Lúc đó, đích xác Trầm Quân Lượng hết sức kỳ quái đến hãi hùng, y phát hiện ra, Quan Sơn Nguyệt chẳng phải là một kẻ hữu danh vô thực như một số người trên giang hồ ngoa truyền. Đúng là chàng có chân tài, và cái chân tài đó có thể gây khó dễ cho những cao thủ thượng thặng trong vũ lâm, từ cỡ y trở lên.
Có thể cho là nội lực của chàng không thâm hậu bằng y, nhưng hai cánh tay của chàng phát huy một lực lượng không dưới ngàn cân, hơn thế, những chiêu thức do chàng sử dụng lại cực kỳ tinh xảo.
Điểm duy nhất tạo cho y niềm tin cầm chắc cái thắng trước Quan Sơn Nguyệt, là nội công thuần túy tinh vi, về nội lực thì chú vào nhu, về ngoại lực thì chú vào cương, muốn cho nội công đó có tác dụng, thì cần thiết là Quan Sơn Nguyệt phải trực tiếp đánh trúng thân mình y. Nhân đó, y sẽ lợi dụng kình đạo ngầm của nội gia, trong khoảng cách độ một ly, một phân, quật khởi thế phản công, gây thương tổn cho đối phương dễ dàng.
Y thì nhu, còn Quan Sơn Nguyệt thì cương, y sẽ thắng là cái chắc. Nhưng, muốn nắm chắc phần thắng, thì đáng lẽ y không nên khoa trương trước khi song phương động thủ mới phải. Khổ nỗi, trước mặt Điền Uyển Hoa, y đã lỡ nói là chỉ công vào phần ngực của Quan Sơn Nguyệt thôi, chứ không hề nhắm vào một bộ phận nào khác trên thân thể chàng. Nói lỡ như vậy, là tự hạn chế phần đất chết trên mình Quan Sơn Nguyệt rồi. Mục tiêu của các chiêu công thu gọn nơi ngực, y không thể bạ đâu đánh đó được nữa.
Quyền của Quan Sơn Nguyệt xuất phát ra như gió, chiêu tiếp nối chiêu, không gián đoạn, chiêu sau lại mãnh liệt, biến ảo hơn chiêu trước.
Những chiêu của Quan Sơn Nguyệt thì tung hoành, còn những chiêu của y thì chỉ tập trung nơi phần ngực của đối phương.
Hai tay của Quan Sơn Nguyệt một ra một vào, ra thì tấn công, vào thì thủ hộ phần ngực. Hai tay giao chuyền, luôn luôn có một tay che chở phía trước, nếu Trầm Quân Lượng muốn đánh trúng ngực chàng, thì trước hết y phải đánh gãy tay chàng.
Dù cho đánh gãy tay chàng rồi, sau đó áp đảo được chàng thì chính y phản ngược lại lời tuyên bố vừa qua, nếu y có thắng được Quan Sơn Nguyệt đi nữa, Điền Uyển Hoa sẽ không lượng thứ cho y.
Y đâm lo, tự hỏi:
“Phải làm sao bây giờ đây? Làm sao cho hắn lơi đi cái thế thủ trong một phút, một giây thôi, cũng đủ cho ta làm việc rồi!”.
Y vừa nghinh chiến vừa nghĩ cách thủ thắng.
Quan Sơn Nguyệt trái lại chẳng bận lo nghĩ gì cả, bởi chàng biết rõ là mình không làm gì nổi đối phương, chàng chỉ hy vọng giữ chắc phần ngực thôi, miễn sao cho đối phương đừng kích trúng chỗ đó, giả như đối phương đánh trúng nơi khác, và làm cho chàng thiệt mạng đi nữa, cũng chẳng sao, bởi đối phương không làm đúng lời tuyên bố, chàng dù bại vong cũng không mất mặt.
Chàng luôn luôn nhớ rằng mình là Lịnh Chủ Minh Đà, đành rằng một Lịnh Chủ thất bại thì cũng có phần hổ thẹn thật, song chàng quan niệm chỉ có sự thất bại về võ thuật mới đáng thẹn, vì là kém tài.
Ngày trước, chàng có thất bại một lần, do tay Khổng Linh Linh, song Khổng Linh Linh dùng một loại ám khí, có tên là Thiên Tinh Sa, thất bại vì ám khí, chẳng phải là một sỉ nhục.
Giờ đây, đối phương có nội lực cao thâm hơn chàng, đối phương có thủ thắng chàng, điều đó hiển nhiên, bởi người giỏi bao giờ cũng hơn người dở. Tuy vậy, đối phương đã tuyên bố chỉ đánh vào phần ngực của chàng thôi, thì chàng phải cố thủ hộ phần ngực, nếu bị đánh trúng chỗ ngực thì mới đáng gọi là một sỉ nhục, chứ còn bị đánh trúng nơi khác, thì chẳng đáng thẹn chút nào. Trái lại, người hổ thẹn trong cuộc chính là người hành động sai lệch với lời tuyên bố.
Chàng không cầu thắng, bởi là một cái thắng khó khăn, chàng chấp nhận trước sự thất bại, miễn sao thất bại một cách quang vinh thôi. Quang vinh, vì chàng không để cho đối phương chạm đúng mục tiêu hoạch định.
Song phương đã trao đổi hơn hai mươi chiêu rồi. Họ vẫn còn ở trong cái thế quân bình.
Trầm Quân Lượng không làm sao tìm được một sơ hở nhỏ nơi ngực Quan Sơn Nguyệt, mà Quan Sơn Nguyệt cũng không phương đánh trúng vào những chỗ yếu nhược của Trầm Quân Lượng. Cho nên, cuộc đấu chỉ có phần ngoạn mục chứ không nguy hiểm chút nào.
Rồi họ tiếp tục cuộc chiến đến chiêu thứ ba mươi.
Trầm Quân Lượng bắt đầu mất bình tĩnh, càng phút y càng nóng nảy. Y tự nghĩ, nếu cuộc đấu kéo dài mãi, sau cùng dù cho ý có thắng, thì cái thắng đó cũng không vinh hạnh gì. Bởi, nếu y là người cao minh hơn địch, thì tại sao y không hạ địch nhanh chóng? Mà y thì luôn luôn muốn chứng tỏ là mình cao minh?
Với ý muốn tốc thắng đó, y nảy sanh một chủ trương tàn độc. Y nghĩ:
“Ta không nên gây thương tổn thể xác cho hắn làm gì, ta cứ làm cho hắn đau tinh thần, ta sẽ tạo cho hắn một cái nhục, rồi hắn sẽ tự động giải tỏa phần ngực đi, làm như vậy, ta sẽ không bị ai trách cứ, bởi chính hắn tình nguyện bỏ cái thế thủ ở phần đất mục tiêu, và ta không vi phạm sự thỏa ước, mặc dù thắng bằng cách đó chẳng vinh quang, minh chánh gì. Điều cần yếu cho ta là Điền Uyển Hoa đuối lý.”.
Chủ ý đã quyết định xong, y bỗng cười lên một tiếng, hai tay chớp lên, mường tượng dùng toàn công lực đánh vào phần ngực của Quan Sơn Nguyệt.
Dĩ nhiên, Quan Sơn Nguyệt càng cố gắng thủ kín đáo.
Nhưng, chiêu đó, chỉ là một chiêu hư, thay vì đánh thẳng vào ngực Quan Sơn Nguyệt với cả hai tay cùng một lúc, y chỉ vươn tới một tay, bàn tay y phớt ngang qua mặt chàng.
Y tát tay vào mặt chàng! Cái tát tay là một hành động cực kỳ khinh ngạo, kẻ bị tát phải cho rằng mình tiếp nhận một sỉ nhục lớn lao, kẻ đó chịu chết hơn là bị tát. Mà ai ai cũng thế, thà chết chứ khi nào chịu nhục?
Giả như Trầm Quân Lượng dùng lực quan trọng một chút, thì dù Quan Sơn Nguyệt không chết đi nữa, cái tát tay đó phải hạ bay một quai hàm của chàng, răng văng, máu đổ.
Không, Trầm Quân Lượng không có ý gây thương tổn thể xác, mà chỉ tạo một sỉ nhục cho chàng, cốt khích nộ chàng thôi.
Bất quá, tát tay đó lưu lại dấu năm ngón, ràng ràng nơi má chàng, chứ không gây một cảm giác đau đớn lắm.
Đánh trúng rồi, Trầm Quân Lượng cố ý cười thêm mấy tiếng nữa, đoạn thốt:
- Gương mặt của Quan đại hiệp mịn màng như mặt thiếu nữ, nếu mà chịu khó trát phấn, tô son thêm vào, thì đại hiệp nghiễm nhiên trở thành một giai nhân, làm ngây ngất lòng bao nhiêu trang thiếu niên anh tuấn.
Không đau mặt, Quan Sơn Nguyệt đau lòng, bất giác, chàng trầm thần sắc, gằn từng tiếng:
- Kẻ sĩ, thà chịu bị giết chứ không thể chịu nhục. Trầm huynh không nên dùng đến cái thủ đoạn đê tiện đó. Nếu Trầm huynh đánh mạnh tay hơn, đánh thực sự, dù có làm tại hạ chết luôn, tại hạ rất cảm kích vô cùng.
Trầm Quân Lượng cười nhẹ:
- Quan đại hiệp nói hơi thái quá rồi đó nhé. Huynh đệ đã tuyên bố là ngoài phần ngực ra, huynh đệ không gây tổn thương cho đại hiệp ở bất cứ một bộ phận nào khác trên người của đại hiệp mà. Như vậy huynh đệ đâu có thể tát mạnh tay được? Nếu rủi ro, đại hiệp sứt quai hàm, hay gãy răng đổ máu, thì chẳng hóa ra huynh đệ vi phạm thỏa ước sao?
Quan Sơn Nguyệt nổi giận thực sự. Chàng «hừ» gọn một tiếng, vươn dài tay tới như một ngọn trường mâu, công vào ngực của Trầm Quân Lượng.
Trầm Quân Lượng đưa tay lên, gạt ngang tay chàng. Thấy Quan Sơn Nguyệt phát xuất chiêu công đó, Trầm Quân Lượng vừa kinh vừa mầng. Kinh hãi, vì y phát hiện ra, ngạnh công của Quan Sơn Nguyệt quả nhiên tuyệt diệu. Chiêu quyền chàng vừa xuất phát có lực lượng ít nhất cũng trên ba ngàn cân, dù y có lớp khí công hộ thể cũng chưa chắc gì y chẳng bị dao động mạnh. Còn mầng, là vì phương pháp của y có hiệu lực rồi, nếu y khích thích chàng thêm vài lượt nữa, thì chàng sẽ sơ xuất thế thủ, bởi cơn giận sẽ làm mất ít nhiều sáng suốt.
Rồi y cười nhẹ thêm mấy tiếng, đưa cánh tay lên thốt:
- Hiện tại, mặt của đại hiệp chỉ đỏ một bên, trát phấn tô son nửa phần như vậy, xem không đẹp, cần phải trát đều, tô đều, mới trở nên một mỹ nhân hoàn toàn.
Đoạn, y cười hì hì, tiếp luôn:
- Đại hiệp lười quá đi thôi, chẳng chịu trang điểm cho mình thêm đẹp, vậy huynh đệ tiếp cho một tay nhé!
Nếu nửa bên mặt còn lại đó bị tát luôn, thì dù cho người ta không giết chết, chàng cũng chẳng còn mặt mũi nào mà sống sót thêm nữa, dù chỉ là một giây, một phút. Do đó, chàng nghênh đầu lên, mắt quắc nhìn tóe lửa, nhìn bàn tay của Trầm Quân Lượng, không chớp.
Trước ánh mắt của chàng, Trầm Quân Lượng cảm thấy khiếp phần nào.
Cánh tay của y dừng nguyên tại chỗ vừa đưa lên, y không dám vươn tới xa nữa, tuy nhiên cũng chưa rụt tay về hay hạ xuống.
Rồi y khẽ liếc sang bên cạnh.
Điền Uyển Hoa đang nở nụ cười lạnh, vẻ khinh miệt hiện rõ nơi mặt nàng, ánh mắt của nàng cũng biểu lộ sự bỉ ổi, khinh miệt.
Bất giác, y chạnh lòng, tự hỏi Điền Uyển Hoa có ý tứ gì? Nàng khinh miệt là cái chắc, nhưng khinh miệt ai? Y hay là Quan Sơn Nguyệt?
Nàng khinh miệt y? Tại vì y khiếp hãi trước thần sắc của Quan Sơn Nguyệt, hay không tán thành phương pháp của y? Y tự hỏi để thêm rối lòng, chứ làm gì có giải đáp? Tuy vậy, y cũng ức đoán như thế nầy:
“Điền Uyển Hoa tổ chức Vạn Ma Sơn Trang, đủ biết nàng chú trọng đến tà thuật rồi. Nội chữ Ma đó cũng thừa nói lên chủ trương của nàng. Thì, chắc chắn là nàng không bất mãn vì phương pháp do ta áp dụng, mà là vì ta tỏ ra khiếp hãi thôi ...”.
Y lại nghĩ luôn:
“Giả như nàng bất mãn vì hành động của ta, thì nàng đã can thiệp, ngăn trở ...”.
Cho rằng mình nghĩ đúng, Trầm Quân Lượng tiếp tục thực hiện chủ ý. Bàn tay y vội chớp lên, bay qua mặt Quan Sơn Nguyệt. Bàn tay đó nhằm bên má bị tát vừa rồi, chứ không nhằm vào phần má bên kia.
Chẳng phải y muốn đánh vào chỗ cũ, chẳng qua y đoán chừng động tác của Quan Sơn Nguyệt mà hành động. Y đoán, Quan Sơn Nguyệt sẽ tưởng là y công vào phần má kia, chàng thủ kỹ ở chỗ đó. Bây giờ y đánh ra, đánh ra một chiêu vờ, cho Quan Sơn Nguyệt phản công, khi chàng phản công, là cái thế thủ phải mất đi rồi, y sẽ biến hóa chiêu thức, đánh vào chỗ chánh yếu.
Ngờ đâu, đối với hư chiêu của Trầm Quân Lượng, Quan Sơn Nguyệt không xem ra gì, chàng không buồn ngăn đỡ, chỉ chờ y xuất phát luôn tay kia, lúc đó chàng phản công thực sự. Và, Trầm Quân Lượng lỡ bộ, cho lỡ luôn, y đánh tiếp tay kia ra. Dĩ nhiên, bàn tay nầy nhắm vào phần má còn nguyên vẹn.
Quan Sơn Nguyệt liền xuất phát cả hai tay. Hai tay đó không phản công hai chiêu của Trầm Quân Lượng, cho nên cả hai tay của Trầm Quân Lượng đều phải đánh trúng hai bên má của chàng.
Hai tay chàng nhắm vào phần ngực của Trầm Quân Lượng mà bay tới.
Đánh như thế là đòn đổi đòn, là liều rõ rệt.
Nhưng, cái liều của chàng không làm cho Trầm Quân Lượng nao núng, trái lại, y hân hoan vô cùng, bởi đó là cơ hội mà y chờ đợi từ lúc bắt đầu giao thủ. Cả hai tay của chàng đều bay ra, đương nhiên phần ngực của chàng bị bỏ trống. Lập tức, y rút một tay về, phòng vệ phần ngực, đoạn nhanh như chớp y trầm cánh tay kia xuống, dồn vào tay đó đến chín thành công lực, đập luôn vào ngực Quan Sơn Nguyệt. Cái chưởng đó, nếu trúng một khối kim cương, kim cương cũng vỡ tan, hà huống phần ngực con người vốn bằng thịt, bằng xương?
Bất quá, y tỏ ra cái vẻ đại phương của một con người minh chánh, chờ cho chưởng tâm xuống sát, chiêu thức thành hình thực sự rồi mới vận dụng kình lực đưa theo, cố ý gây chấn động bên trong, đứt tâm mạch, hư hoại tạng phủ nhưng bên ngoài thì chẳng có một dấu vết gì.
Chưởng tâm xoay đúng đích, kình lực phát huy rồi, Trầm Quân Lượng không dằn lòng được, để lộ sự đắc ý rõ rệt. Và y chỉ còn bật cười lên ha hả nữa thôi.
Nhưng, ý định cười, miệng chưa mở, hai bên má bị kích mạnh, mạnh đến đổi y chao người, thân hình lạng đi ra xa xa.
Thoạt tiên, thì y cảm thấy mình hơi hôn mê, sau đó thì y nghe đau quá, như có lửa đốt ở hai bên má, rồi y nghe mặn mặn nơi miệng.
Máu! Mùi máu bốc tanh trong khi kim quang loạn hiện trước mắt.
Y nghĩ, có lẽ Quan Sơn Nguyệt không tiêu nổi cái nhục thọ nhận một tát tay trước đó, rồi đâm liều, bỏ trống phần ngực để đổi đòn, đánh trả hai cái tát như trời giáng.
Tự y muốn tỏ cái khí độ anh hùng, nên triệt thu «Vô Tướng Thần Công», dù đầu y có là bằng sắt, cũng không chịu nổi hai cái tát của Quan Sơn Nguyệt, bởi thế đánh của Quan Sơn Nguyệt cực kỳ mãnh liệt, tuy chàng đánh vào má, nhưng xương sọ cũng phải bị vỡ luôn qua dư lực của chàng.
Cũng may, chân khí hộ thân của y tùy tâm mà phát huy, khi ngoại lực chạm mình là nội lực bên trong phát sanh ngay, tạo thành một cái sức phản kháng, đành rằng có chậm một chút, song cũng tiếp trợ y rất nhiều, không đến đổi nguy tánh mạng.
Y lại nghĩ, thọ nhận hai cái tát đó, kể ra cũng oan uổng thật, song bù lại, Quan Sơn Nguyệt bị đứt tâm mạch, tánh mạng hy hữu, thì điều oan uổng đó vẫn được an ủi lớn. Y há miệng, phun máu ứ đọng ra ngoài, trong máu có mấy chiếc răng vỡ vụn, y còn nghe đau nơi mặt.
Ngần ấy khổ, đánh đổi một sanh mạng của một con người mà y không thể cùng đội chung trời, sự đánh đổi đó cũng đáng giá lắm.
Phun máu, phun răng rồi, y lắc lắc chiếc đầu cho bớt xây xẩm mặt mày, lấy lại sự trấn định, chuẩn bị nhìn Quan Sơn Nguyệt nằm dài trên mặt đất, thất khiếu rỉ máu, tay chân co quắp.
Trầm Quân Lượng đinh ninh là Quan Sơn Nguyệt phải chết. Cho dù Quan Sơn Nguyệt có là mình đồng xương sắt cũng không sống nổi. Thế là y trừ diệt được một tình địch lợi hại! Từ nay, Điền Uyển Hoa sẽ hoàn toàn thuộc về y! Giả như nàng còn lưu luyến đến chàng trai đẹp, kiêu hùng, thì trong một thời gian ngắn, nếu y khéo chinh phục nàng, bóng hình của Quan Sơn Nguyệt sẽ phai mờ trong tâm não của nàng, bóng hình đó sẽ vĩnh viễn rút lui, nhường chỗ cho y len lỏi vào, ngự trị.
Y khoan khoái vô cùng, phác họa ra một viễn cảnh xinh tươi, ngút hương tình ...
Y thầm kêu:
“Uyển Hoa! Uyển Hoa! Từ nay, nàng sẽ là người của ta! Trọn vẹn của ta!”.
Tuy hai gò má đang trong một cảm giác tê dại khó chịu, Trầm Quân Lượng vẫn nhếch môi mỉm cười, cái cười sung sướng của một gã tình si đang say trong men chiến thắng, dù rằng một chiến thắng trên thủ đoạn ương hèn ...