Ta, Tát Khắc Duy Nhĩ Đặc vương tử giáng sinh hậu thế, thông qua ý thức tập hợp thể, ta đã biết... Kỳ Lân tộc chúng ta đang ở trong cực độ nguy hiểm!
Nhân loại sáng tạo ra Kỳ Lân tộc chúng ta... Không, bọn họ là Tu chân giả, không giống như nhân loại nhỏ bé yếu ớt, bọn họ là sinh vật cường đại đến mức đủ để bắt tinh cầm nguyệt, hủy thiên diệt địa, là người sáng tạo ra Kỳ Lân tộc, nhưng bọn họ lại không có ý thức tập hợp thể như chúng ta, ý thức tập hợp thể của nhân loại vẫn còn đang ngây thơ...
Trong đa nguyên vũ trụ rộng lớn vô biên, bất kể thân thể cường đại đến mức nào, cũng không thể đơn độc sống sót, bởi vì cô độc cùng tịch mịch đủ để phá hủy bất kỳ ý chí sinh tồn nào. Hơn nữa thiếu khuyết ý thức tập hợp thể, sẽ khiến cho nội bộ giống loài sinh ra mâu thuẫn, sẽ khiến cho tư tưởng phân nhánh, sinh ra tà ác, tàn bạo, các loại tư tưởng khác nhau, cũng sẽ sinh ra chiến đấu, chiến tranh, tàn sát, các loại hành động như vậy...
Tu chân giả cùng nhân loại, bọn họ thật sự là người sáng tạo ra Kỳ Lân tộc chúng ta sao? Mặc dù lực lượng của bọn họ mạnh hơn chúng ta gấp trăm lần, nhưng không có ý thức tập hợp thể, bọn họ vẫn chỉ là nhỏ yếu! Chỉ cần cho Kỳ Lân tộc đầy đủ thời gian... Đa nguyên vũ trụ, Hồng hoang đại lục, tất cả đều là sở hữu của chúng ta!
Cho nên... Kỳ Lân tộc chúng ta quyết định, phản loạn!
Tát Khắc Duy Nhĩ Đặc ngồi trong quảng trường trống trải, nó thống khổ nhắm hai mắt lại. Trí nhớ đã đình chỉ mấy ngàn vạn năm lại lần nữa quay về, Kỳ Lân tộc vọng tự tác loạn, phải gánh lấy kết cục diệt tộc, tuy cũng có một số lượng rất ít Kỳ Lân tránh được kiếp nạn, nhưng cuối cùng vẫn không thể khôi phục lại như trước kia, chỉ có thể kéo dài chút hơi tàn mà thôi, Kỳ Lân nhất tộc... Đã diệt!
Đúng vậy, Kỳ Lân tộc gần như đã tuyệt diệt, nhưng chúng ta vẫn còn một tia hi vọng..
- Biết Kỳ Lân tộc các ngươi sai ở chỗ nào không? Thiên địa âm dương, cô âm không sinh, độc dương không dài...
- Đúng vậy, một cá thể đơn độc xác thực là phi thường tịch mịch, hơn nữa bởi vì ý thức ngăn cách, không thể trao đổi thật tâm cùng ý thức khác, từ đó tạo thành mâu thuẫn, cũng sẽ sinh ra tà ác. Nhưng mà đồng dạng, chính bởi vì ý thức thể có khuyết điểm, cho nên cá thể không có ý thức tập hợp thể mới cố gắng dựa sát vào nhau, cố gắng tiến bộ, cố gắng điều tiết mâu thuẫn, cố gắng tạo nên hoàn cảnh thích hợp hơn...
- Mà ý thức tập hợp thể thì thế nào? Không tệ, đúng là trong tộc sẽ không sinh ra mâu thuẫn, cũng sẽ không sinh ra khuyết điểm, một giống loài hoàn toàn liên kết chặt chẽ với nhau như nhiều lọn sợi bện chặt lại tạo thành dây thừng. Nhưng mà, điều này gần kề chỉ đại biểu cho bản thân Kỳ Lân tộc mà thôi, bởi vì đây là ý thức tập hợp thể của Kỳ Lân tộc, cho nên suy nghĩ đều là nhu cầu cùng khát vọng của Kỳ Lân tộc, nói một cách khác, bất cứ sinh vật nào không phải Kỳ Lân tộc cũng đều là kẻ địch của ý thức tập hợp thể này! Biết điều này đại biểu cho cái gì không? Đại biểu cho Kỳ Lân tộc các ngươi xem đa nguyên vũ trụ là công địch!
- Vi phạm với Thiên định, trái với Đại Đạo, các ngươi phải nhận lấy kết cục diệt tộc. Bất quá Đại Đạo năm mươi, thiên diễn bốn mươi chín, vạn vật đều có một đường sinh cơ. Cơ hội duy nhất của các ngươi là gia nhập với Chính diện, trợ giúp hắn viên mãn tại thế giới này, đến lúc đó trong đa nguyên vũ trụ sẽ không thể thiếu vị trí của Kỳ Lân tộc.
- Nhớ kỹ, ta là Phản diện, khi Chính diện biết ngươi là ai, nói cho hắn biết, ta đang chờ hắn, quyết định kết cục cuối cùng của thế giới này, ta sẽ chờ hắn...
Trong lúc Tát Khắc Duy Nhĩ Đặc đang chìm dần trong hồi ức, mấy người Trịnh Xá đã đi đến vị trí phía trên nó ba nghìn mét. Lúc mới tiến vào thông đạo, mọi người còn không cảm thấy gì, nhưng càng đi sâu xuống phía dưới, biểu lộ của Trịnh Xá lại càng trở nên nghiêm túc, đến thời điểm hiện tại, nét mặt của hắn đã lạnh như băng như tuyết. Lúc đầu mọi người cũng không để ý, nhưng đến lúc này, tất cả đều đã phát hiện biểu lộ của Trịnh Xá dường như có gì đó không đúng, đó là một loại biểu lộ khi đối mặt với cường địch cực kỳ đáng sợ, ngay cả khi hắn mặt đối mặt chiến đấu với chủ nhân thế giới Mars Attack lúc trước cũng chưa từng có biểu lộ như vậy.
- Các ngươi đợi ta ở chỗ này... Không, lập tức quay ngược trở lại! Lăng Tân, đưa mọi người trở về mặt đất! Nhớ rõ, sau khi trở lại mặt đất lập tức điều khiển goblin glider bay về hướng đông, càng xa càng tốt. Nhớ rõ, bất kể có chuyện gì xảy ra cũng không được đến gần phạm vi mười kilomet quanh đây!
Nói xong Trịnh Xá liền một mình đi xuống, Lăng Tân nhìn Trịnh Xá thật sâu, sau đó hắn không nói hai lời, lập tức xoay người bước ngược lại, vừa đi vừa nói:
- Tất cả mọi người đi theo ta!
Phản ứng của mọi người lại không có nhanh như Lăng Tân, đến khi nhìn thấy vẻ hoàn toàn nghiêm túc trên mặt Trịnh Xá, bọn họ mới giống như đã minh bạch chuyện gì đó, tất cả đều vội vàng theo sau Lăng Tân chạy ngược lên. Trong lúc mọi người đang nhanh chóng rút lui, Lăng Tân cũng thông qua tâm linh tỏa liên hỏi:
- Trịnh Xá, đối phương mạnh đến mức nào? Là Thánh nhân... Hay là tập đoàn Tu chân giả?
Trịnh Xá lắc đầu nói:
- Không biết, còn chưa nhìn thấy... nhưng mà đối phương ít nhất cũng là cường giả mở cơ nhân tỏa tầng thứ tư trung cấp đến cao cấp, cho dù không bằng ta thì cũng tuyệt đối không thua kém bao nhiêu. Nếu như ta toàn lực chiến đấu, phạm vi mấy trăm kilomet cũng sẽ không an toàn, do vậy ta sẽ tận lực kéo dài, các ngươi có thể chạy được bao xa thì chạy!
Nghe xong, những người còn lại đều cảm thấy tâm tình của mình bỗng trở nên vô cùng phức tạp, vừa sợ hãi vừa vui sướng. Vui là vì tự nhiên lại có cơ hội chứng kiến thực lực chân chính của Trịnh Xá, sợ là vì không ngờ còn có người có thực lực gần như ngang ngửa với Trịnh Xá tồn tại, hơn nữa hai quái vật này còn sắp chiến đấu, nếu như chậm chân chạy trốn không kịp, vậy sợ là ngay cả chút tro bụi cũng chẳng còn.
Giờ phút này Trịnh Xá cũng không để ý đến những người còn lại, hắn chỉ tập trung cảm nhận uy thế cùng địch ý đang truyền đến từ vị trí mấy nghìn mét phía dưới, đó là một luồng khí thế mênh mông cuộn trào như lửa. Tuy không rõ luồng khí thế này là của ai, nhưng hắn tuyệt đối khẳng định đối phương không phải là bất cứ ai hắn biết, trước mặt Trịnh Xá, mỗi người đều có khí thế cùng cảm giác lực lượng riêng biệt, cái này cũng giống như DNA hoặc là vân tay vậy, hoàn toàn là đặc trưng của từng người, khó có thể thay thế. Nói một cách khác, sinh mạng thể đang phát tán địch ý là đến từ thế giới này, thậm chí là chủ mưu kéo bọn họ vào thế giới kỳ quái này, đây là cách nghĩ của Trịnh Xá.
- Ta đã bảo rồi, tuy Deep Rising xác thực rất khủng bố cùng nguy hiểm, với tư cách chiến lực cao nhất, năng lực tái sinh của Queen quả thật không tệ, nhưng mà lực phá hoại thậm chí không bằng một phần mười của chủ nhân thế giới Mars Attacks, làm sao thế giới phim kinh dị lần này có thể đơn giản như vậy? Nếu như là sinh mạng thể này, vậy còn có thể giải thích được vấn đề độ khó của Deep Rising…
Trịnh Xá âm thầm suy đoán trong nội tâm, đương nhiên, suy đoán của hắn trên căn bản là sai lầm... Bất kể như thế nào, khi Trịnh Xá xác nhận sinh vật phía dưới không phải là bất cứ ai hắn biết, trong nội tâm đã trực tiếp coi đối phương là boss cuối của Deep Rising, đồng thời cũng đã quyết định sẽ toàn lực tiêu diệt đối phương.
Tuy đã tìm được boss cuối, nhưng thiếu nữ lúc trước là ai? Ngay cả ta cũng không tìm được tung tích, lại hết lần này tới lần khác dẫn chúng ta đến đây... Xuất hiện cùng biến mất vô thanh vô tức như vậy, rất thần bí, trong tất cả những người mà ta nhận thức, thực sự rất giống như là "hắn"... )
Trịnh Xá ngồi yên tại chỗ, chờ đợi mọi người chạy đến khoảng cách an toàn, trong nội tâm của hắn bỗng nhiên xuất hiện tên của một nam nhân nào đó, giây tiếp theo, hắn lập tức nhìn quanh, cẩn thận quan sát bốn phía với vẻ quỷ dị, một lúc lâu sau mới tiếp tục tập trung vào luồng khí thế phía dưới.
( Nếu quả thật thiếu nữ kia là "hắn" mà nói, như vậy ta dám thề! Nhất định là có âm mưu gì đó! )
Càng nghĩ Trịnh Xá càng kinh hồn táng đảm, khi mọi người đã rút lui ra khỏi thông đạo hắn lập tức lao nhanh về phía dưới, tuy hắn không dám khẳng định tất cả đều là do "hắn" giở trò sau lưng, nhưng đã có khả năng, cho dù cái khả năng này chỉ có 1% đi nữa, hắn cũng không dám tiếp tục trì hoãn, nói không chừng việc hắn ngồi chờ đã sớm nằm trong phạm vi tính toán…
- Mẹ, quá bất công! Ngươi còn sống, người của Trung châu đội chúng ta thì lại chết rồi, đối chiến như vậy căn bản là không công bằng!
Trịnh Xá chửi thầm trong miệng, nhưng động tác dưới chân vẫn không dám trì hoãn chút nào, sau mấy chục giây Trịnh Xá đã đến quảng trường, mà theo hắn xuất hiện, Hỏa Kỳ Lân cũng chậm rãi đứng lên, híp mắt nhìn về phía Trịnh Xá.
- Dừng lại! Ngươi đang xâm nhập vào lãnh địa của Tát Khắc Duy Nhĩ Đặc!
Hỏa Kỳ Lân trầm thấp quát, trong miệng phun ra khí lưu đỏ rực, vừa tiếp xúc với mặt đất luồng khí này đã làm tan chảy một khối đá lớn, lập tức phía trước Hỏa Kỳ Lân xuất hiện thêm một vùng nham thạch.
Vừa tiến vào quảng trường Trịnh Xá đã nhìn chăm chú vào Hỏa Kỳ Lân, trong lòng hắn thật sự vô cùng rung động, không ngờ đối phương lại là Kỳ Lân. Kỳ Lân a! Linh thú mang điềm lành trong truyền thuyết, đây chính là sinh vật trong truyền thuyết! Không ngờ lại có thể xuất hiện tại đây... Bất quá khiến cho hắn cảm thấy có chút buồn bực chính là, hình như trong truyền thuyết Kỳ Lân làm gì có liên quan đến bạch tuộc? Làm thế nào mà lão đại của bạch tuộc biến dị lại biến thành Kỳ Lân thuộc tính lửa cơ chứ...
Có điều hắn còn chưa kịp nghĩ ngợi lung tung, Hỏa Kỳ Lân đã trước một bước mở miệng, hơn nữa theo những gì nó nói, rõ ràng con Kỳ Lân này có ý thức, là sinh mạng thể có trí tuệ, Trịnh Xá lập tức nói thẳng:
- Nếu như ngươi đã có trí tuệ thì tốt rồi, chi bằng chúng ta đàm phán thì hơn, ngươi thả chúng ta ra khỏi không gian này, hơn nữa ước thúc đám bạch tuộc biến dị, lập tức đình chỉ việc tấn công nhân loại, mọi chuyện lúc trước ta sẽ xem như chưa bao giờ xảy ra, thậm chí sau này chúng ta còn có thể trợ giúp lẫn nhau...
Nghe Trịnh Xá nói Tát Khắc Duy Nhĩ Đặc cũng cảm thấy không hiểu tí tẹo gì cả, có điều nó cũng mặc kệ, chỉ gầm nhẹ nói:
- Rời khỏi đây! Ta không định giao chiến với ngươi, nhưng ngươi cũng không nên khiêu chiến ta! Ta mặc kệ ngươi có phải là vai chính hay không, tuyệt đối không được phép thông qua lãnh địa của ta!
Trịnh Xá lại càng thêm sững sờ, hình như con Kỳ Lân này không có liên quan gì đến Deep Rising a, ít nhất có vẻ như không dính dáng gì lắm đến boss cuối giống trong tưởng tượng của hắn... Một sinh vật có thực lực cường đại như vậy, tại sao lại phải nằm đây? Đây là nơi nào? Hơn nữa còn một điểm mấu chốt nhất, nó vừa nhắc đến "vai chính"?
- Có ý gì? Đây là nơi nào? Nói tất cả mọi chuyện ngươi biết cho ta! Vô duyên vô cớ bị ném vào thế giới này! Vô duyên vô cớ phải đi dạo vài ngày! Lại còn vô duyên vô cớ xuất hiện người giống như “hắn”! Ta chửi! Tốt nhất ngươi đừng có thử khiêu chiến cực hạn nhẫn nại của ta!
Trịnh Xá lạnh lùng nói, Tát Khắc Duy Nhĩ Đặc híp mắt lại, tiếng gầm gừ trong miệng cũng biến thành gào thét, một luồng sóng xung kích tập kích về bốn phía, mà đứng mũi chịu sào dĩ nhiên là Trịnh Xá ở cách nó tầm trăm mét, tuy vậy cũng rất đáng tiếc, người đang đứng lại không phải Trương Hằng, mà là người mạnh nhất thế giới luân hồi.
Trịnh Xá tùy ý khẽ vươn tay, khi sóng xung kích vụt đến, hắn nhẹ nhàng vung tay lên, không gian phía trước hắn chừng mấy centimet lập tức bị bóp méo, tiếp đó sóng xung kích trực tiếp biến thành hư vô.
Hai bên đều có thể cảm giác được thực lực của nhau, Tát Khắc Duy Nhĩ Đặc cũng không kỳ vọng một chiêu vừa rồi có thể đánh bại đối phương, do đó trong khi gầm thét, bốn chân nó cũng đồng thời đạp mạnh một cái, thân thể cao lớn lao về phía Trịnh Xá với tốc độ nhanh như chớp, khoảng cách trăm mét chỉ mất không đến một giây, sau nháy mắt đã vọt đến trước mặt Trịnh Xá, chân trước mang theo ngọn lửa đỏ rực lập tức đánh tới.
-... Xác nhận là chiến đấu với ta? Hơn nữa còn là cận chiến?
Trịnh Xá lại căn bản là không để ý đến đòn tấn công của Hỏa Kỳ Lân, hắn chỉ đứng yên tại chỗ, khi móng vuốt của Kỳ Lân đánh tới trước mặt hắn mới đưa tay ra nhẹ nhàng bắt lấy, nhìn dáng vẻ của hắn phảng phất như chỉ đang cầm một trái táo thôi.
- Chiến đấu không phải là đùa giỡn, ngươi quả thực không muốn ngồi lại nói chuyện sao?
Trịnh Xá vẫn lạnh lùng nhìn Hỏa Kỳ Lân, tay hắn vừa dùng lực một cái, lực lượng khổng lồ không thể tưởng tượng nổi lập tức bộc phát khiến cho Kỳ Lân trực tiếp bay ra vài trăm mét, đập mạnh vào vách đá. Rầm~ một tiếng, tường đá cũng vỡ vụn, mà Hỏa Kỳ Lân thì đã bị lún vào tận sâu trong vách đá không biết bao nhiêu mét.
Tuy chỉ đơn giản ném một cái đã khiến đối phương văng ra xa, nhưng Trịnh Xá vẫn đứng tại chỗ với vẻ mặt hết sức nghiêm túc, hắn cũng không khinh địch, trên thực tế thực lực của hai bên cũng không hơn kém nhau bao nhiêu, chỉ là lĩnh vực thông thạo của mỗi bên khác nhau. Tuy thân thể của Hỏa Kỳ Lân lớn gấp cả chục lần so với Trịnh Xá, nhưng nếu như muốn so sánh về mặt lực lượng mà nói... Đoán chừng cho dù là Thánh nhân đi nữa, Trịnh Xá cũng chưa chắc đã thua, bởi vì hắn là người ngoại trừ lực lượng ra thì chẳng còn gì khác, lực lượng, đây chính là lĩnh vực của hắn.
Mà trước mắt lĩnh vực chiến đấu của Hỏa Kỳ Lân rõ ràng không phải là về mặt lực lượng, vậy mà lại hết lần này đến lần khác so đấu lực lượng với Trịnh Xá. Đây cũng không phải là chuyện quyết định dựa vào thân thể lớn hay nhỏ, nếu thật sự dùng lực lượng để ví von với độ lớn thân thể, vậy Hỏa Kỳ Lân có thể ngang với một ngọn núi, còn Trịnh Xá thì tuyệt đối ngang với một hành tinh, đây chính là ưu thế áp đảo.
Nhưng mà như vậy cũng không phải là nói Hỏa Kỳ Lân rất yếu, trái lại, nó phi thường am hiểu về một lĩnh vực khác…
- Grào!
Bỗng nhiên, ánh sáng lóe lên từ trong hốc đá mới vỡ ra lúc trước, một cột sáng màu đỏ rực bắn thẳng về phía Trịnh Xá với tốc độ cực nhanh, chỉ mới chớp mắt một cái đã bắn trúng Trịnh Xá, tiếp đó mấy tiếng nổ ầm~ ầm~ bạo phát, toàn bộ quảng trường lập tức rơi vào trong biển lửa.
- Không đủ...
Trong lúc vụ nổ vẫn đang diễn ra một cách kịch liệt, ở trung tâm của vụ nổ, một cánh tay bỗng nhiên vươn ra, dùng cánh tay này làm trung tâm, lực lượng khổng lồ lập tức xé rách phạm vi bao trùm của ngọn lửa. Ánh lửa nhanh chóng bị luồng lực lượng này phá tan, tiếp đó hoàn toàn chìm vào lòng đất, mà Trịnh Xá thì vẫn bình yên vô sự đứng nguyên tại chỗ, trên người hắn thậm chí không có vết nám đen do bị lửa đốt, hoàn toàn không có dấu vết nào, phảng phất như vụ nổ vừa rồi không hề tồn tại.
Nhưng mà Tát Khắc Duy Nhĩ Đặc lại biết rõ, vụ nổ lúc nãy căn bản không phải ảo ảnh, mà là cột lửa Kỳ Lân chân chính, công pháp chiến đấu thiên phú của Kỳ Lân tộc, cũng tức là hấp thu năng lượng rời rạc trong trời đất, sau đó sinh ra công kích mang các thuộc tính khác nhau. Nó là Hỏa Kỳ Lân, phương thức công kích đều liên quan đến hỏa diễm cùng nhiệt độ cao, tuy không so được với cực nhiệt do Thánh nhân sử dụng, nhưng đối với thực lực tầng thứ tư vẫn là đòn tấn công thuộc vào cấp độ số một số hai. Chỉ là người nam nhân trước mắt không ngờ lại khủng bố đến vậy, gần như hoàn toàn bỏ qua đòn tấn công của nó, quả nhiên là "vai chính".
- Nhân vật chính, ngươi là con cưng của Đại Đạo, ngươi là sủng nhi của Vận Mệnh, cho dù thế giới này bị hủy diệt, ngươi vẫn sẽ sống sót, lần này đối chiến với ngươi, ta đã đoán trước được kết quả…
Tát Khắc Duy Nhĩ Đặc đứng trước hốc đá, nó ngẩng cao đầu, kiêu ngạo nhìn Trịnh Xá:
- Theo tập tục tộc của ta, người có giác ngộ chết trận có quyền biết tên đối thủ. Ta là Kỳ Lân chi Vương, Hỏa Kỳ Lân - Tát Khắc Duy Nhĩ Đặc. Hôm nay, ta nguyện hy sinh! Hy vọng của Kỳ Lân tộc chúng ta... tuyệt đối không thể bị ngươi hủy diệt!
Trịnh Xá trầm mặc nhìn xem hai mắt của Hỏa Kỳ Lân, trong mắt nó đã chỉ còn lại có kiêu ngạo cùng kiên trì. Có thể thấy, con Kỳ Lân này đã hạ quyết tâm, nhất định là sẽ liều mạng, ngươi không chết thì ta vong, mà trên thực tế Trịnh Xá cũng chẳng hiểu sao lại có trận chiến này, hắn căn bản không biết mình đắc tội với con Kỳ Lân này khi nào.
- Nói cho ta biết đây là nơi nào! Vì sao ngươi cứ phải liều chết chiến đấu với ta! Ta không nhớ đã từng gặp qua ngươi!
Trịnh Xá lớn tiếng nói, Tát Khắc Duy Nhĩ Đặc trầm mặc mất một lúc, đồng thời ngọn lửa trên người nó cũng càng lúc càng mãnh liệt, ánh lửa từ màu cam đỏ dần dần biến thành đỏ thẫm, cuối cùng biến thành ngọn lửa trắng sáng rực rỡ. Cho đến lúc này, nó mới lên tiếng:
- Nơi này là di tích Thánh nhân phân hệ da đen: Lục đạo luân hồi. Đằng sau ta là cổng vào Súc sinh đạo, toàn bộ Lục đạo thế giới hoàn toàn ngăn cách với ngoại giới, ngoại trừ Thánh nhân cùng Tiên nhân, không ai có thể rời khỏi sáu không gian này, cho nên ngươi không cần phải uổng phí tâm cơ...
Trịnh Xá trực tiếp cắt đứt lời nó:
- Nhất định là ngươi đang nói láo, nếu như không có phương pháp ly khai, vậy vì lý do gì mà ngươi phải làm người thủ vệ tại cửa vào Súc sinh đạo? Đừng có nói với ta là để phòng ngừa những người ngây ngây ngơ ngơ phía trên kia xâm nhập. Còn nữa, tại sao đột nhiên ta lại xuất hiện trong không gian này? Nhất định là có người kéo ta vào, hơn nữa ngươi còn luôn miệng gọi ta là nhân vật chính, ta không tin ai ngươi cũng gọi là nhân vật chính!
-... Chiến đi, đánh thắng ta, ngươi sẽ có thể thông qua!
Tát Khắc Duy Nhĩ Đặc gào thét một tiếng, ngọn lửa bên ngoài thân thể lập tức điên cuồng bốc cháy, tạo thành từng vòng sóng năng lượng mắt thường có thể thấy được, tiếp đó bắt đầu khuếch tán về bốn phía, bất cứ vật gì tiếp xúc với đợt sóng năng lượng này đều bị biến thành nham thạch nóng chảy, chỉ sau mấy giây ngắn ngủi, quảng trường rộng lớn đã biến thành biển nham thạch.
Trịnh Xá vẫn đứng nguyên tại chỗ, hắn yên lặng nhìn Hỏa Kỳ Lân, bên ngoài thân thể của hắn hiện ra ánh sáng màu trắng không ngừng chớp động, mặc cho sóng năng lượng ập tới, ánh sáng màu trắng này chỉ lóe lên, sóng năng lượng đến gần thân thể lập tức bị đánh tan không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
- So với việc đánh bại hoặc là giết chết ngươi, ta càng muốn biết đến cùng là có chuyện gì xảy ra? Ví dụ như tại sao ta lại ở đây? Tại sao ngươi phải ngăn cản ta tiến vào Súc sinh đạo? Còn nữa tại sao ngươi lại biết ta? Ta sẽ đánh bại nhưng không giết ngươi, chỉ cần ngươi trả lời các vấn đề của ta là được, còn nếu như ngươi đánh bại ta, vậy ta sẽ lập tức rời khỏi đây, đợi trên mặt đất vĩnh viễn không bước xuống. Ý kiến của ngươi thế nào?
Trịnh Xá vẫn tiếp tục nói, giờ phút này Tát Khắc Duy Nhĩ Đặc đã biến toàn bộ quảng trường thành biển dung nham nóng chảy, khi Trịnh Xá nói xong, nó hơi dừng lại một chút rồi mới lên tiếng:
- Đã không thể nào rồi, nếu như ta thất bại, hy vọng cuối cùng của Kỳ Lân tộc chúng ta sẽ triệt để mất đi. Việc duy nhất ngươi có thể làm chính là giết chết ta, sau đó bước qua xác ta tiến vào Súc sinh đạo, ngoài ra... Không còn con đường nào khác!
- Càn Khôn mượn lực. Bát quái thành hình!
- Hỏa ngục!
Tát Khắc Duy Nhĩ Đặc lẩm nhẩm trong miệng, đồng thời trước người nó không ngừng xuất hiện đồ hình văn tự ký hiệu màu trắng sáng rực rỡ. Những văn tự ký hiệu này giống như có sinh mệnh lực, không ngừng tổ hợp, thẳng đến khi tạo thành một trận đồ bằng lửa trắng mới thôi. Tiếp đó trận đồ này đột nhiên vỡ vụn, toàn bộ nham thạch nóng chảy trong quảng trường bỗng nhiên chuyển động, dùng Trịnh Xá làm trung tâm, từng vòng nham thạch không ngừng xoay tròn, sóng năng lượng mắt thường có thể thấy được cũng bao phủ phạm vi mười mét xung quanh hắn.
- Ách? Tu chân? Ta từng thấy La Ứng Long dùng qua, như vậy ngươi quen với La Ứng Long, sau đó nghe hắn nói mà biết ta sao? Nhưng mà dường như ngươi lợi hại hơn hắn nhiều... Tu chân, thật là lợi hại, rõ ràng ép ta đến mức không thể động đậy.
Đến khi từng luồng sóng năng lượng cùng với nham thạch xoay quanh, Trịnh Xá mới phát hiện thân thể của mình giống như nặng cả ngàn vạn tấn, ngay cả động đậy một chút cũng không thể. Phải biết rằng hiện tại Trịnh Xá đã không còn như khi mới tiến nhập thế giới luân hồi, cho dù có một ngọn núi đè lên người, hắn cũng có thể nhẹ nhàng ném văng ngọn núi ra xa, vậy mà không ngờ hiện tại lại bị kỹ năng tu chân của Hỏa Kỳ Lân chế trụ, thật sự là khiến hắn cho hắn phải tán thưởng.
Tát Khắc Duy Nhĩ Đặc lại chỉ cười lạnh, nó cũng mặc kệ Trịnh Xá, chỉ ngửa đầu lên trời gào thét, một viên nội đan màu trắng cùng một lá cờ nhỏ màu xanh từ trong miệng phụt ra. Viên đan màu trắng chỉ lớn ngang với quả trứng gà, sau khi được phun ra liền huyền phù lơ lửng giữa không trung, mà lá cờ nhỏ màu xanh thì chỉ lớn cỡ lòng bàn tay, khắp nơi thêu những ký hiệu kỳ quái, sau khi được phun ra cũng không lơ lửng trong không trung, ngược lại liều mạng may lên cao. Khi lá cờ nhỏ cách nội đan nửa mét, ngay lập tức một ngọn lửa màu trắng sáng xuất hiện trước quỹ tích di chuyển, cưỡng ép lá cờ lui lại, tiếp đó ngọn lửa màu trắng sáng biến mất trong hư không, mà lá cờ màu xanh lại bắt đầu chạy trốn, cứ liên tục như vậy, lá cờ nhỏ màu xanh giống như bị viên nội đan màu trắng trói buộc.
- Không hổ là một trong bảy Hồng Hoang đại trận, mặc dù lúc trước bị mấy Thánh nhân phá hủy, bộ phận không trọn vẹn còn lại bị ta luyện hóa mấy ngàn vạn năm vẫn không thể thành công... Bất quá mặc dù không cách nào sử dụng toàn lực của trận đồ này, dùng nội đan ngự sử vẫn có thể phát huy được một phần…
Tát Khắc Duy Nhĩ Đặc âm thầm suy nghĩ, nó lại nhìn một chút về phía Trịnh Xá, giờ phút này Trịnh Xá đang đứng bên trong đại trận, toàn thân tỏa ra ánh sáng trắng, mà sóng năng lượng đang bao quanh đã bị hắn phá vỡ ra một lỗ lớn, ước chừng chỉ cần thêm mười giây nữa sẽ bị phá hủy hoàn toàn.
- Đây vốn là nơi hỏa diễm từ dưới lòng đất bốc lên, ta lại mượn lực, tập trung tất cả hỏa diễm trong phạm vi mấy trăm kilomet lại một chỗ, dưới Thánh nhân trên cơ bản đều không thể phá, không ngờ lại chỉ có thể vây khốn hắn hơn mười giây, bất quá dù sao hắn cũng là nhân vật chính... Cũng được, dùng thực lực Đại Thừa sơ kỳ của ta, cộng thêm Hồng Hoang Vạn Thú trận, nói không chừng vẫn có thể thắng ngươi...
Chủ ý đã định, Tát Khắc Duy Nhĩ Đặc lập tức không hề chần chờ, nội đan màu trắng sáng mang theo lá cờ xanh vụt bay về phía đỉnh đầu Trịnh Xá, tuy Trịnh Xá nhìn thấy mọi chuyện rõ như ban ngày, nhưng hắn lại không thể động đậy. Vốn hắn định vừa chiến đấu vừa dò hỏi Hỏa Kỳ Lân chút ít nội tình, nói không chừng trong lúc bất tri bất giác nó sẽ để lộ tin tức, do vậy đến giờ phút này hắn vẫn chưa dùng toàn lực, thậm chí ngay cả một chút lực lượng cũng chưa có sử dụng, nhưng mà ai ngờ rõ ràng bị ám toán... Thừa dịp hắn vừa mới bị nhốt, Hỏa Kỳ Lân đã chuẩn bị xong đại chiêu.
- Triệu hoán tứ thần. Lập tức tuân lệnh!
Thanh âm của Tát Khắc Duy Nhĩ Đặc vô cùng xa xưa, phảng phất như truyền đến từ tinh không vô tận, theo thanh âm này phát ra, nội đan màu trắng đột nhiên rực sáng chói chang giống như mặt trời, lá cờ nhỏ màu xanh cũng bắt đầu bành trướng mãnh liệt, thẳng đến khi đã lớn hơn mười mét mới thôi, những ký hiệu thêu trên lá cờ cũng phát sáng. Một con phượng hoàng lửa màu đỏ thoát ra, sau đó phượng hoàng nhanh chóng biến lớn, thậm chí ngay cả quảng trường rộng lớn cũng không chứa nổi thân thể khổng lồ của nó, theo tiếng kêu của phượng hoàng lửa phát ra, một ngọn lửa đỏ thắm kỳ lạ cũng bốc lên.
- Càn Khôn mượn lực. Thiên Đạo thành hình!
- Triệu hoán! Tứ thần chân hỏa!
- Chu Tước!
Lập tức, nhiệt độ trong không gian vụt tăng, đất đá xung quanh không ngừng tan chảy, tạo thành nham thạch cuồn cuộn, quảng trường rộng lớn bắt đầu sụp đổ.
Sau phượng hoàng lửa, một con hổ trắng cũng thoát ra, vừa ra khỏi lá cờ, con hổ này lập tức ngửa mặt lên trời gầm thét, tiếng gầm thậm chí còn khoa trương hơn của Hỏa Kỳ Lân lúc trước, từng vòng sóng xung kích không ngừng lao về bốn phía, những khối đá đang sụp đổ trực tiếp bị sóng xung kích phá nát vụn, tiếp đó hổ trắng cũng bắt đầu biến lớn, đến khi thân hình đạt đến mức mấy trăm mét vẫn chưa dừng lại.
- Càn Khôn mượn lực. Thiên Đạo thành hình!
- Triệu hoán! Tứ thần thực phong!
- Bạch Hổ!
Kế tiếp, một con rồng màu xanh dài không biết bao nhiêu mét lao ra, quả nhiên là thần long kiến thủ bất kiến vĩ, thân thể dài mấy trăm mét của nó liên tục xoay vần, tiếp đó rồng xanh mãnh liệt gào thét, ngàn vạn luồng lôi điện chợt hiện ra, mà theo thân thể rồng xanh liên tục trở nên to lớn, tiếng nổ ầm ầm của lôi điện cũng không hề ngừng lại.
- Càn Khôn mượn lực. Thiên Đạo thành hình!
- Triệu hoán! Tứ thần chân lôi!
- Thanh Long!
Cuối cùng, một con rùa lớn màu đen huyền bước ra, chỉ là con rùa lớn này không mang theo khí phách cuồng bạo như rồng xanh lúc trước mà lại có phần hùng hậu rắn chắc, nó cũng không phát ra âm thanh hung hăng điên cuồng càn quấy, chỉ không ngừng trở nên to lớn, đồng thời từng vòng huyền băng màu đen cũng bắt đầu phát tán về bốn phía, đất đá vốn đã hóa thành nham thạch nóng chảy tiếp xúc với huyền băng màu đen lập tức đông lại, một mảng không gian lớn hóa thành khu vực băng giá.
- Càn Khôn mượn lực. Thiên Đạo thành hình!
- Triệu hoán! Tứ thần chân thủy!
- Huyền Vũ!
Bốn Thánh thú liên tục trở nên to lớn, xích diễm, bạch phong, thanh lôi, huyền băng, bốn loại năng lượng thay nhau kích phá khắp nơi, mà cùng lúc đó, vô cùng vô tận quái thú cũng không ngừng thoát ra từ trong lá cờ xanh, có rắn chín đầu, có hồ ly chín đuôi, có sư tử ba đầu, có nhện bảy màu...
Vừa ra khỏi lá cờ, những sinh vật Hồng Hoang này cũng lập tức gào thét, không gian nhanh chóng biến thành hỗn loạn, vô vàn thuộc tính biến không khí xung quanh trở nên hỗn độn, đủ loại năng lượng lan tràn khắp nơi, trên cao dưới thấp, liên tục khuấy động.