(Vô Hạn) Sau Khi Bị Mù, Tất Cả Mọi Người Đều Giả Bộ Là Bạn Trai Của Ta

Chương 35: Người một nhà (2)

Trước Sau

break

Lúc trước Kiều Thất cũng trông giống như thế này sao?

Doãn Trạch bất giác sững người, ánh mắt lạnh lẽo quen thuộc bỗng thoáng lại hiện vẻ hoang mang.

Khoảnh khắc ấy, hắn bỗng mờ mịt, ánh nhìn vô thức dừng thật lâu trên gương mặt của Kiều Thất.

Câu nhận xét "không được người thích" hoàn toàn tách biệt với Kiều Thất.

Bởi không ai sau khi nhìn thấy bộ dáng của Kiều Thất mà lại đưa ra nhận xét như thế.

Đặc biệt là lúc này, Kiều Thất dường như còn bị lời hắn làm cho giật mình, gương mặt xinh đẹp thoáng ngây ngốc, trì độn.

Doãn Trạch nhìn rõ được sự cứng ngắc xen lẫn căng thẳng trên biểu cảm của đối phương.

Như thể Kiều Thất đã chuẩn bị tâm lý từ lâu mới tìm được chút dũng khí để bắt chuyện, ngay cả khi gọi tên hắn, vẫn lộ ra sự thấp thỏm bất an.

Giữa mày khẽ chau lại, Doãn Trạch bỗng cảm thấy có chút không tự nhiên.

Có lẽ, chỉ là thủ đoạn mới mà đối phương vừa học được.

Kiều Thất trước nay luôn nghĩ đủ cách để khiến hắn chú ý, có khi còn bày trò khiến hắn phiền lòng.

Trong đầu thoáng hiện ý nghĩ ấy, nhớ lại những lần Kiều Thất từng dùng nhiều tiểu xảo khác nhau, Doãn Trạch có phần bực bội nhận ra, sự thanh tỉnh của hắn trước nhưng tiểu xảo ấy, nay dường như đã mất tác dụng.

Hắn không có cách nào thu ánh mắt lại, tiếp tục làm việc của mình, dùng sự lạnh lùng để kéo Kiều Thất về thực tế, dập tắt những ảo tưởng của đối phương.

Đặc biệt là khi Kiều Thất cuối cùng cũng hoàn hồn sau câu nói của hắn.

Kiều Thất không nhân cơ hội tiến thêm một bước, cũng chẳng tìm cách thu hút thêm sự chú ý của hắn, mà chỉ run rẩy khẽ rũ hàng mi cong, hơi cúi đầu, để nửa gương mặt mình chìm trong bóng tối.

Doãn Trạch càng nhíu mày chặt hơn.

Hắn cảm giác có thứ gì đó đang chặn lại, nửa vời không thoát ra được. Rõ ràng muốn phát tiết sự khó chịu này, nhưng lại chẳng tìm ra lối nào.

Bởi Kiều Thất cúi đầu, Doãn Trạch không thể nhìn thấy ánh mắt của hắn, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn Kiều Thất đang khẽ cắn môi dưới.

Chỉ dùng chút lực, bờ môi vốn đỏ mọng liền bị cắn đến trắng bệch.

Dáng vẻ đáng thương ấy, như đang cố gắng kìm nén để không lộ ra uất ức.

Nhưng rõ ràng uất ức như thế, Kiều Thất vẫn mở miệng: “Xin lỗi.”

Nghe câu nói ấy, toàn thân Doãn Trạch bỗng cứng đờ.

Một lời xin lỗi dường như luôn là cách giải quyết mâu thuẫn thường thấy. Chỉ cần có người nói xin lỗi, chuyện vốn gây khó chịu cũng có thể dừng lại tại đó.

Mọi việc lẽ ra nên kết thúc ở đây.

Kiều Thất có vẻ sẽ không nói thêm gì để quấy rầy hắn, hắn hoàn toàn có thể quay về với công việc của mình.

Nhưng lạ thay, Doãn Trạch chẳng hề thấy nhẹ nhõm. Trái lại, tâm tình càng thêm bức bối.

Cảm xúc dồn nén làm hắn không thể bỏ qua sự nôn nóng này, khác hẳn với những lần trước khi ở bên Kiều Thất. Có điều gì đó đã không còn giống nhau.

Như có một thanh âm vang lên trong đầu, bảo rằng hắn không nên đối xử với Kiều Thất như vậy.

Hắn đối xử thế nào với Kiều Thất chứ?

Trong lòng, hắn bản năng phản bác, nhưng rồi ma xui quỷ khiến, Doãn Trạch lại mở miệng, giọng nói không còn lạnh lẽo như trước: “Ta không phải cố ý nặng lời với ngươi, chỉ là có chút sốt ruột thôi. Ngươi cũng biết, hiện giờ cảnh sát bó tay với vụ của Lâm Thanh, chứng cứ thì không, manh mối cũng chẳng có. Mà ngươi bên Lâm gia cũng chẳng thu được gì hữu dụng. Vừa mới ly hôn với Lâm Thanh, ngươi lại trở thành chồng trước của nàng, tình cảnh này rất nguy hiểm. Vì vậy ta mới vội vàng hẹn ngươi ra, muốn cùng nhau xem lại những vụ án mất tích, mong tìm ra điểm chung nào đó.”

Doãn Trạch vừa nói, vừa chau mày, tựa như đang giải thích cho chính mình nghe.

Hắn từ đầu đến cuối vẫn không nói “xin lỗi”.

Những lời này, suy cho cùng, chỉ là lời giải thích mà thôi.

Nhưng dẫu tự nhủ là vậy, ánh mắt hắn lại chẳng thể rời khỏi gương mặt Kiều Thất, như đang chờ xem đối phương sẽ có phản ứng gì.

Nhưng Kiều Thất không phản ứng gì lớn, chỉ khẽ đáp một tiếng “ừ”, đầu vẫn cúi thấp, không chịu để lộ gương mặt cho hắn thấy.

Sắc mặt Doãn Trạch càng thêm khó coi.

Hắn hơi hé môi, nhưng lại chẳng thể nói ra điều gì. Sau đó, dù vẫn cầm tài liệu trong tay và lật xem tiếp, nhưng rõ ràng chậm chạp hơn hẳn, trông như có phần thất thần.

Kiều Thất thì không hề giận dỗi gì, chỉ vì lời Doãn Trạch nói mà vô thức ngẩn ngơ.

Thật sự không tìm được chút manh mối nào sao?

Tiến độ cốt truyện vẫn là con số không.

Một cảm giác sự mong chờ vỡ tan biến thành ảo ảnh, nhưng lại có cảm giác quả nhiên là sẽ như vậy.

Trong phòng riêng, ngoài hắn và Doãn Trạch ra thì chẳng còn ai khác, nhưng cả hai lại ngồi khá gần cửa sổ. Kiều Thất lắng nghe, mơ hồ vẫn nghe rõ tiếng xe bên ngoài.

Dù phó bản này không phải dạng không gian phong bế, ngoài đường người qua kẻ lại, NPC đông đúc...

Nhưng bạn trai hắn hẳn cũng phải có liên quan đến cốt truyện chứ?

Kiều Thất không chắc chắn mà nghĩ..

Hắn khẽ mím môi, có chút bất an.

Nhưng có vẻ hắn không nên nghĩ nhiều như thế, bởi đã bước vào cốt truyện, thì hầu như không thể thoát ra. So với việc nghĩ cách hoàn thành nhiệm vụ, thì giữ được mạng sống quan trọng hơn nhiều.

Làm sao mới có thể tránh khỏi sự mất tích ly kỳ, là vết xe đổ của những người trước?

Tim Kiều Thất đập mạnh, lòng càng thêm thấp thỏm.

Lâm gia chắc chắn sẽ không giống như Nghiêm Ca trong phó bản trước, mềm lòng mà bỏ qua cho hắn.

Trước mắt, biện pháp duy nhất dường như chính là như phần giới thiệu đã nói: Tìm cách giúp cảnh sát và Doãn Trạch thu thập chứng cứ phạm tội của Lâm Thanh, khiến nàng phải chịu chế tài trước khi hắn bị bắt cóc.

Đây có phải cũng là điều kiện để kích hoạt phó bản kết thúc không?

Kiều Thất mơ hồ nghĩ ngợi, rồi lại cảm thấy có gì đó sai sai.

Nếu cốt truyện xoay quanh Lâm Thanh, vậy vì sao phó bản này lại mang tên "Người một nhà"?

Cảm giác như có gì đó không hề ăn khớp.

Nhưng hắn nghĩ đi nghĩ lại, vẫn chẳng tìm ra manh mối gì.

Kiều Thất ngồi trong bất an, hy vọng Doãn Trạch có thể tìm thấy điều gì hữu ích.

Thế nhưng, theo từng tiếng đồng hồ trôi qua, sau khoảng thời gian dài ở quán cà phê, rốt cuộc hắn vẫn thất vọng rồi.

Sự kỳ lạ về những vụ mất tích lại một lần nữa bày ra trước mắt.

Những người trước đây bị mất tích, đều hoàn toàn không có dấu hiệu báo trước. Người thân bên cạnh họ cũng không hề phát hiện điểm bất thường nào.

Tất cả cứ như tan biến không dấu vết. Ngay cả cảnh sát cũng không thể xác định chính xác họ biến mất ở đâu.

Nếu không phải hệ thống đã chọn theo hy vọng của Kiều Thất là phó bản sẽ không có sự kiện thần bí ma quỷ, thì hắn đã nghĩ đó là do tác động siêu nhiên.

Thông tin duy nhất hắn nắm được là những người mất tích đều rơi vào khoảng thời gian từ 3 đến 15 ngày sau khi ly hôn với Lâm Thanh.

Vì hoàn toàn không tìm được kết quả, ngồi lì trong quán cà phê cũng chẳng giải quyết được gì, nên Kiều Thất và Doãn Trạch đành tạm thời rời đi.

Theo nhắc nhở của hệ thống, Kiều Thất cầm lấy cây gậy dẫn đường đặt bên cạnh, hơi tò mò đong đưa thử, rồi cẩn thận bước ra ngoài.

Vì có chút căng thẳng, hàng mi của hắn khẽ run rẩy theo từng nhịp.

Cũng không phải là thật sự không thu hoạch được gì, Kiều Thất vẫn nắm bắt được một ít tin tức từ lời Doãn Trạch.

Nguyên chủ và Lâm Thanh chỉ kết hôn trong vòng một tháng. Thời gian đó, hắn vẫn luôn sống tại Lâm trạch.

Ban ngày, gần như không có cơ hội cũng chẳng có cách nào, bởi luôn bị quản gia và người hầu theo dõi sát sao, nguyên chủ hoàn toàn không thể tự do tìm kiếm đồ vật trong Lâm trạch, càng không có cơ hội tra ra bí mật của nhà họ Lâm.

Nguyên chủ vốn định chờ đến ban đêm sẽ lặng lẽ hành động.

Nhưng kỳ lạ thay, mỗi tối hắn đều ngủ mê man, chẳng hề hay biết chuyện gì xảy ra. Hắn đã cố tìm nguyên nhân khiến mình hôn mê, không ăn đồ ăn của Lâm gia, không uống nước được bưng đến, vậy mà trong suốt thời gian đó, vẫn không thể điều tra ra đầu mối nào. Cuối cùng, hắn cứ thế vô tri vô giác mà trôi qua trọn một tháng.

Trong khoảng thời gian ấy, nguyên chủ chỉ tiếp xúc trực tiếp với Lâm Thanh.

Lâm Thanh dường như không tham gia việc quản lý Lâm gia, mà nổi danh với tư cách một nhà sưu tầm có tiếng, say mê thu thập những thứ khiến nàng hứng thú.

Ngoài lúc ở bên người sắp kết hôn, thời gian còn lại của nàng gần như đều dành cho việc sưu tập.

Trong biệt thự nhà họ Lâm, có hẳn một tầng để trưng bày bộ sưu tập của nàng, nơi mỗi ngày nàng đều ở lại vài tiếng.

Nguyên chủ từng thử lẻn vào xem, nhưng thất bại. Quản gia lạnh lùng nhắc nhở, trong đó đều là vật xa xỉ, nếu lỡ tay làm hỏng, sẽ không thể nào bồi thường nổi, thậm chí còn khiến tiểu thư nhà họ Lâm sinh chán ghét.

Rõ ràng, đó là không gian riêng tư mà Lâm Thanh không muốn người khác đặt chân. Ngoài người cha và anh trai, thì chỉ có cảnh sát đến tìm manh mối được phép bước vào.

Người anh trai của Lâm Thanh có kiến thức y học xuất chúng.

Tầng hầm biệt thự vốn được cải tạo thành phòng thí nghiệm để hắn nghiên cứu.

Nhưng trong thời gian nguyên chủ sống ở Lâm trạch, lối xuống hầm luôn khóa chặt. Vừa khéo, tháng đó người anh trai phải ra ngoài tham dự một hội thảo y học, nên từ đầu đến cuối nguyên chủ chưa từng gặp đối phương.

Về phần cha của Lâm Thanh, theo lời quản gia, ông ta tháng này vẫn luôn ở nhà. Quản gia thường xuyên chuẩn bị đồ vật cho ông.

Kỳ lạ là, nguyên chủ dường như luôn lệch thời gian, chưa từng có dịp trực diện gặp mặt.

Trong lòng Kiều Thất thoáng run rẩy lo sợ.

Dù là trực giác hay dựa vào phần giới thiệu ban đầu của phó bản, tất cả đều cho thấy ba người nhà họ Lâm tuyệt đối không hề đơn giản.

Suy nghĩ còn chưa vẹn toàn đã bị giọng đọc trên ti vi của quán cà phê cắt ngang.

Giọng nữ phát thanh viên, mang theo vẻ phấn khích khó che giấu, dù lẽ ra phải giữ sự bình tĩnh nghề nghiệp.

Kiều Thất ngẩn ra, chăm chú lắng nghe.

Trong tin tức có liên tiếp những thuật ngữ chuyên ngành cao siêu, hắn nghe chẳng hiểu mấy. Chỉ lờ mờ đoán được nghiên cứu y học và sinh vật học của thế giới này dường như vừa có bước đột phá quan trọng.

Y học ở thế giới này rất phát triển sao?

Kiều Thất thầm nghĩ.

“Làm sao vậy?” Doãn Trạch thấy Kiều Thất ngẩn ngơ đứng lại, rốt cuộc không nhịn được mở miệng hỏi.

Ánh mắt hắn cũng nhìn về phía ti vi, lông mày khẽ nhíu.

“Không có gì.” Kiều Thất vội lắc đầu, tiếp tục bước ra ngoài.

Vừa rời khỏi quán cà phê, đặt chân lên con phố trước cửa hàng, Kiều Thất lập tức dừng lại.

Âm thanh xung quanh ồn ào náo động, tiếng bước chân, tiếng người trò chuyện, ô tô chạy qua phát ra âm ù ù, xe đạp, xe điện lộc cộc lướt ngang.

Một cơn gió lạnh lẽo lùa tới từ chiếc xe vừa vụt qua, quét ngang gương mặt hắn.

Tay cầm gậy dẫn đường khẽ run.

Không rõ là do căng thẳng và cảm giác nguy hiểm mang đến động lực, hay do trò chơi đã điều chỉnh thể chất, hắn đã quen với việc sống như một người mù từ phó bản trước.

Chỉ là, phó bản trước vốn là không gian khép kín. Biệt thự tuy rộng lớn, nhưng thoáng đãng, không có chướng ngại vật phức tạp.

Ngồi trong quán cà phê thì còn ổn, cảm giác không khác mấy so với lần trước. Nhưng khi bước hẳn ra đường phố, đối diện với vô số chuyển động xung quanh, Kiều Thất bỗng thấy sợ hãi, không dám đi tiếp.

Bên cạnh trống trơn, Doãn Trạch đứng cách hắn một khoảng, khiến Kiều Thất không khỏi nhớ đến những người từng ở phó bản trước.

Luôn có người chủ động cẩn thận nắm tay, dắt hắn đi.

Không hiểu vì sao, trong lòng Kiều Thất bỗng dâng lên một chút ủy khuất.

Hắn từng nghĩ đến việc có nên nhờ Doãn Trạch giúp đỡ hay không.

Nhưng đối phương rõ ràng đã rất thiếu kiên nhẫn với hắn. Vừa rồi, chỉ mới gọi tên thôi, hắn đã bị đối phương cắt ngang một cách bực bội.

Nếu bây giờ mở miệng nhờ Doãn Trạch nắm tay đưa về nhà, chắc chắn sẽ bị mắng mỏ dữ dội hơn.

Hắn cố kìm nén sự ủy khuất, nhưng cảm xúc ấy lại càng phản tác dụng, giống như một loại phản kháng, không dễ gì chịu khuất phục.

Càng cố nén xuống, thì ủy khuất lại càng lan rộng, kéo theo tất cả cảm giác dồn nén trước đó bùng nổ dữ dội.

Âm thanh xung quanh ồn ào đến nhức óc.

Ngồi quá lâu khiến thân thể mỏi nhừ, giờ phút này đau nhức càng thêm rõ rệt.

Nhiệm vụ thật phiền phức, tại sao trò chơi luôn ném hắn vào những thân phận đầy nguy hiểm thế này?

Những suy nghĩ tiêu cực không ngừng chen chúc ùa ra.

Đúng lúc ấy, có người vội vã chạy qua gần đó, trong lúc hấp tấp đã va vào Kiều Thất, khiến hắn loạng choạng vài bước.

Người kia rõ ràng rất gấp, thậm chí chẳng dừng lại, cũng không nói nổi một tiếng xin lỗi, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt.

Thật ra cũng chẳng có gì quá nghiêm trọng. Kiều Thất chống gậy trong tay, rất nhanh đã đứng vững, không ngã. Vị trí bị va vào chỉ hơi đau nhói, nhưng chẳng mấy chốc đã qua đi.

Thế nhưng, không hiểu sao, hắn lại không thể khống chế được cảm xúc của mình nữa. Hàng mi run lên từng chập, như sắp rơi lệ.

Đúng lúc này, Doãn Trạch mới chú ý thấy Kiều Thất vẫn đứng ngây người tại chỗ. Hắn sững lại, theo bản năng quay đầu nhìn.

Vừa vặn bắt gặp cảnh đối phương đang cúi đầu, trong đôi mắt thấp thoáng ánh nước, hơi đỏ lên, ướt át mông lung.

Trái tim hắn bỗng khựng lại, trong lòng dâng lên một cảm giác hoảng hốt chưa từng có.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc