Lúc này đã gần nửa đêm,cũng nghĩa là giờ G sắp điểm. Trời đêm nay trăng sao khi mờ khi tỏ,nhưng chân núi Hoa Sơn đèn đuốc vẫn sáng choang như ban ngày. Quần hùng đã chuẩn bị sẵn sàng mọi việc từ trước khi trời chuyển tối. Bên dưới quanh khu vực khán đài,nam thanh nữ tú vẫn đi lại nườm nượp,cười cười nói nói, ăn chơi nhảy múa tưng bừng náo nhiệt như thể không hề có chuyện gì xảy ra.
Thoạt nhìn,có vẻ như bọn họ đứng ngôi lộn xộn bừa bãi, nhưng chỉ có đứng từ trên cao này mới có thể thấy,hào kiệt phân ra thành từng nhóm từng nhóm,với cự ly đội hình,chiến thuât rõ rệt. Chỉ cần có lệnh,tất cả đều có thể di chuyển,rút lui an toàn tới những vị trí đã định sẵn. Đây chính là Sư đoàn Chim mồi,với thành phần là những người không có khả năng chiến đấu,được Bộ Tư Lệnh giao nhiệm vụ dẫn dụ địch nhân.
Vương lão đứng trên đài trung tâm,gió thổi mạnh quá làm râu tóc,quần áo lão lại bay phần phật. Lúc nãy bọn đệ tử đã bảo lão là chiến sự nổ ra đến nơi rồi,nên ăn mặc gọn gang cho tiện bề hành động. Cơ mà lão bảo không,lão thích ăn mặc thế này cho ra dáng chủ soái. Chủ soái ai lại mặc quần sooc’ áo phông,nhìn không đứng đắn tẹo nào. Thế nhưng bây giờ lão mới thấy hối hận vì không nghe lời bọn chúng,gió trên này to quá,lão lại ăn vận lùng thùng nên giờ đạo bào cứ bị thổi căng phồng lên,quay qua quay lại cũng còn khó,không cẩn thận là bị thổi bay ra ngoài như chơi. Nhưng mà đã trót rồi thì phải trét,kệ! Lão chắp tay sau đít,vận công vào song mục mà quan sát tình thế xung quanh. Một lúc sau,hai mí mắt mỏi rã rời mà vẫn chỉ thấy lờ mà lờ mờ,lão đành rút ống nhòm hồng ngoại chuyên dụng mượn được của Vi Tiểu Bảo ra soi. Vi Tiểu Bảo đến chết không chừa được thói vô loại,lúc nào cũng mang theo mình ống nhòm hồng ngoại để rình nhìn trộm các đôi trai gái người ta tâm tình trong đêm tối. Đây là lần đầu tiên cái ống nhòm của hắn được sử dụng cho một mục đích tử tế.
Khi nãy Lâm Bình Chi đã dùng phi cáp truyền thư báo tin vui,Thành Khôn và các lộ đại quân địch không chút mảy may nghi ngờ vẫn đang trên đường tiến đến theo đúng kế hoạch. Gã xin phép lưu lại trong quân địch,nếu có thời cơ sẽ ra tay hỗ trợ quần hùng. Ba chị em Lam Phượng Hoàng,Hà Thiết Thủ và Trình Linh Tố cũng đã trở về,bọn họ đảm bảo với lão ít nhất một phần tư nhân số của đối phương sẽ bị trúng độc. Trong thời điểm này,tiêu hao được bớt một tên địch cũng là quý rồi nói gì đến tận một phần tư. Đến thời điểm này,Vương lão không còn chút lo lắng,niềm tin chiến thắng đã tràn ngập trong tâm trí lão.
Bốn tia pháo sáng bắn vọt lên không từ bốn phương Đông Tây Nam Bắc báo hiệu giờ G đã điểm. Đó là tín hiệu mà bọn nội gián và các lộ binh mã của địch nhân đã định sẵn. Phía dưới kia,quần hùng đã chuẩn bị sẵn sàng,đang hướng về phía đài chỉ huy mà đợi lệnh. Lão làm ám hiệu nhắc đội đèn tín hiệu bên dưới thắp bốn chiếc đèn vàng lên bốn góc đài,đèn vàng nghĩa là chuẩn bị. Tiếng vó ngựa dồn dập nổi lên mỗi lúc một gần. Địch nhân đã kéo quân tới nơi rồi. Đội nhân mã tiên phong của địch quân khoảng hai vạn kỵ binh như nước lũ kéo tới từ bốn phương tám hướng,thế mạnh vô cùng. Vương lão chờ địch nhân tới đúng cự li tính toán,lập tức treo cho thay đèn vàng ở góc Đông bằng đèn xanh. Sư đoàn chim mồi nhận được mật lệnh,lập tức thắp lên một đống lửa lớn ở giữa khu trại,miệng kêu la thảm thiết,lục tục rút chạy. Địch quân thấy lửa được đốt lên đúng theo ám hiệu,lại nghe tiếng quần hùng gào thét bên trong,tưởng rằng nội gián đã bắt đầu ra tay nên hò hét nhau mà kéo quân ùa vào đuổi giết. Đội Chim mồi giữ vững đội hình tháo chạy vào bên trong sân đấu theo các cửa bên khu khán đài A đã mở sẵn,rồi lại chạy qua cửa khu B về nơi ẩn trốn. Các lộ binh mã của địch nhân tới nơi,chỉ thấy khu trại bỏ không,người ngựa đã rút chạy vào bên trong khu sân đấu thì mừng thầm trong bụng,phen này quần hùng võ lâm khác chi cá nằm trong rọ,liền chia binh làm hai. Một đội đuổi theo quần hùng vào trong sân đấu,đội binh mã còn lại chia ra bao vây xung quanh,quyết không cho ai thoát ra ngoài.
Vương Trùng Dương đứng trên đài cao thấy đã đến lúc,bèn cho thay toàn bộ đèn vàng bằng đèn xanh,lại cho thắp lên ba ngọn đèn đỏ ở trung tâm.
Bên trong sân đấu,Đông Tà Hoàng Dược Sư cùng hơn năm nghìn hào kiệt của các đội Anh Hùng Xạ Điêu,Thư Kiếm Ân Cừu Lục, Tuyết Sơn Phi Hồ,Bích Huyết Kiếm và Hiệp Khách Hành đã lập thành Bát Quái Trận đợi sẵn. Hơn một vạn địch quân nào có nghi ngờ,thấy quần hùng ở đó thì cứ xông ùa cả vào,vung đao tuốt kiếm định làm một mẻ đồ sát tưng bừng. Bát Quái Trận nào phải hư danh,địch quân vừa lọt vào tới nơi,trận thế bắt đầu biến hóa,chia cắt chúng thành từng đoạn,đầu đuôi chẳng thấy được nhau,toàn quân lâm vào thế đại loạn. Lão Đông Tà đứng giữa trận điều binh oai phong lầm lẫm,khi vẫy cờ đỏ lúc vẫy cờ trắng như công an giao thông. Quần hùng cứ theo cờ lệnh của lão mà di chuyển,biến hóa trận thế mà vây khốn đối phương. Địch nhân tuy chiếm ưu thế về quân số nhưng bị vỡ trận,mạnh ai nấy đánh,mạnh ai nấy chạy trong khi quần hùng cứ đúng chiến thuật đã định mà đánh. Cứ từng nhóm kẻ thù bị đánh tan,ưu thế của quần hùng lại tăng thêm một chút,dần dần thành nhiều chút.
Bên ngoài sân đấu,địch nhân thấy đồng bọn vào trong hồi lâu mà chẳng thấy ai chạy ra,lại chỉ thấy bên trong ngựa kêu người hí náo loạn thì bắt đầu sốt ruột định xua quân vào tiếp ứng. Đúng lúc đó,một loạt trống hiệu nổi lên,năm ngàn quần hùng võ lâm thuộc các đội Ỷ Thiên Đồ Long ,Thần Điêu Hiệp Lữ,Thiên Long Bat Bộ,Lộc Đỉnh Ký… do Độc Cô Cầu Bại thống lĩnh rời khỏi nơi ẩn nấp mà ập tới tấn công. Quân địch hoàn toàn bị bất ngờ,nào có biết nhân số của đối phương bao nhiêu đâu mà chỉ thấy bốn phương tám hướng nơi nào cũng có người,phi tiêu hỏa tiễn từ bốn phương tám hướng phóng tới. Cầm đầu đại đội nhân mã tiên phong của địch nhân là Đại vương Kim quốc Hoàng Nhan Hồng Liệt,liên tục hò hét tập trung quân lại kháng cự. Nhưng một vạn quân,nói tản ra thì dễ,hợp lại thì thật khó vô cùng. Thấy tình thế bất diệu,hắn lập tức dắt một đội thân binh đột phá vòng vây mà chạy trốn. Quần hùng theo chỉ đạo từ trước cũng không truy đuổi,mà còn mở đường cho hắn chạy. Lũ địch nhân còn lại thấy chủ tướng đã bỏ chạy thì cũng nào ham đánh đấm nữa,lập tức hè nhau buông vũ khí mà đầu hàng giữ mạng.
Trong một khoảng thời gian ngắn,đợt tấn công đầu tiên của địch nhân đã bị phá sản hoàn toàn.
Vương lão đứng trên đài trung tâm quan sát toàn bộ trận chiến,thấy quân ta bước đầu thắng lợi áp đảo,trong bụng phấn khởi vô cùng bèn bế thốc mấy người đội nữ binh mà hát hò cười đùa nhả nhớt.
Đang khi vui vẻ thì Độc Cô Cầu Bại và Từ Thiên Hoằng đã lên tới nơi để báo cáo binh tình. Hai người thấy chủ soái đang cười cười nói nói,bộ dạng vui sướng thì cũng không dám chen ngang,chỉ đứng ở cửa mà chờ đợi. Chờ mãi không thấy Vương lão để ý tới,Từ Thiên Hoằng huých huých Độc Cô lão rồi đánh mắt ra hiệu. Độc Cô lão hiểu ý bèn e hèm luôn mấy tiếng đánh động. Vương Trùng Dương khi này mới giật mình tươi cười quay ra vẫy vẫy hai người:
- Ái chà! Độc Cô phó soái,Từ quân sư! Hai người vào đây chơi cùng cho vui!
Từ Thiên Hoằng tiến tới chắp tay thi lễ:
- Xin Vương soái thứ lỗi cho tớ không thể phụng bồi. Binh tình đang lúc nước sôi lửa bỏng,mong người chớ dính vào tửu sắc mà hại đến đại sự!
Độc Cô Cầu Bại cũng bước lên:
- Chúng ta mới thắng một trận cỏn con mà Vương lão ngươi đã vui đến vậy rồi ư? Còn hơn ba vạn đại binh của địch sắp kéo đến đây báo cừu rửa hận đó. Mau tỉnh lại đi!
Vương Trùng Dương vẫn cứ toe toét cười:
- Cái gì cơ? Nhưng mà ta cứ đang vui vui lắm làm sao í! Không kiềm chế lại được. Hí hí hí!
Hai người kia quay ra nhìn nhau,trong lòng đều cảm thấy bất ổn,nhưng không thể giải thích được là tại sao. Từ Thiên Hoằng tạm dẹp nghi vấn trong lòng chắp tay báo cáo:
- Thưa Vương soái, binh mã quân ta tuân thủ chiến thuật,lại hoàn toàn chủ động trong việc tấn công,phòng thủ nên mức thương vong rất thấp. Chỉ độ hơn trăm người bị thương nhẹ cần được đội y tế chăm sóc,còn lại hoàn toàn lành lặn khỏe mạnh. Sỹ khí sau trận thắng dâng cao như mây,hào kiệt đang hò hét vang trời dạy đất. Địch quân thưong vong khoảng bốn năm nghìn người,đầu hàng độ bảy nghìn người,số còn lại đã tháo chạy tan tác theo các ngả. Tất cả hàng binh đều đã bị tước giáp mũ vũ khí mà lùa vào trong sân đấu,tạm cầm tù ở đấy. Mong Vương soái mau ra úy lạo quần hùng rồi ra lệnh Tổng phản công kẻo lỡ mất thời cơ!
Vương Trùng Dương nghe xong lại càng cười to hơn. Nguyên lai là ở kỳ trước,Vương lão hít phải Liên Tiếu Khí của bọn Lam Phượng Hoàng. Dù rằng đã được cứu chữa dứt cơn cười khi đó,thế nhưng khí này vốn độc vô cùng,lại xâm nhập vào theo đường hô hấp nên di chứng để lại rất lâu. Người trúng phải khí này,trong vòng bảy ngày phải kiêng khem không được có chút tiếu ý hay vui tươi. Nếu chẳng may vui vẻ cười đùa thì lập tức độc khí trong người lại chạy lên não,tái phát bệnh cười,còn nguy hiểm hơn cả khi mới trúng phải. Ba nàng kia sau khi cứu chữa cho lão lại nhận nhiệm vụ đi ngay nên quên mất không dặn dò. Khiến Vương lão cũng chẳng hề có dạ đề phòng thế nên mới ra cơ sự này. Bản thân lão khi nãy vốn cũng đã thấy có gì đó bất ổn,giờ đây sau khi được tác giả giải thích lão mới chắc chắn về vấn đề của mình. Thế nhưng có lẽ đã là quá trễ rồi.
Vương lão lại bắt đầu cười lăn cười lộn,bò lê bò toài ra đất mà cười. Lão gắng gượng cất lên mấy lời: