Không ai tưởng nổi là Quan Sơn Nguyệt xuất hiện ngay trong phút giây nầy. Và cái ngươi kinh ngạc hơn hết, phải là Xà Thần, bởi chẳng khi nào lão nghĩ là Quan Sơn Nguyệt tự mình thoát khỏi vòng vây của bao nhiêu độc xà mà lão đã bố trí quanh nơi giam cầm chàng. Chẳng những chàng thoát ly nơi đó, mà chàng lại được vô sự!
Linh Cô, theo lời bảo của Quan Sơn Nguyệt, từ từ bước tới, giải khai huyệt đạo cho Nguyệt Hoa Phu Nhân và Lý Trại Hồng, cả hai khôi phục hành động như thường.
Trong khi Lý Trại Hồng sững sờ nhìn Quan Sơn Nguyệt, Nguyệt Hoa Phu Nhân xúc động tình mẫu tử, lướt nhanh đến chàng, đồng kêu lên:
- Con! Con ...
Bà ôm chầm lấy Quan Sơn Nguyệt, không nói gì thêm. Một tiếng gọi con, tuy gọn, song chứa đựng vạn lời, trong đó là cả một trời thương yêu của người mẹ đang bị dày vò bởi tháng ngày ưu tư, lo sợ ...
Quan Sơn Nguyệt cũng khích động không kém bà, dù tình mẹ nghĩa con chỉ mới được nhận thức không đầy nửa ngày. Nhưng, chàng không bộc lộ rõ ràng như phu nhân, chàng trấn định tâm thần, thốt:
- Mẹ hãy bước qua một bên đi, mẹ. Để con đối phó với quái vật, thu thập y rồi, mẹ con ta sẽ thố lộ tâm tình!
Nguyệt Hoa Phu Nhân hấp tấp cảnh cáo:
- Quái vật lợi hại lắm đấy, con! Con ...
Quan Sơn Nguyệt khoát tay, cao mặt:
- Mẹ yên trí, con biết y có lớp vảy cứng rắn, đao kiếm chém không đứt, nhưng con không tin là y chịu nổi chiếc Độc Cước Kim Thần của con.
Tuy nhiên, Nguyệt Hoa Phu Nhân không thể nào bình tâm được, vì Xà Thần đã bật cười vang dội, tiếng cười của y nghe như hai tảng đá mài vào nhau, rợn người và y vừa cười vừa bước tới. Trong tình thế đó, Nguyệt Hoa Phu Nhân phải buông Quan Sơn Nguyệt và bước vội ra xa, để cho chàng tự do hành động.
Còn cách Quan Sơn Nguyệt độ bảy tám thước, Xà Thần dừng chân, quắc mắt bắn hung quang chiếu thẳng vào mặt Quan Sơn Nguyệt, hét lớn:
- Tiểu tử! Hãy cho ta biết, làm sao ngươi thoát khỏi chỗ giam cầm?
Quan Sơn Nguyệt cười nhạt:
- Ngươi cho rằng một vài con rắn vô dụng của ngươi đó, cầm chân nổi ta hay sao, mà phải lấy làm lạ chứ?
Xà Thần hừ lạnh:
- Đừng tự đắc vội, tiểu tử! Cho ngươi biết, số rắn ta mai phục quanh chỗ giam ngươi, thừa ngăn chặn một đoàn quân đó, nếu chẳng có người trợ giúp thì ngươi đừng mong thoát khỏi vòng vây! Ta chẳng bao giờ tin là ngươi có khả năng tự mình ly khai một cách vô sự như vậy!
Quan Sơn Nguyệt cười nhạt:
- Tin hay không tin, tùy ngươi. Điều đó chẳng quan hệ gì đến ta, cái sự đáng nói là dù sao thì ta cũng đã thoát ly rồi!
Xà Thần chớp mắt mấy lượt, đoạn lướt tới.
Quan Sơn Nguyệt nghĩ là y đột kích, cấp tốc vung chiếc Kim Thần đánh ra.
Ngờ đâu, Xà Thần lướt tới là để đánh lạc hướng sự chú ý của mọi người.
Nên khi Kim Thần trong tay Quan Sơn Nguyệt chớp lên, y hoành thân đảo qua một bên, nhẹ nhàng tiến sát Linh Cô, vươn tay chụp nó, đồng thời quát vang:
- Tiểu liễu đầu, ta nhất định là ngươi đã làm trò quỷ phá hoại công cuộc của ta!
Bị Xà Thần chụp trúng, Linh Cô chẳng chút sợ hãi, nhưng Quan Sơn Nguyệt trái lại hoảng hồn, hấp tấp vung chiếc Kim Thần vọt tới.
Xà Thần bật cười ghê rợn, đưa ngay Linh Cô ra trước Kim Thần.
Bắt buộc, Quan Sơn Nguyệt phải thu Kim Thần về, đồng thời lùi lại hai bước, rồi hét lên:
- Buông cô bé ra ngay!
Xà Thần cười ha hả:
- Buông nó ra? Dễ như vậy sao chứ? Ngươi đã muốn động thủ, thì tạm thời ta dùng nó làm vũ khí, đối phó với ngươi, buông nó ra dễ thường ta để tay không mà giao đấu với ngươi à?
Quan Sơn Nguyệt phẫn nộ, nhưng trong trường hợp nầy, chàng còn làm gì được nữa? Chàng mắng oang oang:
- Quái vật vô sỉ cùng cực! Dùng oai lực mà bức hiếp một đứa bé con, hèn quá!
Xà Thần cười mỉa:
- Bé con? Bé người chứ lớn quỷ đấy nhé, nhờ cái quỷ lớn của nó mà ngươi thoát hiểm đấy! Đừng xem thường cái bé con của nó!
Quan Sơn Nguyệt tức uất quá chừng, song cũng khẩn cấp vô cùng. Chàng gằn giọng, hỏi:
- Ngươi định làm gì nó?
Xà Thần lạnh lùng:
- Cho nó xuống hầm rắn, hôm nay chính là ngày ta cho rắn ăn đây!
Quan Sơn Nguyệt càng khẩn cấp hơn, toan liều lướt tới, vô luận làm sao chàng cũng phải giải cứu Linh Cô thoát khỏi tay Xà Thần, nhưng Linh Cô lại dùng mắt ra hiệu mãi với chàng, ngăn trở chàng vọng động. Nó lại điểm một nụ cười, gọi Xà Thần:
- Lão bá bá, bá bá bóp mạnh tay quá, tôi đau muốn chết đây nầy.
Giọng nói của nó ôn nhu quá, Xà Thần nghe lòng mềm lại, bất giác lỏng tay liền.
Linh Cô chớp mắt, cười hì hì, hỏi:
- Lão bá bá mang tôi cho rắn ăn thật sao?
Xà Thần gắt:
- Chứ sao? Ai bảo ngươi phản ta?
Linh Cô vẫn cười:
- Ai mà phản bá bá? Đâu có, bá bá! Tôi phản bá bá lúc nào chứ?
Xà Thần hét:
- Ngươi nói dối với ta, là ngươi rất sợ rắn ...
Linh Cô gật đầu:
- Tôi có dối bá bá đâu? Tại bá bá nuôi cái thứ rắn sợ người, tại bá bá cấp cho tôi thứ thuốc khuất phục rắn.
Xà Thần trừng mắt:
- Thuốc kỵ rắn? Ta cấp cho ngươi lúc nào?
Linh Cô lấy trong mình ra một bánh thuốc tròn tròn, đưa cao lên:
- Chứ cái gì đây? Bá bá không cấp thì làm sao tôi có nó?
Xà Thần vươn nhanh tay chụp bánh thuốc, quát to:
- Ngươi lợi dụng bánh thuốc nầy, giải cứu tiểu tử, phải không?
Linh Cô suy nghĩ một chút, đoạn gật đầu:
- Phải!
Xà Thần biến sắc.
Thừa lúc y sơ ý, Linh Cô đoạt lại bánh thuốc, đồng thời thốt:
- Lúc bá bá trao bánh thuốc cho tôi, bá bá có bảo tôi hãy mang nó luôn trong mình, rắn sẽ chẳng bao giờ dám cắn tôi. Tôi có thực nghiệm mấy lần, quả nhiên, rắn không dám gần tôi, do đó, tôi thích thú quá, nảy sanh cái ý đùa với rắn, đi tìm nơi nào có rắn nhiều là đưa thuốc ra, thực nghiệm mãi. Vô hình trung, tôi đi đến nơi giam cầm Quan công tử ...
Xà Thần sững sờ:
- Thuốc chỉ có mỗi một bánh, mà các ngươi lại là hai người, làm sao cùng đi ra được?
Linh Cô mỉm cười:
- Tôi trao bánh thuốc cho Quan công tử cầm, công tử thì bế tôi lên, biến hai người thành một, kết quả cả hai qua lọt vòng vây của rắn.
Linh Cô lại reo lên:
- Bá bá ơi! Biện pháp đó, chính tôi nghĩ ra, bá bá thấy có tuyệt diệu không?
Xà Thần vừa tức uất vừa buồn cười:
- Diệu! Tuyệt diệu! Cái biện pháp của ngươi diệu đến độ bán đứt ta luôn!
Linh Cô đảo tròng mắt một vòng:
- Lão bá bá ơi, lúc trao bánh thuốc cho tôi, bá bá đâu có cấm tôi đến nơi đó?
Bá bá cũng không cấm tôi trao bánh thuốc cho người khác! Quan công tử là hảo bằng hữu của tôi, tôi có vật gì, cũng có thể trao vật đó cho bằng hữu dùng được chứ? Tôi hành động cũng như mọi người hành động vậy mà, sao bá bá cho rằng tôi bán bá bá?
Xà Thần hét lên:
- Tại sao lại không thể cho như vậy được? Ngươi thừa hiểu là tiểu tử với ta, có mối thù hận rất lớn, hắn đoạt mất cái mật rắn quý báu của ta, làm cho ta suốt đời phải mang cái lốt quái vật nầy, bao nhiêu năm qua, ta cố công dò la, tìm kiếm, kiếm được rồi, lại bị hắn phỏng tay trên! Ngươi còn giúp hắn thoát nguy, để hắn chống đối ta!
Linh Cô cười hì hì:
- Tôi đâu có hiểu việc đó? Bá bá nói oan cho tôi quá chừng. Chứ phải chi bá bá tiết lộ cho tôi biết, nếu tôi làm trái ý bá bá thì tôi chịu tội ngay.
Xà Thần đuối lý, sững sờ một lúc lâu, không nói thêm được một tiếng nào.
Sau cùng, y thở dài, rồi buông tay. Y «hừ» một tiếng, buông gọn:
- Khen ngươi nói năng khéo léo đó, ta tha cho ngươi một lần đầu và duy nhất thôi đấy nhé.
Linh Cô đưa bàn tay kia xoa bóp chỗ bị nắm nơi cổ tay nọ, vừa nhăn nhó mặt vừa rên rỉ:
- Đau quá! Lão bá bá ác lắm mà! Bóp tay tôi mạnh quá, mạch máu bẹp rí lại đây nầy, máu không chảy nổi nữa!
Xà Thần đẩy ra xa, thốt:
- Ráng chịu đau một lúc, chờ ta thu thập tiểu tử nầy xong, ta sẽ chữa trị cho.
Linh Cô bị đẩy ra, lại nhào vô, rồi gọi nheo nhéo:
- Tại sao bá bá không buông tha Quan công tử? Công tử có làm chi đắc tội với bá bá đâu?
Xà Thần nổi giận, hét:
- Tránh ra ngay, còn nói nhảm nữa, sẽ chết với ta đấy! Tiểu tử đã phá tan niềm hy vọng của ta nuôi dưỡng qua nhiều tháng năm dài, nhất định ta phải thu hồi cái gì đã do hắn cướp mất! Hắn phải bồi thường cho ta!
Linh Cô hấp tấp thốt:
- Bồi thường làm sao, hở bá bá? Nếu cách bồi thường không làm suy giảm sức khỏe của Quan công tử, thì tôi dám chắc là công tử đáp ứng ngay!
Làm sao Xà Thần nói rõ sự thật cho Linh Cô biết được? Y chỉ quát tháo:
- Đừng hỏi nữa, ta khó chịu lắm rồi! Ta có nói ra, ngươi chẳng hiểu đâu.
Thực ra, Quan Sơn Nguyệt chẳng hiểu nổi Xà Thần có ý gì. Bất quá, chàng chỉ nghe Xà Cơ Giang Phàm nói qua cho biết sự tình về cái mật của con Độc Giác Hàn Xà, và chàng dù vô tình, đã dùng cái mật đó, như vậy kể cũng không phải cho lắm. Bởi thế, chàng có phần nào áy náy, nên không thể dùng cái giọng phạm thượng mà đối thoại với Xà Thần. Chàng hấp tấp thốt:
- Về cái mật con Độc Giác Hàn Xà, tại hạ cảm thấy tâm tư bất an thật đó, tiền bối. Giả như có biện pháp gì, bổ cứu cho sự việc, thì nhất định là tại hạ không khước từ ...
Lý Trại Hồng thốt nhanh:
- Quan công tử! Vô luận như thế nào, Quan công tử cũng không nên hứa hẹn gì với Xà Thần. Tôi biết, biện pháp của Xà Thần là bản án tử hình của công tử đó. Tuyệt đối không nên chấp nhận.
Quan Sơn Nguyệt giật mình:
- Nghĩa là sao chứ?
Lý Trại Hồng giải thích:
- Cái mật con Hàn Xà, vào trong cơ thể của công tử rồi, nó biến thành một thứ nội đơn và hợp nhất với ngươn tinh của công tử, bây giờ muốn lấy nội đơn đó, tất nhiên phải hút ngươn tinh của công tử ra ngoài, công tử mất hết ngươn tinh rồi, liệu còn sống được hay chăng?
Quan Sơn Nguyệt sững sờ một lúc lâu, mới cất tiếng:
- Thì ra, có sự việc như vậy.
Chàng hướng qua Xà Thần, tiếp:
- Tiền bối! Cứ theo lý, thì tính mạng của tại hạ bằng vào cái mật con Hàn Xà, mà nội đơn của nó thì quan hệ vô cùng đối với tiền bối! Vậy thì, tại hạ xin hy sinh táng mạng nầy, để cho tiền bối được toại nguyện.
Xà Thần trố mắt nhìn Quan Sơn Nguyệt. Dĩ nhiên, lão nằm mộng cũng chẳng tưởng nổi là Quan Sơn Nguyệt khẳng khái như vậy. Do dự một chút, y hỏi:
- Ngươi đại phương, thác lạc như vậy à?
Quan Sơn Nguyệt ngẩng cao mặt:
- Là nam tử hán, đại trượng phu, tiếp thọ một giọt ân, phải trả bằng một biển tình, có như vậy mới đúng đạo nghĩa. Hà huống, đây là cái ân cứu mạng?
Bất quá, hiện tại, tại hạ còn lắm việc trọng đại chưa hoàn tất, do đó, tại hạ tha thiết yêu cầu tiền bối khoan hạn cho tại hạ một thời gian, sau khi các việc được thanh toán xong, là tại hạ sẽ hiến mình trước tiền bối!
Xà Thần cười lạnh:
- Ngươi nói nghe cảm động quá chừng! Nhưng ai biết đâu bên trong ngươi có tâm ma ý quỷ gì? Ly khai Thiên Xà Cốc rồi, ngươi bằng lòng trở lại đây nạp mạng cho ta à? Lời nói đó, một đứa bé lên ba cũng thừa hiểu vô lý.
Quan Sơn Nguyệt phẫn nộ:
- Tiền bối đánh giá rất thấp danh dự của con người!
Chàng trầm giọng, tiếp:
- Tiền bối có thể khinh thường tất cả mọi người, nhưng không thể đánh giá tại hạ quá thấp. Bình sanh, tại hạ nói sao, là làm như vậy, một lời nói của tại hạ là ngàn vàng, chẳng bao giờ tại hạ có cái tâm phản phúc đảo điên!
Xà Thần cười ha hả:
- Tiểu tử ơi, giả như ta tưởng là ngươi nói thật, thì cái việc đó cũng không thể thực hành được đâu. Bởi, nội đơn của con Hàn Xà chỉ có công hiệu trong một thời gian nửa tháng, không hơn không kém. Sau mười lăm ngày, nó sẽ biến thành ngươn tinh của ngươi, dù ta có hút trọn ngươn tinh của ngươi, cũng chẳng có ích gì cho ta nữa!
Quan Sơn Nguyệt sững sờ, một phút sau, chàng lẩm nhẩm:
- Khó! Khó quá!
Xà Thần chớp mắt, vụt cười lớn:
- Ta xem ngươi cũng có vẻ là một nhân vật hữu hạng đó, ta đưa ra biện pháp nầy, ngươi nghĩ có áp dụng được hay chăng?
Quan Sơn Nguyệt hấp tấp hỏi:
- Biện pháp đó như thế nào?
Xà Thần đáp:
- Ngươi hiến ngươn tinh ngay bây giờ, cho ta hiện lại hình người, rồi những gì ngươi chưa hoàn tất, ta sẽ thay ngươi mà làm, cái năng lực của ta như thế nào, hẳn ngươi cũng hiểu rõ. Khi ta thay ngươi mà hành động, chắc chắn là phải có kết quả hơn ngươi!
Quan Sơn Nguyệt trầm ngâm một chút, đoạn đáp:
- Có thể!
Trừ Xà Thần ra, tất cả các người kia đều kinh hãi.
Nguyệt Hoa Phu Nhân và Lý Trại Hồng tuy không thốt thành lời, chứ cả hai cố ra dấu, phản đối quyết định của chàng.
Quan Sơn Nguyệt chính sắc mặt, tiếp:
- Việc của tại hạ, rất giản đơn, bất quá trừ một vài kẻ ác và tiền bối thì thừa năng lực thu thập nhanh chóng những kẻ đó. Ngoài ra, tại hạ mong mỏi là từ nay về sau, tiền bối nên vì chánh nghĩa mà lấy cái việc diệt bạo trừ hung làm bổn phận, được như vậy, tại hạ dù chết, cũng cầm bằng như sống, cái chí của tại hạ được tiền bối tiếp tục, giang hồ sẽ hưởng phúc hạnh qua công đức của tiền bối ...
Lý Trại Hồng vội chen lời:
- Còn Trương Thanh? Chẳng lẽ công tử cũng nhờ người đảm nhận hộ việc ấy?
Nguyệt Hoa Phu Nhân cũng thốt:
- Con là con của mẹ, con có thể nhờ người khác làm hộ các việc cho con, chứ không thể nhờ mẹ?
Quan Sơn Nguyệt nhếch nụ cười khổ:
- Mẹ còn một người con khác, thì xin mẹ nên xem như chẳng có con vậy, mẹ ạ. Hơn nữa, Lưu Ảo Phu đối với Trương Thanh, tình sâu tợ biển, con thành toàn được cho họ, là một điều tốt đẹp, chứ có sao đâu? Bất quá, mẹ nên dìu dắt Lưu Ảo Phu đi vào đường chánh, được thế là mỹ mãn lắm rồi ...
Chàng dừng lại một chút, buông tiếng thở dài, đoạn tiếp:
- Còn như con ... từ ngày con tiếp thọ Minh Đà Lệnh do sư phó ủy thác, thì cái thân nầy, con không còn làm chủ nữa, mẹ ạ. Về việc diệt trừ bọn Tạ Linh Vận, thực ra con không dám quả quyết là mình sẽ thành công, giả như Xà Thần chịu xuất hiện trên giang hồ, thì đó là việc đáng mầng vậy, mẹ ơi! Con chết đi để đổi cái mầng đó, kể ra cũng là một điều đáng làm lắm!
Chàng chỉnh nghiêm sắc mặt, hướng qua Xà Thần, tiếp luôn:
- Tiền bối! Tại hạ xin trao trách nhiệm Minh Đà Lịnh Chủ lại cho tiền bối, mong tiền bối sẽ tuyên bố công khai sự kiện đó giữa giang hồ, tự nhiên sẽ có nhiều người tiếp trợ tiền bối, và những người đó sẽ cho tiền bối biết những gì phải làm trong phạm vi trách nhiệm do Minh Đà Lịnh hoạch định.
Xà Thần sững sờ, chẳng biết là nên tiếp nhận hay không.
Linh Cô bước tới gần, rỉ vào tai y:
- Một trách nhiệm rất quan trọng, nặng nề, bá bá đảm nhận nổi chăng?
Xà Thần cau mày:
- Về việc giết người, ta chẳng bao giờ biết sợ, ta không sợ một ai, ta cũng không sợ làm điều ác. Song, nếu ta xuất hiện trên giang hồ, thì ta sẽ là một kẻ mới, lạc lõng quá, bởi ta có quen biết ai đâu? Nghe tiểu tử ấy nói với vẻ nghiêm trọng quá, ta cảm thấy sự việc trong tương lai hẳn là không dễ dàng gì ...
Quan Sơn Nguyệt thản nhiên nhếch một nụ cười:
- Tiền bối không nên quá lo ngại. Chỉ cần tiền bối mang Linh Cô kèm bên cạnh, nó hiểu rất rành sự việc, nó sẽ dẫn giải cho tiền bối biết những điều cần biết, những điều cần làm, trong khi chờ tiếp xúc với những bằng hữu khác. Tiền bối cứ yên trí ...
Xà Thần khoát tay:
- Khó lắm! Khó lắm! Sở dĩ ta giam mình tại Thiên Xà Cốc nầy, là để tìm cách khôi phục hình người, sau khi được mãn nguyện rồi, ta sẽ tìm đến một nơi thanh tịnh nào đó, an hưởng những ngày trời. Nếu ta tiếp thọ sự ủy thác của ngươi, thì ta bị phiền phức dây dưa, biết đến ngày nào ta rảnh ra mà hưởng nhàn?
Linh Cô «hừ» một tiếng:
- Chứ Quan công tử lại chẳng biết hưởng thọ như bá bá sao? Thinh danh của Quan công tử ngày nay vang dội khắp sông hồ, người còn không dám nghĩ đến cái nhàn thay, bá bá không chịu tiếp thọ sự khó, thì đừng ép buộc công tử phải hy sinh.
Xà Thần lắc đầu:
- Ta không mắc mưu tiểu tử đâu! Ta thích nhàn, thì ta tìm nhàn mà hưởng, ngươi thích danh, thì cứ củng cố cái danh, đừng mong ta thay ngươi làm bất cứ việc gì có thể giết chết cái nhàn của ta. Giả như ta không khôi phục hình người, thì ta cứ ở đây, vui vầy với rắn, chứ khôi phục hình người qua điều kiện của ngươi, ta không ham. Nếu cái số của ta không thành người mà hưởng nhàn, thì ta cam với cái thân quái vật nầy mà hưởng nhàn, nhất định không tham dự mọi tranh chấp trên giang hồ.
Linh Cô reo lên:
- Thế bá bá bằng lòng không làm khó Quan công tử nữa?
Xà Thần «hừ» một tiếng:
- Tại ta đề nghị với hắn, ngờ đâu sự việc của hắn quá khó khăn, phức tạp, ta không làm nổi. Bắt buộc ta phải buông tha hắn, chứ còn làm sao hơn?
Mọi người không tưởng là sự tình kết thúc một cách quá đơn giản như vậy, và ai ai cũng nghĩ, muốn giải quyết dứt khoát, ít nhất cũng phải khai diễn một trường ác chiến.
Nếu có ác chiến, dù ai còn ai mất, bên còn cũng chẳng vui gì, mà bên mất thì oan uổng biết bao! Cho nên, ai ai cũng hân hoan ra mặt.
Linh Cô mầng hơn ai hết, nó ôm chầm lấy Xà Thần, nó kêu lên rối rít:
- Bá bá tốt quá!
Xà Thần căm hận:
- Tất cả đều tại ngươi! Ngươi là một tiểu quỷ mà! Không có ngươi thì tiểu tử thoát lên trời cũng chẳng tránh khỏi tay ta! Bây giờ thì cái mộng bình sanh của ta đã vở rồi!
Linh Cô cười hì hì:
- Thực ra, bá bá nên ở đây là phải! Bên ngoài thế giới chẳng có gì đẹp đẽ như bá bá hằng tưởng tượng đâu! Bên ngoài kia, tất cả đều là dối trá, dơ dáy, tanh hôi, con người chỉ chực chờ cơ hội lừa gạt lẫn nhau, chém giết nhau, mỗi một bước đường là một cạm bẫy. Thế nhân không tốt như đàn rắn của bá bá đâu!
Xà Thần chớp ngời ánh mắt:
- Tiểu liễu đầu! Ngươi thích rắn?
Linh Cô gật đầu bướng:
- Phải! Chỉ cần nó không cắn tôi thôi, tôi thích đùa với nó lắm!
Xà Thần mỉm cười:
- Nếu thế thì ngươi lưu lại đây với ta, ta sẽ truyền thọ cho ngươi phương pháp huấn luyện rắn, chẳng những chúng không cắn ngươi, trái lại chúng còn nghe được tiếng nói của ngươi, vâng lịnh ngươi sai bảo ...
Linh Cô giật mình:
- Bá bá muốn tôi lưu lại đây?
Xà Thần gật đầu:
- Phải! Ta nhận thấy, tiểu liễu đầu có cái cơ duyên đặc biệt với ta, từ ngày mà ta bắt đầu tiếp xúc với nhân loại, thì tất cả mọi người đều xem ta như vật quái vật, ai ai cũng nhờm gớm, kinh tởm, chỉ có mỗi một mình ngươi là trọng ta như bá bá, ngươi lại cười cười nói nói với ta suốt ngày, không biết chán. Ngươi thích quấn quít bên cạnh ta, một cách thành thật. Phần ta cũng cảm thấy thích ngươi vô cùng, bằng cớ là ta trao cho ngươi bánh thuốc kỵ xà đó, bánh thuốc có giá trị vô cùng, hẳn ngươi cũng biết như vậy ...
Linh Cô còn do dự, chưa đáp dứt khoát, Xà Thần tiếp nối với vẻ khích động phi thường:
- Thực ra thì ngươi không phải lưu lại vĩnh viễn tại đây, bởi nhiều lắm là ta chỉ còn sống độ mười năm, cũng chẳng phải dài chi đó, sau mười năm rồi, ngươi sẽ được tự do ...
Linh Cô cũng cảm động không kém y.
Nó chỉ sợ Xà Thần nói nhảm mà thành gở, nên hấp tấp thốt:
- Không đâu, lão bá bá làm gì mà chết gấp được? Bá bá còn khương kiện lắm mà, vả lại bá bá cũng có lòng nhân hậu, trời sẽ gia tăng tuổi thọ cho bá bá!
Xà Thần thở dài:
- Tiểu liễu đầu! Ta tuy là người, song cũng là rắn, luận về tuổi thọ của rắn, thì có giới hạn sống chết bất đồng. Trông ta, nửa người nửa rắn, thì cái sự bất đồng đó lại càng rõ rệt hơn và chẳng những không hy vọng tăng, ta lại còn sợ giảm đi là khác. Riêng ta, ta biết mình ta lắm, bởi là một sinh vật bất bình thường, nên ta trải qua nhiều khó khăn mà một sinh vật bình thường không vấp phải. Cho ngươi biết, nào phải ta sống đến hôm nay là một sự kiện dễ dàng đâu? Giả như ta có cái mật của con Độc Giác Hàn Xà, thì chẳng nói làm chi! Có cái mật đó, ta có quyền hy vọng sống lâu hơn, bây giờ, thì sự thể đã như vậy rồi, có nhắc lại cũng chẳng ích gì, chỉ gây thêm niềm luyến tiếc thôi.
Y nhìn nó hỏi luôn:
- Ngươi bằng lòng ở lại chứ?
Linh Cô suy nghĩ một chút, rồi nói:
- Được rồi, tôi sẽ ở lại đây, hầu hạ bá bá, chẳng cần phải giới hạn trong khoảng mười năm, tôi sẽ mãi mãi ở đây cho đến khi nào bá bá chết thì thôi!
Xà Thần khích động đến rung người lên, vòng hai tay ôm Linh Cô vào lòng, cúi mặt xuống hôn vào má nó, lẩm nhẩm:
- Ngươi tốt quá! Ta cảm tạ lòng tốt của ngươi! Không lâu đâu, ta dám quả quyết như vậy, ngươi sẽ không lưu lại đây quá mười năm đâu! Ta hứa sẽ đem tất cả sở học truyền lại cho ngươi, ta sẽ biến ngươi thành một Nữ Vương Xà Quốc, và ngươi cũng sẽ trở thành một kỳ nhân trong thiên hạ.
Quan Sơn Nguyệt giật mình:
- Tiểu cô nương quyết định lưu lại à?
Linh Cô gật đầu:
- Phải! Tôi tình nguyện ở lại, Quan công tử! Công tử cứ yên trí lo tạo lập sự nghiệp bên ngoài, một ngày nào đó, tôi sẽ trở lại thế gian, với những gì học hỏi được, tôi sẽ tiếp trợ công tử ...
Quan Sơn Nguyệt sa sầm gương mặt, chẳng nói tiếng nào. Một lúc sau, chàng ngẩng đầu lên, hướng về Xà Thần, vòng tay thốt:
- Thế là tại hạ chỉ còn biết tha thiết yêu cầu tiền bối tận tâm chiếu cố Linh Cô.
Đối với Quan Sơn Nguyệt, Xà Thần chưa dịu cơn tức uất, cất giọng căm hờn:
- Điều đó, đợi gì ngươi phải nói? Cho ngươi biết, nếu không có nó, thì ngươi đừng hòng sống sót mà rời Thiên Xà Cốc của ta!
Linh Cô sợ việc cũ bị khơi động trở lại mà thành ra tranh chấp nữa, vội chen lời:
- Quan công tử và các vị hãy rời khỏi nơi nầy đi, yên trí mà xuống núi, hành sự như những ngày qua. Hiện tại Nhất Âu và Nhập Hoạch đang nóng nảy trông chờ các vị trở về đó. Sau nầy, nếu công tử có dịp gặp lại Lâm Tiên Tử, xin chuyển cáo với người là tôi vẫn được bình an và hiện tại ở Thiên Xà Cốc nầy. Còn con Minh Đà thì tôi sẽ xin lão bá bá phóng thích cho nó hạ sơn, theo các vị. Nó là con vật thông linh, nó sẽ tìm quý vị dễ dàng.
Nó vừa nói, vừa láy mắt ra hiệu mãi.
Nguyệt Hoa Phu Nhân và Lý Trại Hồng muốn ly khai sớm, sớm được phút giây nào, hay phút giây ấy.
Xà Cơ Giang Phàm thì có vẻ quyến luyến rõ rệt.
Quan Sơn Nguyệt lại vòng tay vái Xà Thần, chuẩn bị cáo từ.
Bỗng, Giang Phàm kêu lên:
- Còn Liễu Y Ảo? Nàng ấy đâu rồi?
Trước đó, Liễu Y Ảo đứng cạnh khung cửa, trong khi mọi người nhộn nhịp thì nàng rút đi êm, chẳng rõ nàng đi đâu, bây giờ Giang Phàm nhớ lại thì nàng đã mất dạng.
Xà Thần nhắm mắt, đứng yên một lúc, rồi mở mắt ra, đáp:
- Nàng trốn đi rồi! Chẳng những thế, nàng còn đánh cắp chiếc Xà Trượng của ta nữa.
Giang Phàm kinh hãi, rú lên một tiếng lớn.
Linh Cô hấp tấp hỏi:
- Làm sao lão bá bá biết được?
Xà Thần căm hận:
- Trong chiếc xà trượng đó, ta có nuôi ba con rắn tối độc, ta huấn luyện chúng rất kỹ, bằng vào tâm linh mà ta sai khiến chúng, vừa rồi ta vận dụng thần công phát tín hiệu cho chúng, bảo chúng gọi Liễu Y Ảo trở lại, nhưng không còn linh nghiệm như trước nữa. Những con rắn giữ cửa cốc lại báo cho ta biết rằng Liễu Y Ảo đã thoát ly rồi.
Giang Phàm hỏi:
- Nàng khống chế được ba con rắn tối độc đó sao?
Xà Thần đáp:
- Được chứ! Lúc ta sai nàng đi tìm con Độc Giác Hàn Xà, ta có trao chiếc xà trượng cho nàng sử dụng, phòng khi nàng gặp khó khăn. Nhờ đó mà nàng biết cách khống chế độc xà.
Lý Trại Hồng biến sắc.
Linh Cô cũng lo lợ rối rít lên:
- Nguy! Thế là nguy! Sau nầy ...
Xà Thần lắc đầu:
- Sợ cái gì chứ? Ba con rắn độc đó, tuy lợi hại, song chẳng đáng sợ.
Chúng dù lợi hại, vẫn chưa bằng sợi ngọc đái của Xà Cơ.
Linh Cô vội giải thích:
- Nào có phải tôi lo sợ cho bá bá đâu? Bởi bá bá là Xà Thần thì khi nào lại sợ rắn? Tôi lo sợ, là lo sợ cho những người khác, tâm địa của Liễu Tiên Tử bất thường lắm, nàng có thể là người lành, nhưng liền theo đó, lại trở nên ác nhanh chóng, nàng có thể làm những điều cực ác, bây giờ có thêm ba con rắn độc trợ lực nữa, thì sẽ có rất nhiều người bị nàng hãm hại trong tương lai. Và người mà nàng nhắm trước tiên, là Quan công tử đó!
Xà Thần lại lắc đầu:
- Việc của người ta, chẳng can chi đến ta, ngươi bảo ta lo ngại thay cho tiểu tử nữa sao? Trái lại ta còn hy vọng tiểu tử gặp Liễu Y Ảo, để cho rắn độc cắn hắn chết luôn, có như vậy cái hận của ta mới tiêu tan! Có cái hận nào lớn lao bằng cái hận bị đoạt cơ hội biến thành người chứ?
Linh Cô khẩn thiết:
- Không được đâu, bá bá! Vô luận làm sao, bá bá cũng truy tầm Liễu tiên tử, bắt buộc nàng phải trở về đây, hay ít nhất bá bá cũng phải thâu hồi ba con rắn độc đó. Nếu không thì sẽ gây tai hại lớn cho người đời, bá bá cũng phải mang tội lây đó!
Xà Thần lắc đầu:
- Không! Ta đã phát thệ rồi, chưa biến thành hình người, là ta không hề rời Thiên Xà Cốc.
Linh Cô van cầu:
- Thế thì bá bá trao bánh thuốc tỵ xà lại cho tôi ...
Xà Thần cũng lắc đầu luôn:
- Không được nốt! Ta chỉ có một bánh duy nhất, ta giao cho ngươi, ngươi trao lại cho người khác mang đi, cái động này thiếu vắng vật trấn giữ, thì lấy gì mà trị loài rắn chứ? Nếu không trị được chúng, chúng sẽ bò loạn ra khắp nơi, chúng hại người, còn nhiều hơn số người bị Liễu Y Ảo hãm hại, như vậy ta vẫn có tội, mà tội lại nặng hơn!
Linh Cô bật khóc, vừa khóc vừa gào:
- Bá bá phải nghĩ ra một biện pháp chi chứ! Nếu không thì tôi chẳng chịu ở lại đây đâu.
Xà Thần bối rối, suy nghĩ một chốc, rồi thốt:
- Thế thì để cho Xà Cơ xuất ngoại một phen, nàng sẽ dùng sợi ngọc đái đó, thu phục ba con độc xà.
Giang Phàm giật mình:
- Tôi ...
Xà Thần gật đầu:
- Chứ ngươi không thường nghĩ là tìm dịp xuất ngoại đó sao, Liễu Y Ảo trốn đi, vô tình tạo cho ngươi một dịp tốt đó!
Giang Phàm suy nghĩ một lúc, đoạn hỏi:
- Thế là Xà Thần không còn cần tôi ở lại hầu nữa?
Xà Thần khoát tay:
- Từ nay thì khỏi cần nữa, bởi ta có tiểu quỷ này bên cạnh, như vậy cũng đủ lắm rồi.
Xà Cơ Giang Phàm lại trầm ngâm giây lâu, sau cùng buông tiếng thở dài:
- Tôi phải đi tìm Liễu Y Ảo! Hơn mười mấy năm nay, tôi có xuất ngoại lần nào đâu! Bây giờ, đột ngột mà ly khai cái nơi mình cư trú qua bao nhiêu ngày tháng! Cảnh trí bên ngoài tôi hoàn toàn xa lạ, quảng đại quần chúng, tôi hoàn toàn xa lạ! Tôi sẽ làm sao? Làm sao?
Linh Cô sợ nàng từ chối, hấp tấp trấn an:
- Cô nương cứ đi theo Quan công tử là được! Thế nào rồi Liễu Tiên Tử cũng phải đi tìm Quan công tử mà! Cô nương khỏi cần tìm nàng, nàng sẽ đến với cô nương, tôi bảo đảm điều đó.
Quan Sơn Nguyệt toan phản đối, Lý Trại Hồng vội cất tiếng:
- Quan công tử, xem ra chúng ta không thể không nhờ Giang cô nương rồi đó. Giang cô nương sẽ thay chúng ta thế ngự Liễu sư muội, chúng ta cần phải gặp Liễu sư muội gấp, nếu không thì với ba con rắn độc đó chẳng biết nàng sẽ hãm hại bao nhiêu người.
Linh Cô tiếp liền:
- Phải đó! Đành rằng công tử không ngán Liễu Tiên Tử, bởi công tử thừa sức ngăn chặn mọi tai hại từ nơi nàng, song còn những người khác thì sao? Còn Lý Tiên Tử, còn Nhất Âu, còn nhiều người trong cánh của ta nữa đấy, như Khổ Hải Từ Hàng, Nhất Luân Minh Nguyệt, Vạn Lý Vô Vân, đối với ai, Liễu Tiên Tử cũng nuôi một mối thù thâm độc cả.
Quan Sơn Nguyệt không biết làm sao hơn, đành hướng qua Giang Phàm, thốt:
- Xin Giang cô nương thu thập hành trang, chúng ta lên đường ngay bây giờ.
Giang Phàm thoáng đỏ mặt:
- Tôi có gì đâu mà thu thập! Trừ con rắn đang quấn trên mình đây, tôi chẳng có vật chi khác!
Nhìn thoáng qua thân hình tuyệt đẹp của nàng, Quan Sơn Nguyệt cau mày:
- Như vậy đó, thì vào đời thế nào được!
Giang Phàm bây giờ mới thấy nhu cầu y phục là một vấn đề quan trọng. Từ bao nhiêu năm qua, nàng đã quen với thân hình trần như nhộng, chẳng bao giờ nàng khó chịu cả. Bởi, ở cái nơi hoang sơn cùng cốc nầy, con người vắng bóng, thì y phục trở thành vật thừa. Cho nên, hiện tại, tiếp xúc với thế nhân, rồi lại hiệp đoàn với thế nhân, trở lại thế gian, người ta thì kín đáo thân thể, còn nàng lại lõa lồ, cộng vào đó còn có sự hiện diện của một nam nhân. Nàng thẹn khôn cùng!
Lý Trại Hồng vội cởi chiếc áo ngoài ra phủ trên mình Giang Phàm, cho nàng được tự nhiên hơn.
Xà Thần vụt cười ha hả:
- Cái thế giới bên ngoài khéo bày vẽ rườm rà! Một pho tượng đẹp đẽ như vậy, cứ để nguyên ra, cho mọi người cùng thưởng thức, có phải tốt chăng! Thế mà bắt buộc người ta phải gói mình bằng mấy lượt vải, nghĩ một pho tượng bị phủ kín thì còn chi là giá trị của những nét tân kỳ? Có cái đẹp là phải phô trương ra chứ? Ai lại đem cái đẹp của mình mà che, mà dấu? Thật là vô lý. Nhận ra cái vô lý của thế nhân, ta không còn muốn chen mình giữa họ nữa rồi!
Cái luận điệu quái dị của Xà Thần chẳng làm ai để ý cả. Mọi người nghĩ rằng, đương nhiên là y phải có luận điệu đó, bởi y có khác nào là một người rừng, sống không phong tục, không lễ giáo, không đạo nghĩa, không tình cảm! Con người như vậy, còn hiểu làm sao được sinh hoạt của xã hội loài người?
Giang Phàm nghiêng mình cáo biệt:
- Xà Thần, tôi đi đây ...
Xà Thần vẫy tay cười lớn:
- Cứ đi! Đi với nhiệm vụ đó, khi nào ngươi làm tròn rồi, bất tất ngươi phải trở về đây! Về đây ngươi sẽ không còn cái thói quen chịu đựng cảnh ở đây như ngày nào!
Giang Phàm do dự một chút:
- Xà Thần! Chừng như Xà Thần không muốn cho tôi đi?
Xà Thần mỉm cười:
- Chúng ta sống chung với nhau qua một đoạn thời gian dài, ta không thể nói rằng ta không ưa thích ngươi được. Dù ta có ưa thích ngươi, ta cũng không có quyền bắt buộc ngươi phải ở mãi mãi tại đây để mai một cuộc đời. Cái sống bên ngoài kia hẳn thích hợp với ngươi hơn, vậy ngươi chuẩn bị mà sống với cuộc đời mới mẻ.
Câu nói rất thông thường, có đượm phần nào tình cảm, bất cứ ai nói lên cũng chẳng có chi đáng lấy làm lạ.
Nhưng, một quái vật, nửa người nửa rắn, thốt được một câu như vậy, hẳn phải là một sự phi thường.
Bởi quái vật còn nhân tánh, và cái nhân tánh đó lại ôn nhu, hiền dịu.