"Đúng, tôi chính là Vân Thủy Dạng! Nói cho anh biết, tôi sẽ không bán sợi dây chuyền này! Hẹn không ngày gặp lại!"
Vân Thủy Dạng cực kỳ không vui hừ lạnh một tiếng, tiếp tục đi lên phía trước, không quan tâm đến Cận Kỳ Ngôn nữa.
Tuy cô không nhớ được tên anh là gì, nhưng cô không hề quên, hôm đó cô chạy ra khỏi giáo đường thiếu chút nữa đã bị anh ta đâm cho bay người. Vậy mà anh ta cũng không thèm xin lỗi, cũng không hỏi cô có bị thương hay không, cứ thế lái xe đi mất.
Nghĩ như vậy, cô càng không muốn bán sợi dây chuyền này cho anh ta.
Tuy cô chưa chắc chắn anh ta có phải là tên đồi bại ở quán bar hay không nhưng xem ra anh ta cũng không hơn tên đó là bao!
~~~~~~ ~~~~~~
Thật đúng là gặp quỷ, ở nước Ý xa xôi này mà anh vẫn gặp phải cô!
Cận Kỳ Ngôn khẽ nguyền rủa một tiếng, cho dù anh cũng không mấy tình nguyện, nhưng anh vẫn chủ động nói chuyện.
"Này… Cô có thể ra giá, bao nhiêu cô mới bằng lòng bán dây chuyền cho tôi."
Vân Thủy Dạng đi tới, tức giận liếc anh.
Cực kỳ không che dấu sự khinh thường trong lời nói: "Bao nhiêu cũng không bán, sợi dây chuyền này là của tôi, tôi muốn đeo, tôi thích! Anh chưa nghe câu "không được đoạt đồ của người khác" sao? Mẹ anh không dạy anh phải nhường nhịn phụ nữ à? Giáo dưỡng của anh đâu? Không lẽ anh là loại mặt người dạ thú?!"
Cận Kỳ Ngôn không vui híp mắt, mím môi.
Anh không muốn phí nước bọt với Vân Thủy Dạng, cô đi đâu, anh cũng đi theo đó!
Bị một người sống cao lớn đi theo, còn là một tên quỷ vô lại đáng ghét, Vân Thủy Dạng rất mất tự nhiên.
Đi không được bao xa, Vân Thủy Dạng liền dừng bước, cô tức giận quay đầu trừng mắt nhìn anh.
Cô phát hiện người đàn ông này đặc biệt vô lại!
"Này, đừng đi theo tôi nữa, anh thật phiền! Lập tức biến mất khỏi mắt tôi, đường ai người nấy đi."
"Đường này có viết là của Vân Thủy Dạng hả? Sao tôi không được đi? Cô muốn tôi không theo cô cũng được, cô ra giá đi, bán dây chuyền cho tôi."
Không do dự, cô tùy tiện nói ra một cái giá, định bụng dọa anh một chút!
"Mười triệu, tôi sẽ bán dây chuyền cho anh."
"Nói số tài khoản cho tôi biết, tôi lập tức gọi người chuyển tiền, tôi mua sợi dây chuyền này. Vân Thủy Dạng, cô đừng dở trò, nói phải giữ lời."
Nhìn Vân Thủy Dạng một chút, Cận Kỳ Ngôn lấy điện thoại di động ra, anh chuẩn bị gọi cho Ôn Lương Dụ.
Bị ngu hả! Vậy mà đồng ý mua một sợi dây chuyền bình thường với giá mười triệu! Vân Thủy Dạng khó tin nhìn anh.
"Xin lỗi tôi! Ngoài ra, anh mau nói, anh có phải là tên khốn ở quán bar muốn ném tôi ra ngoài hôm đó không?"
"Đúng thì sao? Ai bảo hôm đó cô ôm tôi không chịu buông tay! Vân Thủy Dạng, muốn tôi xin lỗi cũng có thể, với điều kiện cô phải gỡ sợi dây chuyền này xuống ngay lập tức."
Đột nhiên Vân Thủy Dạng trừng mắt, đánh chết cô cũng không tin mình sẽ ôm tên tồi bại này không chịu buông tay!
"Tôi ôm anh không chịu thả? Không thể nào? Mắt tôi không có mù, sao có thể ôm anh? Ưm... nhất định là lúc ấy đầu óc tôi có vấn đề, nếu không là anh nói dối! Tên khốn kiếp vô lý không thú vị như anh, làm sao tôi có thể để mắt đến được?!"