Lại nói chuyện Vương Trùng Dương nguyên soái sau khi đọc hai lá thiên thư thì vã mồ hôi lạnh,chân tay run bắn,hồn vía lên mây ngồi phệt xuống ghế mà không cất được tiếng nào. Độc Cô phó soái lật đật chạy lại nhặt thư lên xem. Chỉ thấy lão đọc đi đọc lại hồi lâu rồi không nói không rằng mà ngửa cổ khóc rống lên bi thương.
- Phen này chúng ta bị Vương lão ngươi hại chết rồi! Mất công ta vào sinh ra tử,hóa ra chỉ lấy về một tờ giấy báo tử. Huhuhu!
Chúng tướng thấy hai vị chủ tướng như vậy thì nhao nhao lên hỏi han ngan ngỗng. Đông Tà Hoàng Dược Sư không nhịn được nữa,vụt tới giật lá thư khỏi tay Độc Cô lão rồi chạy về chỗ quần hùng. Cả bọn lập tức châu đầu vào cùng đọc,chỉ thấy trong thư viết vẻn vẹn đôi ba dòng:
“Địch đã đến nơi mà không lo bài binh bố trận đối phó,lại mong chờ vào sự trợ giúp từ thánh với chả thần. Lũ mê tín dị đoan các người đáng chết lắm! Kekeke”
Chúng tướng đọc xong thiên thư đều bàng hoàng,sững sờ. Thần tiên không ngờ chỉ là phường lừa đảo. Tiêu Phong nóng tính gầm lên đầu tiên:
- Khốn nạn! Phen này mắc mưu rồi!
Trương Vô Kỵ vốn là người đa sầu đa cảm,chàng dành lấy thư từ tay của Đông Tà Hoàng Dược Sư đọc đi đọc lại mấy lần,đoạn lệ châu tuôn ra như suối thấm nhòe cả chữ nghĩa trong thư thốt lên rằng:
- Vô Kỵ ta phen này ắt bỏ mạng nơi đây rồi! Ta không muốn chết khi vẫn còn là đồng nam đâu. Huhu!
Dứt lời,chàng gục đầu vào vai Quách Tỉnh mà nức nở khóc nấc lên. Mọi người xung quanh ai thấy cũng thương cảm,đồng loạt bật khóc như mưa như gió. Vương lão lúc này thần trí cũng đã hồi phục lại được hai ba phần,thấy chúng tướng đau xót như vậy thì tiến tới mà quàng tay ôm lấy hết thảy mọi người. Đoạn lão chỉ đạo quần hùng đứng quây lại thành một vòng tròn rồi bắt nhịp mà đồng thanh khóc rống lên. Tiếng khóc bè cao bè trầm hòa quyện vào nhau,như một bản hùng ca bi tráng vang vọng khắp nơi. Khóc bè một hồi chán,quần hùng chuyển sang khóc solo,song khóc,tam khóc,vừa khóc vừa diễn trò hề…nói chung đủ kiểu. Không khí từ bi ai,trong phút chốc đã trở nên vui vẻ náo nhiệt vô cùng.
Giờ đang tới lượt Trần Gia Lạc biểu diễn tiết mục vừa khóc vừa nhảy lò cò vừa vỗ tay. Cả bọn ngồi quay xung quanh xem,vỗ đùi nhau đen đét chỉ trỏ mà khen thằng cha này tài,quá tài… Trần Gia Lạc được cổ động nhiệt tình thì khoái chí lắm,càng lúc tay vỗ càng nhanh,chân nhảy càng mau mà lệ cũng tuôn càng nhiều. Đang khi cao hứng,chuẩn bị kết thúc tiết mục một cách hoành tráng thì chân chàng bỗng nhiên dẫm phải vật gì đó vừa trơn vừa ướt. “Xoẹt!” một cái,cả người chàng đổ rầm xuống đất,đầu váng mắt hoa,mất mấy giây mới hồi phục lại được. Thì ra vừa rồi,chàng dẫm phải thiên thư bị vứt dưới đất mà trượt chân té nhào. Trần Gia Lạc lồm cồm bò dạy,tay phủi phủi áo quần,cười cười chữa thẹn với anh em. Đoạn chàng cúi xuống nhặt tờ thư lên mà định vứt vào sọt rác,tránh cho người khác dẫm phải mà trượt ngã như tôi. Bỗng nhiên,chàng phát hiện ra có gì đó lạ kỳ trên lá thư nên khựng lại mà chăm chú nhìn. Vương lão cùng quần hùng thấy chàng đột nhiên thần tình trở nên nghiêm túc như vậy cũng thấy hiếu kỳ nên chạy lại,túm tụm vào xem. Chỉ thấy lá thư khi nãy vốn chỉ có đôi ba dòng nay đã kín đặc chữ. Nét bút như rồng bay phượng múa,khi thanh khi đậm,rõ là có được học hành luyện tập hẳn hoi. Trong thư viết rằng:
“Nếu các ngươi đọc được tới đoạn này,thì quả thật là số các ngươi chưa tận,lão Thiên gia chưa muốn các ngươi chết. Các ngươi phải biết,vốn mệnh trời khó cãi,thiên cơ bất khả lộ nên ta không thể khơi khơi mà trao cơ hội,mở con đường sống cho các người. Việc ta viết thư bằng mực bí mật,chữ chỉ hiện khi thấm đủ một lượng nước mắt nhất định cũng là để xem ý của cấp trên thế nào. Vậy nên chớ có chửi ta,kẻo ta vật cho méo mồm…”
Cả bọn đọc tới đây thì quay ra nhìn nhau mà hỏi: ”Mồm tao có méo không?”. Rồi khi yên tâm là mồm mình chưa làm sao thì mới quay vào mà đọc tiếp.
“…Lũ phàm nhân các ngươi nghe cho rõ,đọc cho kỹ này. Ta cho các ngươi ba phương án lựa chọn.
Một là hạ hạ chi sách. Muốn xem thì (Bấm vào đây)
Hai là trung trung chi sách. Muốn xem thì (Bấm vào đây)
Ba là thượng thượng chi sách. Muốn xem thì (Bấm vào đây)
…”
Cả bọn lại quay ra hỏi nhau. “Chọn cái nào bây giờ?”. Vương lão ra vẻ chỉ huy hắng giọng:
- Cứ mở từng cái ra xem. Cái nào hay thì chọn cái đấy chứ sao?
Quần hùng gật gù khen Vương lão tinh minh ghê. Đoạn bấm vào chỗ Bấm vào đây của hạ hạ chi sách. Đoạn đầu của kế sách này viết rằng:
“Hạ hạ chi sách:
…Thái cực sinh lưỡng nghi
Âm dương nhị khí vi
Kết hợp nhau khéo léo
Phá địch có khó gì…”
Đoạn sau viết chi tiết về cách bố trí sắp xếp chiến thuật thế nào,dụ địch kháng địch ra sao. Đại loại là phải kết hợp giữa mưu trí và sức mạnh đồng đội…blah blah…Đoạn kết có viết:
“ Dù sao đây cũng chỉ là hạ sách,các ngươi chắc cũng chẳng chọn đâu. Kế sách này bị đánh giá thấp ở chỗ,các ngươi vốn không phải là một đạo binh tinh nhuệ được huấn luyện cẩn thận,nên rất dễ mắc phải những sai sót không đáng có,dẫn đến toàn quân tử vong.”
Chúng tướng đọc xong gật gù,quay trở lại trang chủ. Chọn phần Bấm vào đây của trung trung chi kế. Nhưng mà đợi mãi đợi mãi mà chẳng thấy chuyển biến gì. Bấm đi bấm lại tới thủng cả giấy ra cũng không có gì xảy ra nữa,cả bọn mới bực bội mà chuyển sang thượng thượng chi kế. Cơ mà cũng như trung trung chi kế,thượng thượng chi kế cũng không thay đổi gì. Vương lão giằng lấy thiên thư từ tay Trần Gia Lạc bấm loạn một hồi,cũng không thấy gì khác thì mới đọc xuống phía cuối thư:
“…*Note:Trong ba kế sách chỉ có thể chọn một. Hai kế còn lại sẽ tự hủy khi các ngươi chọn kế kia.
Thiên cơ là như vậy,chớ có thắc mắc nhiều. Chúc các ngươi kháng địch thành công.
Pê trên ét: I love U!”
Vương Trùng Dương đọc tới đó mà tim giật đánh thót một cái. Sợ quần hùng lại thêm một lần thóa mạ mình “ngu mà cứ tỏ ra nguy hiểm” nên vội gấp thư làm bốn,cất vào trong người,hắng giọng nói:
- Quả nhiên là mưu kế của thần tiên. Chỉ cần hạ sách thôi chúng ta cũng có thể phá tan cường địch rồi. Hahaha! Chắc do mạng lỗi mà hai kế thượng và trung kia chưa đọc được. Tý nữa ta sẽ xem lại,nếu được thì chúng ta bàn sau. Giờ cứ tạm thời theo hạ sách trong khi không có sách nào khác.
Chúng tướng thấy hành động và lời nói của Vương lão khả nghi lắm nhưng vì trót bầu lão làm nguyên soái rồi nên cũng không tiện cự nự. Tất cả chắp tay đồng thanh đúng theo kịch bản:
- Xin Vương soái phân phó công việc!
Vương lão vẫy Từ Thiên Hoằng và Độc Cô lão lại,ba người thì thào bàn tán một hồi,thi thoảng lại ngửng lên nhìn người này người kia ánh mắt xăm soi đánh giá,rồi lại cúi xuống thì thào thì thào. Hồi lâu,ba người có vẻ như đã đi đến thống nhất,đập tay nhau mà “Yeah!” một tiếng rồi tản ra. Vương lão vuốt râu mỉm cười,nhìn quần hùng một lượt với ánh mắt trìu mến,yêu thương. Lão nói:
- Đại kế đã có rồi. Việc kháng địch lần này thành hay bại là đều nhờ ở các vị có hết lòng hết sức hay không.- Lão dừng một chút đợi mọi người tỏ ý quyết tâm rồi nói tiếp - Kỵ binh tiên phong của địch chỉ trong một hai giờ nữa sẽ kéo tới đây. Binh lực khoảng một vạn rưỡi,mục tiêu của chúng không ngoài việc bao vây không cho chúng ta chạy trốn. Đến tối muộn,quân chủ lực của chúng sẽ kéo tới nơi kết hợp với nội gián mà tấn công chúng ta. Lợi thế của chúng ta hiện nay là địch nhân vẫn chưa biết rằng âm mưu của chúng đã bại lộ. Vậy nên ta tính tận dụng điểm này,một kích tất sát đánh tan đại quân của chúng,khiến cho chúng vạn kiếp bất phục,không bao giờ dám nghĩ tới chuyện trả thù chúng ta nữa. Các tướng có ý kiến gì ko?
Miêu Nhân Phượng chắp tay bước lên:
- Vương soái nói thì hay lắm. Mỗi tội nãy giờ vẫn chưa nói cho anh em chúng tôi biết phải làm gì đây.
Vương lão tái mặt,xua tay:
- Nói gì cũng phải nói cho có đầu có đũa. Anh em đừng nóng vội. Giờ tôi sẽ nói vào phần chính ngay đây. Tại hạ tính thế này…thế này…
Đoạn lão ra chỉ trỏ trên bản đồ mà Từ Thiên Hoằng đã chuẩn bị sẵn từ bao giờ. Lão say sưa bố trí,chỉ đạo…âm thanh phải đạt cường độ thế này,ánh sáng phải ở góc này góc kia thế kia…cứ như là đạo diễn sân khấu,chỉ đạo nghệ thuật. Chúng tướng chăm chú lắng nghe như nuốt từng lời của lão. Thi thoảng lại có người hỏi:
- Thế như thế thì như thế nào?
Lão lại tận tình giải thích,cầm tay nắn nót đặt vào đúng chỗ khiến cho ai cũng phục lăn. Khi mọi người đều đã nắm rõ kế hoạch và chiến thuật. Vương lão mới thở phào một tiếng,quay lại ghế chéo mở chai Lavie tu ừng ực. Xong,lão buông chai quẹt miệng cất lời:
- Từ quân sư sẽ chịu trách nhiệm quản lý và giám sát chung cho hành động chuẩn bị. Độc Cô lão sẽ hướng dẫn đội kỵ binh cách thi triển Phi Mã Thuật. Tại hạ sẽ lo việc bố trí trung tâm liên lạc và điều khiển. Chư vị quần hùng,mỗi người thống lĩnh một lộ binh mã như đã định,đến thời điểm thì cứ theo hiệu lệnh mà làm. Tuyệt đối không được sáng tạo hay thử nghiệm gì cả. Thời gian không còn nhiều nữa chúng ta tản ra chuẩn bị thôi. Giờ phiền Lệnh Hồ công tử gọi giúp Lâm Bình Chi tới đây. Tại hạ có việc phân phó cho y.
Quần hùng chắp tay thi lễ rồi lục tục đi ra. Vương lão nhấc điện thoại lên gọi cho Trường Xuân Tử Khưu Xứ Cơ:
- A lo,Cơ hả con?
- Dạ,con Cơ đây ạ! Sư phụ đáy ạ? Họp hành thế nào rồi thầy? – Giọng Khưu Xứ Cơ vang lên phía máy bên kia.
- Ừ,tốt cả con ạ. Sư phụ bảo này,con gọi mấy anh em lại chuẩn bị cho sư phụ việc này nhé.
- Vâng,sư phụ cứ nói đi ạ. Mà anh Ngọc đi đâu mà vẫn chưa về đâu sư phụ ạ. Không hiểu có gì bất trắc không?
- Không sao đâu con. Sư phụ sẽ kể con nghe sau. Bây giờ nghe cho kỹ rồi chuẩn bị nhanh cho sư phụ con nhé…
Đoạn lão dặn dò việc dựng tháp trung tâm thế nào,bố trí đèn đóm màu sắc,số lượng ra sao…một hồi. Chỉ thấy Khưu Xứ Cơ dạ dạ,vâng vâng liên tục có vẻ như đã hiểu hết. Vương Trùng Dương lại hỏi lại kiểm tra một hồi,Khưu Xứ Cơ lắp bắp trả lời chỗ trúng chỗ trật khiến lão bực mình quát lên:
- Thôi để tao nhắn tin. Mày cứ theo đấy mà làm vậy. Tốn thời gian của bố mày.
Khưu Xứ Cơ trả lời:
- Dạ…dạ
Vương Trùng Dương cáu tiết:
- Dạ…dạ…cái đếch gì nữa? Tiên sư thằng ngu!
Khưu Xứ Cơ lại trả lời:
- Vâng…vâng…
Vương lão không chịu nổi nữa bấm nút dập máy. Rồi nhắn tin cho Khưu Xứ Cơ dặn dò công việc. Tin nhắn vừa gửi đi,chỉ mười giây sau đã có hồi âm. “ Dạ! Vâng! Ok sư phụ!”
Vương Trùng Dương giận tím mặt,nhưng không dám nhắn tin gọi điện chửi Khưu Xứ Cơ nữa kẻo nó lại dạ vâng cho thì dại mặt. Thằng đệ tử này ra ngoài đầu gấu đầu mèo,tài giỏi thế nào không biết chứ,cứ về gặp lão,nói chuyện với lão là nó như thế. Bực không thể tả được.
Vương lão vẫn đang hậm hực trong lòng,thì có tiếng Lâm Bình Chi vang lên ngoài lều:
- Vương lão cho đòi,tiểu tử Lâm Bình Chi xin đến bái kiến!
- Vào đi! – Vương lão trả lời.
Lâm Bình Chi vén rèm bước vào. Thần sắc y chợt rạng rỡ khi nhìn thấy Vương lão. Vương Trùng Dương chột dạ nhưng vẫn tỏ vẻ bình tĩnh,chỉ cái ghế cách lão khá xa mà nói:
- Ngồi đi!
Lâm Bình Chi sấn tới thêm bốn năm bước,cách Vương lão độ một mét rồi mới chịu dừng lại. Hương nước hoa của gã sộc vào mũi Vương lão khiến lão tự dưng thấy hồi hộp vô cùng. Lão cố giữ bình tĩnh trước ánh mắt hân hoan của Tiểu Lâm tử.
- Ta có việc cần Lâm Bình Chi ngươi giúp đỡ. Nếu có thể hoàn thành việc này,coi như ngươi đã đoái công chuộc tội. Mọi tội lỗi trước kia sẽ không ai nhắc đến nữa.
Lâm Bình Chi nhoẻn cười:
- Không phải người ta đã chuộc tội từ đêm qua hay sao? Nếu lần này hành động,phải coi như là công mới. Vương huynh phải có thưởng cho người ta chứ? Hí hí!
Vương lão đỏ mặt e hèm luôn mấy tiếng:
- Ta quên chưa khen. Lâm tiểu tử ngươi hôm qua làm rất tốt. Nhờ có ngươi mà việc kiềm chế nội gián mới diễn ra thuận lợi được như vậy. – Lão cố nhấn mạnh hai chữ tiểu tử,để nhắc nhở rằng lão coi hắn là nam giới.
Thế nhưng Lâm Bình Chi dường như chẳng quan tâm,còn sấn thêm tới một bước,lung liếng mà rằng:
- Đa tạ Vương huynh đã khen ngợi. Người ta hôm nay có thể giúp gì cho huynh đây?
Vương lão trong lòng thầm kêu hỏng bét. Lâm tiểu tử này hình như đã động tâm với mình rồi. Thật lòng,nếu lần này không vì đại nghĩa chắc lão đã nhảy dựng lên rồi bỏ chạy rồi. Vương lão vụt đứng dậy,chắp tay sau đít giả vờ suy tư bước đi. Thực ra là lão muốn tránh xa Lâm Bình Chi thêm được bước nào hay bước ấy. Trong bụng lão thầm lo lắng,không biết xử trí thế nào cho vẹn cả đôi bề. Cứng quá mà Lâm Bình Chi từ chối không thực hiện việc cho thì nguy to. Mà mềm quá hắn lại lấn tới,đụng chạm thân thể thì càng loạn. Càng tính càng rối,lão bụng bảo dạ “Một liều ba bảy cũng liều. Đại sự đặt lên trên hết đã.” Nghĩ vậy lão đột nhiên quay lại nhìn thẳng vào mắt họ Lâm,dáng đứng uy vũ hiên ngang. Lâm Bình Chi đột nhiên bị lão nhìn chằm chặp,lại bị vóc dáng manly của lão thu hút khiến gã điên đảo thần hồn. Theo phản xạ tự nhiên,gã cúi đầu e lệ nhưng mắt vẫn liếc liếc nhìn trộm Vương lão. Vương lão trong lòng đã quyết,bật cười ha hả.
- Sao Lâm người ta lại tự dưng tỏ vẻ thẹn thùng e lệ như vậy?
Lão vốn không quen mềm mỏng yêu đương,nay lại phải nói chuyện với người thuộc giới tính thứ ba như Lâm Bình Chi nên nhất thời không biết xưng hô thế nào cho phải. Thế mà ai ngờ,Lâm Bình Chi lại bị ba chữ “Lâm người ta” khiến cho động tới tâm phách,lấy tay áo che miệng cười khúc khích:
- Vương huynh thực biết cách làm người ta vui lòng. Cái biệt hiệu Vương huynh vừa gọi,thật ta chưa thấy cái tên nào hay như vậy bao giờ. Nào,hãy nói cho Lâm nhi biết,chàng cần gì ở Lâm nhi? – Vừa nói gã vừa tiến tới sát Vương lão hơn.
Vương Trùng Dương trong lòng ngẫm ngầm sợ hãi,nhưng vẫn cười ha hả,chủ động nắm lấy tay Lâm Bình Chi,bốn mắt nhìn nhau mà nói:
- Lâm người ta! Lâm người ta! Phen này huynh chỉ biết trông cậy vào Lâm nhi thôi.
Lâm Bình Chi qủa nhiên trúng kế. Tim đập loạn nhịp thốt lên:
- Vì ba chữ Lâm người ta này! Lâm nhi dù có phải nhảy vào dầu sôi lửa bỏng cũng chẳng từ nan. Xin Vương huynh cứ dặn dò!
Vương lão thấy đại kế đã tiểu thành,mở cờ trong bụng nhưng mắt vẫn tỏ vẻ buồn bã:
- Nhiệm vụ này hung hiểm vô cùng. Lâm nhi phải hành động cực kỳ cẩn thận,bảo toàn mạng sống mà trở về đây mới được. – Không đợi Lâm Bình Chi trả lời kẻo lại như cải lương tuồng chèo,Vương lão nói tiếp luôn – Lần này ta muốn Lâm nhi vờ như vẫn là người của Đông Phương Bất Bại mà tới gặp Thành Khôn,truyền đạt thông tin giả về tình hình chúng ta. Thành Khôn là con cáo già quỷ quyệt,Lâm Nhi phải thực sự hóa thân vào nhân vật thì gã mới thập phần tin tưởng,dẫn đại quân vào bẫy của chúng ta. Nếu có lựa chọn khác,thực sự ta không muốn Lâm nhi phải làm thế này. Có hiểu cho người ta không?
Lâm Bình Chi một thoáng ngần ngừ,rồi ánh mắt lộ vẻ quả quyết:
- Lâm nhi xin phụng mệnh Vương nguyên soái! Người ta quyết không làm Vương huynh phải thất vọng đâu.
Vương lão mặt lộ rõ vui sướng đặt tay lên vai Lâm Bình Chi lắc lấy lắc để:
- Người ta thập phần tin tưởng Lâm nhi sẽ thành công!