Đúng như lời Trương Hằng nói, Trịnh Xá thật sự cảm thấy áy náy, có lẽ hắn cho rằng những hậu quả chủ nhân thế giới Mars Attack gây ra cũng có một phần là trách nhiệm của mình, do đó trong vòng chưa đến mười ngày, các tiểu đội luân hồi đã nhanh chóng tiến hành hoán đổi các thứ từ Chủ thần để viện trợ cho xã hội loài người, trong đó Mỹ là quốc gia được ưu tiên hàng đầu. Đương nhiên, điểm thưởng cùng chi tiết kịch tính cũng là có hạn, không thể nào hoán đổi ra vô số nhu yếu phẩm phục vụ cho hàng tỷ dân chúng, do đó các tiểu đội luân hồi chỉ có thể tập trung vào hoán đổi công nghệ cùng khoa học kỹ thuật.
Cho dù vậy, chỉ cần khoa học kỹ thuật là đủ rồi, vật tư cùng nhu yếu phẩm các quốc gia khác dự trữ hoàn toàn đủ để trợ giúp cho Mỹ, sau khi đợt tập kích cuối cùng của người Sao Hoả kết thúc không đến mười ngày, trung tâm nghiên cứu động cơ kiểu mới đã sơ bộ hoàn thành bên cạnh khu vực Ngũ đại hồ. Thông qua lực lượng của chính phủ, cộng với trợ giúp của các quốc gia khác, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, trung tâm nghiên cứu này đã đạt đến quy mô của một thành phố siêu cấp, dân chúng không ngừng thi nhau tụ tập về khiến cho mật độ dân cư tại đây ít nhất cũng ngang ngửa với các thành phố lớn trước kia.
Trên thực tế, tổn thất của Mỹ cũng không lớn đến mức như Trương Hằng cùng Trịnh Xá tưởng tượng, bởi vì phương thức tấn công của chủ nhân thế giới Mars Attack là tạo ra số lượng lớn đĩa bay từ điện năng sau đó tiến hành công kích từ xa, vì thế cũng xuất hiện một vài vấn đề do sự khác nhau về quan niệm. Trên Sao Hỏa, cho dù là dân cư chính gốc, sinh ra và lớn lên tại Sao Hỏa cũng không cách nào sống sót được thời gian dài trong bầu khí quyển, vì vậy thành phố mới phải nằm hoàn toàn trong lòng đất, mà bầu khí quyển của Trái đất thì lại không như vậy, do đó bên trong những khu vực đổ nát có rất nhiều người lẩn trốn, chỉ cần không ngu ngốc tự chạy vào trong tầm bắn của đĩa bay là gần như bình yên vô sự.
Khác biệt đến mức kinh ngạc về quan niệm dẫn đến hạm đội đĩa bay chỉ dựa theo trình tự có sẵn, một mực phá hủy các loại công trình kiến trúc, không quan tâm đến có nhân loại trong các khu vực phế tích hay không. Trong lần tập kích vừa rồi, nhân số tử vong của Mỹ tuyệt đối không cao hơn mười triệu người, tuy số lượng người chết như vậy đối với một quốc gia đã là chuyện rất kinh khủng, nhưng mà so với việc bị tuyệt diệt trong thế giới phim kinh dị, con số mười triệu người vẫn khá là nhỏ bé. Vì lẽ đó, những chính trị gia vốn nắm rõ tình hình của Mỹ bỗng nhiên được dịp để diễn kịch, bắt đầu khóc lớn, đại náo tại hội nghị đồng thời đòi hỏi trợ giúp từ các tiểu đội luân hồi.
Cũng có một vài thành viên tiểu đội luân hồi nhìn ra được chân tướng của sự việc, ví dụ như Lăng Tân, ví dụ như Hạo Thiên, ví dụ như Douglas, có điều dù sao đây cũng chỉ là vấn đề nhỏ, không ảnh hưởng gì đến đại cục, tối đa là thuộc về phạm trù giành giật lợi ích giữa các quốc gia, do vậy mọi người đều không có ý kiến gì, chỉ có Trịnh Xá là ngồi ủ rũ một góc tự trách.
- Trịnh Xá, kỳ thực chuyện này cũng không phải lỗi của ngươi, không nên tự trách, tất cả chúng ta đều không ngờ chủ nhân thế giới Mars Attack lại tái xuất hiện.
Lâm Tuấn Thiên ngồi trên ghế sa lon, hắn cười khổ một cái rồi nói với Trịnh Xá.
- Ai, ai nói, nói... Không trách, trách, ta sao?
Trịnh Xá đang ngồi trên một tấm thảm cao su lớn, toàn thân từ trên xuống dưới đều là lửa điện đang xẹt lên xẹt xuống, tóc tai dựng đứng giống như người siêu Xayda, hơn nữa bên ngoài thân thể còn có đầy lửa điện màu xanh, thoạt nhìn phảng phất như kiểu siêu Xayda biến dị vậy.
- Được rồi, coi như là lỗi của ngươi, nhưng ngươi cũng không cần phải đến Mỹ tọa trấn như vậy chứ? Mà cho dù là muốn tọa trấn nước Mỹ, sao không chờ đến khi tình hình thân thể của ngươi ổn định lại đã rồi hãy đi?
Toàn thân Trịnh Xá run bần bật, hắn cố gắng nhưng không thể nói trọn được một câu:
-… Không, không...
- Không đi? Vậy cũng tốt, ta đã bảo rồi mà, lần này đặt nhà máy chế tạo vũ khí Gauss đầu tiên cùng trung tâm nghiên cứu động cơ kiểu mới tại Mỹ, như vậy cũng đã đủ để đền bù đủ tổn thất cho bọn họ rồi.
Lâm Tuấn Thiên lập tức vui vẻ ra mặt.
- ... Dùng, dùng...
Trịnh Xá tiếp tục nói cà lăm.
- Dùng? Dùng cơm? Dùng người? Dùng người khác? Ngươi muốn dùng người khác tọa trấn nước Mỹ?
Lâm Tuấn Thiên kỳ quái suy đoán xem rốt cuộc Trịnh Xá muốn nói gì.
- ... Khích, khích...
Trịnh Xá phảng phất như rất sốt ruột, hắn khoa chân múa tay để diễn đạt.
- Khích lệ? Khuyên bảo? Ngươi muốn ta đi khuyên bảo người đó? Sau đó yêu cầu hắn tọa trấn nước Mỹ? Vấn đề này cũng tương đối khó khăn, đoán chừng Đông Mỹ châu đội và Tây Mỹ châu đội sẽ đáp ứng, nhưng mà khi đó bọn họ sẽ không thể tập trung huấn luyện cùng chúng ta nữa.
Lâm Tuấn Thiên trầm tư một lúc rồi mới nói.
-... Ta, ta…
Trịnh Xá gắng sức nói nhưng chỉ thốt ra được một chữ duy nhất, xem bộ dạng toàn thân run rẩy của hắn giống như đang bị lửa điện hành hạ đến mức vô cùng khổ sở.
- À, do chính ngươi đi khuyên bảo? Như vậy cũng tốt, dù sao ngươi cũng là người đứng đầu toàn bộ các tiểu đội luân hồi mà, vậy thì ok rồi.
Lâm Tuấn Thiên giống như đã yên tâm, hắn cười vui vẻ, tiếp đó liền bước ra khỏi phòng, không hề nhìn thấy gân xanh trên trán Trịnh Xá đang càng lúc càng nổi rõ.
- Tức, tức, tức giận... A.a.a.a.a.a.a!
Trịnh Xá hét lớn lên giống như muốn phát tiết, nhưng mà khiến cho người khác không thể nói được lời nào hơn là ngay cả tiếng hét của hắn cũng đồng dạng không ngừng run rẩy...
Trong lúc các tiểu đội luân hồi yên tĩnh tu dưỡng, trật tự xã hội cũng dần được khôi phục, từ sau khi chiến tranh thế giới lần thứ hai kết thúc đến nay, toàn thế giới ngoại trừ một số khu vực nhỏ lẻ, đại bộ phận đều hòa bình đã lâu, lượng của cải cùng vật phẩm tích trữ kỳ thực đã sớm vô cùng phong phú, do đó những quốc gia này lập tức lấy nguyên liệu dự trữ ra tiếp tục trùng kiến, đặc biệt là dưới đống đổ nát của các thành phố còn có một lượng lớn nguyên vật liệu có thể tái sử dụng, vì thế chỉ sau thời gian nửa tháng ngắn ngủi, bên cạnh các khu phế tích đều đã sơ bộ dựng lên một số công trình kiến trúc, ngay cả sân bay đơn giản cũng đã xây dựng xong.
Đúng vậy, sân bay đơn giản, hiện tại vấn đề quan trọng của các quốc gia cũng không phải kiến thiết trong nước mà là giao lưu với nước ngoài, đặc biệt là trao đổi trên một số phương diện với Bắc Kinh, trao đổi với các tiểu đội luân hồi, bọn họ đều hi vọng được tiểu đội luân hồi trợ giúp, do đó việc khôi phục giao thông quốc tế là một vấn đề rất cấp bách, được ưu tiên hàng đầu.
Cứ như vậy, Trương Hằng cùng Nataya rời khỏi Canada một cách nhẹ nhàng, lên máy bay hạng nhất đi về phía Anh quốc. Tuy cả hai người đều không có chứng minh thân phận, nhưng mà bọn họ lại có tiền, rất nhiều tiền! Khi tiếp cận với Chủ thần lúc trước, Trương Hằng cũng đã hoán đổi một cái túi không gian loại rẻ nhất, bên trong ngoại trừ một số dược liệu, còn lại tất cả đều là vàng, bạc, bạch kim, kim cương, đá quý các loại, dư sức cho hắn sử dụng đến tận khi tiến vào di tích của Thánh nhân phân hệ da đen, sau đó thì... Hoặc là hắn thành công lấy được Thiên địa huyền hoàng lung linh bảo tháp, hoặc là chết trong di tích, mặc kệ kết quả như thế nào, khi đó tiền tài đều đã là thứ vô nghĩa.
Không giống như Trương Hằng, công khai hối lộ, sau đó còn thoải mái nằm ngủ, Nataya rõ ràng nhát gan hơn nhiều, nàng cẩn thận ngồi trên ghế của mình, vẻ mặt lo lắng nhìn xuống đường băng, sợ bỗng nhiên có quân đội hay cảnh sát xuất hiện, mãi đến khi máy bay đã cất cánh, nàng mới thở ra một hơi sau đó nằm xuống, mà cho đến lúc này, Trương Hằng mới khẽ cười nói:
- Ngươi có kỹ năng của tinh thần lực khống chế giả mà, tùy tiện dùng tinh thần lực quét qua một lượt, bất kỳ người nào ở trong phạm vi quét hình đều không thoát, huống hồ thực lực của chúng ta cũng không đến mức quá yếu, quân đội bình thường căn bản không thể làm gì được, không cần phải căng thẳng như vậy.
Khuôn mặt Nataya lập tức đỏ ửng, nàng gật gật đầu, có điều nét mặt vẫn mang theo chút ít lo lắng, đối với chuyện này Trương Hằng cũng không thể làm gì hơn, hắn chỉ có thể nhắm mắt dưỡng thần, đồng thời trong đầu bắt đầu suy nghĩ về người mình chuẩn bị gặp mặt, Lý Cương Lôi...
Lý Cương Lôi, thí nghiệm thể bí mật của kế hoạch Long Hống, được tạo ra từ hỗn hợp gien của Sở Hiên và Nyos, tương tự như mấy người Lăng Tân, Trần Hạo Thao, Vĩ Thi Thi. Một trí giả tốt tuyệt đối có thể khiến thực lực của đoàn đội được đề cao trên phạm vi lớn, do vậy để đảm bảo cho tương lai của mình, Trương Hằng đã sớm bố trí sẵn một trí giả, tuy không phải là trí giả hoàn mỹ như Sở Hiên hay Adam, nhưng mà so ra, hỗn hợp gien của Sở Hiên và Nyos vẫn là lựa chọn thích hợp nhất, bởi vì Adam... gien của hắn có vấn đề, nếu lưu lại sẽ gây nên phiền toái rất lớn.
Đối với những người có đầu óc siêu phàm như trí giả, Trương Hằng thật sự là vô cùng nhỏ bé, do đó ngay từ đầu hắn đã quyết định sẽ dùng phương thức thẳng thắn mà tiến hành, nói cho Lý Cương Lôi biết tất cả mọi chuyện. Tính cách của Lý Cương Lôi cũng giống như Nyos, tuy vô cùng cao ngạo nhưng kỳ thực lại rất thiện lương, vì vậy Trương Hằng chỉ hy vọng có thể thật sự kết giao được với Lý Cương Lôi, giao tâm giao nghĩa, không lừa gạt cũng không ép buộc.
- Tất cả đều phải xem xem cuộc gặp mặt này như thế nào rồi, quyết định vận mệnh của ta... cũng quyết định vận mệnh của Vô hạn thế giới.
Sau khi xuống khỏi máy bay Trương Hằng nhanh chóng lấy điện thoại ra rồi bấm một dãy số, mấy chục giây sau, từ bên trong điện thoại liền truyền đến giọng nói của một nam tử:
- Ta còn tưởng rằng ngươi chết mất xác ở đâu luôn rồi, thế nào? Muốn gặp ta à?
Trương Hằng nhẹ nhàng cười nói:
- Ta vừa mới đặt chân đến Anh quốc, hiện đang ở phi trường mới xây dựng, khi nào chúng ta có thể gặp mặt được đây?
Thanh âm đầu dây bên kia tựa hồ chần chờ một chút, vài giây sau mới lên tiếng:
- Ta sẽ phái người đến đón, chỉ có một mình ngươi sao?
Trương Hằng lập tức nói:
- Bên cạnh ta còn có một người nữa, cũng là đồng đội trong tương lai của ngươi, không cần phải đề phòng.
-... Sau khi gặp mặt chúng ta sẽ bàn bạc cụ thể.
Thanh âm trong điện thoại lại chần chờ mấy giây, tiếp đó liền trực tiếp cúp máy, mà Trương Hằng cũng không để ý, chỉ khẳng định với Nataya:
- Không cần lo lắng như vậy, ta đã nói rồi, Nataya, ngươi chính là đồng đội của ta, ta sẽ không giấu diếm ngươi bất cứ chuyện gì, chúng ta sẽ cùng nhau gặp mặt với trí giả của Bắc Dương châu đội.
Hai người ngồi chờ cũng không bao lâu, sau chốc lát đã thấy một chiếc limousine từ xa chạy đến, một người trung niên ước chừng đã ngoài năm mươi bước xuống mở cửa xe, trong xe có một thanh niên tóc nâu khoảng tầm hai mươi tuổi.
Trương Hằng căn bản không nhìn người thanh niên đang ngồi trong xe, chỉ cười lớn nói:
- Xuống đây đi, chúng ta cùng đi bộ về nhà ngươi. Ta không có ý định lên xe đâu, ai lại nguyện ý ngồi trên một đống thuốc nổ thể rắn chứ? Ha ha, thật là quá mức xa hoa rồi…
Thanh niên đang ngồi trong xe cười nhẹ, hắn cầm lấy một thanh chocolate trên bàn sau đó bẻ đôi cho vào miệng rồi xoay người bước xuống.
Người thanh niên này có ánh mắt sắc bén, gương mặt cũng rất anh tuấn, chỉ là trên má trái của hắn lại đeo một chiếc mặt nạ kim loại màu bạc, thoạt nhìn có chút giống như tạo hình của những nhân vật trong phim, chỉ có Trương Hằng mới biết, phía sau mặt nạ là phần mặt bị bỏng cực kỳ nghiêm trọng, tuy có thể làm giải phẫu cấy ghép da, nhưng Lý Cương Lôi lại nhất định ngoan cố cự tuyệt phẫu thuật, hắn muốn dùng vết bỏng này làm dấu tích để vĩnh viễn nhớ về trận đại hỏa hoạn năm xưa... Trận hỏa hoạn đã nuốt sống bạn bè, thân nhân của hắn, thẳng đến khi đã tự tay báo thù, mới có thể tiêu trừ vết bỏng trên mặt.
- Veras đại thúc, cứ lái xe về trước đi, ta sẽ tự đi bộ về.
Lý Cương Lôi cũng không chậm trễ, trực tiếp bước ra, trước khi xuống xe hắn còn tiện tay quét sạch chocolate trên mặt bàn, bỏ toàn bộ vào trong túi áo.
Người lái xe lập tức vội vàng nói:
- Thiếu gia, lão gia cùng phu nhân đã yêu cầu ta phải một mực ở bên cạnh thiếu gia, hơn nữa bệnh tình của thiếu gia...
Lý Cương Lôi phất phất tay nói:
- Không sao, bệnh của ta không thể phát tác nhanh như vậy được, huống hồ...
Khi nói đến đây Lý Cương Lôi liền nhìn về phía Trương Hằng cùng Nataya, hắn nở nụ cười:
- Huống hồ hôm nay là thời điểm ta đã mong đợi thật nhiều năm, cho dù là chết... ta cũng sẽ cam tâm tình nguyện.
Veras giống như còn muốn nói gì đó, nhưng khi thấy Lý Cương Lôi quyết tuyệt xoay người sang chỗ khác, hắn chỉ thở dài một tiếng rồi bước vào trong xe, nhanh chóng rời đi. Sau khi chiếc xe dài quá cỡ đã khuất khỏi tầm mắt, Lý Cương Lôi mới đưa tay về hướng Trương Hằng:
- Giới thiệu một chút đi, ta là Lý Cương Lôi, hẳn là ngươi đã sớm biết rồi.
Trương Hằng mỉm cười, bắt tay với Lý Cương Lôi rồi nói: