Kiếm Ma Độc Cô mặt mày căng thẳng nhăn nhó,đứng ngồi không yên,hết đi ra lại đi vào khiến Mã Ngọc ngồi nhìn theo một lúc mà chóng mặt hoa mắt,mấy lần ruột gan đảo lộn tý ói hết cả bữa tối ra ngoài. May cho gã,cặp đôi hoàn hảo Vương,Lâm khi này đã về tới trước trại lớn. Gã hoan hỉ chạy ra chào đón,làm bộ hỏi han một lúc rồi lấy cớ đi bảo bọn đàn em chuẩn bị bữa tối cho ba người họ. Đoạn rút thẳng ra quán trà đá gần đó mà hả hê chém gió với đội Khưu Xứ Cơ,Vương Xứ Nhứt. Chuyện đó lại tạm không nhắc đến nữa…
Độc Cô lão thấy Vương,Lâm hai người về tới nơi thì mừng rỡ ra mặt. Lão đói lắm từ nãy đến giờ rồi nhưng làm bộ cảnh vẻ. Bọn Mã Ngọc năm lần bảy lượt mời lão vào dùng bữa cùng chúng,nhưng lão một mực từ chối,đòi đợi phu phụ lão Vương về ăn cùng cho vui. Thế nhưng ai dè hai người họ đi đâu lâu lắc,mãi tới bây giờ mới về làm lão đói tý ngất.
Vương Trùng Dương cũng hỏi han lão mấy câu rằng lão đi đâu mà khi nãy đang xem thi đấu lại đột nhiên biến mất. Lão chỉ ậm ừ rằng đau bụng đi hái hoa,trồng cây các kiểu cho qua chuyện. Tưởng rằng Vương lão sẽ không tin mà gặng hỏi kỹ hơn,ai dè lão Vương nghe lão trả lời vậy thì gật gù,ra chiều hiểu ý,hai lông mày lão vẫn cứ nhăn tít như thể đang suy nghĩ chuyện gì khó khăn lắm.
Cơm canh khi này đã được dọn lên. Lâm đạo cô cũng đã tắm táp thay quần áo xong nên ba người lập tức ngồi vào bàn. Độc Cô Cầu Bại chẳng nề hà chi,lão chịu đựng cơn đói tới lúc này cũng đã là quá sức lắm rồi nên lập tức cắm cúi ăn uống như rồng cuốn hổ vồ. Đến lúc bụng đã hơi no no,nghĩa là đã ăn hết sáu bảy bát cơm và hai phần ba chỗ thức ăn trên bàn,lão mới chịu ngửng lên lấy hơi.
- Ai bảo hai người đi lâu quá khiến ta biến thành con quỷ đói mất rồi. Haha! Sao hai người không ăn đi? Không ăn nhanh là ta ăn hết đó à!
Vương lão buông đũa buông bát trả lời:
- Thực ta không biết ngươi đợi bọn ta về mới ăn. Chứ khi nãy trên đường về bọn ta vừa tranh thủ làm bữa lòng lợn tiết canh chỗ quán của đồ tôn của Lâm muội.
Độc Cô lão giật mình,buột miệng:
- Lý Mạc Sầu?
Vương lão hỏi lại ngay:
- Ủa? Ngươi biết hả?
Độc Cô Cầu Bại đưa tay gãi đầu,mắt nhìn ra ngoài che dấu vẻ bối rối:
- Ừ,à…có chứ. Ta cũng ăn ở đó mấy lần rồi.
Vương lão gật gù:
- Lý đạo cô lòng dạ độc địa vậy mà lòng lợn lại ngon tuyệt. Quán nổi tiếng thế Độc Cô Cầu Bại làm sao lại không biết được chứ. Ta hỏi quả này hơi bị ngu rồi. Hehe!
Độc Cô Cầu Bại nhớ lại bữa tiệc khi nãy khiến nước miếng trào tuôn,lão liếm mép đánh xoẹt một tiếng:
- Ngon! Quả là rất ngon! Hehe!
Đoạn lão đánh trống lảng:
- Mà phu phụ ngươi khi nãy đi đâu mà lâu quá vậy? Có chuyện gì đặc sắc ư? Nếu là chuyện riêng tư của hai người thì thứ lỗi cho ta quá tò mò nhé! Hehe!
Vương lão buôn đũa bát,gương mặt lại rơi vào vẻ trầm lung suy nghĩ,hai mắt bất chợt đỏ hoe:
- Quả thực là có chuyện. Chẹp! Biết nói thế nào đây. Mmmmm!
Độc Cô lão sốt sắng:
- Có chuyện gì ngươi cứ thử nói ra xem. Lão Vương ngươi tại sao lại trở thành ấp úng như vậy?
Lâm Triều Anh nãy giờ im lặng,giờ thấy trượng phu nhất thời bị mèo ăn mất lưỡi mới mở miệng đỡ lời cho lão:
- Chuyện là thế này,lão Vương nhà muội đánh hơi thấy mùi ở một số trận đấu. Đặc biệt là ở trận cuối giữa Châu sư đệ và Tảo Địa lão tăng. Tảo Địa lão tăng vốn là hạt giống số một của giải đấu,võ công đã đạt đến tầm siêu cấp vô địch của Đạt Ma lão tổ khi xưa. Châu sư đệ dù được mệnh danh là Võ Si,tài nghệ cao vợi thế nhưng so với lão tăng kia thì cũng vẫn kém một bậc. Trận đấu khi nãy,lão tăng kia đang chiếm thượng phong,sắp dành thắng lợi đến nơi thì bất chợt trọng tài lại cho dừng trận đấu vì lão tăng có điện khẩn. Hừm,lý do gì thì lý do chứ,tại sao lại có thể dừng trận đấu bất thình lình như thế,nhất là lại trong thế trận như vậy. Nghe xong điện khẩn,Tảo Địa thần tăng thần sắc hốt hoảng,tuyên bố bỏ cuộc rồi bỏ đi ngay. Chuyện mà có thể khiến một người dày tâm tu thiền như ông ta có thể biến sắc mặt ắt phải là đại sự động trời rồi. Hừm,phu quân và ta đoán có chuyện chẳng lành nên vội đuổi theo ông để hỏi han sự tình. Nào ngờ khinh công của đại sư quá cao cường,hai bọn ta dốc hết tốc lực bám theo mà thủy chung vẫn cách xa quá. Được năm chục dặm,bọn ta biết có đuổi nữa chẳng ăn thua nên đành quay về vậy. Hừ,hừ… Thực ra là có chuyện gì đây? Là chuyện gì?
Kể đến đây,hai mắt Lâm Triều Anh chợt vằn tia máu đỏ,lộ ánh hung quang. Hai tay đạo cô tỳ chống trên bàn chợt rung bần bật,khiến trà đá trong mấy cốc bị sánh ra ngoài hết cả. Vương Trùng Dương lập tức thấy có sự khác lạ,bèn lập tức nắm lấy tay phu nhân kiểm tra huyết áp. Độc Cô lão còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy thì đã thấy Vương lão áp môi vào môi Lâm Triều Anh hôn chụt choẹt liên tục. Lâm Triều Anh tức thì chân tay mềm nhũn,hai mắt nhắm tịt lại,miệng rên hừ hừ. Độc Cô Cầu Bại lần đầu chứng kiến già lão âu yếm nhau thì há hốc mồm ngồi xem,quên cả lịch sự bịt mắt. Lão đếm đủ hai người kia hôn hít chín cái thì mới buông nhau ra,Lâm Triều Anh khi này tinh thần đã ổn định trở lại,biết vừa rồi hai người làm gì,mình thế nào đã bị lão Độc Cô chứng kiến hết thì quá thẹn thùng,hai má đỏ rực mà ngúng nguẩy bỏ chạy vào hậu trại,bỏ lại hai lão kia ngồi lại đó với nhau. Vương lão lấy giấy ăn,chấm chấm lau miệng,lão thấy lão Kiếm Ma vẫn đang tròn mắt ngạc nhiên bèn vội xua tay giải thích:
- Chuyện là thế này! Lâm sư muội và ta,dù bây giờ đã về bên nhau,thế nhưng chuyện hiểu lầm rồi xa cách của bọn ta trước kia giống như một vết sẹo lớn trong tâm thức của nàng không thể trong một thời gian ngắn mà có thể phai nhòa đi ngay được.Mỗi lần nàng bị kích động,hay đầu óc phải suy nghĩ hoạt động quá độ thì đều bị tái phát cơn Tâm bệnh quái ác đó. Ta cũng mới biết nàng bị như vậy mấy hôm trước đấy thôi. Cũng dắt nàng đi đủ mọi viện,gặp đủ dạng thày lang,thày cúng rồi nhưng không ăn thua. Tưởng rằng phen này thì thôi sống chung với lũ rồi,âu nó cũng là nghiệp quả do mình gây ra. Cũng may lão thiên gia còn đoái thương, hôm quay lại đây lại gặp được lão bạn cũ,ấy là Thiên Trúc thần tăng,sư đệ của Nam tăng Nhất Đăng đó,ngươi nhớ hem?
Độc Cô Cầu Bại nghe cái tên này cũng thấy quen quen,nhưng nhất thời chưa nhớ ra gã này ở bộ truyện nào. Thế nhưng mà cũng chả quan trọng lắm,thế nên lão gật gật đầu tỏ bộ nhớ rồi,tay giơ ngón cái lên mà kêu:
- Ngon! Thiên Trúc lão tăng ngon ngon!
Vương lão dường như cũng chẳng quan tâm rằng lão bằng hữu này nhớ thật hay không,lại tiếp tục kể:
- Ừm,cũng may rằng gặp được lão. Y thuật của tay này có hơi hướm của phương Tây,mang nhiều điểm đặc sắc dị thường lắm. Rảnh ta sẽ dắt ngươi qua gặp lão xem có giúp ngươi trị được chứng mất trí hay không. Hầy dà,bọn ta đang lúc quẫn trí,lại gặp được lão. Có bệnh thì vái tứ phương,thế nên cũng chẳng nề hà mà mang bệnh tình của Lâm muội ra trình bày. Nghe xong lão chẩn đoán luôn rằng chứng của nàng là một dạng tâm thần phân liệt,khi bị kích động thì sẽ có những triệu chứng như vừa rồi ngươi thấy. Nếu không kịp thời kiềm chế thì sẽ gây nguy hiểm cho xã hội bằng những hành vi bạo lực cực đoan. Chứng bệnh này bên Tây phương mắc phải rất nhiều và vô phương cứu chữa. Chỉ có thể giữ cho không phát nặng đã là may mắn lắm rồi. Tâm bệnh phải chữa bằng tâm dược. Chiêu khi nãy dùng là Cửu Cung Liên Hoàn Ám,cũng là do lão ấy bày ra…Bây giờ ta đã trở thành vị thuốc sống,lúc nào cũng phải kè kè dính liền cạnh nàng rồi. Ầy dà! Cuộc đời tự do chính thức là đã khai tử. Hic!
Độc Cô lão nghe vậy cũng nảy dạ cảm khái bạn hiền:
- Haizzz! Thực khổ cho ngươi quá. Đương yên đương lành,lại mắc phải kiếp nạn này. Phải chăng là do ông trời sắp đặt. Khi xưa ngươi phụ rẫy nàng nên bây giờ phải chịu cảnh tù đầy,đàn áp. Mới có mấy ngày mà lão Vương ngươi đã xanh xao,nhạy cảm quá. Khi nãy vừa nhắc đến chuyện trận đấu có mùi,hai mắt đã đỏ hoe chực khóc rồi.
Vương Trùng Dương sửng cồ:
- Nhạy cảm cái đầu ngươi đó. Biết thì khục thì khặc chứ kẻo lại giống như mấy tên lang băm,thày cúng đoán bậy bạ mà hỏng cả một đời thanh danh của người ta. Khi nãy,có Lâm muội ở đây ta không tiện kể,cũng không biết nói thế nào nên mới im lặng đó thôi. Thực ra…hức…hức…Huhuhu!
Độc Cô Cầu Bại thấy lão này đột nhiên như trẻ con,nói giận là giận,nói khóc là khóc không biết là vì lý do gì. Lão ngơ ngẩn cầm tờ giấy ăn đưa cho Vương lão an ủi lấy lệ:
- Ngươi nín đi! Chuyện đâu còn có đó,thịt chó ắt có mắm tôm mà! Hehe! Thấy ta nói chuyện duyên không?
- Hic…hehe…Ngươi học gì hay không học lại học thói lẻo mép,nhố nhăng. Ài dà! Ta thực không còn tâm trạng đâu mà đùa cả,thế mà cũng bị lão Kiếm Ma ngươi làm phì cười. Thật tức muốn chết!
Độc Cô Cầu Bại đưa tay gãi má trong vô thức mà cười hì hì. Lão đâu hiểu được cái vô duyên của lão mới chính là cái duyên dáng bẩm sinh,thiên hạ vô bì đó.
Vương lão quệt nước mắt,nước mũi một hồi đoạn cất giọng kể tiếp.
- Ta vốn thấy y học Tây phương có nhiều điểm đặc sắc nên tính đưa Lâm muội sang đó chữa bệnh. Thế nhưng vấn đề đầu tiên là tiền đâu? Ta tuy rằng cũng có của ăn của để,thế nhưng hầu hết nằm trong các tài sản như nhà đất,cổ phiếu chứ làm gì có tiền mặt. Dạo này kinh tế Thế giới suy thoái,đất để cạp mà ăn,cổ phiếu chứng khoán thì mang ra mua rau,làm tiền lẻ trả lại,có bán cũng chẳng ai mua. Ta đánh liều mang hết văn tự gia sản ra ngân hàng thế chấp,làm một mớ rồi mang đặt cửa cho trận Tảo Địa Tăng và Châu Bá Thông vừa rồi. Tưởng rằng đã chắc như ăn bắp. Ai dè lại có sự cố xảy ra. Huhuhu! Ta trắng tay con bà nó rồiiiiii! Ngươi hiểu không? Ngươi có hiểu được không??? Chuyện này ta cũng không dám nói cho Lâm muội biết nữa,chỉ sợ nàng ấy mà biết ta đánh bạc tan cửa nát nhà thì chịu không nổi mà phát điên nữa thôi. Khi ấy tính mạng ta chắc khó mà giữ được rồi. Òa òa òa!
Độc Cô Cầu Bại nghe tới đó cũng choáng váng,bất ngờ. Lão Vương này xưa nay tinh minh,sao lại có thể hồ đồ trong một lúc thế này chứ. Lão xích ghế,ngồi gần lại Vương lão,khoác vai bạn hữu tỏ ý thông cảm:
- Ta cũng đã từng rơi vào cảnh này trước kia mà. Ta hiểu quá đi chứ. Lão Vương ngươi bình tĩnh lại đi kẻo lại tẩu hỏa nhập ma nữa thì nguy. Còn Lâm đạo cô cần ngươi chiếu cố nữa mà. Hừm,lão Vương ngươi nói ta cũng mới thấy nghi ngờ.
Đoạn lão dừng lại,hếch mũi lên hít hít:
- Đúng là có mùi thật! Dù thế nào,vì ngươi,vì ta,vì Lâm sư muội chúng ta cũng phải làm rõ đen trắng phen này. Vương lão ngươi mau bình tâm tĩnh trí nghĩ cách giải quyết đi nào!