(Vô Hạn) Sau Khi Bị Mù, Tất Cả Mọi Người Đều Giả Bộ Là Bạn Trai Của Ta

Chương 54: Học viện Đạo thuật (1)

Trước Sau

break

Âm thanh điện tử quen thuộc không vang lên khi Kiều Thất bước vào phó bản.

Trước khi tiến vào phó bản, hắn đã rất nghiêm túc chỉnh sửa lại y phục một lần. Sau khi vào phó bản, ý thức khôi phục Kiều Thất vẫn chỉnh lại một lần nữa.

Theo lời hệ thống giới thiệu, trò chơi sẽ cho người chơi lần đầu livestream một khoảng thời gian ngắn để tự giới thiệu, đợi phần giới thiệu này kết thúc thì phó bản mới chính thức bắt đầu.

Chưa từng có kinh nghiệm livestream, Kiều Thất có chút lúng túng. Trong lòng hắn vốn chẳng muốn livestream chút nào, nhưng hắn không có quyền hạn từ chối.

Hắn cảm thấy bản thân cần phải biểu hiện chút tôn trọng với người xem. Ít nhất, ăn mặc là không thể qua loa.

Thấy con số người xem kia đã không còn là 0, Kiều Thất lấy hết can đảm chào hỏi:“Chào mọi người, ta là Kiều...”

Những lời vốn đã chuẩn bị tốt liền bị làn sóng bình luận cuồn cuộn đột ngột xuất hiện cắt ngang. Kiều Thất đã đổi điểm tích phân để thoát khỏi trạng thái mù, giờ hắn bối rối nhìn màn hình đầy dấu chấm than.

Cảm xúc bùng nổ của bình luận như xuyên qua cả màn hình lây sang cả hắn.

Hàng mi dài khẽ run, Kiều Thất không hiểu vì sao phản ứng của mọi người lại kịch liệt đến thế. Rõ ràng hắn còn chưa kịp nói xong phần tự giới thiệu.

Tầm mắt lướt nhanh qua bình luận, giữa vô số dấu chấm than, Kiều Thất phát hiện tên mình.

“Ồ... các ngươi biết tên ta sao?”

Hắn hoàn toàn không hề hay biết, thông tin của mình đã luôn treo trên trang đầu diễn đàn, sớm trở thành một cái tên nổi bật trong trò chơi. Lúc này nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, trong đôi mắt xinh đẹp thoáng hiện vẻ mờ mịt. Hắn nghi hoặc liếc sang tên phòng livestream và phần giới thiệu, nhưng tuyệt nhiên không thấy chỗ nào có thể để lộ tên mình.

Vừa định mở miệng hỏi vì sao mọi người lại biết, thì trong tầm mắt, hàng loạt chữ “lão bà” chi chít ập tới, khiến hắn sững người.

Trong nháy mắt, đầu óc trống rỗng, bao nhiêu suy nghĩ vừa rồi đều biến mất sạch sẽ. Khuôn mặt trắng mịn của Kiều Thất nhanh chóng phủ một lớp ửng hồng. Nhìn hắn dễ dàng bị trêu đến đỏ mặt, bình luận lại càng thêm hăng hái, tiếng gọi “lão bà, lão bà” vang dồn không dứt.

Bị chọc đến mức hoang mang, hắn khẽ nhắm mắt, hàng mi đen run run liên hồi.

“Các ngươi... các ngươi đừng gọi ta như vậy.” Kiều Thất mím môi, một lúc lâu sau mới lắp bắp ngăn cản.

Hắn chờ một lát, vành tai vẫn còn đỏ ửng, chậm rãi mở mắt ra nhìn.

Tình hình trong bình luận cũng chẳng khá khẩm hơn, khiến đôi mắt ngập nước của Kiều Thất thoáng chốc ngây dại.

May mắn thay, đúng lúc ấy, giọng điệu lạnh nhạt của hệ thống vang lên, kịp thời nhắc nhở hắn.

Kiều Thất liền thuận thế ngẩng mặt, nghiêm giọng: “Các ngươi còn như vậy, ta sẽ tắt bình luận.”

Nhưng gương mặt trắng mịn hơi ửng hồng, ngũ quan tinh xảo dưới ánh sáng lại càng thêm long lanh. Lời nói cố ý mang chút hung hăng kia, khi thốt ra từ môi hắn, chẳng khác nào làm nũng, cậy được yêu chiều mà giận dỗi.

Hệ thống: [...]

Cả đám người xem trước màn hình chỉ cảm thấy nơi mềm mại nhất trong tim bị hung hăng chọc trúng.

Bề ngoài thì lập tức ngoan ngoãn nghe lời, đổi hết tiếng gọi “lão bà” thành “Thất Thất”.

Lúc này Kiều Thất mới cảm thấy hơi nóng trên mặt dần tan đi.

Không biết phải làm gì tiếp, hắn chỉ ngơ ngác nhìn bình luận vẫn cuồn cuộn lăn qua màn hình.

Chợt, ánh mắt hắn hơi dừng lại ở vài dòng có ý tứ khác thường: [Thất Thất, ngươi thật sự là người chơi sao? Không phải NPC?]

“Ta là người chơi, không phải NPC.”

Vừa chớp hàng mi dài ngoan ngoãn trả lời, Kiều Thất vừa đọc tiếp, càng xem càng thấy khó hiểu.

Vì sao bọn họ lại cho rằng hắn là NPC?

Chẳng lẽ hắn trông không giống người chơi đến vậy sao?

Bất chợt, hàng mi khẽ run, trong lòng hắn như nghĩ đến điều gì.

Ý tứ ẩn trong đó, chẳng phải là: Ngươi có thật là người chơi không? Hay chỉ là một NPC được thiết kế khéo léo, yếu đuối như con mồi chờ bị săn?

Ngầm nói, chính là hắn không mang dáng vẻ của một người chơi, không xứng là người chơi,  giống NPC hơn.

Đôi môi mím chặt, hàng mi cong dài khẽ run lên.

Kiều Thất cũng chẳng cảm thấy khó chịu, bởi hắn vốn rất hiểu rõ bản thân. Nhưng điều khiến hắn bất ngờ, là việc bọn họ có thể thoáng nhìn liền thấu được khả năng thật sự của hắn.

Điều này càng khiến Kiều Thất thêm bất an về phó bản sắp tới.

Nếu ngay cả người xem cũng có thể lập tức nhìn ra hắn “không ổn”, vậy chẳng phải những người chơi khác sẽ đặc biệt chọn hắn như một quả hồng mềm dễ bóp để ra tay sao?

Hệ thống lập tức bắt được suy nghĩ ấy: [?]

Nghĩ đến đây, khóe miệng Kiều Thất hơi mím lại, bàn tay nhỏ chậm rãi nhéo nhéo gương mặt mình, lo lắng không biết có phải ngoại hình đã để lộ nhược điểm nào.

Động tác ấy làm hai má trắng nõn bị nhéo hằn lại một vệt phấn hồng nhàn nhạt, khiến khuôn mặt vốn tinh xảo lại càng lộ vẻ mềm mại.

Hoàn toàn không phòng bị, khán giả liền bị cảnh tượng này đánh trúng tim, giống như đồng loạt chảy máu mũi, tay bận không kịp gõ bình luận. Phòng tlivestream thoáng chốc im lặng, không một dòng bình luận xuất hiện.

Một lát sau, Kiều Thất mới tiếp tục ngẩng đầu nhìn màn hình.

Lúc ấy, bình luận đã lại cuồn cuộn tràn ra. Nhưng lần này lại bị làm mời không rõ chữ.

Kiều Thất hơi kinh ngạc: [Hệ thống, những bình luận bị làm mờ này là sao vậy?]

[Bị trò chơi tự động che chắn.] Hệ thống trả lời.

[Che chắn?]

[Ân. Đại khái có hai loại tình huống. Một là ngôn ngữ có tính công kích, có thể ảnh hưởng đến tâm trạng người chơi đang livestream, ví dụ như chửi bới quá mức. Loại thứ hai, liên quan đến quy tắc phó bản. Chẳng hạn như phó bản lần này, vì có cạnh tranh giữa các người chơi, nên bất cứ bình luận nào trực tiếp hoặc gián tiếp nhắc đến người chơi khác đều sẽ bị trò chơi che chắn.]

Kiều Thất gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: [Cho nên, toàn bộ bình luận có liên quan đến ta, nếu xuất hiện trong phòng phát sóng của người chơi khác trong cùng phó bản, đều sẽ bị trò chơi tự động che chặn?]

[Ân.]

Thừa lúc thời gian giới thiệu vẫn chưa kết thúc, Kiều Thất lại trả lời thêm vài câu hỏi có thể nhìn thấy.

“Đúng vậy, ta mới chính thức trở thành người chơi, trước đó đã trải qua hai phó bản.”

“Diễn đàn à? Ta còn chưa xem. Trong phó bản hình như không thể truy cập diễn đàn, chờ sau khi ra ngoài ta sẽ nhìn thử.”

“Thích loại lão công gì...”

Theo bản năng đọc ra câu hỏi này, rồi mới hiểu được hàm ý phía sau, khuôn mặt Kiều Thất lập tức đỏ bừng. Hắn bối rối rũ mắt, hàng mi run run, vội vàng dời tầm nhìn, định lướt qua để trả lời câu tiếp theo.

Nhưng ngay giây tiếp đó, âm thanh giới thiệu quen thuộc của phó bản vang lên.

Hắn lập tức thu hồi tinh thần, không còn để ý đến bình luận nữa.

Kiều Thất hoàn toàn không hay biết, thông tin liên quan đến hắn một lần nữa bị đẩy lên top cố định trên diễn đàn.

[Mau vào xem “lão bà” sống nè! Phá tan đủ loại tin đồn trước đó! [ảnh ×1][ảnh ×1][ảnh ×1]]

Bài đăng về hắn trong nháy mắt trở thành chủ đề có lượng bình luận nhiều nhất.

Thế nhưng, giữa một đống bình luận liếm nhan, hâm mộ vì Kiều Thất không chỉ còn sống mà còn thật sự là người chơi, vẫn có vài giọng điệu khác hẳn.

[Đủ rồi đi? Sao trước đây không phát hiện các ngươi nông cạn thế này. Loại người ngoài nhan sắc chẳng có gì, có gì đáng để tung hô chứ.]

[Như vậy với những người chơi khác trong phó bản, có phải hơi không công bằng không? Giờ thì cả đống người đều biết Kiều Thất là người trong lòng Tư Lâm Tu, khả năng rất lớn hắn chính là mấu chốt để thông qua phó bản. Nếu tin tức bị lộ ra, mấy hiệp hội chắc chắn sẽ muốn lôi kéo hắn. Lúc gặp trong phó bản này, có khi sẽ nhường nhịn, buông tha hắn. Đây vốn là phó bản PK, mà ai cũng vì hắn ưu ái thì còn gì là công bằng, còn gì là thú vị nữa.]

[Chuyện trên sẽ không xảy ra đâu. Ngươi không thấy danh sách người chơi phó bản kế bên đã được tổng hợp lại sao? Trong đó có vài người tuyệt đối sẽ không nương tay với loại “bình hoa xinh đẹp” này. Có kẻ cực ghét, có kẻ hành sự khác người chẳng thèm để ý diễn đàn, cũng có kẻ một lòng chỉ nghĩ đến phần thắng cho bản thân. Ngược lại, ta thấy lo cho Kiều Thất hơn.]

[Đang cập nhập phó bản...]

Trong lúc diễn đàn sôi trào, Kiều Thất lại chỉ chăm chú lắng nghe giọng điện tử lạnh băng vang lên trong đầu.

[Ngươi vừa sải bước tiến vào cổng trường, chuẩn bị nhập học trờ thành tân sinh tại Học viện Đạo thuật. Hỗ trợ xử lý các loại thần quái sự kiện trong thế giới này chính là trách nhiệm và nhiệm vụ của ngươi.

Mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ, ngươi sẽ được học viện thưởng điểm. Học viện có thiết lập bảng xếp hạng điểm đặc biệt, ngươi mong muốn bản thân có thể đạt thứ hạng càng cao càng tốt.]

Hoàn toàn không hề mong muốn, mà bị buộc phải mang mong muốn, Kiều Thất: “...”

Nhưng nhờ từng trải qua hai phó bản trước, hắn mơ hồ cũng đoán được vài phần.

Trò chơi cố ý nhấn mạnh như vậy, chắc hẳn muốn nhắc nhở rằng bảng xếp hạng điểm vô cùng quan trọng, khả năng cao sẽ ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng.

Thậm chí, có lẽ đây còn là chỉ tiêu then chốt để quyết định MVP của phó bản.

[Ngươi thuộc về trận doanh của Đạo sĩ.

Xin đặc biệt chú ý đến người chơi thuộc trận doanh Quỷ quái. Giết chết, đào thải bọn họ sẽ nhận được thêm phần thưởng.

Nếu trận doanh của ngươi thắng lợi (tức là đào thải toàn bộ người chơi bên trận doanh Quỷ quái), tất cả thành viên bên Đạo sĩ sẽ được nhân đôi phần thưởng.

MVP chỉ trao cho người chơi xuất sắc nhất của trận doanh thắng lợi, sẽ kèm theo phần thưởng đặc biệt riêng.]

Có lẽ vì đây là phó bản cạnh tranh, phần giới thiệu trò chơi ngắn gọn, để cho người chơi tự do phát huy.

Giọng nhắc nhở quen thuộc vang lên: [Phó bản đã bắt đầu.]

Đã dùng tích phân để đổi láy thị lực hoàn chỉnh, Kiều Thất dần dần nhìn rõ thế giới xám xịt quanh mình, rồi rất nhanh được nhuộm lên màu sắc sống động.

Hắn hiện tại chẳng còn tâm tư đi xem xét cảnh phó bản xung quanh, trong đầu chỉ lặp lại những gì vừa nghe được.

So với tưởng tượng của hắn thì vẫn còn dễ thở hơn một chút, đây là chiến đấu theo trận doanh PK, chứ không phải loại từng người phải giết chóc lẫn nhau.

Tuy rằng trong cùng một trận doanh vẫn phải tranh MVP, nhưng thế nào đi nữa cũng tốt hơn loại kia rất nhiều.

Lần này trò chơi không nói rõ giới hạn thời gian.

Kiều Thất mím môi.

Cho nên, là không có thời gian cụ thể, trò chơi sẽ chỉ kết thúc khi phân định thắng bại giữa hai trận doanh, mặc kệ để đạt được kết quả đó có cần bao lâu.

Hắn ở phe đạo sĩ, đối địch với phe quỷ quái...

Kiều Thất có cảm giác bản thân chắc chắn sẽ chỉ kéo chân phe mình, đành gửi hy vọng vào những người chơi lợi hại bên phe đạo sĩ, mong rằng họ có thể kéo hắn sống sót được đôi chút.

Người phe hắn rốt cuộc có bao nhiêu, là những ai, hắn đều không hề rõ.

Đột nhiên, Kiều Thất nghĩ tới một việc: [Hệ thống, có phải không có cách nào xác định ai là người chơi sao?]

[Trò chơi sẽ không nhắc nhở, người chơi phải tự mình phân biệt.]

Hệ thống kiên nhẫn giải thích thêm: [Phân biệt đại khái có ba cách. Một là từng gặp trước đó, quen mặt; hai là nhạy bén nhận ra trên người đối phương có đặc thù của người chơi; ba là dựa vào vài loại kỹ năng đặc trưng.]

Kiều Thất: [...] Xong rồi, hắn hình như hoàn toàn không phân biệt nổi.

Ngay lúc Kiều Thất còn đang phiền muộn, bỗng dưng xung quanh vang lên tiếng ồn.

Khác hẳn với những tiếng thì thầm nhỏ nhẹ vừa rồi, lần này là giọng cất cao mang theo tức giận. Nó không chỉ khiến Kiều Thất chú ý, mà ngay cả mọi người quanh đó cũng đồng loạt nhìn sang.

“Ngươi làm cái gì vậy! Có bệnh hả! Đột nhiên nhào lên người ta để làm gì!”

Kiều Thất theo hướng âm thanh nhìn lại, liếc mắt liền thấy một người hình thù quái dị bị đẩy ngã xuống đất.

Phó bản lần này vẫn lấy bối cảnh hiện đại, học sinh mặc đồng phục, ăn mặc giống hệt như sinh viên trong thế giới bình thường của Kiều Thất.

Chỉ có kẻ vừa bị đẩy ngã kia là không giống.

Ánh mắt Kiều Thất khựng lại, nhìn lướt qua áo choàng đen không hợp hoàn cảnh và chiếc mặt nạ kỳ quái trên gương mặt hắn.

Người kia rất nhanh chống người đứng dậy, nhưng có lẽ do vừa ngã quá nặng, dáng đi có phần quái lạ.

Hắn không còn dây dưa với nữ sinh vừa bị hắn chọc giận nữa, mà lại nhào về phía những người khác.

“Chuyện gì thế này, ai vậy? Sao kỳ lạ quá, rõ ràng không có khí tức quỷ quái trên người.”

Xung quanh lập tức rộ lên bàn tán.

“Đây vẫn còn trong học viện mà, chắc không phải người ngoài chứ, cũng là học sinh sao?”

“Tê... không biết, dù sao đừng động vào, chờ thầy cô trong học viện tới xem.”

Mới vừa vào phó bản đã gặp quái nhân thế này.

Lẽ nào giống như Doãn Trạch ở phó bản trước, hắn ta cũng có một thân phận đặc biệt nào đó trong cốt truyện?

Ý nghĩ lóe lên trong đầu Kiều Thất, hắn vừa nhìn vừa hơi tròn mắt kinh ngạc.

Quả thực thần kỳ... hắn không hiểu những người đó đã làm thế nào, nhưng mỗi người suýt chút bị quái nhân kia nhào lên đều có thể tránh đi bằng một cách mà Kiều Thất không sao nhìn rõ, gần như là trong tích tắc.

Quái nhân liên tiếp hụt, bắt không được ai, liền đổi mục tiêu không ngừng, nhưng vẫn chấp nhất không chịu dừng lại.

Mãi tới lúc này Kiều Thất mới chậm nửa nhịp mà nhớ ra... hắn hiện tại đang ở Học Viện Đạo Thuật.

Những người quanh hắn đều là học sinh của đạo thuật, hiển nhiên ai cũng biết chút đạo thuật.

Chỉ là...

Sắc mặt Kiều Thất chợt tái nhợt đi.

Hắn hoàn toàn không biết chút đạo thuật nào cả!

Trò chơi chẳng qua chỉ gắn cho hắn một cái thân phận mà thôi.

Kiều Thất hơi hoảng loạn, vội vàng tìm chỗ để trốn.

Trong lòng hắn có chút hoang mang.

Xong rồi, giống như vừa mở màn hắn đã phải dâng đầu chịu chết.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc