"Người đàn ông tồi bại kia, ai sợ ai?! Anh dám làm loạn với tôi, tôi lập tức la lên nói anh quấy rối tôi."
Cận Kỳ Ngôn cười lạnh, anh khẽ nhìn cô đầy khinh bỉ.
"Quấy rối? Cô? Tôi không hề hứng thú với cô, có cho tôi cũng không cần."
Cận Kỳ Ngôn nói xong liền chìm vào trong nước.
Vân Thủy Dạng tức đến thở hổn hển, hừ lạnh: "Anh cho rằng anh là ai? Tôi cũng không hề hứng thú với anh, ngay cả con nít cũng chướng mắt anh, tên khốn chết tiệt! Nói chuyện với anh, tôi còn tưởng mình bị heo cắn..."
Vân Thủy Dạng còn chưa nói xong, đột nhiên, cô kinh hoảng hô một tiếng: "A!"
"Bùm..." Cả người cô ngã vào trong nước.
Vô cùng chật vật!
"Cứu... cứu mạng... cứu... cứu tôi với!" Đột nhiên Vân Thủy Dạng không còn tức giận nữa, cô kêu cứu đứt quãng.
Cận Kỳ Ngôn không để ý đến cô, cũng không nhìn cô một cái, bơi đi.