Lúc này nhà đài đang truyền trực tiếp trận túc cầu giữa hai câu lạc bộ ở Tây phương là Bác Xã gặp Chèo Sỹ. Bên đỏ bên xanh thi nhau dùng chân điều khiển bóng trông cũng khá nhộn. Độc Cô lão vốn không hiểu lắm về món này thế nhưng đang lúc chẳng có gì làm cả,lại đợi uống chạc thêm cốc nước của nàng họ Lý nên cũng kéo ghế ngồi xem cho đỡ buồn. Ai dè cái bộ môn này đã không xem thì thôi,càng xem lại càng bị cuốn hút. Bác Xã không hổ là đương kim vô địch giải đấu,lối đá biến hóa khôn lường,tấn công ép sân toàn diện,hoàn toàn chiếm thế chủ động kiểm soát trận đấu. Chèo Sỹ cả đội đang phải gồng mình mà chống trả quyết liệt,quyết tâm tử thủ giữ vững khung thành. Với trận thế kiểu này,ai cũng dự đoán Bác Xã chẳng chóng thì chày cũng ghi được bàn và dành thắng lợi. Thế nhưng điều bất ngờ đã xảy ra,đúng vào thời điểm Bác Xã tấn công kịch liệt nhất,khung thành của Chèo Sỹ liên tục bị uy hiếp chao đảo,thì thủ môn của Chèo Sỹ bỗng phất một đường bóng dài lên tuyến trên. Tiền đạo Voi Rừng của họ từ đầu tới giờ nhởn nhơ trêu đùa hàng phòng ngự đối phương khiến chúng coi thường,bỗng nhiên lột xác hiện hình là một cao thủ ngạnh công gạt bay sự truy cản của hai hậu vệ,bức tốc lao lên đón lấy đường bóng rồi tung một cước. Trái cầu mang theo luồng kình lực bài sơn đảo hải bay thẳng vào khung thành. Thủ môn đội Bác Xã từ đầu tới giờ rảnh rang,đang pha trà uống,khi này thấy trái cầu bay tới thì mới vội vàng vứt cả ấm với phích mà thi triển khinh công bay tới cản phá. Thế nhưng đã quá muộn,bóng bay sượt qua đầu ngón tay của y làm rách tung găng nhưng vẫn không thay đổi quỹ đạo mà bay thẳng vào lưới. Một bàn thắng quá đẹp và đẳng cấp. Cả cầu trường lúc đó như nổ tung. Độc Cô Cầu Bại bỗng nhiên thấy nhiệt huyết trong mình cũng chảy rần rật,vui sướng vô ngần,nhảy tới ôm lấy người bên cạnh mà hú hít rồi hôn chùn chụt vào má. Chỉ thấy người kia u ơ,phản ứng cho có lệ rồi cũng ôm xiết lấy lão mà nhảy nhót theo.
Khi cơn vui mừng đã giảm bớt,lão Độc Cô mới nhận ra mình đang có điều thất thố bèn vội dừng lại mà quan sát. Thì ra người lão vừa ôm ấp hôn hít ăn mừng,không ai khác chính là mỹ nhân lòng lợn Xích luyện tiên tử. Nàng lúc này hình như vẫn đang say men chiến thắng,hai mắt nhắm tịt,tay vòng qua cổ lão nhảy nhót tưng tưng. Độc Cô lão trong lòng hơi hốt bèn hắng giọng hai ba cái:
- E hèm!E hèm! E hèm! Lý đạo cô!
Lý Mạc Sầu nghe lão gọi vậy mới mở choàng mắt ra,vừa nhảy tưng tưng vừa cười nói:
Độc Cô lão lần đầu nghe thấy ngôn ngữ xì tin lại một phen nghệt mặt không hiểu. May sao Lý đạo cô lúc này cũng đã nhận ra tình huống,mới thôi nhảy nhót mà buông lão ra. Nàng đỏ mặt e lệ:
- Ôi! Là tiểu nữ không đúng! Xin tiền bối lượng thứ!
Độc Cô Cầu Bại xua xua tay:
- Là lỗi của ta. Là lỗi của ta! Xin Lý đạo cô cứ trách phạt.
Lý Mạc Sầu ngước mắt lên nhìn lão,ánh mắt tràn ngập vẻ phong tình,dịu dàng cười nói:
- Là cả hai cùng có lỗi. Liệu rằng có nên cả hai cùng chịu phạt chăng?
Độc Cô Cầu Bại tròn mắt hỏi lại:
- Cả hai đều bị phạt? Ý nàng là…?
Lý Mạc Sầu hai má hây hồng càng thêm muôn phần xinh đẹp,che miệng cười khúc khích:
- Đồ ngốc này! Đúng là ba chấm đó. Còn hỏi lại làm chi để người ta ngượng thế này! Chao ôiii!
Độc Cô Cầu Bại dù ngốc nghếch đến mấy,cũng không thể không hiểu ý của Lý Mạc Sầu nữa. Trong lòng lão máy động liền mấy phát,lại thêm vẻ quyến rũ của người phụ nữ trước mặt khiến thần hồn điên đảo. Như bị thôi miên lão lầm bầm tự hỏi:
- Phải chăng là nàng đã yêu ta?
Lý Mạc Sầu nghe vậy thì lắc đầu ngao ngán,thở dài cái sượt.
- Sao phải yêu mới cùng chịu phạt được chứ?
Độc Cô Cầu Bại làm mồm chữ O tỏ vẻ ngac nhiên:
- Nghe danh tiên tử khó tính như ma. Ai ngờ sống cũng hiện đại,phóng khoáng gớm!
- Tiểu bối thân mang danh là gái giang hồ,sao còn phải giữ kẽ làm gì chứ. Nếu Độc Cô tiền bối không ưng thuận thì thôi vậy. Xin chớ cười chê! – Đoạn nàng cất lời ư ử hát: “Đã không ưng thì thôi, xin đừng cười vào cái mũi của tôi…í…a!”
Độc Cô lão quả nhiên trúng kế của mỹ nhân,vội vàng thanh minh:
- Không có! Ta quả thật là không có chê. Xin tiên tử đừng giận dỗi. Xin hẹn sau vòng đấu này chúng ta gặp lại để chịu phạt được chăng?
Xích luyện tiên tử đổi giận làm vui,đổi luôn cả cách xưng hô:
- Tất nhiên rồi. Muội đây cầu còn không được nữa là. Khi nào thi đấu xong,mời huynh quay lại đây. Muội giờ sẽ tắm rửa,nằm nghiêng cho ráo nước,rồi bày tiệc chờ tin huynh thắng trận trở về. Chúc huynh may mắn!
Đoạn nàng nhón chân thơm chụt một cái vào má Độc Cô Cầu Bại rồi nguẩy mông é é chạy vào nhà trong bỏ lại Độc Cô lão đứng đó,vô thức đưa tay lên chùi má,trong lòng đang dạy lên từng đợt sóng tình mãnh liệt. Một câu hỏi mới ngập tràn trong tâm trí lão:
- …Cốc trà chanh nữa của tao đâu ?!?
…
Trên đường từ quán LOLOTICA của Lý Mạc Sầu về,Độc Cô Cầu Bại cứ miên man nghĩ mãi về trận Túc Cầu khi nãy. Chiến thuật tấn công của Bác Xã điên cuồng như sấm rung chớp giật như vậy nào có khác mấy với võ công của Tà Kiếm bây giờ,vậy mà Chèo Sỹ vẫn có thể chớp thời cơ mà nhất kích tất thắng như vậy,xem ra lão không phải không có cơ hội chiến thắng trận này. Vậy nhưng nếu lão thu kiếm về phòng thủ thì có khác chi lấy sở đoản của mình mà chống lại sở trường của địch. Còn cả cái danh không bao giờ thu kiếm về phòng thủ nữa chứ. Lão càng nghĩ lại càng rối trí,hai lông mày nhăn tít lại,hết gãi tai lại gãi đầu.
- Lão Độc Cô ngươi làm sao mà như khỉ ăn ớt vậy? – Một giọng nói vừa quen vừa lạ đột nhiên vang lên từ phía sau.
Độc Cô Cầu Bại nghe thấy tiếng người này thì lập tức khuôn mặt nhăn nhúm cau có chuyển thành nụ cười xấu xí,lập tức quay lại reo lên:
- Á á á á! Vương lão! Sao ngươi lại ở đây? Cả Lâm đạo cô nữa! Hai người…hahaha!
Người vừa lên tiếng đích thị là Trung Thần Thông Vương Trùng Dương,duy ngã độc tôn tri kỉ tri bỉ của lão từ bé tới giờ. Vương lão cùng Lâm Triều Anh hai người mặt tươi như hoa,đang sánh vai bước về phía lão. Độc Cô Cầu Bại thấy có vợ bạn ở đó thì cố kiềm chế tình cảm mà tỏ vẻ lịch sự,lóng ngóng chìa tay ra chờ bắt tay Vương lão. Vương Trùng Dương thấy vậy thì cả cười gạt đi mà giang hai tay ra ôm chầm lấy lão. Cả hai ôm nhâu nhảy cà tưng cà tưng có khác nào trẻ nít,hú hít vang trời. Lâm Triều Anh thông minh tuyệt đỉnh mà cũng nào có ngờ trước được tình huống này,sợ dân tình biết mình đi cùng với hai lão nên vội lùi lại hai ba bước,nhìn trời huýt sáo tỏ ý rằng chẳng liên quan. Hai lão kia mừng mừng,tủi tủi chán chê xong mới tách nhau ra,vuốt lại y phục nhàu nhĩ. Độc Cô Cầu Bại lên tiếng trước:
- Hai người sao lại ở đây? Ta tưởng Vương lão ngươi giờ này đã phải dắt Lâm đạo…à à Lâm sư muội đây tới Hawaii mà hưởng tuần trăng mật rồi chứ?
Vương Trùng Dương liếc nhìn Lâm Triều Anh đầy trìu mến,cười toe trả lời:
- Là Lâm sư muội yêu cầu ta quay trở lại đây đấy chứ. Trước là để xem cho hết vụ nhiệt náo ngàn năm có một này,hai là để trợ giúp ngươi lên dành ngôi vô địch,ba là do có dự đoán năm 2012 này là tận thế nên dân tình đua nhau đi chơi tiêu xài cho hết tiền,vé máy bay đợt này cháy hàng rồi,bọn ta đành phải chờ vậy. Hầy dà!
- Thì ra là vầy – Độc Cô lão gật gù ra chiều đã hiểu,dù lão vẫn nhớ như in rằng Vương lão nói rằng đã đặt vé trước. Lão nghĩ trong bụng: “Rõ ràng lão này đang nói dối,hôm trước hắn nói đã đặt vé trước rồi kia mà. Giờ quay lại đây rõ là vì ta,nhưng cứ viện lý do này nọ. Hehe. Quả xứng là hảo hữu của Độc Cô Cầu Bại. Ta cứ vờ như không biết đi để hắn đỡ ngượng vậy.”
Lâm Triều Anh nãy giờ đứng nghe,giờ mới chen vào,chứng thực cho những suy nghĩ của lão:
- Độc Cô huynh đừng nghe lão Vương nhà muội nói sàm. Là huynh ấy đi chơi mà mặt cứ buồn rười rượi,thi thoảng lại thở dài sườn sượt. Chẳng cần nói muội cũng biết thừa là vì lão ấy lo cho huynh. Vậy nên mới có việc muội bảo quay lại đây như thế.
Độc Cô Cầu Bại nghe thế thì trong lòng dâng lên một sự cảm động mãnh liệt. Lão quay sang nhìn thì thấy Vương Trùng Dương cũng đang nhìn lão bối rối mà cười trừ. Bốn mắt gặp nhau,không hẹn mà cùng ngước lên trời cao,huýt sao vờ ngắm mây để che dấu xúc cảm.
Đúng lúc này,tiếng loa của Ban Tổ Chức lại vang lên:
“A lô,a lô. Chỉ còn một tiếng nữa là tới giờ thi đấu. Mời các tuyển thủ tới tập trung ở khu lễ đài để chuẩn bị cho vòng thi đấu tiếp theo. Kính mời quý vị khán giả nhanh chóng ổn định chỗ ngồi. Quý vị có mót hay không thì cũng đi vệ sinh luôn đi kẻo chút nữa đang thi đấu mà đứng lên ngồi xuống lại có án mạng xảy ra. A lô,a lô!”
Hai lão không hẹn cùng quay sang nhau đồng thanh,gật đầu: