Lạnh lùng nhìn chăm chú vào tay của Vân Thủy Dạng, trong phút chốc, Cận Kỳ Ngôn thả tay cô ra.
"Vân Thủy Dạng, dù cho có muốn nói việc gì cũng phải có chứng cứ. Đừng nghĩ ngây thơ như vậy, được không? Cô không phải là thành viên trong ban giám đốc của Chính Đông, cô không có quyền, căn bản cô không thể động đến tài liệu bí mật, làm sao đi tìm chứng cứ được? Dù cho có người muốn hãm hại Chính Đông, cô có cảm thấy nghi ngờ ai sao? Công ty Chính Đông, cô biết được bao nhiêu? Tôi không phải người của Chính Đông, tôi không có cách nào để giúp cô."
Vân Thủy Dạng nhẹ nhàng chớp mắt, trong nháy mắt, nước mắt khổ sở lại rơi xuống.
"Đáng chết, cô có thể ngừng khóc hay không? Làm như là tôi đang ức hiếp cô vậy! Phiền chết!"
Khóe môi Cận Kỳ Ngôn giật giật, anh thở ra nặng nề.
Theo bản năng, anh nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Bầu trời càng ngày càng tối, gió càng ngày càng mạnh, mưa cũng rơi xuống càng lớn.
Bực mình, anh khẽ chửi thề một tiếng.
"Thật xin lỗi, tôi biết mình rất vô dụng! Xin lỗi, đã quấy rầy anh. Ba tôi... nằm viện, lúc tôi đến vẫn còn chưa tỉnh, ngày mai ba tôi phải làm phẫu thuật. Về biện pháp quyết định của Chính Đông, tôi thật sự không biết."
Vân Thủy Dạng cúi đầu, cô từ từ đi đến cửa thang máy.
Trầm mặc vài giây, Cận Kỳ Ngôn dịu dàng nói.
"Chính Đông... Cô có người đáng tincậy hay không? Cô tìm anh ta giúp đỡ, để cho anh ta đi điều tra. Điều tra từ các quản lý cấp cao, nhân viên vật tư, người cung cấp nguyên liệu, người phụ trách kho hàng, ngay cả người phụ trách dây chuyền sản xuất, cũng là đối tượng nghi ngờ."
Vân Thủy Dạng quay đầu lại, bình tĩnh nhìn Cận Kỳ Ngôn, trong mũi càng chua xót, nước mắt vẫn còn rơi.
"Cảm ơn! Tôi biết nên làm như thế nào. Tiền của anh, tôi sẽ trả lại cho anh. Sau này, tôi sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa."
Vân Thủy Dạng còn muốn nhờ Cận Kỳ Ngôn đừng để cho tập đoàn Hoa Vũ hủy bỏ hợp đồng với Chính Đông, nhưng mà, anh đã đi trước.
Bình tĩnh nhìn bóng dáng Cận Kỳ Ngôn càng ngày càng xa, lỗ mũi Vân Thủy Dạng lại trở nên chua xót.
Công ty thực phẩm Chính Đông, người cô quen nhất chính là chú Liêu, chú và ba cô giống như anh em vậy, quan hệ của bọn họ rất tốt.
Chú ấy sẽ giúp nhà họ Vân chứ?
Người cô có thể nhờ cậy chỉ có chú ấy thôi.
~~~~~~
Bầu trời u ám, mưa gió rất lớn!
Vân Thủy Dạng vẫn mặc bộ đồ tối hôm qua, váy cũng có vài chỗ bị rách.
Cô đứng ở trước cửa, cô đợi mãi không thấy xe.
Bởi vì quá lạnh, cô cuộn tròn người, hai tay ôm thật chặt bản thân để sưởi ấm.
Đừng khóc, trên mặt cô vẫn còn vệt nước mắt.
Cô không tự chủ run rẩy, đôi môi hơi run.
Trời bão không có ai ra đường, làm sao cô có xe để đi về? Xe của cô vẫn còn ở quán rượu Khải Duyệt!
...
Vân Thủy Dạng tuyệt vọng chờ đợi, cô đang muốn gọi điện cho tài xế ở nhà, đột nhiên, một chiếc Ferrari màu đỏ dừng lại trước mặt cô.
Cửa kính xe Ferrari đỏ hạ xuống, một gương mặt tuấn tú giống hệt Cận Kỳ Ngôn nhìn về phía Vân Thủy Dạng, anh nhìn cô lớn tiếng gọi.
"Lên xe đi, tôi đưa cô về. Thời tiết xấu nhu vậy, chắc là cô không đợi được xe đâu."
Do dự một chút, Vân Thủy Dạng cất điện thoại di động xong, cô ngồi lên xe Cận Kỳ Hạo.
"Cảm ơn anh! Xe của anh... sửa xong rồi sao? Đúng rồi, tiền sửa chữa là bao nhiêu? Tôi trả lại cho anh!"
"Cô cứ ngồi trên xe, cô có thể nhìn xem xe sửa xong chưa?" Cận Kỳ Hạo không nói về tiền bạc với Vân Thủy Dạng, gương mặt tuấn tú của anh tràn đầy nụ cười ấm áp.