Mọi người theo thông đạo không ngừng chạy vào phía trong, Trịnh Xá đương nhiên là ôm lấy La Lệ, còn Trương Hằng ôm lấy Tiêu Hoành Luật, chỉ có Tiêu Hoành Luật là phi thường buồn bực, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Triệu Anh Không ôm nữ tử xinh đẹp, mà với thân hình cùng tố chất thân thể của hắn, mặc dù muốn ôm cũng là hữu tâm vô lực. Về phần Chiêm Lam cùng Trình Khiếu cũng theo kịp được tốc độ của đội ngũ, còn năm tân nhân phía sau chỉ có thể đau khổ đuổi theo, bọn họ không khỏi có chút xui xẻo, tố chất thân thể thật sự là không cách nào so sánh với những người còn lại, rất nhanh đã bị tụt lại đằng sau một khoảng cách xa, sau mấy thông đạo đã bị vứt lại không còn thấy đâu nữa.
Trịnh Xá nhàn nhạt nói:
- Là ta từ bỏ họ.... Có lẽ bên trong đám người bọn họ có nhân tài mà chúng ta cần, cho nên các vị muốn trách thì cứ trách ta là được rồi.... Nếu như bộ phim kịnh dị này còn có thể sống sót trở về, ta nhất định hướng mọi người hảo hảo nhận lỗi, xin lỗi nhé....
Những người còn lại trong lúc nhất thời cũng không biết phải nói gì mới tốt, chỉ có Chiêm Lam mở miệng nói:
- Bọn họ còn chưa tính là thành viên của đội, cho dù từ bỏ vậy cũng là tốt cho đội, tố chất cơ thể của họ, tốc độ của họ, phản ứng của họ, đều không thích hợp với bộ phim kinh dị này, nếu như phải bảo vệ thêm bọn họ, có thể thành viên của đội chúng ta cũng sẽ phải bỏ mạng.
Những lời này có chút ý tứ cưỡng từ đoạt lý bên trong, suy cho cùng nếu như thật sự tổ đội cần nhân tài, chẳng hạn như nhân tài quen thuộc phương diện chế tạo, hoặc là nhân tài hiếm thấy như Tề Đằng Nhất, người như vậy do tổ đội đến bảo vệ cũng không phải là không thể. Hơn nữa bộ phim kinh dị này bản thân độ khó có thể cũng không quá cao, chẳng qua là bởi vì vừa ra đã tới vị trí quá mức quỷ dị, cho nên mới làm cho mọi người rơi vào bị động như hiện tại. Chỉ cần lấy Ailen trong cơ thể La Lệ ra, như vậy cứu bọn họ kì thật cũng không quá khó khăn, chỉ cần làm cho những nhân viên nghiên cứu khoa học kia làm lại một lần giải phẫu là được, dưới tình huống này cần mang theo bọn họ thì mới phẫu thuật lồng ngực đúng. Ai cũng không muốn sẽ có nhiều gánh nặng cùng nhau gấp rút chạy đi, cho nên chuyện này quả thực là Trịnh Xá lấy tư làm trọng.
Trình Khiếu mỉm cười hì hì nói:
- Nói như vậy ta ngược lại cảm thấy mình thật may mắn, chẳng những được các ngươi công nhận.....
Trịnh Xá nhíu mày cắt ngang lời hắn:
- Ngươi còn chưa được chúng ta thừa nhận, chỉ có thể nói ngươi có thể tính là một nửa thành viên của đội....Chúng ta cần một bác sĩ, chỉ thế thôi.
Trình Khiếu nhẹ nhàng huýt sáo nói:
- Cái này không việc gì, dù sao bác sĩ là chức vụ của ta, mặc dù là vì miếng cơm... Bất quá không phải ta rất may mắn a, nhiều nữ tử xinh đẹp như vậy? A ha ha.... Ta cũng không biết có đúng hay không là đang trong thiên đường, thích nhất chính là dung mạo của tiểu cô nương này, hơn nữa còn là bộ dáng lạnh như băng vậy, còn có đây vóc người cực phẩm này....
- Ba!
Chiêm Lam thấy Trình Khiếu gắt gao nhìn chằm chằm ngực của nàng, nàng nhất thời thẹn quá hoá giận đánh hắn ngay một cái bạt tai.
Trình khiếu bị đánh cũng không tức giận, hắn vẫn y nguyên cái bộ dạng đáng ghét đó, cười nói:
- Được nữ hài tử đánh là một cách biểu hiện sự tôn nghiêm đó, ha ha, tiếc là nhiều người không hiểu được loại tôn nghiêm này... Được rồi, không nói về thân thể nữa. Tóm lại, có thể thấy nhiều mỹ nữ như vậy, cho dù là bị mang vào trong cái thế giới phim kinh dị này, ta cũng cảm thấy thật là một chuyện may mắn đấy chứ, ha ha ha...
Mọi người cũng không để ý đến hắn, mặc dù người này nói rất điên khùng làm cho người ta chán ghét, nhưng mọi người vẫn cảm giác được hắn cũng không có ác ý. Hoặc là có thể nói là không có ác ý rõ ràng, dẫu sao thì ba người nam nhân nhàn rỗi còn lại, bọn họ cũng không nghĩ rằng háo sắc là cái gì sai trái, thậm chí ngay cả Trương Hằng cùng Tiêu Hoành Luật còn lặng lẽ gật đầu. Mà mấy cô gái còn trong lòng lại cảm thấy chút kì quái, bởi vì các nàng vừa cảm thấy tức giận, lại vừa cảm thấy mừng thầm, có thể bất cứ cô gái nào cũng đều thích được người khác gọi là mỹ nữ thì phải, bất kể lời dó có phải là nịnh hót hay không.
Trong khi chạy, Triệu Anh Không đột nhiên nói:
- Ta thấy rất kì quái, tố chất thân thể của ngươi tại sao tốt như vậy? Chạy đến bây giờ cũng không thở dốc một chút nào nữa?
Trình Khiếu ngay lập tức thay một cặp mắt hoa đào thật biểu cảm nói:
- Tiểu tỷ. À không. Tiểu tiểu tỷ, bởi vì ta là người của Trung y thế gia a, từ nhỏ ông già nhà ta đã không ngừng cho ta uống thuốc rồi bắt ta luyện tập một chút võ công đến rắm chó cũng không phải, ha ha ha, đó căn bản chẳng là cái thứ gì cả, tiểu tiểu tỷ nếu như thích, chúng ta không ngại giao lưu riêng một chút được không? Kỳ thực ta đối với pha trà rất có tâm đắc a, đúng rồi, ta hát cũng rất êm tai, ngươi xem, yết hầu của ta còn có thể di động lên xuống đây...
Nói xong, hắn ngẩng cao đầu muốn biểu diễn cho Triệu Anh Không xem.
Bốp
Triệu Anh Không cũng không chút khách khí, nàng giơ nắm đấm lên dùng sức một kích, sau đó lại như chẳng hề có chuyện gì lạ tiếp tục chạy đi, mà một con mắt của Trình Khiếu đã tím bầm, thế nhưng vẻ mặt của hắn vẫn như cũ không chút nào để ý vẫn cười ngây ngô. Đặc biệt trong lúc hắn vô ý thấy chỗ ngực Triệu Anh Không, hắn lập tức trợn trừng hai mắt không dám tin nhìn về phía đó, hơn nửa ngày sau mới ngây ngốc nói:
- Không có khả năng chứ? Là như vậy sao? Lại có thể có cực phẩm như thế này sao?
Trương Hằng tựa hồ cùng Trình Khiếu có chút ăn ý, hắn tiếp lời hỏi:
- Cái gì không có khả năng? Cái gì cực phẩm? Ngươi có chuyện không nói rõ ràng a.
Trình Khiếu lập tức hai mắt tỏa sáng nói:
- Trời ạ, đồng nhan cự nhũ a, đây chính là siêu cấp cực phẩm a, ngươi biết không? Mộng tưởng lớn nhất của ta chính là có thể có một lolita mặc y phục tơ tằm hoa lệ cùng bộ ngực vô cùng lớn, trời ạ, không nghĩ tới mộng tưởng của ta đã thực hiện được một nửa...
Bốp!
Một tiếng đánh giòn giã, vành mắt kia của Trình Khiếu nhất thời cũng tím bầm, hắn vẫn như cũ ngây ngốc cười nói:
- Gặp phải tức là tức là đã thực hiện được một nửa, một nửa khác cần phải ta tự mình đi thực hiện a, ha ha ha....
Triệu Anh Không phản ứng lại cũng phi thường trực tiếp, nàng từ bên hông rút ra chùy thủ tới, mà Trình Khiếu diễn xuất quả thực là lợi hại, vẻ mặt hoán đổi có thể miêu tả rằng, từ bộ dáng lưu manh vô tư thản nhiên cợt nhả ngay lập tức trở thành diện mạo học giả nghiêm túc, hắn sờ mạch đập của mình nói:
- Ân, có lẽ vẫn còn khoảng mười bảy mười tám phút nữa thì phải, ha ha ha, nếu không ta sẽ chết a!
Trịnh Xá mỉm cười, thật ra hắn cảm thấy rằng gã nam nhân thô lỗ này rất thú vị, đối với phụ nữ tuy rằng biểu hiện có chút không nghiêm túc nhưng mà động tác và ngôn ngữ cũng vẫn chú ý đúng mực, coi như là một người ái sắc có quy củ đi. Hơn nữa hắn đối với sinh tử thản nhiên như vậy, trước hắn chỉ có Sở Hiên, Zero, Triệu Anh Không ba người Trịnh Xá đã từng gặp, rõ ràng là như vậy, trên người hắn hắn cũng không có mùi vị huyết tinh sau khi trải qua kinh nghiệm sinh tử đẫm máu, với một người bình thường mà nói, có thể có phần lãnh đạm này thật sự là hiếm thấy.
Lúc này mọi người đã chạy tới cửa vào cầu thang, ở cách đó không xa là một gian thang máy, mà cầu thang tại nơi này cũng tương tự với thông đạo an toàn, mọi người gần như là đồng loạt dừng bước. Ai lại không biết hiện tại ngồi thang máy là chuyện không thích hợp chút nào, đi thang bộ tuy là mệt mỏi một chút, thế nhưng đối với tố chất cơ thể vượt qua người thường của bọn họ mà nói, cộng thêm pháp thuật chân ngôn nại thuật của Chiêm Lam gia trì, chạy mấy phút đồng hồ, mọi người ngay cả thở gấp một hơi cũng không có.
Trịnh Xá nhìn về phía Chiêm Lam, nàng lập tức hiểu chuyện gật đầu, tiếp theo đem tinh thần tảo miêu chuyển hướng về phía chỗ cầu thang, vài giây sau mới nói:
- Không thành vấn đề, trong cầu thang không có bất kỳ Ailen hay người nào, từ nơi này đi lên chính là phòng số một. Chạy về phía bên cạnh khoảng năm phút đồng hồ, chúng ta có thể tới được phòng điều trị... Mấy nhân viên nghiên cứu khoa học kia ở trong phòng số mười ba, bọn họ đóng kín cửa chính, đang ở bên trong điều khiển máy tính trung ương của con tàu từ xa.
Trịnh Xá thở phào một hơi, tiếp đó hắn nói với mọi người:
- Bắt đầu chạy đi! Một khi gặp Ailen xuất hiện, mọi người tự triển khai toàn bộ hỏa lực của mình, không có gì khác đáng để nói... Trông cậy vào mọi người đó!
Mọi người cũng không nói nhiều, đều theo Trịnh Xá hướng về phía trên lầu chạy đi. Đoạn cầu thang này bảo ngắn cũng không ngắn, nói dài cũng không dài, mọi người tốt xấu gị cũng chạy mất trên dưới ba phút đồng hồ, giờ phút này chỉ còn cách thời điểm cực hạn ba mươi phút của hai người có mười hai mười ba phút ngắn ngủi, không biết bọn họ còn có thể kiên trì đến lúc đó hay không.
Trình Khiếu đối với sinh tử phản ứng vẫn dửng dưng như vậy, hắn không ngừng cười cợt bắt chuyện cùng hai cô gái Triệu Anh Không và Chiêm Lam. Nhưng mà đẳng cấp bắt chuyện của hắn lại không quá nổi bật, hơn nữa dưới tình huống này ai có lòng nào để ý đến hắn a, cho nên không bao lâu, mặt hắn đã đầy thương tích, thoạt nhìn tựa như bị mấy đại hán cao lớn khỏe mạnh quây lại đánh cho vậy.
Đợi cho mọi người chạy đến đại sảnh tầng hai. Một mùi vị cay nồng nhất thời xông thẳng tới mũi bọn họ, Chiêm Lam lập tức nói:
- Ailen đã bắt đầu ăn mòn thân tàu, tựa như Ailen định cứ như vậy thay đổi kết cấu thân tàu, nhanh lên một chút! Tại phòng mười ba ngoài cửa lớn có hai Ailen đang công kích cửa chính, mọi người mau lên!
Trịnh Xá trong lòng lo lắng, phải biết rằng những nhân viên nghiên cứu khoa học này cơ bản chính là hy vọng duy nhất của hắn, nếu như bọn họ chết, chuyện La Lệ phải chết gần như đã xác định... Hắn không muốn chuyện như vậy xảy ra! Hắn tuyệt đối không muốn như vậy! Cho nên vừa nghe Chiêm Lam nói ra, hắn lập tức giao La Lệ cho Chiêm Lam, cả người vận chuyển khinh công hối hả hướng về phía bên kia vọt qua.
Tốc độ của Trịnh Xá vốn đã cực nhanh, cộng thêm khinh công và phép thuật cường hóa tốc độ của Chiêm Lam, tốc độ của hắn đạt đến mức người bình thường không thể tượng tượng nổi, cơ hồ chỏ vỏn vẹn hai phút sau, hắn đã chạy xong đoạn đường mọi người cần năm phút đồng hồ mới chạy hết. Nhất thời hai con Ailen cao ba thước toàn thân đen thui xuất hiện trước mắt hắn, con Ailen cầm đầu đang liên tục dùng cái đuôi công kích cánh cửa sắt, mà cánh cửa sắt kia đã bị đánh cho lõm vào bên trong.
Cảm giác áp bức quen thuộc, so với con Ailen trong tập một, hai con Ailen này vô luận là lớn nhỏ, hay là cảm giác nguy hiểm mà chúng phát ra, so với Ailen trong tập một đều mạnh hơn rất nhiều, xem ra quái vật trong phim kinh dị này, đều là theo số tập phim kinh dị tăng lên mà được làm mạnh thêm... Cũng không biết, so sánh với Trịnh Xá cường hóa đến bây giờ, rốt cuộc ai cường hãn hơn? Câu trả lời không cần nói cũng biết.!
Trịnh Xá từ trong nạp giới lấy ra súng Plasma, hắn đưa nòng súng nhắm thẳng vào hai Ailen. Hai con Ailen này rõ ràng cũng phát hiện sự tồn tại của hắn, hơn nữa chúng nó cũng đồng thời hướng về phía Trịnh Xá đánh tới, tốc độ nhanh kinh người, gần như trong nháy mắt, chúng nó đã cách Trịnh Xá chỉ hơn chục thước, mà Trịnh Xá đồng thời cũng ấn cò súng, một quả cầu năng lượng từ nòng súng bay ra, tiếp theo chụp lấy người con Ailen cầm đầu, một đạo thiểm điện lóe lên, con Ailen này liền biến thành hư không.
Trịnh Xá bị thiểm điện làm lóa mắt một chút, hắn vội vàng quan sát bốn phía, chỗ đó chỉ còn thân ảnh của một con Ailen khác. Đúng lúc này, hắn bỗng ngẩng đầu nhìn về phía trên, con Ailen kia đã treo trên đỉnh đầu hắn, hàm đầy răng sắc bén cùng đầu lưỡi không ngừng thò ra thụt vào, tiếp theo, nó nhào mạnh về phía Trịnh Xá!
Bây giờ lại giơ súng lên bắn thì đã hơi muộn, tuy rằng uy lực của súng đủ lớn, nhưng Trịnh Xá lại quên mất rằng tốc độ của Alien linh hoạt nhanh nhẹn vô cùng, có thể nói, Alien vốn là sinh vật có sức mạnh cận chiến siêu cường, nếu như không thể giết chết trước khi chúng nó tới gần, thì một khi bị tiếp cận, với tốc độ siêu nhanh cùng lực công kích siêu cường đó, nhân loại cơ bản là sẽ bị giết trong chớp mắt. Đương nhiên, điều đó chỉ đúng với nhân loại bình thường hoặc bộ đội đặc chủng thông thường mà thôi, với thực lực của Trịnh Xá hiện nay, đối diện với Alien trước mặt cũng có lực đánh một trận, so với trong bộ phim kinh dị Alien 1, chí ít hắn sẽ không bị giết trong chiến đấu cận chiến.
Khi Alien càng lúc càng đến gần Trịnh Xá, hắn cũng cảm giác được mối nguy hiểm đe dọa đến tính mạng, mối nguy hiểm này vẫn không vì thực lực của hắn đề cao mà yếu bớt đi, bởi vì với thực lực hiện tại của hắn mà nói, bị Alien dùng đuôi đâm xuyên qua trái tim, hoặc là bị nó dùng đầu lưỡi đánh xuyên qua đầu, vậy thì cũng sẽ chết như thường. Hơn nữa Alien kia đến nhanh kinh khủng, công kích của nó hắn cũng tuyệt đối không dễ dàng đỡ được, chỉ có thể nói lực công kích hiện tại của hắn so với Alien thì hắn được đề cao rất nhiều mà thôi.
Một tiếng trầm đục, ngay lúc Trịnh Xá hai mắt mờ mịt bắt đầu tránh né, đầu lưỡi của Alien đột nhiên từ trên không đánh về phía hắn, tại chỗ đó hình thành một tầng bảo vệ nửa trong suốt, chỉ là tầng phòng hộ nửa trong suốt này bỗng chốc run rẩy toàn bộ, giống như có thể vỡ nát bất cứ lúc nào, Trịnh Xá đã biết, lực công kích của Alien trưởng thành so với công kích bám vào mặt người của ấu trùng Alien thì mạnh hơn rất nhiều lần, mắt thấy tầng bảo vệ tựa hồ cũng sắp bị phá vỡ, xem ra đại khái có thể ngăn cản uy lực của hàm răng Alien, nhưng không cách nào chống lại sức mạnh của cái đuôi Alien nữa, dù sao uy lực đó cũng lớn hơn rất nhiều lần.
Trịnh Xá đáy lòng phát lạnh, hắn vứt súng Plasma sang một bên, rút chiến đao chém ngang tới, một tiếng xé rách vang lên, nhất thời chỗ bụng Alien bị chém mở ra một phần ba, vô số nội tạng cùng chất lỏng có tính ăn mòn mạnh bắt đầu không ngừng phun tung tóe ra.mMy mà Trịnh Xá cũng không e ngại những chất lỏng này, mặc dù áo ngoài của hắn trong nháy mắt cũng bắt đầu bị ăn mòn, nhưng những giọt chất lỏng rơi trên da thậm chí đến một chút tính ăn mòn từng có trong tập phim Alien 1 cũng không có, phảng phất như chất lỏng bình thường, từ trên người hắn chảy xuống những giọt không ngừng ăn mòn trên mặt đất.
Alien gào lên một tiếng, thân thể to lớn của nó run lên đồng thời đưa đầu lưỡi bắn về phía đầu Trịnh Xá. Đầu lưỡi bắn ra thực sự quá nhanh, thậm chí cả Trịnh Xá cũng không thể hoàn toàn thấy rõ quỹ đạo chuyển động của nó, tiếp theo là một tiếng vỡ vụn vang lên, đầu lưỡi này lại một lần nữa bị tầng bảo vệ cản lại, thế nhưng tầng bảo vệ cũng đã mờ đến mức như ẩn như hiện, năng lượng của Phòng Hộ Thuẫn phỏng chừng đã sắp bị dùng hết.
Trịnh Xá trong lòng cả kinh, hắn vụt phóng về phía vách tường bên cạnh, lấy tốc độ cực nhanh dùng sức đạp một cái lên tường, xoay ngược toàn bộ cơ thể nhảy về trên đầu Alien, cùng lúc đó, cái đuôi Alien cũng hướng về phía chỗ Trịnh Xá đâm đến. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, trong nháy mắt khi cái đuôi đâm vỡ nát tầng bảo vệ, Trịnh Xá đã vận khởi kĩ năng Hồng Viêm, tiếp theo đưa cây dao mang theo ngọn lửa chém vào giữa đầu Alien. Nương theo lực đạo khi hắn hạ xuống, không ngờ có thể chẻ đôi Alien, nhất thời một bãi lớn chất lỏng ăn mòn màu vàng văng ra tung tóe, lại thêm vô số nội tạng hoặc là thịt nát, tình cảnh nơi này chỉ có thể dùng từ khủng bố và kinh tởm để hình dung.
Trịnh Xá sau khi dừng lại mới phát hiện trên cánh tay hơi hơi có chút cảm giác đau. Hắn cúi xuống nhìn, uy lực của đoạn đuôi kia không ngờ lại lớn như vậy, không chỉ phá vỡ Phòng Hộ Thuẫn, mà còn đâm xuyên vào thịt cánh tay hắn vài phân, may mà còn chưa bị thương tổn tới xương hoặc động mạch lớn, nhìn qua cũng chỉ như bị thương ngoài da mà thôi.
Chiến đấu vừa rồi bất quá chỉ phát sinh ở trong vài giây mà thôi, tuy rằng thoạt nhìn Trịnh Xá với tốc độ cực nhanh tiêu diệt Alien, nhưng cũng không phải dễ dàng như trong tưởng tượng. Ít nhất nếu như không phải
có sử dụng Phòng Hộ Thuẫn, chỉ bằng vào tốc độ phản ứng thần kinh của hắn khi mở cơ nhân tỏa tầng thứ nhất thì tuyệt đối không theo kịp tốc độ tấn công của Alien, có lẽ Alien trong tập phim kinh dị này so với tập phim Alien 1 đã mạnh mẽ hơn không ít.
Trịnh Xá nhặt súng Plasma từ trên mặt đất lên, hắn thở dài, uy lực của khẩu súng này quả thực không tầm thường, bắn trúng Alien một cái tuyệt đối là giết chết ngay tức khắc. Nhưng thứ nhất là tần suất công kích chậm, thứ hai chỉ là vũ khí bắn một phát một, nếu giống súng tự động vũ khí liên thanh như thế, phỏng chừng uy hiếp với Alien sẽ lớn hơn rất nhiều.
Bất quá hắn lại thay đổi ý nghĩ, vũ khí này chính là vũ khí năng lượng a, cũng không tốn chi tiết kịch tính, vẻn vẹn chỉ sử dụng điểm thưởng có thể hoán đổi hàng loạt, với lại uy lực cũng cực kì to lớn, nếu là súng năng lượng tự động như như hắn nói, phỏng chừng ít nhất cũng yêu cầu chi tiết kịch tính cấp C hoặc là hơn nữa ấy chứ.
Trịnh Xá lặng lẽ đi tới trước cánh cửa đã bị phá hủy phần lớn, hắn gào vọng vào bên trong:
- Người ở bên trong đều lui ra một chút! Đừng tới gần cửa chính!
Ngay tức khắc từ trong cánh cửa vang lên một trận tiếng va chạm hỗn loạn, không bao lâu bên trong lại là một loạt tiếng gào khóc, vài người ở bên trong khóc lóc không thôi.
Trịnh Xá lùi lại một chút, cầm súng Plasma ngắm vào cửa chính, một đạo tia chớp lóe lên, cánh cổng thép kiên cố kia ngay tức khắc bị hòa tan thành dòng nước thép, một cái lỗ hình tròn thật lớn xuất hiện ở vị trí vốn là cánh cửa sắt, cái lỗ này thậm chí còn lõm xuống dưới mặt đất hơn chục phân, uy lực súng Plasma lập tức hiển lộ không thể nghi ngờ.
Bên trong có bốn nhân viên nghiên cứu, ba nam một nữ, tất cả đều là người da trắng tóc vàng, bọn họ vừa nhìn thấy Trịnh Xá thì lập tức ngây ngốc, đặc biệt là khi chứng kiến uy lực khủng bố của súng Plasma, biểu tình của bọn họ càng thêm sững sờ, mà Trịnh Xá cũng mặc kệ, chỗ thông đạo bây giờ hết sức nóng bức, hắn suy nghĩ một chút nói với bọn họ:
- Bên trong có nước không? Đem toàn bộ nước bên trong ra đây.
Bốn nhân viên nghiên cứu khoa học sửng sốt một chút, nhưng bọn họ vẫn nghe theo từ trong phòng cầm một ít khối lập phương trạng thái rắn đi ra. Chỉ vừa đem những khối lập phương trạng thái rắn kia nhét vào trong thông đạo nóng rực, ngay tức khắc những khối lập phương đó liền biến thành rất nhiều nước lã, chỉ đem vài khối lập phương ném vào, toàn bộ chỗ cửa chính nhất thời đã bị hơi nước màu trắng bốc lên bao phủ.
Trịnh Xá vẫn yên lặng đứng ở ngoài thông đạo, khoảng một phút sau, hắn mới nhìn thấy những người còn lại hướng về phía bên này chạy tới, mà khi bọn họ vừa nhìn thấy trên mặt đất hiện ra những hố sâu thật lớn do bị ăn mòn thì mọi người nhất thời đều ngây ngốc.
- Có gì lát nữa chúng ta vừa đi vừa nói, Chiêm Lam. Bạn đang đọc truyện tại