Trong lúc niềm đau cực độ dầy vò, chỉ còn chờ cái chết đến với chàng, dù nó đến chậm xong rồi cũng sẽ đến, Quan Sơn Nguyệt cảm giác mình từ từ rời khỏi xác.
Chàng biết rõ, mình phải chết chắc chắn, và bây giờ đây thì đã chết rồi, chân chánh chết rồi. Bởi, chàng nhận ra cái xác của chàng đang ở trước mắt chàng, như vậy chàng và xác là hai, chứ không còn là một nữa.
Cái xác đó còn rỉ máu, máu rơi từng giọt, từng giọt xuống Bạch Cốt Sơn, mà Bạch Cốt Sơn chỉ là một gò cấu tạo thành do một đống xương trắng.
Chàng đưa mắt nhìn ra bốn phía, thấy đám u linh ùn ùn kéo tới, tuy vẫn còn giữ cái dáng dè dè, e sợ, chàng cảm thấy mình chẳng khác những u linh chút nào.
Rồi, những u linh đó từ từ bớt dè dặt, từ từ dạn di hơn. «Họ» đã hết sợ chàng rồi.
Chàng vẫn còn nghe, còn thấy được như thường, nhưng trừ cái xác của chàng ra, chàng chẳng thấy cái u linh của chàng như thế nào, trong con mắt chàng, u linh của chính chàng là một bóng mờ mờ, hư ảo.
Những u linh kia, đến gần chàng rồi, bao vây bốn phía, u linh nầy một câu, u linh kia mấy tiếng, cùng nhau bàn luận.
Họ thốt với nhau:
- Cái gã đó xem ra vẫn có lương tâm!
- Chắc là gã không thích sống nữa, sự sống không làm gã khoan khoái tí nào, nên gã định chết để tìm giải thoát. Gã có hiểu câu chết rồi không những chẳng giải thoát, mà còn đau khổ hơn nhiều. Rồi đây, chim chóc sẽ đến, rỉa thây gã, lúc đó gã sẽ biết.
- Đến cái lúc mà gã thọ tội, nhất định là gã sẽ kêu la, gã làm huyên náo lên.
Chẳng ai được yên tĩnh với gã đâu. Chúng ta nên lôi gã, quăng ra ngoài kia đi!
- Làm vậy coi sao được! Dù sao thì gã cũng có vì chúng ta.
- Cái gì mà được với không được? Sở dĩ chúng ta còn bảo trì u hồn tàn dư nầy, là vì còn tham vọng hưởng thọ bằng hồi ức, nếu còn gã ở bên cạnh, gã làm ồn lên, chúng ta hưởng thọ cái quái gì được nữa? Sự ồn ào của gã sẽ làm rối loạn hồi ức của chúng ta.
- Ta xem, tất cả chúng ta nên nhẫn nại một chút, không lâu lắm đâu, xác gã sẽ bị chim chóc ăn hết, cơ thể gã sẽ chỉ còn thừa lại những đoạn xương trắng, lúc đó đó gã sẽ hết thống khổ, tự nhiên gã không kêu la rên xiết nữa.
- Không được! Ai biết được là chúng ta còn tồn tại trên thế gian nầy bao nhiêu lâu nữa? Chúng ta không nên vì gã mà lãng phí những phút giây quý báu, cứ vất gã đi xa xa đi là hay hơn hết.
Chàng nghe cuộc đối thoại phảng phất vọng đến tai, rồi mông lung thấy mấy u linh đó túm lấy chàng, quăng đi xa xa nơi triền núi. Chàng cực lực vùng vẫy, song vô ích.
Khi các u linh đó sắp sửa buông tay, một âm thinh vang lên:
- Không được! Hiện tại, máu thịt của hắn chưa tan rã, phải chờ cho các thứ đó tan rã trước, rồi các ngươi mới có thể quăng hắn đi, như vậy thần khí của hắn có tiêu tan, cũng vô hại cho chúng ta. Nếu bây giờ các vị quăng vội vàng, thần khí tan trước, máu thịt chưa tan, sanh ra mùi hôi thúi, chúng ta không chịu nổi đâu.
Một u linh hỏi:
- Vậy chúng ta phải làm sao?
Âm thinh vừa ngăn chặn đó đáp:
- Cứ đưa hắn đến hiệp đoàn với bọn hòa thượng kia đi.
U linh tán thành:
- Phải! Đến đó rồi, hắn muốn gây uyên náo, cứ gây, bọn hòa thượng kia cố mà chịu đựng, chúng ta không còn phải khổ với hắn nữa.
Nhiều u linh phụ họa theo:
- Hay! Chủ ý đó được lắm!
Quan Sơn Nguyệt có cảm giác bị u linh đó đưa đi, và chẳng phản kháng được, chàng bi phẫn cực độ, oán khí bốc cao. Chàng vì u linh mà hy sanh, các u linh lại đối xử với chàng như vậy, thì còn nghĩa lý gì nữa chứ? Cái bọn u hồn nầy, quả thật vong ân bạc nghĩa, tự lợi tự tư quá chừng.
Bỗng, một luồng hơi ấm bay qua chạm vào ngực chàng.
Tức khắc, chàng khôi phục vũ công, việc làm trước nhất của chàng là vung hai cánh tay, thoát khỏi sự cưỡng chế của các u linh.
Hai u linh qua phản ứng của chàng, ngã nhào, họ cũng kêu lên:
- Không xong! Hắn chết rồi, mà cũng tồn mang vũ công theo nữa chứ!
Một u linh khác tiếp nói:
- Lỗi tại chúng ta! Chàng ta muốn cho hắn chết gấp, nên mới có việc đó.
Bây giờ, hắn trở thành một con quỷ dữ, chúng ta sẽ thảm khổ vì hắn từ đây!
Rồi có mấy u hồn quỳ xuống trước mặt chàng, van cầu:
- Chúng ta không hề xung phạm đến ngươi đó nhé, sự tình đó do Lữ Nham bày biểu, ngươi muốn báo phục thì hãy tìm Lữ Nham mà làm chi thì làm, chúng ta không liên can.
Lữ Thuần Dương thốt:
- Thật các ngươi chẳng có chút lương tâm nào? Ta uốn ba tấc lưỡi, nói đến khan cổ khô môi, mới khuyên hắn từ bỏ sanh mạng được đó, chứ đâu phải dễ dàng gì? Cái lợi, tất cả đều hưởng, sao bây giờ lại đổ trút mọi tội lỗi lên đầu ta?
Bọn u hồn đồng kêu lên:
- Ngươi! Chính lại ngươi! Bảo hắn chết, sao ngươi không nói cho hẳn biết là phải chết triệt để? Thành ra bây giờ, cái khí dữ của hắn không tiêu tan, biến hẳn trở thành quỷ dữ, hiện tại ngọn Bạch Cốt Sơn nầy trở thành giang sơn của hắn rồi đó nhé!
Lữ Thuần Dương tiếp:
- Các ngươi đừng lo quýnh quáng lên như vậy. Chúng ta còn có một phương pháp đối phó với hắn kia mà! Nhân lúc thi thể hắn chưa tan rã, chúng ta quăng thi thể hắn ra khỏi Bạch Cốt Sơn là được.
Một u linh cất tiếng:
- Tay chân chúng ta không còn cử động được, thì làm sao đời cái xác của hắn đi nơi khác?
Lữ Thuần Dương đáp:
- Rất đơn giản! Hiện tại thì thi thể chưa sình, chúng ta có thể dùng phương pháp xác choàng hồn, vậy một người nào đó trong các ngươi, nhập hồn vào xác hắn, rồi nhảy vọt khỏi Bạch Cốt Sơn là xong chuyện.
Bọn u linh lại kêu lên:
- Phương pháp đó được lắm, song ai chịu nhập vào xác hắn đây?
Tất cả đều nín lặng, tựa hồ chẳng ai muốn làm cái việc đó cả. Cuối cùng, có một u linh lên tiếng:
- Lữ Nham! Chủ ý đó, do ngươi xướng xuất, vậy ngươi hãy làm đi!
Lữ Nham vội đáp:
- Không được! Ta đã vì các ngươi mà xuất lực một lần rồi, tránh cho các ngươi đời đời kiếp kiếp trầm luân. Ta không thể hy sinh thêm một lần nữa đâu!
U linh đó cao giọng:
- Ngươi không thể làm cũng phải cố gắng mà làm, bắt buộc phải làm. Chỉ vì ngươi sơ hở mà tạo hắn thành một con quỷ dữ, còn chúng ta bất quá thọ tội thêm một chút thôi, ai bảo ngươi làm ra vẻ thông minh, bày biểu bậy bạ khiến cho hắn chết gấp như thế?
Rồi tất cả cùng động thủ, chụp Lữ Nham đưa lên cao, ý chừng muốn quăng Lữ Nham đến thi thể của Quan Sơn Nguyệt.
Lữ Nham cố hết sức mình, vùng vẫy.
Quan Sơn Nguyệt vụt kêu to:
- Dừng tay!
Đám u linh bất động liền.
Quan Sơn Nguyệt phẫn nộ, quát:
- Các ngươi định làm gì chứ?
Lữ Nham đáp nhanh:
- Chúng định bức ta mượn xác ngươi mà hoàn hồn, cho ngươi chết luôn, đời đời kiếp kiếp trong cảnh trầm luân.
Quan Sơn Nguyệt cười lạnh:
- Thế ngươi không chán ghét ta sao? Tại sao ngươi phản đối hành động của bọn kia?
Lữ Nham không đáp. Một u linh đáp thay:
- Y sợ đấy. Rất có thể là y bị hủy diệt theo ngươi!
Quan Sơn Nguyệt lại cười lạnh:
- Thì ra là thế! Các ngươi đưa qua, đẩy lại nhau, cuối cùng rồi chẳng một kẻ nào chịu làm.
Lữ Nham vội thốt:
- Cái lũ đó là bọn vong ân bội nghĩa.
Quan Sơn Nguyệt quát to:
- Câm ngay! Cái chủ ý đó do ngươi đề xuất mà!
U linh kia kêu gấp:
- Phải đấy! Cho nên, y đã làm nên tội thì y phải đền tội.
Chính u linh đó toan động thủ, Quan Sơn Nguyệt nổi giận, quát:
- Không một kẻ nào được nhít động. Ta không biết các ngươi thực sự là những cái quái gì, bỗng không lại từ bỏ sanh mạng để thành toàn các ngươi, chứ theo cái tánh của ta thì rất có thể quăng tất cả xuống chân núi đấy.
Đám u hồn nín lặng, u hồn nào cũng lộ vẻ sợ hãi.
Quan Sơn Nguyệt thở dài, hỏi:
- Còn cái bọn hòa thượng tại đâu? Ta đã thành toàn các ngươi, thì khi nào ta lại các ngươi mà sợ? Các ngươi không thích ta, thì ta thấy thẹn mà nhập vào hàng ngũ của các ngươi, nên muốn đến nơi khác.
Lữ Nham vội đáp:
- Đám hòa thượng ở ngay giữa lòng núi.
Quan Sơn Nguyệt tiếp:
- Tốt! Ta không muốn các ngươi tranh chấp với nhau nữa đó. Phần ta, ta cứ đến đó, ở chung với đám hòa thượng. Bất quá ta cảnh cáo các ngươi, đừng một ai chạm vào cái xác của ta!
Đám u hồn đồng thanh đáp:
- Phải! Phải! Bọn ta không dám đâu.
Quan Sơn Nguyệt lại thở dài:
- Ta không phải sợ bị hủy diệt, cảnh sống không có gì đáng cho ta lưu luyến, thì cảnh chết lại vui gì? Sao cho bằng sớm được giải thoát? Có điều, ta không muốn cái bọn ô trược như các ngươi chạm vào xác ta.
Lữ Nham thốt gấp:
- Vậy ngươi tự mình hoàn hồn vào xác mình đi, để tìm đường giải thoát, thế có hay hơn không?
Quan Sơn Nguyệt giật mình, thầm nghĩ:
“Có thể ta sẽ làm như vậy lắm, những gì ở đây ta chưa hiểu hết cho rõ ràng, ta cứ đi tìm các u hồn khác, tiếp xúc với chúng xem sao rồi hãy tính.”.
Lữ Nham ngăn lại:
- Ngươi bất tất đi tìm u hồn tiếp xúc nữa, tại Bạch Cốt Sơn nầy có hai thứ u hồn, một thứ nỗ lực giữ gìn cho được tồn tại như bọn ta đây, còn thứ kia thì ngược lại, chỉ muốn được hủy diệt thôi.
Quan Sơn Nguyệt hỏi:
- Như đám hòa thượng đó, phải chăng?
Lữ Nham giải thích:
- Không hẳn chỉ có cái bọn đó là muốn như vậy. Cũng có những u hồn khác, họ là những con người lúc sống chịu hầu hết những khổ đau trên đời, thì ký ức của họ không ghi chú những gì đáng quyến luyến thiết tha cả, họ không hề biết một lạc thú nhân sanh, như vậy họ còn muốn tồn tại để làm gì?
Dừng lại một chút, Lữ Nham tiếp:
- Họ khổ suốt đời, khi chết đi, mang theo những hình ảnh khổ, họ sanh lòng tật đố, họ tìm một cách để gây nên cảnh hủy diệt đại đồng, toàn diện, cho bao nhiêu u hồn tại đây cùng hủy diệt như họ. Cũng may, họ là thiểu số ...
Quan Sơn Nguyệt thốt:
- Ta phải đi tìm bọn đó. Ta luận đàm cùng họ, sự tiếp xúc với họ rất cần cho ta.
Lữ Nham suy nghĩ một chút:
- Ngươi đi tìm họ, kể ra cũng chẳng quan hệ gì, điều mà ngươi cần lưu ý là đừng bao giờ để mình chịu ảnh hưởng của họ. Hiện tại, ngươi là quỷ dữ duy nhất tại Bạch Cốt Sơn nầy, tất cả u linh quy tụ tại đây đều chịu sự chi phối nơi ngươi, nói một cách khác, tất cả u linh tại đây, hoặc tồn tại, hoặc hủy diệt đều do ngươi cả.
Quan Sơn Nguyệt mỉm cười:
- Thế thì ta cao hứng quá! Bất quá, các ngươi cứ yên tâm ta không để cho ta bị ảnh hưởng của họ đâu. Ta không tin rằng trên thế gian, chẳng có một người nào tốt, ta cũng không tin là Bạch Cốt Sơn nầy chẳng có một u hồn nào lương thiện. Giả như bọn đó là những u hồn bại hoại, thì ta sẽ có cách xử trí.
Lữ Nham hỏi gấp:
- Ngươi sẽ làm gì?
Quan Sơn Nguyệt cao giọng:
- Ta sẽ đuổi các ngươi ra khỏi Bạch Cốt Sơn, cho gió cương khí thổi tạt vào, cho các ngươi tan biến ...
Tất cả u linh quanh chàng cũng rập nhau kêu lên kinh hãi, nhưng Quan Sơn Nguyệt dửng dưng, không màng đến họ, cứ bước những bước dài, dõng dạc đi tới.
Chàng cảm thấy thân mình nhẹ nhõm, xê dịch như chiếc lá rơi, thân thể nhẹ nhưng khí hùng lại bốc cao muôn trượng.
Chàng chỉ muốn đi nhanh, càng chóng đến nơi càng hay, đi như thể có sanh gió mạnh quanh mình, gió đó thổi tạt vào những u hồn dọc đường, họ ngã lăn ra, nhào lên nhau, họ vừa bị gió quật ngã, tự họ cũng tìm được né tránh chàng, tránh gió, gây thành cái cảnh hỗn loạn, điểm xuyết thêm những tiếng kêu la vang dội.
Chàng là u hồn có oai quyền nhất tại Bạch Cốt Sơn, mỗi cử động của chàng kể như một quyết định đối với các u hồn khác, một quyết định tồn tại, hay hủy diệt.
Nghĩ đến đều đó, chàng buồn cười hết sức. Chàng không ngờ, chàng phải chết tại Bạch Cốt Sơn, và chàng cũng chẳng không ngờ luôn, khi chết đi, u hồn cũng có oai khí như lúc sống, ai ai cũng ngán sợ chàng cả. Cái địa vị bá chủ giữa đám u hồn, đến với chàng như ngọn gió bên đường, từ cánh đồng không quét đến, rồi quyện quẩn quanh chàng.
Bất ngờ cực độ! Giờ đây, có u hồn nào dám kháng cự chàng?
Nhưng, với oai quyền đó, chàng chẳng thu hoạch được cái gì tốt đẹp! Một thứ oai quyền đối với những bóng hình phiêu phiêu phưởng phưởng, một thứ oai quyền hư vô, không thực tế nên không ích lợi gì. Thì có mà chi?
Chàng bỗng sanh buồn, man mác buồn, chàng mang niềm buồn mông lung diệu vợi đó mà đi tới, đi một lúc lâu, chàng gặp một nhóm u hồn khác. Cứ nhìn vào cái dáng bên ngoài của những u linh đó, chàng cũng nhận ra họ là những đệ tử Phật môn, trong đó có chen lẫn một vài u hồn không tu đạo.
Những đệ tử Phật môn, hoặc ngồi xếp bằng tròn nhập định, hoặc đứng lặng suy tư xuất thần, cũng có người nằm dài trên mặt đất. Họ bị một vần sương buồn bao quanh, trông họ đáng thương vô cùng với cảnh thê thảm.
Thê thảm vì sương buồn bao phủ mờ mờ, thê thảm vì hầu hết đều thở dài, than ngắn, dù là kẻ đang nhập định, chốc chốc cũng bừng tỉnh để hòa đồng âm thinh trong tiếng than thở của toàn thể. Họ tỏ vẻ xa xôi với hiện cảnh quá, Quan Sơn Nguyệt đã đến gần rồi mà họ chẳng hề hay biết.
Dù cho có u hồn nào hay biết, u hồn đó cũng không lưu ý đến chàng.
Quan Sơn Nguyệt lấy làm lạ, dừng chân lại đứng nhìn họ một lúc, sau cùng chàng vỗ tay lên đầu vai một lão tăng.
Lão tăng đưa tay, hất tay chàng ra khỏi vai, rồi gắt:
- Bước đi nơi khác!
Cái hất tay đó, không làm sao Quan Sơn Nguyệt rời tay khỏi vai lão, trái lại chính lão bị chấn động rồi ngã nhào. Lão lồm cồm ngồi dậy, hỏi:
- Ngươi là ai?
Quan Sơn Nguyệt cười nhạt:
- Ta là một u hồn. Một u hồn mới.
Lão tăng không hỏi nữa, nhưng từ xa xa một thiếu nữ hỏi vọng lại:
- Ngươi đến đây để làm gì?
Quan Sơn Nguyệt đáp:
- Ta không làm gì cả. Ta đến đây vì cái lũ kia đuổi ta đến.
U hồn thiếu phụ không hỏi nữa.
Quan Sơn Nguyệt chờ một lúc lâu, không nghe thiếu phụ nói gì thêm, cất tiếng hỏi lại:
- Tại sao chẳng ai mở miệng nói gì hết?
Thiếu phụ cười lạnh mấy tiếng:
- Có cái gì hay ho đâu mà nói!
Quan Sơn Nguyệt tiếp với giọng lạnh:
- Ta biết, tất cả các ngươi đây, ai ai cũng trải qua nhiều nỗi thương tâm, ta biết tất cả các ngươi đều mong cầu được hủy diệt, ao ước cho điềm u linh của các ngươi tiêu tán, nhưng chẳng bao giờ các ngươi chẳng thấy hy vọng toại nguyện, thì ít nhất các ngươi cũng bắt chuyện phiếm với nhau, cho cảnh tịch mịch bớt đè nặng trên điềm u linh đó chứ? Tại sao các ngươi cứ trầm mặc mãi, khiến cho tịch mịch cứ nặng nề thêm như thế?
Thiếu nữ chưa kịp đáp, bốn năm lão tăng đã hét lên:
- Cút! Cút đi khỏi nơi nầy gấp! Không ai mượn ngươi lải nhải, xốn tai bọn ta lắm.
Quan Sơn Nguyệt hơi giận:
- Trước khi chết, các ngươi là những kẻ xuất gia mà! Sao các ngươi ăn nói cộc lốc thế? Con nhà Phật có thái độ như vậy sao?
Câu nói đó mường tượng gây căm phẫn cho đa số, bọn lão tăng cùng nhảy dựng lên, cùng nhào tới. Một lão tăng quát:
- Ngươi bắt bọn ta, nhốt đống ta đây, làm cho bọn ta khổ sở cùng cực, như vậy cũng chưa vừa lòng sao, lại còn tìm đến chốn nầy mà tạo thêm khổ cho bọn ta nữa? Bọn ta phải đánh chết ngươi mới hả cho!
Quan Sơn Nguyệt cố ý không hoàn thủ, cứ để cho họ tay đấm, chân đá, những cái đấm đá đó bay tới tấp đến mình chăng, ào ào như mưa to đổ xuống.
Nhưng, chàng không nghe đau đớn gì cả. Trái lại, các u linh chạm vào người chàng rồi, đều bị bật dội trở lại có u linh lại ngã ngay, bò lăn chiêng.
Cảnh hỗn loạn diễn ra, trông họ hết sức thương hại.
Quan Sơn Nguyệt cười nhẹ:
- Các ngươi nóng giận, múa may làm chi cho khổ lấy mình thế? Ta đã chết rồi các ngươi múa may cũng vô ích, có lẽ nào ta lại chết một lượt thứ hai nữa?
Bọn lão tăng lóp ngóp chở dậy, cũng sửng sốt, chẳng ai biết phải làm gì, đối phó với tình hình.
Bỗng, một người kêu lên:
- Cái thằng nầy còn nguyên vẹn vũ công! Gã đã trở thành một lệ quỷ rồi đó nhé!
Mấy người khác cũng kêu lên:
- Đúng vậy! Gã là một con quỷ dữ!
Bỗng, tất cả cùng rộ lên cười lớn.
Quan Sơn Nguyệt lấy làm lạ, hỏi:
- Các ngươi cười chi?
Một lão tăng cười to hơn trước, thốt oang oang:
- Kiên nhẫn thọ nhục mấy trăm năm qua, bây giờ có dịp hả hơi, thì cứ cười mà xả hơi.
Lão lại vọt mình tới, hai tay vươn ra, nhằm đôi mắt của Quan Sơn Nguyệt mà đâm vào.
Dù không muốn hoàn thủ, vô hình trung bản năng tự vệ bừng dậy, bất giác chàng cất cao cánh tay lên, gạt ngang qua.
Lão tăng bị bắn đi xa. Lão bay vọt lên trên đỉnh đầu các u linh kia, bay luôn ra khỏi Bạch Cốt Sơn, rơi xuống triền. Lập tức, lão biến thành một đợt khói mờ, trong phút giây, đợt khói tan biến mất dạng.
Quan Sơn Nguyệt có cảm giác đôi chân nhích động nhẹ nhẹ.
Tiếp theo đó, mấy lão tăng nữa nhào tới.
Lần nầy thì Quan Sơn Nguyệt chẳng dám dùng tay mà gạt bắn họ như trước.
Chàng trụ hình, đứng vững, để mặc họ chạm vào người chàng.
Các lão tăng đó phảng phất còn nhớ những chiêu thức vũ công, họ chỉ nhằm vào những yết huyệt trên người chàng làm mục tiêu mà đá chân, đấm tay.
Quan Sơn Nguyệt như lần trước, chẳng cảm giác đau đớn nào cả. Chàng không nhúc nhích, song nội lực trong người chàng do sự phản ứng tự nhiên phát sanh, chàng không làm gì nhưng nội lực của chàng cũng bắn dội các lão tăng trở lại tung bay khỏi đầu các u linh khác, rơi xuống triền, biến thành khói, tiêu tan như u linh trước.
Rồi từ bên dưới chân núi, một tràng tiếng nổ vang lên ầm ầm, Bạch Cốt Sơn nứt ra, một phần lớn tách rời khỏi núi.
Quan Sơn Nguyệt biết ngay sự tình như thế nào rồi.
Các u linh lão tăng lợi dụng vũ công còn nguyên vẹn của chàng làm cho thần khí tiêu tan, xương cốt của họ cũng tan biến luôn. Do đó, có khoảng trống trong lòng Bạch Cốt Sơn, lớp núi bên ngoài sụp xuống, lấp lỗ trống đó.
Nhanh như chớp, chàng tung mình lên cao, tránh cái chụp của các lão tăng, sau đó chàng đáp xuống giữa một nhóm u linh khác.
Vừa lúc đó, Lữ Nham đến nơi, hỏi gấp:
- Thật sự ngươi muốn làm cho bọn ta tiêu tan hết phải không?
Quan Sơn Nguyệt nổi giận, gắt:
- Nói nhảm! Chính chúng nhào vào người ta, chứ ta thì có làm gì đâu mà ngươi đổ lỗi?
Lữ Nham giật mình, lẩm nhẩm:
- Không ngờ bọn trọc đó khả ố cùng cực như vậy. Ngươi hãy lui ra xa xa đi, đừng để chúng chạm vào mình ngươi. Ta quên dặn dò ngươi điều đó!
Hiện tại tình thể đổi khác rồi, Quan Sơn Nguyệt thoái xuất vô hình trung chàng tạo ra một kình lực, kình lực đó phát ra, chấn động những u hồn ngoài tầng, những u hồn nầy kết thành một vòng vây, vòng vây bị chấn động, một lỗ hổng bày ra.
Rồi những u hồn nội tầng do lỗ hổng đó, chạy ùa ra, u hồn ngoại tầng cố ngăn chận, song làm sao ngăn chận nỗi?
Lữ Nham hỏi gấp:
- Ngươi có thể giúp đỡ một chút việc chăng?
Quan Sơn Nguyệt lắc đầu:
- Ta giúp thế nào được? Nếu ta cử động, thì các u hồn khác sẽ tiêu tan nhanh chóng. Như vậy có khác nào ta giục chúng hủy diệt gấp?
Lữ Nham lo lắng ra mặt:
- Đúng vậy! Đó là một sự cố kỵ ... Tuy nhiên, còn có biện pháp nầy, là ngươi có thể lợi dụng vũ công, bắt chúng, đưa trở vào. Nếu được, đem chúng trám vào lỗ hổng, cho vòng vây liên lạc lại như cũ.
Quan Sơn Nguyệt bĩu môi:
- Ích lợi gì mà cần làm như vậy? Chúng không tự động bỏ ra ngoài sao?
Lữ Nham giải thích:
- Ngươi không hiểu. Trong lòng Bạch Cốt Sơn, có gió cực lạnh, gió đó quét trúng vào u hồn nào, thì u hồn đó như đông lại thành giá băng, không còn hành động tùy ý được nữa.
Quan Sơn Nguyệt cũng hoang mang phần nào trước cảnh rối loạn của các u hồn, vì hoang màng nên chàng mất tự chủ, hành động kém suy nghĩ, hay đúng hơn chàng không kịp suy nghĩ gì cả, nghe Lữ Nham bảo thế, chàng vội chụp hai u hồn, quăng đến lỗ hổng.
Động tác đó làm kinh động đến các u hồn khác, chúng như bị cầm chân lại tại chỗ. Rồi chúng nhóm tụ lại thành một khu, chúng quanh quẩn trong khu đó, không còn dám loạn động như trước.
Tất cả đều im thin thít, chỉ có một thiếu phụ khóc than rên tỉ:
- Tại sao ngươi giúp bọn kia, gây tổn hại cho bọn nầy?
Quan Sơn Nguyệt cao giọng:
- Các ngươi tự mình không tha thiết đến sự tồn tại, cái tâm tùy tiện các ngươi, muốn làm chi thì làm, tại sao các ngươi lại lôi cuốn người khác vào cảnh đồng quy ư tận?
Thiếu phụ vẫn khóc:
- Chứ ngươi không hãm hại bọn ta sao? Ngươi quăng hai u hồn đó, trám bít lỗ trống, gió lạnh luồng lộn quanh đây, làm cho bao nhiêu u hồn trở nên băng giá, ngươi cố ức độ hai u hồn đó thọ khổ như thế nào qua hành động của ngươi chăng?
Quan Sơn Nguyệt giật mình:
- Chúng làm sao?
Lữ Nham lo âu bối rối, thốt gấp:
- Đừng nghe lời mụ ấy! Đừng! Mụ ta chỉ nói nhảm thôi.
Quan Sơn Nguyệt khoái tay:
- Ngươi im đi, để ta hỏi nàng cho biết sự tình như thế nào.
Thiếu phụ tiếp:
- Ngươi cũng biết, lúc sống, chúng ta không hạnh phúc chi, lúc chết vẫn còn bị cái khổ sanh tiền đeo đuổi, dù tử hậu vẫn bị ám ảnh như thường, cho nên chúng ta đều mong ước được hủy diệt sớm, để được giải thoát sớm ...
Quan Sơn Nguyệt chận lại:
- Ta hiểu điều đó nhưng các ngươi muốn hủy diệt mà lôi cuốn các u hồn khác cũng hủy diệt theo các ngươi, trong khi họ không muốn như vậy. Thử hỏi hành động của các ngươi có hợp lý không chứ? Mà thôi, ta không nói chi đến việc đó nữa, bây giờ ta thử hỏi ngươi, hai u hồn kia rơi xuống đó, gặp gió lạnh rồi, chúng sẽ phải ra sao mà ngươi quá tha thiết cho chúng, trách cứ ta nặng lời?
Thiếu phụ đáp:
- Gió lạnh bên dưới rít từng cơn, mỗi cơn gió quét qua như ngàn đao bén cắt cứa da thịt, họ vừa lạnh, vừa đau, đau không tưởng nỗi. Ta nghĩ, dù cho họ có là đồng, là sắt, là đá, họ cũng không chịu nổi cảnh đó.
Quan Sơn Nguyệt nhớ lại số ngươi ở cảnh giới thứ nhất trong ngục Vong Hồn, tất cả đều mong được chết hơn là chết đau mà sống. Ở cảnh giới thứ hai nầy, cũng có cái trường hợp đó, u hồn muốn hủy diệt hơn là tồn tại trong đau đớn.
Chàng trầm ngâm một chút, rồi hỏi:
- Có cách nào cứu chúng ra khỏi nơi rơi xuống đó chăng?
Thiếu phụ đáp:
- Chúng ta không thể xuống đó được, nếu xuống là bị lạnh như họ ngay.
Chỉ có mỗi một mình ngươi.
Lữ Nham vội ngăn:
- Không được. Đành là với vũ công còn lại nơi ngươi, ngươi xuống đó, chịu đựng nỗi cái lạnh một thời gian, song ngươi đưa chúng lên trên rồi, chính ngươi cũng bị đông lạnh như họ, thay thế cho họ. Ngươi sẽ ở dưới đó mãi mãi.
Quan Sơn Nguyệt suy nghĩ một, đoạn bất thình lình chạy vụt về lỗ hổng.
Lữ Nham khuyên:
- Đừng tự chuốc khổ, ngươi hãy nghe lời ta. Bên dưới đó lạnh lắm!
Quan Sơn Nguyệt buông nhanh:
- Ta muốn biết cái lạnh đó như thế nào.
Lữ Nham vẫn khuyên:
- Đừng liều lĩnh!
Quan Sơn Nguyệt cứ theo lỗ hổng đó, nhảy xuống.
Nhưng, chàng biết hết sức lấy làm lạ. Còn đâu là Bạch Cốt Sơn? Bên dưới đó, là khung cảnh trong sáng, chẳng có u hồn, chẳng có lạnh, không khí ấm áp vô cùng.
Chàng đã đi qua cảnh giới thứ hai của Hắc Ngục Vong Hồn.