Quan Sơn Nguyệt thản nhiên, đứng nguyên tại chỗ, không hề vì sự xuất hiện của Tạ Linh Vận mà khích động tâm thần.
Tạ Linh Vận cứ ung dung, miệng điểm nụ cười. Khi còn cách Quan Sơn Nguyệt độ mươi bước, y dừng chân lại.
Quan Sơn Nguyệt bình tịnh thốt:
- Cuối cùng rồi, ngươi cũng ra mặt.
Tạ Linh Vận vẫn giữ nụ cười:
- Phải đó, ta nhận thấy, làm sao cũng phải tự tay thu thập ngươi mới được.
Ta không thể giao phó phần việc đó cho ai khác.
Quan Sơn Nguyệt mỉa:
- Thế ra, những thủ hạ của ngươi toàn bọn vô dụng! Cái bọn chồn bầy, chó lũ của ngươi đó!
Tạ Linh Vận mất ngay bình tĩnh, nổi giận, dửng cao đôi mày quát:
- Tiểu tử! Ngươi đừng quá ỷ trượng vào thanh kiếm Bạch Hồng và «Đại La Kiếm Pháp» của ngươi! Thực ra, bọn ngươi là chi, nếu chẳng phải là một lũ chồn, một lũ chó? Sao ngươi dám khinh miệt bọn ta? Cho ngươi biết, chưa chắc gì kiếm pháp Đại La của ngươi hơn hẳn kiếm pháp Tu La của ta! Bằng cớ là vừa rồi, ngươi chẳng tạo nên một kỳ công nào cả!
Quan Sơn Nguyệt cười nhẹ:
- Ta hiểu lắm! Và ta tin là do ngươi thi triển, kiếm pháp Tu La phải có oai lực phi thường, chứ không như vợ chồng Kỳ Hạo vừa múa may rối mắt đó đâu!
Và, ta cũng tin luôn là ngươi sẽ gây khó khăn chật vật cho ta lắm đó.
Trước cũng như sau, chàng vẫn giữ sự bình tịnh, như chẳng xem đối tượng ra gì. Dù chàng nói là Tạ Linh Vận sẽ gây khó khăn cho chàng, chàng vẫn không tỏ lộ gì lo lắng, sợ hãi.
Cái thái độ của chàng làm cho Tạ Linh Vận phải ngán, và y tự dặn lòng phải hết sức dè dặt. Y khích một câu:
- Ngươi tự biết vậy, nhưng ngươi tự kiểm soát lại xem, có đủ dũng khí giao đấu với ta chăng?
Quan Sơn Nguyệt mỉm cười:
- Kiểm soát lấy mình mà làm chi nữa? Dù ta có dũng khí, dù ta có khiếp hãi, ta vẫn giao đấu với ngươi, ta không còn cách nào khác. Bổn phận của ta, là mang lại một bảo đảm cho mạng sống của bao nhiêu người kia, ta không có quyền từ khước bổn phận!
Nghe giọng nói của Quan Sơn Nguyệt yếu quá, Tạ Linh Vận đắc ý vô cùng.
Y cười ha hả, thốt:
- Ngươi buông lời vô lễ, khích nộ ta, chứ thực ra thì ta đâu có thích giết ngươi? Ngươi chẳng biết đó thôi, ta vốn là người có đại lượng lắm, nếu bọn kia đừng làm chi trái ý ta, thì ta sẽ duy trì Long Hoa Hội, mọi người ở bảng nào, theo bảng đó như cũ, tuân theo quy luật mà hành động, giữ hòa khí trong mọi sinh hoạt hàng ngày. Ta chỉ mong được vậy thôi, tất cả sẽ được vui vẻ như ngày trước, còn ta thì khỏi phải làm cái việc lạm sát.
Quan Sơn Nguyệt cứ giữ vẻ yếu mềm, lắc đầu đáp:
- Khó lắm! Một mình ta không thuyết phục nổi tất cả, ta chỉ sợ sau này có người sanh lòng riêng rẽ, thì chung quy cũng có phiền phức như thường!
Bỗng chàng đổi giọng, pha cái vẻ mỉa mai, tiếp:
- Huống chi, Long Hoa Hội là một tổ chức điên loạn, trước kia, họ bị bức bách mà gia nhập, họ sợ một uy thế nào đó, mà thành cúi đầu chúi vào lao lung ...
Tạ Linh Vận nổi giận:
- Nói nhảm! Trước kia nào có ai uy hiếp sư phụ ngươi đâu, thế tại sao lão ta cam tâm tình nguyện vào hội, và giữ mãi thân phận Hội Chủ suốt hai mươi năm dài? Chẳng lẽ sư phụ ngươi cũng mất lý trí đến độ lao đầu vào một tổ chức điên loạn?
Quan Sơn Nguyệt mỉm cười:
- Có gì lạ đâu? Chỉ vì lúc sư phụ ta vào hội, thì hội do Hương Đình Tiên Tử chủ trì, hoạt động của hội còn hợp với chánh nghĩa phần nào. Nhờ Hương Đình Tiên Tử lãnh đạo, hội mới còn tồn tại đến ngày nay, chứ nếu hội do ngươi điều khiển, thì những ai đã lỡ bị ngươi dụ hoặc vào hội rồi, cầm như sống để chờ chết, chết sướng hơn sống!
Tạ Linh Vận phẫn uất cực độ, hét lên:
- Câm ngay cái mõm chó của ngươi lại! Tiểu súc sanh đã chán sống rồi nên khích ta đưa gấp về với tổ tiên phải không?
Quan Sơn Nguyệt thản nhiên như thường, điểm nụ cười nhạt gật đầu:
- Phải! Ta chán sống lắm rồi! Ta chờ ngươi giết hộ đây! Ngươi làm được việc đó, ta vừa phục ngươi, vừa cảm kích vô cùng!
Bổng, Tạ Linh Vận dằn cơn phẫn uất, lấy lại bình tĩnh, từ từ nói:
- Tiểu tử biết không, bình sanh ta không hề làm một việc gì mà chưa tin là thành công chắc chắn ...
Quan Sơn Nguyệt chận lời ngay:
- Điều đó thì ta biết rõ lắm, chả hạn, trước kia, ngươi đâu có chịu cam phận thấp hèn, bởi ngươi không tin là mình thắng nổi Hương Đình Tiên Tử, nên ngươi ẩn nhẫn đến hôm nay!
Tạ Linh Vận thỏa thích vô cùng:
- Đúng quá! Và, gần đây, nhận thấy Lâm Hương Đình không còn đáng sợ nữa, ta định đến ngày đại hội Long Hoa vừa qua, bức bách Hương Đình chuyển nhượng quyền lãnh đạo toàn thể nhân vật trong Phong Thần Bảng, gồm ba hạng như ngươi đã biết. Ngờ đâu, bà ấy cũng khá thông minh ...
Quan Sơn Nguyệt cười mỉa:
- Hương Đình Tiên Tử thấy rõ cái dã tâm của ngươi, tự nhiên bà phải chuẩn bị. Bà cũng hiểu là chẳng thể chế phục ngươi dễ dàng ...
Tạ Linh Vận bật cười ha hả:
- Và bà ta chuồn mất!
Quan Sơn Nguyệt gật đầu:
- Tránh cái thủ đoạn thứ nhất của ngươi, bà ta bắt buộc phải lánh mặt. Hay nói một cách khác, trước kế hoạch của ngươi gồm nhiều giai đoạn, bà cũng chuẩn bị một chương trình ứng phó gồm nhiều giai đoạn, những giai đoạn của song phương đối chọi nhau, ta nhận thấy, phần hữu hiệu thiên hẳn về Hương Đình Tiên Tử. Cho nên, vắng mặt trong ngày đại hội, Tiên tử đã thi triển một thủ đoạn trong nhiều thủ đoạn đó.
Tạ Linh Vận cao ngạo:
- Rồi kế đó, bà ấy đã làm như thế nào? Bà ta chọn ngươi, đại diện cho bà ta, để chế phục ta?
Quan Sơn Nguyệt gật đầu:
- Đúng vậy! Bà biết rõ, ta thừa sức làm cái việc đó hộ bà!
Thoạt đầu, Tạ Linh Vận có giật mình một chút, song sau đó, y lấy lại bình tĩnh, bật cười cuồng dại, thốt:
- Hương Đình chọn ngươi! Một cuộc tuyển chọn sáng suốt cực độ. Thật không ngờ bà ấy thông minh quá chừng!
Y nói thật, trong câu nói, không hàm chứa một hậu ý gì chứng tỏ y mỉa mai, còn như thái độ cuồng ngạo của y, sở dĩ hiện lộ ra bên ngoài, chẳng qua y khinh thường Quan Sơn Nguyệt thôi. Y tiếp:
- Ta không hiểu ngươi có thấu đáo câu nói của ta chăng, nhân dịp này, ta công bố ra đây, cho toàn thể nhân số trong ba bảng nghe rõ, đồng thời nếu ngươi chưa hiểu, sẽ có dịp hiểu luôn với mọi người.
Y dừng lại một chút, đảo mắt nhìn quanh cục trường một vòng, đoạn tiếp:
- Trước kia ta ngán sợ Lâm Hương Đình, là vì nàng có thanh kiếm Bạch Hồng và kiếm pháp Đại La. Chính Lâm Hương Đình cũng ỷ trượng vào hai lợi thế đó, chế phục ta. Nhưng, sau nhiều năm nghiên cứu, ta biết rõ kiếm pháp Đại La cũng như thanh kiếm Bạch Hồng, thuộc thuần dương, do đó, một nữ nhân chẳng hề đạt đến mức tinh vi của kiếm thuật, dù cố công luyện tập như thế nào ... Một nữ nhân chẳng bao giờ phát huy trọn vẹn tất cả oai lực của kiếm pháp qua thanh Bạch Hồng!
Quan Sơn Nguyệt chận lời y:
- Ngươi nói phải, trước kia, vì ngán sợ Lâm tiên tử, ngươi cố đè nén dã dâm, rồi từ ngày ngươi phát hiện ra cái đạo lý vừa kể thì ngươi bắt đầu buông lung tàn bạo, thực hiện mưu gian. Trước cái dã tâm bừng dậy như sóng cồn của ngươi, Hương Đình Tiên Tử bắt buộc phải lánh mặt. Bà lánh mặt để truyền thọ kiếm pháp Đại La cho ta, bà lại giao luôn thanh Bạch Hồng Kiếm cho ta ...
Tạ Linh Vận cao giọng chận chàng lại:
- Ta cho, Lâm Hương Đình sơ suất một điều rất quan trọng, là hấp tấp truyền thọ sở học cho ngươi, lại hấp tấp sai ngươi xuất trận đối phó với ta!
Quan Sơn Nguyệt mỉm cười:
- Sơ suất như thế nào, ngươi giải thích cho ta nghe xem?
Tạ Linh Vận đáp:
- Bất cứ kiếm pháp nào cũng vậy, muốn đạt đến mức tinh vi, người luyện phải cần một thời gian thích ứng, phàm môn học nào, nếu học viên đốt giai đoạn để mong chóng thành công, thì sự thành công đó, dù có, cũng phù phiếm, cái căn cơ rất mỏng manh, do đó mà hiệu lực không được biểu hiện đúng mức. Lâm Hương Đình chọn ngươi là nam để truyền sở học thuần dương, là hợp lý, song làm sao trong thời gian mấy hôm mà ngươi lãnh hội được chỗ ảo diệu của kiếm pháp?
Làm sao ngươi sử dụng thuần thục được thanh kiếm báu? Mới đây, ta thấy ngươi thi triển kiếm thuật đó, tuy ngươi có thắng được bọn Kỳ Hạo, song ta nhận ra thủ pháp của ngươi còn miễn cưỡng lắm, và công lực của ngươi chưa đủ để phát huy cơ năng của một kiếm pháp tân kỳ với một thanh kiếm cổ truyền. Tuy nhiên, ta cũng thành thật khen ngươi, trong vòng ba hôm, mà ngươi tập luyện được như vậy kể ra cũng khá lắm!
Quan Sơn Nguyệt phải phục sự nhận xét của Tạ Linh Vận. Sự khâm phục đó hiện rõ nơi ánh mắt của chàng.
Tạ Linh Vận nhìn vào mắt chàng, hiểu được tâm tư của chàng, y càng đắc ý hơn, bật cười sang sảng:
- Giả như ngươi luyện tập được ba năm trở lên, thì ta phải sợ ngươi. Chứ còn hiện tại thì ta không hề nao núng ...
Y vừa thốt, vừa cười, giọng càng sang sảng, tiếng cười giành tiếng nói, cuối cùng thì tiếng cười lấn át cả tiếng nói, thành ra đoạn sau của câu nói, chẳng ai nghe lọt.
Chưa biết được cái kết quả như thế nào, những người trước đó, hoàn toàn tin tưởng nơi Quan Sơn Nguyệt, bây giờ bị Tạ Linh Vận gieo niềm hoang mang, họ đã bắt đầu lo ngại.
Niềm tin, đặt nơi Quan Sơn Nguyệt giảm sút đi phần nào.
Họ lo ngại cũng phải, bởi họ nhìn Quan Sơn Nguyệt, xem thần sắc của chàng có biến đổi chăng, sau câu nói của Tạ Linh Vận. Họ nhận ra chàng có vẻ suy tư. Chàng càng suy tư, họ càng lo ngại.
Một lúc lâu, chàng đáp:
- Ngươi nhận xét rất đúng, tuy nhiên ngươi quên một điều.
Tạ Linh Vận ngưng cười, hỏi:
- Ta quên điều gì?
Quan Sơn Nguyệt cao giọng:
- Ngươi quên nghĩ đến tín tâm của ta! Phàm làm việc gì, việc đó có thành công hay không, phần lớn là do niềm tin của người làm. Việc khó, mà niềm tin vững, việc hẳn phải thành. Việc dễ, mà mất hẳn niềm tin, thì việc đó cầm như vô công.
Tạ Linh Vận trố mắt:
- Tín tâm? Tín tâm có quan hệ gì trong công cuộc này?
Quan Sơn Nguyệt nghiêm giọng:
- Tín tâm giúp ta lập những kỳ công, tín tâm có hiệu lực cải biến tình hình, chuyển bại thành thắng, đổi nguy ra an.
Tạ Linh Vận trầm ngâm một chút:
- Hay!
Bỗng, y bật cười ha hả, tiếp:
- Thế ra, nếu hôm nay bọn các ngươi thoát khỏi tay ta, là do một kỳ công, mà cái kỳ công đó do sự tín tâm của ngươi mang lại! Được lắm! Ta muốn thấy sự tín tâm của ngươi có nhiệm mầu gì, cứu bọn ngươi thoát chết dưới tay ta! Vào đi, Quan Sơn Nguyệt, vào mà lập kỳ công, cứu nhân độ thế! Cái nhân thế ở sau lưng ngươi kia!
Quan Sơn Nguyệt không hề mất bình tĩnh trước sự khiêu khích mỉa mai của Tạ Linh Vận. Chàng điềm nhiên nói:
- Bởi ta có cái chách nhiệm lớn lao, bảo toàn sanh mạng hơn trăm người, ta mới nuôi dưỡng tín tâm, nắm cơ tất thắng. Rồi ngươi sẽ thấy những màu nhiệm tín tâm phát sanh, rồi ngươi sẽ thấy kỳ công của ta tạo ra!
Tạ Linh Vận ngưng cười. Y đã thức ngộ một điều gì đó, qua câu nói của Quan Sơn Nguyệt. Y nhận ra, chàng trai đối diện đó quả là một kình địch đáng sợ cho y, y sợ là vì giao đấu với một người chấp nhận sự vong ngả, thì cuộc chiến phải ác liệt phi thường.
Vong ngả, là bất chấp an nguy cho bản thân, vong ngả để thực hiện một lợi ích cho nhiều người, sự vong ngả đó rất kiên định, và phàm ai nuôi dưỡng một lý tưởng, bằng mọi giá, người đó phải thực hiện lý tưởng cho bằng được! Chiến đấu với một lý tưởng chánh đáng, lẻ tất thắng đã hiện lộ trước khi cuộc chiến bắt đầu rồi.
Còn như y, y chiến đấu với cái gì? Y có lý tưởng chăng? Hay là chỉ để thỏa mãn một tham vọng?
Những kẻ có tham vọng, phần đông đều tham sống, sợ chết, nội cái việc đó cũng đủ chứng tỏ là Tạ Linh Vận yếu! Đem tinh thần không dám chết, giao đấu với một kẻ sẵn sàng chết, cái khí hùng đã kém, thì mong gì chiếm tiên cơ?
Tạ Linh Vận không còn dám khinh thường đối phương nữa. Y từ từ rút kiếm ra khỏi vỏ, thanh kiếm chạm vỏ kêu xoang xoảng, ra khỏi vỏ rồi, nó bổng sáng ngời ngời.
Thanh kiếm của y quý hơn hai thanh kiếm của Kỳ Hạo và Khổng Linh Linh là cái chắc, song dù sao thì vẫn còn kém xa Bạch Hồng Kiếm.
Tạ Linh Vận khẽ búng tay vào thân kiếm, bật lên những tiếng kêu «coong coong», đoạn y trang trọng thốt:
- Thanh Minh Kiếm đây! Nó là vật thường dùng của Tôn Quyền thời Tam Quốc phân tranh. Thanh Minh Kiếm đành rằng không sánh kịp Bạch Hồng Kiếm, song ta tin là nó có thể chịu đựng bảy tám chiêu, mà chẳng gãy!
Quan Sơn Nguyệt nhìn thoáng qua Thanh Minh Kiếm, điểm nhẹ một nụ cười:
- Phải! Một thanh kiếm quý! Càng quý hơn nữa, là kiếm pháp phổ vào thanh kiếm. Nhưng, dù sao «Tu La Kiếm Pháp» có thể bảo trì cho thanh kiếm khỏi gãy, ngược lại nó không bảo đảm nổi chiếc đầu của ngươi còn dính liền nơi cổ.
Tạ Linh Vận cười nhạt:
- Hơn một trăm người trong cánh của ngươi, hoặc sanh, hoặc tử, đều do nơi sự tín tâm của ngươi. Hơn một trăm người trong cánh của ta, ký thác sự tồn vong vào sở học của ta, cuộc đấu giữa ta và ngươi hẳn là công bình đúng mức rồi đó!
Quan Sơn Nguyệt lắc đầu:
- Ngươi nói sai! Ta thất bại, là hơn trăm người phải mất mạng. Còn ngươi thất bại, thì bất quá máu chỉ loang trong một địa điểm năm bước tròn, và số người thiệt mạng, chỉ giới hạn với một mình ngươi! Duy nhất một mình ngươi thôi!
Tạ Linh Vận sợ đồng bọn nghe lọt, vội cười to, thốt:
- Đó là chủ trương của ngươi, đối với ta chẳng quan hệ gì. Bởi, ta chết rồi, thì ta làm sao chiếu cố đến ai được nữa? Ngươi cố chấp, họ vẫn chịu, ngươi rộng rãi, họ được nhờ. Đó là việc sau, còn hiện tại thì ta chỉ biết là cuộc đấu giữa chúng ta rất công bình. Ta biết vậy là đủ.
Họ đối thoại, bốn mắt nhìn nhau, bốn chân cùng xê dịch.
Bước đi của họ trầm trọng, đá dưới chân nát nghiền, bật thành tiếng kêu rạo rạo.
Song phương cùng di động, toàn diện cục trường im phăng phắc.
Họ càng đến gần nhau, sự im lặng càng nặng nề.
Trong cảnh im lặng nặng nề đó, đột nhiên một tiếng quát vang lên, rồi một ánh chớp lóe sáng, Thanh Minh Kiếm nơi tay Tạ Linh Vận vút ra. Y xuất phát chiêu đầu.
Chiêu đó, có cái tên là «Vân Thảm Vụ Sầu», kiếm pháp thuộc Ma đạo mà thành, chiêu kiếm cũng có cái tên tà quái, cho nên kiếm vừa xuất phát, là phát sanh mây đen, mây đen che kín ánh dương quang, biến cục trường đang sáng thành tối, nhưng chẳng tối hẳn, rồi trong bóng tối mờ mờ đó, văng vẳng lên tiếng quỷ rú, ma gào. Kiếm pháp Tu La với chiêu thức đó, biến trần gian thành địa ngục, gieo khủng khiếp trọn vùng mờ tối, phàm những ai hiện diện tại cục trường, đều khiếp đảm kinh tâm.
Những người nhát, trong cả hai bên, đều run sợ.
Lo ngại! Đương nhiên là những người đặt trọn tin tưởng nơi Quan Sơn Nguyệt phải lo ngại là cái chắc, những người bên cánh của Tạ Linh Vận, vì vũ đạo cũng lo ngại như thường, bởi những kẻ thực tâm vì vũ đạo, chỉ chú trọng đến vũ công, mà không hề xem thù oán là quan hệ.
Họ tự hỏi:
“Quan Sơn Nguyệt sẽ làm sao đối phó với chiêu kiếm quỷ khóc thần sầu đó?”.
Họ tự hỏi như thế, chứ có ai tìm được câu giải đáp? Bởi chẳng có một dữ kiện nào giúp họ tìm câu giải đáp. Vì, ít nhất họ cũng phải trông thấy Quan Sơn Nguyệt như thế nào, thần sắc chàng ra sao, chàng ứng phó với chiêu thức gì? Họ chẳng thấy gì cả, hiện tại Quan Sơn Nguyệt đang bị một lớp mây đen, không dày lắm, song mờ mờ đủ che khuất chàng trước tầm mắt của mọi người. Lớp mây đen đó, dần dần lan rộng, che trọn ánh dương quang đang chiếu xuống cục trường, lớp mây bao gồm trọn vẹn số người hiện diện của song phương.
Lớp mây đen bây giờ dày lại, bóng tối càng phút càng dày, chừng như người ta không còn nhìn thấy rõ người đứng bên cạnh!
Đúng là một đường kiếm có ma thuật đáng sợ!
Không lâu lắm, lớp mây đen đó vẫn còn dày, còn đen, song từ bên trong, có một tia sáng xuyên thủng ra ngoài, như vầng mây mưa sau cơn trút nước, mỏng dần, rồi ánh dương quang gặp chỗ hở, lóe ngang, rọi xuống trần gian, dương quang rọi tia hy vọng xuống cho người đời là, sau cơn mưa, trời sẽ sáng lại.
Thì tia sáng nầy cũng mang lại một niềm hy vọng cho những kẻ lo ngại về trường hợp của Quan Sơn Nguyệt.
Dương quang, nếu tỏa rộng khắp không gian trống trải, thì chẳng có chi lạ, bởi người ta xem rất thường, xem suốt ngày, xem ngày này sang ngày khác.
Dương quang có lạ chăng, là bỗng dưng lại tắt mất, bỗng dưng lại bị che khuất đi, làm cho con người bực bội khó chịu rồi sau đó bất thình lình lại rọi xuống.
Những tia sáng nào cũng thế, có đẹp là khi nó phát xuất từ chỗ tối chiếu ra.
Thì, giờ đây, tia sáng từ trong lớp mây mờ bắn ra, vừa đẹp, lại vừa gây niềm tin tưởng, một niềm tin tưởng lung lay, bắt đầu củng cố lại rồi.
Tia sáng đó hiện ra rồi, thoạt đầu rất nhỏ, nhỏ như đường tơ, rồi dần dần lớn, từ cổ họng, lớn dần bằng cành cây, một thân trúc, một cội cây to ...
Tia sáng đó hiện ra, là mây đen phải mờ, bóng tối bớt dày, tia sáng càng lớn, mây đen càng tan biến.
Tia sáng lấn át dần dần qua lớp mây đen, cuối cùng thì mây cuốn, sương biến hoàn toàn, trả không gian trở về quang đãng.
Một loạt tiếng thở phào vang lên, những tiếng thở phào cùng phát ra một lượt, nghe như luồng gió đùa qua đầu cỏ, cỏ chạm nhau kêu lào xào.
Họ nhìn vào cuộc chiến.
Thanh kiếm Bạch Hồng vẫn chiếu sáng nơi tay Quan Sơn Nguyệt, tuy nhiên, nơi trán chàng, lâm râm những hạt mồ hôi. Thần sắc của chàng vẫn vững như thường.
Tạ Linh Vận có phần nào thở mạnh hơn trước, tiếng thở của y nghe hơi nặng, điều đó không thể có được nơi những người có công lực tu vi thâm hậu, trừ trường hợp bị chấn động tâm thần quan trọng.
Hiện tại thì bọn Lý Trại Hồng, Liễu Y Ảo, hai bà họ Lạc cũng như Khổ Hải Từ Hàng đều thấy rõ là Quan Sơn Nguyệt đã phá xong chiêu thứ nhất của Tu La Tôn Giả Tạ Linh Vận.
Họ hết lo sợ thì họ cười, nụ cười hàm chứa cái ý thán phục Quan Sơn Nguyệt.
Tạ Linh Vận dường như mất thần sau cái bại đầu tiên, thừ người một chỗ rất lâu, cuối cùng, y mới điểm nụ cười nhạt, từ từ thốt:
- Ta đánh giá ngươi rất thấp. Ta khinh thường sở đắc của ngươi! Thì ra đối phó với Kỳ Hạo và Khổng Linh Linh, ngươi không vận dụng toàn công lực! Ngươi đã dành một phần nào kín đáo, dấu ta!
Quan Sơn Nguyệt đưa tay lau mồ hôi trán, gương mặt trầm nghiêm, giọng nói cũng trầm nghiêm:
- Đừng nói những chuyện mơ hồ, Tạ Linh Vận! Công lực đâu phải là một vật hữu thể, mà người có cách phát huy từng giọt, từng giọt, nhiều ít tùy ý? Đối với vợ chồng Kỳ Hạo, ta dùng bao nhiêu công lực, thì đối phó với ngươi, ta cũng chỉ dùng bao nhiêu công lực đó thôi, ta đã dùng tất lực bình sanh cho cả hai lần, lần nào cũng như lần nào, thì làm gì có việc dành, để? Không, chẳng có việc đó được. Có điều, đối phó với ngươi, đấu pháp của ta tăng cường bằng cái tín tâm mà ta đã giãi bày cho ngươi hiểu trước đây mấy phút.
Chàng gật gù, tiếp:
- Đúng vậy! Tạ Linh Vận, chính tín tâm chi trì ta, nhờ thế mà ta có đủ sức chi trì cuộc đấu.
Tạ Linh Vận chừng như cười, mà cũng như mếu. Y trầm ngâm một chút, đoạn thốt:
- Cái tín tâm của ngươi có bền không? Nó có thể giúp ngươi chi trì cuộc đấu với những chiêu thức kế tiếp của ta chăng?
Quan Sơn Nguyệt điềm nhiên:
- Tín tâm tương quan với hơi thở. Hơi thở còn, là tín tâm còn, tín tâm diệt là khi nào hơi thở tắt!
Tạ Linh Vận hét:
- Hay! Hùng tráng thay thái độ của ngươi? Ta sẽ dập tắt hơi thở ngươi qua chiêu này, cho ngươi mang tín tâm về địa phủ mà biểu hiện với ma sầu quỷ đói.
Y vung kiếm. Chiêu thứ hai của kiếm pháp Tu La! Nó có cái tên là «Sưu Hồn Đoạt Phách». Lần này, y không cần biểu dương oai khí, nên cái thế công chẳng mở rộng ra khắp cục trường, y tập trung kiếm khí trên mình Quan Sơn Nguyệt.
Khác hơn lần trước, mọi người đều thấy rõ, song họ chỉ thấy hai vầng kiếm quang chứ không thấy người. Bởi chung quanh Quan Sơn Nguyệt và Tạ Linh Vận, có một vầng kiếm quang bao bọc. Hai vầng kiếm quang của song phương, từ nhỏ, lan dần lớn ra, rồi từ lớn, thu dần dần hẹp lại.
Vầng kiếm quang lớn, là song phương biểu dương oai khí, kiếm quang thu hẹp là xong phương tập trung kiếm pháp để áp đảo lẫn nhau.
Hai vầng kiếm quang nhỏ dần, nhỏ đến vừa đủ cho bao bọc cả hai, như mỗi người mặc một bộ y phục chẹt bằng kiếm quang vậy.
Hai vầng kiếm quang thu nhỏ đến đó rồi ngưng lại.
Quan Sơn Nguyệt lộ vẻ ung dung, không nói gì.
Tạ Linh Vận cất tiếng:
- Tiểu tử! Ta xem, ngươi đang giả tạo một tư thế rõ ràng! Bởi không lẻ ngươi ỷ trượng vào tín tâm mà chống lại nổi chiêu thứ hai của ta?
Quan Sơn Nguyệt điềm nhiên:
- Ta không nhờ tín tâm thì nhờ gì chứ? Bất quá lần này thì cái tín tâm phát xuất có phần khác hơn vậy thôi!
Tạ Linh Vận «hừ» một tiếng:
- Khác như thế nào? Tiểu tử ơi, thôi đi, đừng vẽ vời!
Quan Sơn Nguyệt cười nhẹ:
- Lần trước, tín tâm của ta ở nơi ý chí, lần này tín tâm ở nơi chiêu kiếm.
Chiêu kiếm của ta, tên là «Sơn Nhạc Vĩnh Tri», hoàn toàn thủ thế, thủ vững vàng, chắc chắn, cái chiêu của ngươi dù lợi hại, cũng không thể thu hồn bạc phách một hòn núi được.
Tạ Linh Vận quát to:
- Giỏi! Cho ngươi giỏi! Ta sẽ đánh luôn ra cả bốn chiêu sau, cùng một lúc, xem ngươi có còn là Sơn, Nhạc nữa chăng. Xem ngươi có nát như tro bụi hay chăng! Dù cho ngươi nấp dưới lòng biển sâu, ta cũng đốt cạn khô cả biển, xem ngươi có vững vàng, chắc chắn nữa chăng!
Câu nói buông dứt, y xuất thủ liền. Và, đúng như lời, y xuất phát đủ bốn chiêu. Những chiêu đó có tên là:
Bốn chiêu phát xuất rồi, là cục trường nổi dậy gió, mưa, sấm, chớp, tất cả trợ oai cho lửa bốc bừng bừng.
Trên đời, có cái chi đáng sợ hơn là Thủy Hỏa Phong Lôi? Bốn chiêu kiếm phát xuất, tập họp tất cả bốn thứ đáng sợ, khuấy động cục trường, dù cho núi cũng chẳng chịu đựng nổi, huống hồ con người?
Tất cả đều tập hợp để đổ ào ào xuống thân hình Quan Sơn Nguyệt.
Thoạt tiên, gió lộng, tóc chàng rối bùng lên, phất loạn, rồi đến y phục bốc lửa. Dần dần, sấm nổ từ trên đầu giáng xuống, chớp sáng dăng dăng trước mắt, gió cuốn, nước đùa, chàng sẽ tan như cát bụi ...
Nhưng, oai lực của Thủy Hỏa Phong Lôi không làm dao động ý chí kiên quyết của chàng nổi. Chàng từ từ đưa thanh kiếm Bạch Hồng lên, trước hết, vẽ một vòng tròn đùa khói lửa và nước ra ngoài, một vầng sáng thoạt đầu còn mờ mờ hiện ra nơi khoảng trống đó, mường tượng ánh bình minh vừa lên, và ánh bình minh thu dọn dần dần màn đen tối, ánh bình minh từ từ rạng rỡ với những màu sắc huy hoàng.
Cuối cùng, trong vầng sáng đó, một điểm đỏ hiện ra, điểm đỏ lớn nhanh, càng lớn càng lan ra, lấn áp màu đen tối đang phủ xuống cục trường.
Cái chiêu đó, chính là chiêu «Hút Nhật Sơ Thăng», chàng có sử dụng qua, lúc giao đấu với vợ chồng Kỳ Hạo, cho nên ai ai cũng hiểu.
Bình minh lên, là Thủy Hỏa Phong Lôi đều phải tiêu tan, bởi thái dương hiện ra, là bao nhiêu mây mờ phải biến mất.
Y như lần giao đấu với vợ chồng Kỳ Hạo, tạo nên vầng sáng rồi, Quan Sơn Nguyệt lại gặt tay. Cái gặt tay đó tạo cho vầng sáng, luôn cả điểm hồng tượng trưng thái dương, sự linh động phi thường.
Vầng sáng chiếu ngời ngời, điểm hồng xoay chuyển, đồng thời gian, một chiếc bóng hiện ra.
Đó là Quan Sơn Nguyệt phát xuất luôn chiêu «Bạch Hồng Quán Nhật».
Kỳ Hạo và Khổng Linh Linh, người bị phong bế huyệt đạo, kẻ lại bị gãy kiếm, do chính chiêu «Bạch Hồng Quán Nhật».
Chiếc mống hiện ra, vút đến Tạ Linh Vận.
Tạ Linh Vận cố vận công lực, loang thanh kiếm Thanh Minh, tăng gia oai thế, song vô ích. Bạch Hồng Kiếm áp đảo Thanh Minh Kiếm rõ ràng, dù Tạ Linh Vận cố gắng đến đâu, cũng chẳng làm sao phát huy một kháng lực hữu hiệu.
Có tiếng ngân dài, loang trong không gian, từ nơi thanh kiếm Thanh Minh, những điểm sáng như những hạt mưa, vừa chớp vừa rơi rụng ...
Tạ Linh Vận hết sức hãi hùng, nhún chân tung mình lên không, chênh đà vọt về phía hậu, đáp xuống, cách vị trí ngoài năm trượng xa.
Quan Sơn Nguyệt không bỏ, thân kiếm hợp nhất, theo ngay.
Tây Môn Vô Diệm rú lên một tiếng, bất chấp hiểm nguy, lướt tới chận chàng.
Bà ta vung tay không, chụp vào kiếm quang của Quan Sơn Nguyệt.
Liều như thế, thà tự tử còn hơn, bất quá bà ta ngăn chận cái thế tiến của Quan Sơn Nguyệt, chứ bà làm gì chàng nổi? Và, cái gì đến, đã đến với bà. Bà rú lên một tiếng thứ hai, lần nầy đúng là tiếng rú thảm.
Máu! Trong vầng kiếm quang của Quan Sơn Nguyệt, máu tươi bắn ra như hạt mưa bị gió bốc quăng đi.
Bạch Hồng Kiếm bám theo Tạ Linh Vận, nhưng Tạ Linh Vận không ngã, mà người ngã chính là kẻ đem xương thịt làm bình phong, người ngã chính là Tây Môn Vô Diệm. Hai cánh tay của bà biến thành hai đống xương vụn, da thịt cũng đồng số phận.
Không ai tưởng nổi hiệu lực của nhát kiếm đó, phàm một nhát kiếm nếu có thành công, thì bất quá chỉ tiện lìa một vật gì, hoặc giả gây nên một vài vết thương mà thôi. Chứ làm gì có một nhát kiếm lại chặt cả hai cánh tay thành da thịt xương vụn vằn?
Hay nhiều nhát kiếm? Nếu là nhiều nhát, sao chẳng một ai nhận định kịp?
Gương mặt của Tây Môn Vô Diệm đã xấu, bây giờ máu vấy khắp nơi, máu nhuộm cả y phục, đỏ ngời, trông bà ta đáng khiếp vô cùng, chẳng khác nào một quỷ sứ từ trong ao máu vươn mình lên đòi mạng ai đó.
Quan Sơn Nguyệt thu kiếm về, nhìn xuống Tây Môn Vô Diệm đang lăn lộn trên mặt đất.
Tạ Linh Vận biến sắc mặt như tàu lá, lâu lắm y mới buông tiếng thở dài:
- Tiểu tử tàn độc thật! Tàn độc không phải ở hành động, mà tàn độc vì cái dụng ý của ngươi! Ngươi che giấu sở đắc khiến cho ngoại nhân tin tưởng ngươi là một tay tầm thường ...
Quan Sơn Nguyệt điềm nhiên:
- Phải! Ta đến đây, không ngoài mục đích giết ngươi, tất cả mọi người trao cho ta cái sứ mạng đó, thì thực lực của ta được dành lại, dành để cho ngươi, duy nhất mình ngươi! Chẳng một ai khiêu khích ta để bắt buộc ta phải sử dụng tuyệt kỹ, tiêu hao công lực. Ta trừ diệt ngươi rồi, những kẻ kia cầm như rắn không đầu, dù họ có muốn làm gì cũng chẳng dám làm!
Tạ Linh Vận lạnh lùng:
- Thế sao ngươi còn dần dà? Sao ngươi chưa bước tới kết liễu mạng sống của ta? Ta không bao giờ tưởng là phải bại nơi tay ngươi ... Hừ! Tại ta! Nhãn lực của ta quá kém! Ta khinh thường ngươi chẳng làm sao phát huy nổi uy lực của thanh kiếm Bạch Hồng!
Quan Sơn Nguyệt hiện tại vẫn còn thở gấp. Tuy thắng trận, chàng cảm thấy cái thắng này đánh đổi rất nhiều gian khổ, nếu không nói là chàng đánh đổi giá sanh mạng.
Ngươn khí và tinh thần tiêu hao quan trọng qua cuộc đấu. Mãi một lúc lâu sau, chàng mới lấy lại bình thường.
Trong khi đó, Tạ Linh Vận còn rung người, chừng như y không đứng vững tại chỗ.
Quan Sơn Nguyệt lắc đầu, nói:
- Không! Ta không giết ngươi, dù sứ mạng của ta là phải giết ngươi, trừ diệt ngươi như chặt đầu một con rắn, để toàn thân rắn tê liệt muôn đời.
Tạ Linh Vận trố mắt, không tin là chàng nói thật.
Bọn người sau lưng chàng cũng trố mắt hãi hùng, tự hỏi chàng nói thế là nghĩa gì?
Chẳng lẽ chàng buông tha Tạ Linh Vận thật sự?
Bọn Lý Trại Hồng và Liễu Y Ảo, Giang Thượng Nhất Âu đều lộ vẻ khẩn cấp, Lý Trại Hồng kêu lên:
- Quan công tử! Bây giờ không giết hắn, sau này ...
Quan Sơn Nguyệt lắc đầu:
- Ai muốn giết hắn cũng được, riêng tại hạ thì ... tại hạ không thể xuất thủ làm cái việc đó.
Liễu Y Ảo hỏi gấp:
- Tại sao?
Quan Sơn Nguyệt vỗ nhẹ tay vào thanh kiếm Bạch Hồng, đáp:
- Lúc tại hạ thọ nhận thanh kiếm này, tại hạ có lập trọng thệ là:
«Nếu không gặp một trường hợp quyết định sự sống chết của hàng trăm, hàng ngàn người thì tại hạ không hề sử dụng đến nó. Và, mỗi lần sử dụng đến nó, thì chỉ cho nó đẫm máu một người thôi», giờ đây, trước khi giao đấu với Tạ Linh Vận, tại hạ đã để nó đẫm máu của một người rồi. Tuy sự đẫm máu đó chẳng phải do ý muốn của tại hạ, dù sao thì sự kiện cũng đã xảy ra, cho nên tại hạ không thể dùng nó mà làm cho máu chảy thêm một lần nữa.
Lý Trại Hồng và Liễu Y Ảo sững sờ, nhìn nhau thừ người ra đó.
Giữ được một lời thề như vậy, dù biết rằng đối phương, nhân sự giữ lời thề của chàng, mà thực hiện một kế hoạch phục thù, trên đời này chỉ có chàng thôi.
Bởi, ai không muốn nhổ cỏ, nhổ tận gốc rễ? Bởi, có ai muốn nuôi dưỡng một hậu hoạn bao giờ?
Hiện tại thì Tạ Linh Vận tin được là Quan Sơn Nguyệt thực sự không có ý muốn giết y. Thần sắc của y biến đổi, song chẳng ai nhận định những ý niệm đang hiện lên trong tâm tư y qua thần sắc đó. Mãi một lúc lâu sau, y bật cười, tiếng cười của y chấn dội màng tai của bọn Lý Trại Hồng.
Cười một lúc, y cao giọng thốt:
- Có ai tưởng tượng được một sự kiện như thế chăng? Ta đường đường là một nhân vật thượng đỉnh trong Long Hoa Hội, lại bị một tiểu tử đánh bại, rồi còn được tiểu tử tha chết cho!
Y lại cười. Tiếng cười của y nghe như tiếng khóc, khóc căm, khóc hận, tiếng cười đó khó nghe hơn tiếng khóc. Y dùng tiếng cười thay cho tiếng khóc, bởi làm sao y khóc được? Khóc là hèn nhát, mà trường hợp này, y phải khóc mới đúng hơn. Y mượn tiếng cười thay tiếng khóc, để tiết bớt niềm phẫn uất, để phôi phai tủi nhục.
Quan Sơn Nguyệt điềm nhiên cất tiếng:
- Tu La Tôn Giả! Đừng khó chịu như thế! Thực ra cái ý giết người của ta, kiên quyết lắm chứ, song ta vì lời thề, không thể thực hiện cái ý đó trong dịp này.
Ngươi nên nhớ, mất dịp nầy ta còn nhiều dịp khác, nếu ngươi còn ham sống, thì từ nay nên lánh mặt ta!
Những đường gân, những thớ thịt trên mặt Tạ Linh Vận giật liên hồi. Song y chẳng nói gì cả, y cúi xuống, vòng tay bế Tây Môn Vô Diệm lên, điểm vào mấy huyệt đạo nơi mình bà, ngăn chận máu chảy, đoạn quay mình, lặng lẽ bước đi.
Y đi được mấy bước, Khổ Hải Từ Hàng lướt tới, chận đầu, vòng tay chào, rồi thốt:
- Tôn giả, biển khổ không bờ, quay đầu là thấy bến, bần tăng hy vọng Tôn Giả nghe cho mấy lời.
Tạ Linh Vận trừng mắt, căm hờn gằn giọng:
- Cho lão trọc biết, linh hồn ta sẽ mãi mãi đắm chìm trong khổ ải, ta cam tâm với cảnh trầm luân, ngươi đừng uốn cái lưỡi mà giở giọng thuyết pháp! Vô ích!
Khổ Hải Từ Hàng thở dài:
- Tôn Giả chấp mê, trong khi thừa khả năng thức ngộ! Được lắm, tùy Tôn Giả, bần tăng chẳng nói chi nhiều, chỉ mong Tôn Giả giải tán cái tổ chức dẫy đầy tội ác kia, còn như cần siêu độ thì nơi nào bần tăng lại chẳng thuyết pháp được?
Nơi nào lại thiếu chúng sanh? Tôn Giả xem kìa, bần tăng chẳng cần phải đi xa hơn địa phương nầy ...
Lão đưa tay về phía hậu, chỉ một số người theo sau lão.
Tạ Linh Vận nhếch nụ cười khổ nói:
- Ngươi yên trí, đường ngươi ngươi đi, đường ta ta tiến, ngươi cảm hóa được bao nhiêu người, mặc ngươi, ta không cần biết đến làm gì, cái điều đáng lưu ý nhất, là sau cuộc thảm bại hôm nay, ta chẳng còn mặt mũi nào lãnh đạo họ như trước kia.
Khổ Hải Từ Hàng vòng tay chào lượt nữa:
- A Di Đà Phật! Tôn Giá có ý niệm đó, cầm bằng một công việc đại công đức với đời.
Bởi, lão yêu cần Tạ Linh Vận giải tán tổ chức phi nhân, bất đạo, mà Tạ Linh Vận thì nói là chẳng có mặt mũi nào lãnh đạo bao nhiêu người cũ, như vậy là y gián tiếp thừa nhận giải tán tổ chức rồi.
Khổ Hải Từ Hàng tán một câu, để tạ cái ý niệm đáng ngợi của Tạ Linh Vận!
Tạ Linh Vận mặc cho lão nói gì, làm gì, bế Tây Môn Vô Diệm tiếp tục bước tới. Y đi, không lưu ý đến phía sau lưng.
Sau lưng y, còn có Kỳ Hạo, Khổng Linh Linh, sau đôi vợ chồng này, có thêm một số người nữa. Ai ai cũng lộ cái vẻ thiểu não, như con gà chọi bại cuộc, xù lông, rũ cánh, cụp đuôi, thất thểu bước.
Một đoàn người rất đông, âm thầm đi, trông như một đám tang ...
Bọn Tạ Linh Vận đi rồi, đến lượt bọn Quan Sơn Nguyệt cũng đi, cục trường trở về im lặng, trong không gian cò phảng phất tử khí ...
Xuống đến chân Thần Nữ Phong rồi, mọi người bao quanh Quan Sơn Nguyệt.
Người ta xem chừng như vị anh hùng vừa tạo chiến thắng đánh đuổi quân thù, đem an ninh về cho đất nước, thoát khỏi cái nạn giẫm nát quê hương. Niềm hoan hỉ hiện lên gương mặt, người ta suýt công kênh chàng lên như một thần tượng.
Riêng Liễu Y Ảo tuy hân hoan, song vẫn còn bất mãn, nàng gằn giọng hằn học:
- Sư phụ sao, đệ tử vậy, chẳng khác tý nào! Cái gì mà lời thề? Cái gì mà không thể? Ngày nay, tha cho hắn, ngày sau, hắn có tha lại cho không?
Lý Trại Hồng cười nhẹ:
- Sư muội nói gì thế? Nói gì thì Quan công tử cũng buông tha cho hắn rồi, nói làm chi khi việc đã rồi? Sư muội phải biết, lời thề đối với nam nhân là cái gì trọng nhất đấy, Quan công tử phải hành động như vậy, là vì lời thề, sư muội không thể trách cứ được!
Liễu Y Ảo vẫn tức:
- Giữ lòng nhân theo phường nữ nhân, câu chấp từng tiểu tiết một, lời thề hảo mà phải giữ! Thế thì còn gọi là anh hùng sao được? Phàm anh hùng là trừ hung diệt bạo, tạo an toàn cho đồng loại, chứ vì cố chấp mà lưu hậu hoạn cho thế nhân thì sao gọi được là anh hùng chứ? Theo tôi, làm như vậy là thả cọp về rừng, là duy trì hậu hoạn cho người đời đấy!
Lý Trại Hồng lại cười:
- Ai thì sợ, chứ sư muội mà cũng sợ nữa à? Đã có hòn núi chở che, sấm sét búa rìu gì hại nổi sư muội chớ?
- Lão phu đồng tình với Liễu Tiên Tử! Tạ Linh Vận còn sống ngày nào, là ngày đó chẳng ai ăn ngon ngủ yên.
Lão cười khổ, Quan Sơn Nguyệt cũng cười khổ:
- Thú thật với các vị, tại hạ chẳng hề phát thệ như đã tuyên bố, tại hạ cũng không tưởng là phải buông tha cho Tạ Linh Vận. Mà ...
Tất cả đều giật mình.
Liễu Y Ảo hấp tấp hỏi:
- Thế thì vì lý do gì, công tử chẳng giết hắn?
Quan Sơn Nguyệt thở dài:
- Bởi lúc đó tại hạ không giết hắn nổi, chứ chẳng có lý do gì quan trọng cả.
Trái lại, nếu hắn muốn giết tại hạ, thì dễ như trở bàn tay ...
Mọi người đều kinh ngạc.
Quan Sơn Nguyệt giải thích:
- Với công lực của tại hạ, thì tại hạ chỉ phát huy oai thế một lần thôi, lần đầu tiên lại không làm gì nổi hắn, trái lại bị hắn chống trả! Hụt thế công đầu, tại hạ tiêu hao rất nhiều chân khí, nhưng tại hạ cố gắng đánh tiếp chiêu thứ hai, chẳng khác nào đánh liều lĩnh, giả như Tạ Linh Vận hoàn thủ, thì chẳng biết cái hậu quả như thế nào xảy đến cho tại hạ! May thay, Tây Môn Vô Diệm xuất hiện, người ngoài ai cũng cho rằng bà ấy cứu Tạ Linh Vận, song ngược lại thì chính nhờ sự can thiệp của bà ta, mà tại hạ thoát chết dưới tay Tạ Linh Vận!
Một số người đã hiểu, số khác còn mơ hồ.
Quan Sơn Nguyệt giải thích tiếp:
- Oai lực của Bạch Hồng Kiếm hùng mãnh phi thường, nếu phát huy ra, là đối phương phải mất mạng. Tuy vậy, tại hạ chỉ chém đứt hai bàn tay của Tây Môn Vô Diệm thôi. Điều đó chứng tỏ là tại hạ kiệt sức rồi. Nếu Tạ Linh Vận nhận ra, tiến tới tấn công, thì tại hạ cầm chắc cái chết trong tay. Do đó, tại hạ không dám quyết liệt ...