"Chị có bị gì không? Tự dưng lại gọi điện báo cho người đó biết chị đang giữ con cô ta chứ? Nếu cô ta nói với anh hai thì làm sao đây? Tôi thấy kế hoạch của chị chưa đi đến đâu có khi lại bị anh tôi bắt ngay tại trận ngay khi vừa mới bắt đầu đấy."
Minh Châu từ trên lầu đi xuống, cô nghe rõ mồn một cuộc nói chuyện điện thoại của Tú Di. Khi nghe thấy cô chỉ có một suy nghĩ, Tú Di thật điên rồ. Ở cùng chị ta hai hôm nay nhưng chưa thấy tiến triển gì, đến tốii nay lại đi gọi điện thông báo cho người kia biết chị ta đang giữ con của Ân Vương Hoàng? Chị ta đang nghĩ gì vậy? Nếu điên cũng nên điên một mình thôi chứ, tại sao lại kéo cô theo?
"Cô không cần quan tâm. Kế hoạch của tôi tôi là người rõ hơn ai hết.", Tú Di cũng chẳng thèm giải thích cho Minh Châu nghe, cô ta chỉ biết một mình mình tính toán, hành động như thế nào là đủ rồi. Nói nhiều với một người ngu ngốc như Minh Châu chỉ có nước hỏng việc sớm. Nếu có sự lựa chọn nào khác thì Tú Di cũng không ngu gì kéo theo một con bài rắc rối như Minh Châu.
Minh Châu hứ một tiếng rồi đi đến đối diện Bảo Bối. Càng nhìn càng thấy thằng bé giống Ân Vương Hoàng kinh khủng. Nhưng theo cô biết là anh hai mình trước giờ không hẹn hò cũng như ra mắt cô gái nào, cưới Tú Di cũng là do tình thế bắt buộc, hơn nữa cô còn cảm thấy anh mình như mất cảm giác đối với phụ nữ vậy thì tại sao lại có thằng nhóc này trên đời? Người con gái nào có thể làm anh cô thay đổi đến thế? Thật không hiểu được. Trong lúc đang mãi chơi đùa cùng Bảo Bối, Minh Châu nghe thấy Tú Di hỏi cô.
"Này, ŧıểυ thư giàu có như cô chắc hẳn sẽ có chiếc xe hơi không dùng đến phải không?"
"Tất nhiên.", Minh Châu trả lời đầy tự hào.
"Ngày mai lái một chiếc đến đây, cũ cũng được không thành vấn đề, tôi đang cần."
"Xe của chị đâu? Gia đình chị cũng không phải dạng vừa, tại sao lại lấy xe tôi?", Minh Châu khó hiểu. Hơn nữa với tính cách của Minh Châu, cô vốn dĩ không thích ai xài chung đồ với mình, không thích ai động vào đồ của cô.
"Cô nghĩ đi? Tôi đã gọi điện báo cho cô ta biết tôi đang giữ con của cô ta, có khi lúc này cô ta đã nói cho Ân Vương Hoàng biết rồi. Nếu tôi lộ diện đi lấy xe thì công sức của chúng ta thành công cóc à?", Tú Di khéo léo tìm lý do thích đáng nhưng thật ra cô ta đã tính kĩ rồi. Nếu là xe của Minh Châu và do chính cô ta đứng tên xe, nếu có chuyện gì xảy ra thì người gánh mọi chuyện là cô em chồng ngu ngốc này.
"Được. Tôi sẽ lấy cho chị. Nhưng nhớ dù nó cũ rích nhưng vẫn là món đồ tôi yêu thích và đắt giá, đừng làm hư hỏng đấy."
*********
Reng...reng....
Tối hôm qua Khả Di lo lắng nên suốt đêm không thể chợp mắt. Dù nằm kế Ân Vương Hoàng nhưng cô vẫn luôn giả vờ như ngủ rồi để anh yên tâm. Cô không dám nói cho anh biết người bắt cóc Bảo Bối chính là chị cô- Tú Di. Hai chị em ruột sống bên cạnh nhau đã lâu sao cô không biết tính cách của Tú Di được chứ? Cô biết bắt cóc Bảo Bối chính là nằm trong kế hoạch trả thù của chị cô dành cho cô. Đến giờ cô mới hiểu vì sao trong một tháng qua chị cô lại không có động tĩnh gì, ắt hẳn là dành thời gian để tính toán chuyện này. Từ lúc Tú Di gọi điện cho Khả Di rồi cúp máy giữa chừng, Khả Di càng thêm lo lắng. Cô cố gắng liên lạc từ gọi đến nhắn tin nhưng đáp lại vẫn là tiếng "ò í e" kiểu như điện thoại đã tắt máy. Chị cô là đang muốn cô lo lắng, ngồi trên đống lửa không yên này. Một khi đã bắt cóc Bảo Bối thì chắc chắn chị cô sẽ còn muốn một điều gì khác nữa mà Bảo Bối chính là con át chủ bài để khiến Khả Di phải làm theo. Vì thức suốt cả đêm hôm qua nên hôm nay Khả Di mệt mỏi ngủ quên đến giờ chiều. Trong lúc mê man ngủ thì cô nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo lên. Cô mơ màng đưa tay bắt lấy, áp lên tai rồi trả lời.
"Alo?"
"Mệt mỏi đến thế sao? Lo lắng cho con đến thế à?", là Tú Di gọi đến.
"Chị hai?", Khả Di bừng tỉnh, cô ngồi bật dậy khi nghe giọng nói của Tú Di.
"Có phải rất nhớ Bảo Bối, rất muốn nghe giọng nó không?", Tú Di như đang cầm dao xẻ từng nhát vào trái tim của người mẹ mất con như Khả Di. Cô ta biết Khả Di mong nhớ Bảo Bối như thế nào mà còn nhẫn tâm đày đoạ tinh thần của em gái mình.
"Chị cho em nghe giọng thằng bé đi, em rất nhớ nó.", Khả Di giọng bắt đầu nghẹn lại.
"Đây...", Tú Di nói rồi đưa điện thoại sang phía bên cạnh cho Bảo Bối rồi ma quỷ ra lệnh.
"Nói đi, nói cho mẹ con biết con vẫn tốt đi.", nhưng Khả Di đâu biết rằng người chị xấu xa của mình đang dữ tợn đánh liên hồi vào bản lưng bé nhỏ của Bảo Bối.
Bảo Bối đau đớn khóc réo lên, tiếng khóc cùng tiếng thét của thằng bé được truyền đạt rõ qua chiếc điện thoại làm tim Khả Di thắt lại, cô đau lòng. Giọt nước mắt khẽ rơi xuống nhưng cô biết chị cô là đang muốn thấy bộ dạng này của cô, cô không thể yếu mềm, cô phải cứng rắn, mạnh mẽ đối diện để cứu lấy Bảo Bối.
"Chị muốn sao đây? Chuyện em và Ân Vương Hoàng là do em sai, nếu chị muốn trừng phạt hãy trừng phạt em. Bảo Bối chỉ là một đứa con nít, nó không biết gì cả, đừng kéo nó vào chuyện của người lớn.", Khả Di đanh thép đáp trả nhưng cô không ngờ rằng sự mạnh mẽ của mình lại đang khiêu chiến, đang thổi bùng ngọn lửa thù hận của Tú Di.
"Nghe cô mạnh miệng thế chắc là tự tin không cần đến sự thoả hiệp mà có thể tự mình bảo vệ Bảo Bối "bình bình an an" rời khỏi chỗ tôi?", Tú Di cố ý nhấn mạnh bốn chữ bình bình an an như đang đe doạ Khả Di cùng với đó vẫn là tiếng khóc không ngừng của Bảo Bối vang lên trong điện thoại.
"Chị muốn như thế nào? Nói đi, em sẽ làm tất cả.", Khả Di thật sự chịu thua rồi, nghe tiếng khóc non trẻ kia làm tim cô như vỡ ra trăm mảnh, cô thật sự không biết chị mình đã làm gì với thằng bé mà để nó khóc to đến như thế.
"Được, vậy mới tốt chứ. Ngày mai 8h sáng, ra công viên X đợi điện thoại của tôi. Nhớ không được đưa ai theo cùng, nếu không nghe lời tôi người chịu hậu quả chính là đứa con thân yêu của cô đấy.", Tú Di ra yêu cầu với Khả Di và tất nhiên, cô ta đã tính toán sẵn mọi thứ.
"Được, em nhớ rồi."
"Và đặc biệt, đừng nói với..."
"Không được nói với Ân Vương Hoàng, đúng chứ?", Khả Di thừa biết chị cô sẽ nói câu đó. Ân Vương Hoàng anh là người như thế nào chứ? Ai ai cũng đều phải nơm nớp lo sợ, anh thật sự rất đáng sợ, không ai dám trêu đùa với anh. Hơn nữa với thế lực của anh hiện có, rất dễ dàng để nuốt chửng Tú Di, thậm chí là không cần dùng thủ đoạn gì, bằng biện pháp đơn giản nhất vẫn tóm được. Tú Di thừa biết điều đó, Khả Di cũng hiểu. Đó chính là lý do vì sao nếu gạt Ân Vương Hoàng ra khỏi kế hoạch lần này thì mọi thứ sẽ thật sự thuận lợi đối với Tú Di.
"Không uổng công ba yêu thương cô, cả Ân Vương Hoàng cũng si mê cô, rất thông minh.", sự thông minh của Khả Di là điều mà Tú Di từ nhỏ đã công nhận không thể chối cãi. Tuy nhiên chỉ cần thể hiện sự thông minh đúng chỗ thôi, nếu lúc không cần lại thể hiện thì chẳng khác gì là một kẻ ngu ngốc.
"Hãy nhớ, nếu muốn cứu Bảo Bối thì phải nghe lời đấy.", Tú Di chốt hạ câu đe doạ cuối cùng rồi bắt máy để lại Khả Di ngồi như người vô hồn trên chiếc giường lớn.
Đêm đó...
Ân Vương Hoàng vừa tắm rửa xong, anh mệt mỏi nằm lên phần giường bên cạnh, một tay gối sau gáy, còn một tay nắm lấy tay của Khả Di. Khả Di nãy giờ chỉ giả vờ nhắm mắt, nhưng thật ra cô đang suy nghĩ rất nhiều thứ. Cô có cảm giác bất an trong người. Từ trước đến giờ trực giác của cô luôn đúng và cô nghĩ rằng cuộc hẹn ngày mai của Tú Di cũng không nɠɵạı lệ. Khả Di nhẹ nhàng mở mắt, cô xoay mặt ngước nhìn Ân Vương Hoàng đang mệt mỏi nhắm nghiền mắt nở nụ cười nhẹ. Người đàn ông này sao đến lúc ngủ vẫn thu hút cô như thế chứ. Rồi Khả Di với người lấy cánh tay đang gối sau gáy của Ân Vương Hoàng kéo sang chỗ phần giường mình, cô nhẹ nhàng gối đầu lên tay anh, cả thân hình nhỏ nhắn chui rúc vào trong lòng anh mà ôm chặt lấy. Đột nhiên cô muốn ôm anh, chỉ muốn ôm như thế này thôi, cũng không hiểu lý do tại sao. Vì ngày mai ư? Vì trực giác của cô cho biết ngày mai chắc chắn cô đi khó mà quay trở lại nên cô muốn ôm anh lần cuối? Hay chỉ là cô yêu anh, muốn quấn quýt lấy anh như những đôi tình nhân vẫn làm? Nhận thấy hành động của Khả Di, Ân Vương Hoàng mở mắt ra, âu yếm nhìn cô, anh mỉm cười.
"Hôm nay em sao thế? Sao lại chủ động thế này?"
"Không, em cũng không biết nữa, chỉ là muốn ôm anh thôi.", Khả Di nói rồi nhướn người lên, đặt đôi môi nhỏ của mình lên đôi môi mỏng của Ân Vương Hoàng.
"Và cả hôn anh nữa."
"Em sao thế? Có chuyện gì sao?", Ân Vương Hoàng nhíu mày, anh cực kì nhạy cảm. Khả Di có hành động lạ này anh cũng thấy bất an.
"Không có gì mà, anh đừng nghĩ nhiều quá.", Khả Di dịu dàng đưa ngón trỏ lên giữa đôi chân mày đang nhíu lại kia để chúng giãn ra vì cô biết, anh chỉ thật sự đẹp khi không làm vẻ mặt khó chịu này thôi.
"Em chắc chứ?", Ân Vương Hoàng hỏi lại lần nữa.
"Em chắc mà. Nào, nằm yên để em ôm anh một lát thôi.", Khả Di nói rồi tiến đến ôm chặt lấy Ân Vương Hoàng, tham lam hít lấy mùi thơm nam tính của anh. Một cảm giác đau nhói hiện diện trong cô. Cô làm sao thế này? Tại sao lại muốn khóc vào giờ khắc này? Không được, cô không được khóc, nếu khóc sẽ bại lộ ngay.
"Ân Vương Hoàng...", cô khẽ gọi tên anh.
"Hửm?"
"Anh có thể nói "anh yêu em" một lần nữa không? Em muốn nghe.", Khả Di ngẩng mặt, dùng đôi mắt trong veo nhìn Ân Vương Hoàng, đột nhiên cô lại muốn nghe anh nói câu đó với mình.
"Không, anh sẽ không nói lại lần thứ hai đâu.", Ân Vương Hoàng từ chối không nói.
"Nói đi, em muốn nghe, một lần nữa thôi.", Khả Di tiếp tục năn nỉ.
"Không là không."
"Tại sao chứ?"
"Anh chỉ nói một lần duy nhất thôi, em đã nghe được rồi thì anh sẽ không nói lại."
"Anh thì là thế nhưng em thì không. Em sẵn sàng nói cả chục lần, trăm lần, ngàn lần kìa."
Khả Di không hờn dỗi Ân Vương Hoàng vì cô biết tính cách anh đã như vậy rồi, dù có yêu nhau anh cũng chẳng thay đổi được, thôi thì hãy để cô chủ động nói vậy. Nghĩ thế, cô lại nằm xuống, đưa tôi tay gầy ôm chặt ngang bụng Ân Vương Hoàng, cô tình cảm nói.
"Ân Vương Hoàng, em yêu anh, em rất yêu anh, yêu anh rất nhiều."
Nói xong câu đấy, Khả Di cũng nhắm mắt luôn mắt. Nỗi đau đớn kia lại xuất hiện nữa rồi. Khả Di thật sự cảm nhận điều chẳng lành sẽ đến vì thế cô muốn đêm nay được nghe anh nói câu "anh yêu em" một lần nữa để cô có thể mãn nguyện, để cô không phải hối tiếc. Nhưng anh đã không nói. Còn cô, cô đem hết tâm tư lòng mình nói ra với anh, thổ lộ với anh. Anh bây giờ chính là mạng sống, là tình yêu, là một phần không thể thiếu trong cuộc đời của cô. Ân Vương Hoàng, hãy tha lỗi cho em vì điều này, em phải giấu anh. Em không thể để anh có chuyện, kể cả Bảo Bối. Hãy để một mình gánh lấy, một mình em chịu để đổi lấy sự hạnh phúc cho hai người. Đêm nay, em nói ra câu "em yêu anh" cũng đã làm em mãn nguyện rồi, em chỉ sợ em không còn cơ hội để nói với anh nữa, nhưng bây giờ em đã nói được rồi. Ân Vương Hoàng, đừng quên câu nói này nhé, đừng quên em đã từng nói "em yêu anh rất nhiều"...