Kiếm Ma Độc Cô thi triển khinh công hết tốc lực,lướt như bay trên từng cây số. Không còn nhiều thời gian nữa,lão phải đoạt lại được ít nhất là một trong hai chiếc túi gấm từ tay Lâm Triêu Anh càng sớm càng tốt rồi mang cho lão Vương Trùng Dương. Nhiệm vụ tuy hung hiểm vô cùng nhưng trong lòng lão lại thấy vui phơi phới. Từ đầu truyện tới giờ lão mang tiếng là một trong hai nhân vật chính,vậy mà tác giả lại hời hợt nhắc tới lão như thể lão là kẻ a dua xu nịnh,là thằng đệ của Vương Trùng Dương. Đây là một dịp hiếm hoi lão được ra sân đá chính,là cơ hội trời cho để lão thể hiện khả năng kỹ chiến thuật siêu cấp,cũng như bản lĩnh chính trị vững vàng của mình cho độc giả,tác giả và các tuyển trạch viên đến từ khắp nơi trên Thế giới chiêm ngưỡng,đánh giá.
Từ lúc chia tay Vương lão,Độc Cô Cầu Bại đã nhanh chóng phác thảo một kế hoạch hành động trong đầu. Một kế hoạch kín đáo,lịch sự và hoàn mỹ. Ấy là lão nghĩ vậy!
Lão dắt tay thiếu nữ đi tới quầy lễ tân,hỏi thuê một phòng. Thằng quản lý nhà nghỉ đưa chìa khóa cho lão,mắt thì nhìn lão cười cười rất đểu kiểu “Dê già mà khoái gặm cỏ non”. Lão biết tỏng,nhưng mà lão không quan tâm. Lão nhếch mép rít sâu một hơi thuốc,năm chục nghìn kẹp trong tay dúi vào tay nó,ghé miệng sát tai nó thì thào dặn dò:
- Tý nữa có một đạo cô tới đây,hỏi lên phòng thì chú cứ cho lên nhé. Bọn anh có hoạt động ầm ỹ một tý thì cũng không vấn đề gì đâu. Có gì anh bồi dưỡng chú thêm sau.
Đoạn lão nháy mắt cười cười,dắt tay thiếu nữ nọ lên phòng. Thằng quản lý đút tiền vào túi,giơ ngón cái nói với theo:
- Bác cứ yên tâm thoải mái đi. Mọi người giờ chạy đi chuẩn bị chiến sự cả rồi. Không còn ai ở đây đâu.
Hai người họ vào phòng,cài chốt đóng cửa cẩn thận. Độc Cô lão mỉm cười nhìn thiếu nữ rất tình:
- Em ở đây đợi chút nhé. Anh vào phòng tắm. Cứ theo thỏa thuận mà làm.
Thiếu nữ hai má hây hồng,cúi đầu e lệ,ánh mắt tràn ngập vẻ phong tình gật đầu thỏ thẻ:
- Vâng! Anh cứ tự tiện!
Trong phòng tắm,Độc Cô Cầu Bại ngồi trên cầu tiêu,vẻ mặt sốt ruột vô cùng. Thiếu nữ này lão gọi từ Lệ Xuân Viện của Vi Tiểu Bảo,tiền phải trả theo giờ,vậy mà mãi vẫn chưa thể hành động. Thế này thì có chết lão không cơ chứ. May mà lúc trước khi đi,lão kịp giật nóng vài lít từ Vương lão,chứ không thì…
Đúng lúc ấy có tiếng gõ cửa cộc cộc. Độc Cô Cầu Bại vội nín thở,áp sát tai vào vách nghe ngóng. Tiếng một người phụ nữ vang lên trong phòng:
- Ta đã tới rồi đây. Cô nương không cần phải sợ nữa. Có gì cứ kể hết ra cho ta nghe,xem ta có thể giúp gì được cho cô.
Thiếu nữ kia trả lời:
- Lâm đạo cô cứ thư thả,mời đạo cô dùng tạm lon Cô-ca cho đỡ khát đã.
Người mới tới kia chính là Lâm Triều Anh,cựu tình nhân của Vương Trùng Dương. Lâm Triều Anh trả lời:
- Người tu đạo không dùng Cô-ca. Cho ta lon bia là được rồi.
Tiếp dó là tiếng mở bia,cụng ly của hai người. Độc Cô lão nấp trong phòng tắm,nghe tiếng mở bia mà thắt lòng xót ruột tiếc tiền. Vốn lão đã bỏ thuốc mê vào Cô-ca,nước suối,nước bí đỏ… Định bụng làm Lâm Triều Anh uống nước mà bị mê đi mà ăn trộm túi gấm mang về. Nào ngờ nàng lại thích bia chứ không thích nước khác khiến âm mưu của lão bị phá sản hoàn toàn. Lão vò đầu bứt tai nghĩ phương án B nhưng mãi vẫn không ra.
Bên ngoài hai người kia đã bắt đầu câu chuyện. Sau một hồi giới thiệu qua lại,thiếu nữ kia theo đúng kịch bản bắt đầu khóc mủi khóc giải,kể chuyện về một người chồng vũ phu trong tưởng tượng,mà Độc Cô lão đã gài vào đầu cô khi nãy. Phải công nhận là truyền nhân của Vi Tiểu Bảo có khác,tài diễn xuất của cô ta thật điêu luyện vô cùng. Người nay có câu: “Đừng nghe cave kể truyện. Đừng xem thằng nghiện làm trò.” Thật quả là đúng chẳng sai. Lâm Triều Anh quả nhiên tin tưởng,sau một hồi lắng nghe câu chuyện bắt đầu mở lời khuyên giải tư vấn. Em phải làm thế này,Hội phụ nữ phường sẽ thế này,Tổ dân phố sẽ thế nọ…blah…blah…Đoạn nàng cất lời:
- Bia nhiều mót quá. Ta phải vào vệ sinh đã!
Độc Cô Cầu Bại nghe mà tim muốn nhảy ra ngoài,vội cuống cuồng tìm chỗ trốn. Ả cave bên ngoài cũng ráng níu kéo hồi lâu nhưng chẳng được nên đành phó mặc cho số phận. Độc Cô lão hết cách bèn xử chiêu Bích hổ du tường, tung mình bám thân lên trần phòng mà nấp ở trên đấy. Lâm Triều Anh nào có để ý, mở cửa thản nhiên bước vào giải quyết nhu cầu tự nhiên một cách rất chi là tự nhiên. Độc Cô lão ở phía trên nào dám ho he, ngó ngoáy, chỉ một mực nín thở,úp mặt vào trần nhà mà chuyên tâm hóa thân thành con Thạch sùng. Lâm đạo cô quả là trang nữ lưu hào kiệt, đi cầu xong thì xả nước, rửa tay cẩn thận cho đảm bảo vệ sinh, đoạn nàng ngắm nghía mình trong gương mà chỉnh chang lại kiểu tóc. Một hồi sau khi đầu tóc đã gọn gàng, bôi môi đánh mắt xong xuôi, nàng đang định quay ra ngoài,thì bỗng thấy trên góc tường có in một bóng đen to thù lù. Lâm đạo cô nhất thời giật mình,ngửng đầu lên nhìn. Đúng lúc đấy Độc Cô lão cũng không nhịn được thở nữa mà thở phào ra một cái rồi ngửa cổ nhìn xuống dưới. Bốn mắt gặp nhau, không khí chợt như đông cứng lại. Một luồng lãnh khí như điện giật chạy dọc sống lưng Độc Cô lão, lão hành động như thể phản xạ tự nhiên mà kêu lên hai tiếng:
- Tắc kè! Tắc kè!
Sau thoáng ngỡ ngàng, sát khí trong mắt Lâm Triều Anh vụt tăng lên tới đỉnh điểm. Độc Cô Cầu Bại bị cái nhìn đầy uy lực ấy làm run bắn tay chân, từ trên trần rơi cái bẹt xuống sàn. Lão nhanh nhẹn lăn một vòng dưới đất rồi bật dậy mà chạy vù ra cửa toilet. Lão đang mong chạy được ra phòng ngoài,không gian rộng rãi rồi mới đánh gì thì đánh, trốn gì thì trốn. Thế nhưng, thân là cao thủ siêu cấp, đường đường lại là tông sư của Cổ Mộ phái nên Lâm Triều Anh nào để cho lão muốn chạy là chạy được. Nàng dùng tay thay kiếm, ngón tay thối cong như móc câu rồi đột nhiên duỗi thẳng, xỉa ra với một tốc độ chóng mặt đánh chặn đường đi của lão. Độc Cô Cầu Bại một bước nữa là đặt chân tới bậu cửa, tưởng rằng đã thoát được ra bên ngoài tới nơi, nào ngờ bị một chiêu này đánh tới, uy lực không thể xem thường đánh chặn mất lối. Độc Cô Cầu Bại cả đời phiêu bạt giang hồ, tấn công không được thì chạy trốn chứ không bao giờ chịu xuất chiêu phòng ngự nên mới giữ vững được danh hiệu “chưa bao giờ phải thu kiếm về để đón đỡ” của mình cho tới tận bây giờ. Nhưng nay lão muốn chạy trốn không được nên đành xuất chiêu ứng biến, lấy công đối công. Bàn tay Độc Cô lão, nhan như điện chớp hóa thành đao ảnh chém tới cổ tay của Lâm Triều Anh với một phương vị đặc biệt vô song. Chiêu của lão ra sau mà lại tới trước mới thực là kỳ lạ, Lâm đạo cô đang từ thế tấn công nay lại như đang đưa tay vào cho Độc Cô lão chém. Trong lòng nàng nhất thời kinh hãi,bèn vội biến chỉ thành trảo,lật tay đón đỡ cú chặt ác-tê-mi muôn phần hung hiểm kia. Độc Cô Cầu Bại thấy nàng ứng biến mau lẹ,trong lòng không khỏi có chút khâm phục, lão liền vận nội công hô lên một tiếng: “Kéo!” rồi tung mình nhảy ngược lại đứng trên nóc bồn cầu. Thủy chung là lão vẫn chưa thoát được ra bên ngoài.
Lâm Triều Anh thấy lão không chạy nữa,lại bị phân tâm bởi tiếng hô của lão nên cũng thu chiêu về mà nhảy ra đứng chặn cửa vệ sinh. Nàng chỉ mặt hắn quát lớn:
- Đồ vũ phu! Ngươi đừng hòng chạy thoát! Vừa rồi ngươi hô hoán cái gì? Phải chăng đó là ám hiệu của ngươi cho đồng bọn?
Độc Cô Cầu Bại đứng thế Kim kê độc lập, chân co chân duỗi, hai tay dang rộng ráng giữ thăng bòng trên nắp két nước xí bệt hềnh hệch trả lời:
Lâm đạo cô ra lá thì tại hạ ra kéo ấy mà. Vậy là ta thắng rồi. Hehe! Mà ta không phải hạng vũ phu đâu, ta chưa có vợ à nha.
Lâm Triều Anh nghiến răng trèo trẹo:
- Ta không rảnh đùa với ngươi. Vợ ngươi ở ngoài kia,vừa kể ta hết nghe rồi. Đàn ông các ngươi đều là lũ khốn nạn!
Độc Cô Cầu Bại không trả lời ngay mà bình tĩnh đổi chân rồi mới đáp:
- Là ta có việc cần gặp đạo cô nên mới phải bày ra hạ sách này. Mong người thứ lỗi. Tại hạ nhận sự ủy thác từ…ối... ối…!
Kiếm phong rít lên trong không khí, Lâm Triều Anh không để lão nói hết câu, kiếm sắc bất ngờ rời vỏ cương mãnh đâm tới. Kèm theo đó là tiếng nàng rít lên:
- Hừ! Lũ đàn ông toàn phường lẻo mép! Để ta giết ngươi rồi nói tiếp!
Độc Cô Cầu Bại đành luống cuống né chiêu, than thầm trong bụng:
“Vương lão nói quả không sai. Không thể nói lý với nàng này được. Ta phải ra tay chế trụ được nàng đã rồi tính vậy.”
Nghĩ sao làm vậy, lão lập tức gạt hết tạp chuyện ra khỏi đầu, tập trung tư tưởng mà quyết chế ngự Lâm đạo cô. Độc Cô Cửu Kiếm bản original rốt cuộc cũng xuất thế, mộc kiếm trong tay Độc Cô lão chênh chếch phóng ra nhằm sơ hở trong chiêu thức của Lâm đạo cô mà đâm tới.
Ngọc Nữ Tố Tâm Kiếm Pháp của Lâm Triều Anh, uyển chuyển biến hóa như nước chảy mây trôi, tuy uy lực ghê gớm nhưng cũng chẳng thể làm khó được lão. Thế nhưng, vấn đề là bên trong vệ sinh này địa thế chật hẹp, rất vướng víu tay chân, Độc Cô lão dẫu kiếm pháp có thông thần cũng chỉ có thể dùng chiêu đối chiêu giữ thế quân bình với Lâm đạo cô mà thôi.
Ở chiều ngược lại, Lâm Triều Anh trong lòng đang nao núng vô cùng. Nàng biết mình đang nắm giữ được lợi thế về địa hình vậy mà mãi vẫn không thể thủ thắng được lão già kia. Bộ kiếm pháp này nàng sáng tạo ra bên trong ngôi Cổ Mộ, vì vậy trong không gian chật hẹp như cái nhà vệ sinh này lại càng phát huy tột cùng uy lực. Vậy mà, mỗi chiêu của nàng xuất ra, dường như đối phương đều đã đoán được hết, lại nhân sơ hở của mình mà tấn công vào đấy. Thoạt nhìn thì có vẻ như là lão già điên kia đang đánh theo kiểu lưỡng bại câu thương, đồng quy ư tận, nhưng thực chất lại không phải vậy. Chiêu của lão luôn luôn ra sau mà tới trước,mỗi đòn công tới,nếu nàng không biến chiêu hoặc đón đỡ thì chắc chắn sẽ trúng đòn trước. Hơn nữa, linh cảm của nàng cho thấy,lão này hạ thủ vẫn còn chút lưu tình. Kiếm lão đánh ra chỉ bằng bốn năm phần nội lực thôi. Nếu hai người toàn lực đánh nhau bên ngoài, nàng chắc chắn đã thảm bại chứ chẳng sai.
Hai người giao chiến một hồi đã ngoài trăm chiêu. Lâm Triều Anh tính tình nóng nảy,thét to một tiếng. Kiếm quang loang loáng bao trùm không gian, kiếm phong ào ạt như bão vũ cuồng phong bao trùm lấy nhân ảnh của Độc Cô Cầu Bại. Ấy là nàng đã xử đến Đoạn Tình thức,là chiêu tối thượng của bộ Ngọc Nữ Kiếm. Chiêu này xuất ra với toàn bộ bi ai nàng chất chứa trong lòng,kể từ khi Vương lão quyết định dứt áo ra đi. Một kiếm xuất ra như muốn muốn xé toạc không gian,phân chia ranh giới giữa trời và đất. Độc Cô lão trong chớp mắt đã thấy kiếm của đối phương đánh tới, chiêu thức tàn độc,bá đạo vô cùng. Đoán rằng giây phút giao tranh định mệnh đã tới, chẳng thể tránh né, chẳng thể lùi bước kẻo một giây sơ sảy ắt cũng sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục, Độc Cô lão chẳng dám coi thường bèn vận toàn lực chống trả, mộc kiếm trong tay lão xuất ra một chiêu đâm thẳng vào giữa luồng kiếm quang hung hãn của Lâm đạo cô.
Chiêu này không thuộc bộ Cửu Kiếm vô địch thiên hạ,mà là một thức lão vừa nghĩ ra tức thời. Kiếm này đâm tới mang một luồng kình lực âm nhu, đón đỡ thế cương mãnh của Đoạn Tình thức. Lâm Triều Anh thấy kiếm mình giao kích với kiếm đối phương, nhưng lại như mình chém vào làn nước. Một chiêu Diệt Thiên Tuyệt Địa chỉ xẻ được một đường sáng trong chớp mắt rồi lại biến đi vô hình vô tích, lực đạo cương mãnh là vậy mà chỉ trong phút chốc cũng bị tan biến mất sạch. Lâm Triều Anh trong lòng nảy sinh ra cảm giác bất lực vô cùng, trận chiến này giống như chuyện tình cảm của nàng với Vương Trùng Dương vậy. Muốn quên người đi nhưng không sao quên được,muốn đoạn tình nhưng cũng chẳng thể dứt bỏ nhớ thương.
Uất ức, bất lực. Trong giây phút bấn loạn ấy, Lâm đạo cô đột ngột biến chiêu, mũi kiếm bất ngờ quay ngược lại tự đâm vào cổ họng mình. Nàng muốn tự sát, nàng nghĩ rằng chỉ có cái chết mới có thể giải thoát mình ra khỏi tình cảnh như bây giờ. Chỉ có vậy nàng mới có thể quên được mối tình si của mình với Vương Trùng Dương. Thế nhưng, có Độc Cô Cầu Bại oai trấn thiên hạ ở đó, nàng nào có dễ đắc thủ. Mắt thấy nàng biến chiêu, đoán được ngay nàng này bí bách quá nên định tự tử vì tình, Độc Cô lão lập tức xoay sống kiếm, gõ tới cổ tay của nàng. "Bộp!" một tiếng, kiếm trong tay Lâm Triều Anh đâm trượt khỏi mục tiêu, rồi văng khỏi tay mà bay vọt ra sau. Lâm Triều Anh chẳng hề nao núng liền lao tới bồn cầu, đập đầu liên tiếp vào đó thét lên:
- Ngươi thắng rồi. Ngươi còn muốn gì nữa. Hãy để cho ta chết đi! Huhu! Huhu!
Thế nhưng nàng vẫn sống,đầu nàng vẫn nguyên trạng còn bồn cầu thì vỡ toác. Lâm đạo cô quả thực là quá cứng đầu mà. Độc Cô Cầu Bại dắt kiếm trở lại vào cạp quần thở dài cảm khái mấy câu học được trong chuyện tiểu thuyết tâm lý tình cảm ba xu:
- Kiếm vô tình,nhưng lòng người vốn đã hữu tình. Nàng đâu cần phải ôm mãi một mối hận trong lòng như vậy. Cho người ta một cơ hội thứ hai để yêu mình,cũng là cho mình một cơ hội nữa để trở lại cuộc sống.
Lâm Triều Anh vẫn khóc tức tưởi:
- Nhưng y đâu có cần ta. Chắc y hận ta lắm! Huhu! Kể cả khi y không đi nữa,y cũng đâu có tìm ta. Y chỉ có sự nghiệp với công việc thôi. Ta không hận y sao được. Ngươi nói đi!
Độc Cô Cầu Bại chợt sáng tỏ mọi chuyện. Lão mỉm cười, chậm rãi đưa xúc giấy vệ sinh cho Lâm Triều Anh lau mặt,đoạn mới cất lời:
- Hóa ra tất cả chỉ là hiểu lầm thôi. Haha! Nàng lau mặt đi, rồi đọc thư này sẽ rõ mọi chuyện. Ta chịu sự ủy thác của y tới đây đưa thư cho nàng. Mong nàng hãy đưa trả lại cho chúng ta hai chiếc túi gấm nàng đã nhặt được.
Lâm Triều Anh mặt mũi lấm lem quệt nước mắt bằng tay áo,rồi ngửng lên:
- Thật vậy sao? Y còn nhớ ta? Y còn yêu ta sao?
Độc Cô Cầu Bại không trả lời,chỉ mỉm cười gật đầu,rút lá huyết thư của Vương lão ra đưa cho nàng xem. Lâm Triều Anh đón lấy giở ra đọc,càng đọc mặt ngọc càng giãn ra tươi tắn. Độc Cô Cầu Bại khi này mới có thể ngắm nghía nhìn kỹ nàng.
Chẹp! Thế nào nhỉ? Nàng giống kiểu Tiểu Long Nữ. Nhưng trông cá tính hơn,đằm thắm hơn,thông minh hơn chứ không ngơ ngơ giống như đồ tôn của mình. Độc Cô Cầu Bại lén lút quay đi lau nước dãi,bụng thầm chửi Vương lão ngu thế,có phước mà không biết hưởng. Lúc này Lâm Triều Anh cũng đã đọc xong thư. Nàng rạng rỡ cười,nụ cười của kẻ đang yêu:
- Ta đã hiểu lầm chàng rồi. Chàng vẫn yêu ta thật. Há há! Chàng yêu ta. Ta yêu chàng. Hai người vẫn yêu nhau vậy mà bao năm rồi chúng ta xa cách. Thì ra vì chàng bị phản ứng phụ của nọc ong Ngọc Phong mà không thể tới gặp ta. Ta lại tưởng chàng không tới nên lúc nào cũng đau đau khổ khổ. Mấy lần chàng cử người tới gặp ta,ta đều không cho họ kịp nói gì mà đánh đuổi,giết chết họ. Thật là tội quá!
Độc Cô lão gật gù:
- Lâm cô nương đã hiểu rõ mọi chuyện. Nay xin cô nương trao trả túi gấm để tại hạ trở về phục mệnh cho kịp thời gian. Gấp lắm rồi!
Lâm Triều Anh vui vẻ rút trả lão hai túi gấm. Đoạn đưa thêm cho lão một lọ sứ nhỏ màu xanh biếc:
- Trả cho mấy lão này. Phiền người đưa lọ thuốc này cho lão Vương. Bảo lão dùng theo hướng dẫn sử dụng,sau độ một tuần sẽ có thể tiêu trừ hết nọc độc của ong Ngọc Phong. Khi đó ta sẽ tự tìm đến lão. Mà này,người kiếm pháp thông thần,nội công trác tuyệt,lại thông minh nhạy cảm nữa. Tên người là gì vậy? Đã có người yêu chưa?
Độc Cô Cầu Bại vừa cất cẩn thận đồ đạc vào người vừa trả lời:
- Tại hạ là Kiếm Ma Độc Cô Cầu Bại. Hiện vẫn độc thân,chưa có người yêu.
- Thì ra là Độc Cô Cầu Bại. Ta thua người cũng chẳng có gì kỳ lạ cả. Haha! Chiêu cuối cùng tuyệt lắm,khiến Đoạn Tình thức của ta bị hóa tán hoàn toàn. Phải chăng đó là Phá Kiếm Thức trong Độc Cô Cửu Kiếm?
Độc Cô Cầu Bại lắc đầu:
- Là chiêu mới tại hạ còn chưa đặt tên cho nữa. Thôi không còn sớm nữa,tại hạ xin bái biệt. See ya!
Đoạn lão chuyển thân chạy ra khỏi toilet. Chỉ thấy Lâm Triều Anh gọi với theo:
- Vậy thì hãy gọi nó là Phá Hận Thức đi. Cám ơn Kiếm Ma!
Độc Cô Cầu Bại cười khà khà nói vọng lại:
- Hay lắm! Phá Hận Thức! Ha ha! Từ nay sẽ là Độc Cô Thập Kiếm rồi. Bái biệt!