Đột nhiên nơi đầu cầu thang có tiếng coong coong vọng lên, tiếp theo đó có bảy tám tên đại hán vạm vỡ, lưng mang đao, vẻ mặt hung tàn, tiến thẳng lên trên lầu. Người đi đầu mặt đen nhánh tướng mạo khá oai võ, tuổi ngoài ngũ tuần mặc áo dài vải xám. Thiếu nữ áo đỏ thấy bọn người lên lầu, nũng nịu bảo Âu Dương Siêu rằng :
- Bạn hãy lùi sang bên để tôi đuổi bọn này đi đã rồi chúng ta sẽ nói chuyện sau.
- Có lẽ bạn nói đúng bạn với tôi chúng ta có chút liên can với nhau thật.
Nói xong, nàng nhìn mặt Âu Dương Siêu cười vẻ nhu mì. Từ khi nàng lên trên lầu đến giờ chưa hề lộ vẻ cười như thế này. Tuy nàng rất đẹp nhưng lúc nào mặt nàng cũng lạnh lùng như băng, bây giờ nàng bỗng cười một tiếng, thật như hoa nở mùa xuân, đẹp và nhu mì khôn tả.
Âu Dương Siêu trông thấy cái cười của nàng cũng phải say mê, nhưng chàng liền định thần ngay, rồi trả lời nàng bằng cái gật đầu, mới lui tới cạnh đại ca và nhị tỷ để xem nàng ta đối phó bọn người kia ra sao.
Ông già đứng đầu bọn đại hán kia bỗng thấy Thần Châu tam kiệt cũng có mặt trên lầu bèn biến sắc ngẩn người ra ngay, vì cũng là một người trong nhóm khán giả trên bãi tha ma nhà nọ từ hồi hôm, cho nên y mới nhận ra được Thần Châu tam kiệt là thế.
Thiếu nữ áo đỏ nói vôi Âu Dương Siêu những gì, y đều nghe thấy hết nên y bụng bảo dạ rằng:
“Nghe thủ hạ của ta truyền báo thì thiếu nữ áo đỏ này, võ công cao siêu khôn lường chỉ một mình nàng cũng khó đối phó rồi bây giờ nàng lại có liên can với giòng dõi của Thần Kiếm Trấn Bát Hoang, thì không những ta với mấy tên thủ hạ này địch không nổi và dù có rủ thêm số người đông gấp mười tới nơi cũng chưa chắc địch nổi...”
Ông già đang lẩm bẩm nói thì thiếu nữ nọ đã sầm nét mặt lại, với giọng rất kinh người quát hỏi :
- Họ Kim kia, bổn Công chúa đã theo đúng lời hẹn tới đây rồi, muốn đấu như thế nào ngươi nói đi.
Thì ra ông già họ Kim, tên là Thành biệt hiệu là Thiết Chưởng vì y thứ tư, nên người ta gọi y là Kim tứ gia.
Kim Thành võ công cũng cao siêu là người của thành Lạc Dương này, y đứng vào giữa chính và tà, vừa là tả hiệp và cũng là ác bá của thành Lạc Dương.
Nghe thấy giọng của thiếu nữ áo đỏ hung hãn như vậy, Kim Thành cũng hơi biến sắc mặt tức giận vô cùng, nhưng vì sự Thần Châu tam kiệt có mặt nơi đó nên y không dám nổi khùng, y lại là người từng trải, giàu kinh nghiệm giang hồ, nên chỉ cân đảo tròng con ngươi một vòng đã nghĩ ra được một kế, liền cười ha hả và đáp :
- Cô nương nhanh nhẹn thật. Kim Thành tôi rất kính phục cô nương, ở xa tới là khách, họ Kim tôi bổn địa là chủ, vậy cô nương cho phép tôi được tận chút tình địa chủ, thù tiếp quý vị để khỏi mất lễ nghi của giang hồ và mang tiếng với thiên hạ. Mời cô nương hãy ngồi chơi, xơi chén nước còn chuyện đấu võ thì lát nữa, Kim Thành tôi thể nào cũng xin tuân lệnh.
Nói xong, y lại chắp tay chào Thần Châu tam kiệt và nghiêm nghị nói tiếp :
- Nửa tháng nay, đại danh của Thần Châu tam kiệt đã lừng lẫy khắp võ lâm, nhất là Âu Dương thiếu hiệp võ công lại càng kinh người, thật không hổ thẹn là giòng dõi của Thần Kiếm Trấn Bát Hoàng Âu Dương đại hiệp.
- Ủa!?
Kim Thành chưa nói dứt, thiếu nữ áo đỏ bỗng thất thanh la lớn một tiếng, rồi chạy lại trước mặt Âu Dương Siêu vẻ mặt lạnh lùng như băng đã biến thành kinh hãi và mừng rỡ, hai mắt xinh đẹp trợn tròn nhìn thẳng vào bộ mặt anh tuấn của Âu Dương Siêu, mồm thì quát hỏi :
- Bạn là Âu Dương Siêu đấy à? Là giòng dõi của Thần Kiếm Trấn Bát Hoang?
Âu Dương Siêu không biết thiếu nữ này là ai, chỉ thấy vẻ mặt cô ta mừng rỡ vô cùng, chàng cũng phải gật đầu và hỏi lại :
- Cô nương là ai thế?
Thiếu nữ chưa kịp trả lời câu hỏi của chàng chỉ mừng rỡ khôn tả, hai mắt cứ nhìn thẳng vào Âu Dương Siêu miệng lẩm bẩm nói :
- Em thật sung sướng quá, đã tìm thấy anh rồi, vất vả hơn tháng trời cũng không uổng công chút nào. Má không còn bảo em là đứa con vô dụng nữa.
Thấy nàng nói như vậy, chàng ngạc nhiên vô cùng nhìn mặt nàng và hỏi :
- Cô nương là ai nói cho tại hạ biết đi!
- À, phải em quên đấy!
Nàng nhìn chàng một cách có duyên và nói tiếp :
- Em là biểu muội của đại ca đấy mà.
- Biểu muội ư?
Âu Dương Siêu càng ngạc nhiên hỏi như vậy.
Thiếu nữ áo đỏ thấy chàng hoài nghi vừa cười vừa nói tiếp :
- Em là Tôn San công chúa Bích Giao cung ở Nam Hải.
- Ủa!?...
Lúc này Âu Dương Siêu mới biết rõ, chàng còn nhớ Thiết Bút Cùng Nho có kể cho nàng biết mẹ chàng là Nam Hải Huyền Nữ Tôn Uyển Bích người của Bích Giao cung, vậy có khi cha nàng là anh em của mẹ chàng cũng nên.
Thiếu nữ áo đỏ lại mỉm cười hỏi tiếp :
- Biểu ca đã rõ chưa?
Âu Dương Siêu gật đầu, Bích Giao công chúa vừa cười vừa quay mình lại nói với bốn nữ tỳ rằng :
- Bạch Ngọc ơi! Cậu ấy là Âu Dương biểu ca của ta đấy, các ngươi mau ra chào đi.
Bốn nữ tỳ cùng tiến lên vái chào. Âu Dương Siêu đáp lễ xong lại giới thiệu Đoàn Bân với Quyên Quyên cho Tôn San biết. Tôn San chào hai người xong rồi mừng rỡ nũng nịu nói :
- Em thật sung tướng quá đi, ra ngoài hơn tháng trời không những tìm thấy biểu ca, lại còn có thêm một đại ca với nhị tỷ em thật sung sương quá.
Lúc ấy, mặt nàng đã thay đổi hẳn, không còn lạnh lùng như trước nữa chỉ thấy nàng ngây thơ nũng nịu phấn khởi đủ thấy nàng vui vẻ không thể lời nói và cây bút nào có thể tả nổi.
Đoàn Bân thấy nàng ta mừng rỡ như vậy, liền nhìn nàng ta cười khì.
Quyên Quyên cũng nắm lấy hai tay nàng nũng nịu hỏi :
- San muội, tôi có cô em đẹp như thế này sung sướng biết bao!
- Có thật không?
Tôn San nghe thấy Quyên Quyên khen mình đẹp, khoái chí vô cùng cười khanh khách hỏi hại như trên và tiếp :
Âu Dương Siêu thấy nàng ngây thơ như vậy, liền mỉm cười và nói :
- Cô đẹp lắm.
Tôn San càng khoái chí cười khúc khích nàng cười lại càng đẹp càng đáng yêu ai trông thấy cũng phải say mê.
Lúc ấy Thiết Chưởng Kim Thành với tám tên đại hán vạm vỡ đứng ngẩn người ra tại đó, bụng bảo dạ rằng:
“Thảo nào võ công của nàng ta cao siêu như vậy và thái độ lạnh lùng đến thế, thì ra nàng là con gái cưng của người Chưởng môn phái Nam Hải”.
Người của Nam Hải Bích Giao cung tuy rất ít bước vào Trung Nguyên xuất hiện giang hồ nhưng mấy chục năm trước võ học Bích Giao cung đã dương oai ở võ lâm Trung Nguyên rồi.
Vợ chồng của Âu Dương Đơn bị cao thủ của các môn phái vây công đánh bại, người Chưởng môn của phái Nam Hải Tôn Thương Bình đã mất lần định đem những tay cao thủ của Bích Giao cung vào Trung Nguyên để trả thù cho em gái và em rể nhưng vì thấy thanh thế của bảy đại môn phái quá lớn, lực lượng quá hùng hậu, nên chỉ ngấm ngầm phái người vào Trung Nguyên tìm kiếm đứa con của em gái mình thôi.
Thiết Chưởng Kim Thành nghe thấy Tôn San nói rõ lai lịch ra rồi, trong lòng kinh hãi vô cùng mồ hôi toát ra như tắm.
Đồng thời y cũng sợ cả Âu Dương Siêu nữa, tài ba của Âu Dương Siêu như thế nào y đã mục kích rồi.
Tuy y chưa được trông thấy võ công của Bích Giao cung như thế nào nhưng thế nào nàng nọ là biểu muội của Âu Dương Siêu thì dù y táo gan đến đâu cũng không dám gây hấn với nàng ta, nên y phải chịu nhịn dù Bích Giao công chúa đã giết chết hai tên thủ hạ của y...
Kẻ thức thời là tuân kiệt, Kim Thành quả thật là một tay tức thời, suy nghĩ xong liền nói với Tôn San rằng :
- Lão không ngờ Nam Hải Bích Giao công chúa lại giáng lâm bổn địa nên mới thất lễ với Công chúa như vậy, mong Công chúa niệm tình miễn thứ cho.
Lúc ấy Tôn San đang cao hứng con nói gì đến chuyện thù hằn đối phương, huống hồ nàng thấy tên thủ lãnh đã chịu xin lỗi mình như vậy, nàng liền cười một cách ngây thơ đáp :
- Thôi được việc này coi như là xong và cũng không thể hoàn toàn trách nhà ngươi.
Nói tới đó, nàng bỗng nghiêm nét mặt và hỏi tiếp :
- Nhưng các thủ hạ của ngươi đều mất dạy hết, ngươi phải về dạy bảo qua chúng. Từ giờ trở đi nếu chúng còn thị biết mấy miếng võ mà đi hà hiếp phụ nữ thì lúc ấy bổn Công chúa nhất định không tha thứ cho lần thứ hai đâu.
Thiết Chưởng Kim Thành hổ thẹn vô cùng, gượng cười đáp :
- Công chúa nói rất phải, thế nào lão cũng về nghiêm trị chúng một phen và cấm chúng không được làm bậy như thế nữa.