mơ hồ.
Cho đến khi sáng nay bị Cố Nguyệt Hà đánh tỉnh bằng một cái tát.
Giờ phút này, Giang Diệu còn gì nữa mà không hiểu? Cô đã bị chính mẹ ruột của mình giăng bẫy!
Nuốt nỗi nhục vào lòng, Giang Diệu run rẩy mặc lại quần áo một cách lộn xộn.
Cố Nguyệt Hà vẫn không ngừng mắng chửi:
“Tao sao lại sinh ra thứ con gái đê tiện như mày? Nếu nhà họ Thịnh biết mày mất trinh trước ngày cưới, mày có biết sẽ gây rắc rối lớn đến thế nào không? Mày làm mất hết mặt mũi của nhà chúng ta rồi con à!”
Nghe vậy, Giang Diệu không nhịn nổi nữa.
“Mặt mũi? Các người còn biết xấu hổ sao? Đem con gái ruột đưa lên giường người đàn ông khác, hành động đó sớm đã không còn mặt mũi gì rồi!”
“Con tiện nhân! Mày nói chuyện với tao kiểu đó hả? Là tao bắt mày đi ngủ với đàn ông à? Mày không biết tự giữ mình còn trách ai? Sao mày không thể ngoan ngoãn như Yên Yên, để tao đỡ phải lo?”
Cơ thể Giang Diệu đau đến tê dại. Cô là con ruột – nhưng mãi mãi không bằng đứa con nuôi đó.
Cố Nguyệt Hà tức đến bốc khói, tát Giang Diệu liên tục như mưa. Đánh đến khi bà ta lên cơn đâu tim ôm ngực, thở dốc như sắp ngất đi. Giang Diệu vội nhặt túi dưới đất, đổ thuốc ra, ép mẹ uống thuốc rồi nhanh chóng dìu bà ta rời đi.
Mọi việc xảy ra quá bất ngờ khiến Giang Diệu không nhận ra trên bàn trà đầu giường còn sót lại một chiếc khuy măng-sét lấp lánh ánh bạc lạnh lẽo.
Trước cổng khách sạn, một chiếc xe đen sang trọng đậu chờ.
Trên xe, Giang Nhất Thành nhìn Giang Diệu đang dìu mẹ bước ra cửa.
“Giang Diệu mất trinh trước ngày cưới, không thể cưới Gia Thụ được nữa.” Ông ta nhỏ giọng nói.
Giang Yên Yên ôm cánh tay ông, nũng nịu:
“Ba tốt với con quá. Nhưng… nếu chị ta nghi ngờ ba thì sao?”
Mọi chuyện tối hôm qua đều do Giang Nhất Thành sắp đặt, sáng nay còn cố tình dẫn đường để Cố Nguyệt Hà bắt gian con gái. Như thế, dù Giang Diệu nghi ngờ cũng chỉ nghi ngờ mẹ mình chứ không thể nghi ngờ đến ông ta.
“Nếu nó có đầu óc thì đã sớm nhận ra con mới là con ruột của ba, không phải con nuôi. Nó đúng là ngu ngốc!”
Ánh mắt Giang Yên Yên nhìn theo bóng lưng Giang Diệu, ánh lên tia độc ác lạnh lẽo.
Lần này chỉ khiến Giang Diệu mất trinh còn chưa đủ. Cô ta muốn hoàn toàn hủy hoại cuộc đời Giang Diệu, khiến Giang Diệu rơi xuống tận đáy bùn, mãi mãi không ngóc đầu lên nổi.
Nếu không, sao cô ta có thể yên tâm!
…
Ngày hôm sau, còn mười phút nữa là lễ đính hôn diễn ra.
Bên ngoài khách khứa đông đủ, nhưng trong phòng trang điểm, không khí vô cùng nặng nề.
"Chát!"
Giang Diệu lại bị tát mạnh một cái, chiếc váy cưới trên người bị xé rách, những dấu vết đỏ bầm trên cổ và xương quai xanh lộ rõ.
Chuyện tối qua rốt cuộc cũng bị phát hiện.
Phu nhân nhà họ Thịnh nghiến răng:
“Nhà họ Thịnh tuyệt đối không thể nhận một con đàn bà dơ bẩn, bất cứ ai cũng có thể lên giường như cô!”
Giang Diệu cắn chặt môi, không nói một lời, càng khiến người ta cho rằng cô đang ngầm thừa nhận. Chẳng lẽ giờ cô phải nói rằng chính mẹ ruột đã đưa cô cho một người đàn ông xa lạ sao?
Cô nhìn sang Thịnh Gia Thụ – vị hôn phu – nhưng thấy trong mắt anh ta chỉ còn là sự ghê tởm và khinh miệt.
Giang Nhất Thành cúi đầu xin lỗi rối rít.
Bỗng, quản gia nhà họ Thịnh hoảng hốt xông vào:
“Không ổn rồi! Cô Yên Yên bị… bị Cửu gia bắt cóc rồi…”
“Hôm nay là lễ đính hôn của Nhị thiếu gia, nếu muốn cô Yên Yên bình an trở về, thì… thì Nhị thiếu phải dùng vị hôn thê của mình để đổi người!”
Ngay lập tức, mọi ánh mắt dồn về phía Giang Diệu. Một luồng lạnh lẽo từ chân cô tràn lên toàn thân.
…
Đêm đen, sấm chớp vang trời, mưa như trút nước. Hàng chục người áo đen che ô, như tượng đá đứng bất động trong mưa.
Thịnh Gia Thụ quỳ gối dưới chân một người đàn ông duy nhất đang ngồi.
“Cửu gia, Giang Diệu là vị hôn thê của tôi, tôi chưa từng động vào cô ấy, cô ấy vẫn còn trong sạch. Tôi dùng cô ấy đổi lấy Yên Yên.”
Một chân anh ta đã bị đánh gãy, lúc này trong mưa gió chịu đựng đau đớn, vô cùng chật vật. Như một con chó ướt sũng.
Giang Diệu nằm dưới đất, liếc nhìn Gia Thụ, cảm thấy người đàn ông này vô cùng xa lạ.
Thuốc mê mạnh mẽ đang chạy loạn trong cơ thể cô, mưa ướt đẫm váy áo mỏng manh, dính sát vào người như lớp da thứ hai, đường cong gợi cảm phô bày ra hết.
Nhưng cô chỉ thấy lạnh buốt.
Đây là vị hôn phu của cô – người cô yêu suốt năm năm.
Thế mà anh ta cùng cha mẹ cô hợp sức ép cô uống thuốc, đưa cô lên giường người đàn ông khác. Những người cô yêu thương, tin tưởng nhất, lại đẩy cô vào địa ngục.
Giang Diệu đau đớn hét lên: “Gia Thụ! Tôi là vị hôn thê của anh mà!” Sao có thể đối xử với tôi khốn nạn như thế?
Thịnh Gia Thụ không dám nhìn cô.
“Xin lỗi, Diệu Diệu… Anh…”
“Yên Yên là em gái em, thể trạng em ấy vốn yếu, anh không thể không lo cho em ấy.”
Giang Diệu gào lên: “Vậy còn tôi? Tôi làm gì sai? Tôi đáng chết sao? Hôm nay là lễ đính hôn của chúng ta mà anh quên rồi sao?”
Thịnh Gia Thụ nghiến răng: “Em nghĩ anh không biết chuyện tối qua à? Lễ đính hôn hôm nay vốn không thể diễn ra. Nhà họ Thịnh sẽ không chấp nhận người phụ nữ qua đêm với đàn ông lạ. Em lừa dối anh, chúng ta coi như huề.”
Khóe môi Giang Diệu cong lên, nụ cười lạnh lẽo đầy mỉa mai hiện rõ trên khuôn mặt tuyệt sắc.
Cô dường như đã hiểu tất cả.
Thì ra mẹ ruột bày mưu hại cô, tất cả chỉ vì muốn dọn đường cho Giang Yên Yên.
Bốn tuổi, cô bị bắt cóc, nhà họ Giang nhận nuôi Yên Yên thay thế. Năm năm trước, nhà họ Giang mới tìm lại được cô.
Nhà họ Thịnh vì quan hệ thân thiết với bà ngoại cô nên để bù đắp cho cô, đã đính hôn cho cô với cháu trai Thịnh Gia Thụ của họ.
Không ngờ Gia Thụ lại một lòng với thanh mai trúc mã của anh ta là Giang Yên Yên.
Đã vậy, tại sao ngay từ đầu còn chấp nhận đính hôn?
“Thật thú vị, vị hôn thê xinh đẹp thế này mà cũng nỡ nhường cho người khác. Thịnh Gia Thụ, mày đúng là người tốt.”
Một giọng nam lạnh lùng lười biếng vang lên, mang theo vài phần tùy ý, chậm rãi truyền tới…