Vô Hạn Khủng Bố

Chương 241: Thế cục Lấy lực phá xảo

Trước Sau

break
- Trước mắt chúng ta đã có bốn bộ phận tượng Phật, đầu tượng, hai cánh tay, một nửa phần thân trên, theo ước lượng còn khoảng ba đến bốn bộ phận nữa, trong đó đã xác định hai bộ phận lần lượt nằm trong tay quân đội Nhật Bản cùng hạm đội Thái Bình Dương của Mỹ, số còn lại không biết tung tích.

Sở Hiên vừa nhìn ba phần tượng Phật trên bàn vừa cầm tấm thẻ kim loại màu bạc, nói.

Ba bộ phận tượng Phật này là đến từ hai đảng phái lớn trong nước. Do đã liên minh thành công, cộng thêm Trương Hằng và Vương Hiệp đã biểu lộ thực lực trên biển cùng tại chiến trường chống Nhật, sau một phen uy hiếp, dụ dỗ, cuối cùng cũng khiến cho hai đảng phái giao ra ba bộ phận tượng Phật. Đương nhiên, Sở Hiên cũng phải bỏ ra một số thứ, ví dụ như lần lượt giao cho hai đảng phái kỹ thuật vũ khí đủ để hoàn lại kỹ thuật lơ lửng trên không trung của tượng Phật, bấy giờ mới đem được những phần tượng Phật này về.

Người ở đầu phía bên kia là Vương Hiệp, lúc này hắn đang điều khiển Goblin glider bay giữa biển rộng. Nhiệm vụ của hắn hiện tại là đuổi theo hạm đội Thái Bình Dương đã sắp tiến vào khu vực vùng biển nước Mỹ. Theo tin tức tình báo vừa mới nhận được tối hôm trước từ phía Quốc Dân đảng, một bộ phận tượng Phật đã bị chính phủ Quốc Dân đảng giao cho Mỹ, ngoài nhận được một khoản vay chiến tranh lớn ra, còn có rất nhiều súng ống được vận chuyển vào Trung Quốc theo đường Myanmar nhằm duy trì mặt trận tác chiến với quân đội Nhật của Quốc Dân đảng, có thể gọi đây là tượng Phật ngoại giao.

Vương Hiệp bỗng tò mò hỏi:

- Đúng rồi, Sở Hiên, không phải ngươi đã để Trình Khiếu tới khu đông bắc làm sứ giả sao? Đối với quốc gia như Nhật Bản mà ngươi cũng có thể thử bàn bạc cùng uy hiếp, vậy thì tại sao đối với nước Mỹ vẫn đang là đồng mình của chúng ta lại dứt khoát đoạn tuyệt như vậy? Cho dù nước Mỹ đang giấu giếm tính toán chuyện gì đi nữa thì hiện tại họ dù sao cũng là đồng minh cùng chống lại phe Trục với chúng ta mà, không nói câu nào, trực tiếp hủy diệt hạm đội Thái Bình Dương, làm vậy không phải có chút quá đáng sao?

- Không phải là cùng chúng ta chống lại phe Trục.

Sở Hiên ngẫm nghĩ một thoáng rồi đáp:

- Vương Hiệp, ngươi luôn không thể suy nghĩ đúng hướng được. Ta đã nhắc nhở ngươi vài lần rồi, thế giới này không phải là thế giới của chúng ta, mà chỉ là một thế giới rất giống với thế giới hiện thực thời cận đại của chúng ta, do đó ngươi bỏ quá nhiều tình cảm cá nhân vào đây thật sự là một chuyện rất ngu xuẩn. Trong mắt ta mà nói, các quốc gia ở thế giới này, Nhật Bản, Mỹ, thậm chí Trung Quốc chỉ vỏn vẹn là những cái tên cùng các nhân vật đóng vai trò khác nhau khác nhau mà thôi. Về phần tại sao với Nhật Bản thì lựa chọn đàm phán về bộ phận tượng Phật còn với Mỹ thì lại trực tiếp tiêu diệt hạm đội Thái Bình Dương, có hai nguyên nhân. Thứ nhất, ta còn chưa xác nhận Nhật Bản có mấy bộ phận tượng Phật, nếu có thì những bộ phận đó đang được giấu ở đâu? Thứ hai, so sánh hai bên, uy hiếp của Mỹ đối với kế hoạch tiếp theo của ta lớn hơn của Nhật Bản.

- Uy hiếp lớn hơn tới kế hoạch tiếp theo của ngươi? Kế hoạch tiếp theo là gì?

Vương Hiệp lại càng thêm kỳ quái, hắn tiếp tục hỏi:

- Nguyên nhân thứ nhất ta còn hiểu được, dù sao cũng phải biết được vị trí bộ phận tượng Phật rồi mới có thể ra tay công kích. Nếu không, vạn nhất lại hủy diệt luôn cả bộ phận tượng Phật thì đúng là không xong hết sức, nhưng nguyên nhân thứ hai thì sao? Kế hoạch tiếp theo của ngươi là gì vậy?

Sở Hiên cũng không có chút nóng nảy gì, vẫn tiếp tục dùng cái giọng bình thản, đều đều nói:

- Kế hoạch biến Trung Quốc thành căn cứ hậu cần trang bị vũ khí cho chúng ta. So với một nước Nhật Bản chắc chắn sẽ chiến bại, uy hiếp của Mỹ đối với kế hoạch này của ta càng lớn hơn. Theo như tiến trình lịch sử mà chúng ta biết, nước Mỹ cần một nước Trung Quốc lạc hậu, kém phát triển, như thế mới phù hợp với lợi ích quốc gia của họ. Đương nhiên, Trung Quốc cũng không thể bị Nhật Bản hoặc quốc gia khác chiếm lĩnh, đó mới là lý do vì sao họ viện trợ cho chúng ta. Nếu quốc gia này đạt được nhiều lợi ích nhất trong Chiến tranh thế giới thứ 2, tương lai chắc chắn sẽ áp chế căn cứ hậu cần mà ta lựa chọn, vậy thì tại sao không đánh bại nó ngay từ bây giờ?

Vương Hiệp sửng sốt cả nửa ngày, rồi bỗng vội vàng nói:

- Nhưng hiện tại Mỹ cùng Trung Quốc là đồng mình cơ mà, nếu ngươi làm như vậy, không phải sẽ làm Trung Quốc rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan sao? Không, phải gọi là cảnh ngộ tuyệt vọng. Ngươi cứ làm như vậy, hoàn toàn là đắc tội với cả hai thế lực phe Đồng minh và phe Trục, đừng nói đến chuyện phân chia thế lực sau khi chiến tranh kết thúc, ngay cả Thế chiến 2 cùng Nhật Bản bây giờ cũng không giải quyết được, Trung Quốc sẽ thật sự....

Sở Hiên thở dài đáp:

- Ta đã nhắc ngươi nhiều lần rồi, thế giới này không phải là thế giới của chúng ta, nói cách khác, tại sao chúng ta lại phải tuân thủ theo tiến trình lịch sử nguyên bản? Hơn nữa ngươi vẫn còn một ấn tượng chưa xóa bỏ được, đó chính là thực lực của chúng ta vượt trội so với thế giới này không chỉ một cấp độ. Ví dụ như, trước kia ngươi đã từng nghĩ tới chuyện một người đi tiêu diệt cả hạm đội Thái Bình Dương của Mỹ chưa? Cũng như vậy, mục đích của chúng ta rất đơn giản, một căn cứ hậu cần yên ổn, giàu có, vì thế chúng ta không cần để ý tới tình huống thế giới này sẽ ra sao. Nếu như nước Mỹ ngăn cản mục đích này, chúng ta hủy diệt nước Mỹ, nếu như Nhật Bản ngăn cản mục tiêu này, chúng ta hủy diệt Nhật Bản, nếu như cả thế giới ngăn cản mục đích này, ta không ngại chế tạo một lượng lớn tên lửa hạt nhân mini, hủy diệt cả thế giới, đã hiểu chưa? Không nên suy nghĩ quá nhiều, đến khi ngươi có đủ sức mạnh, hoàn toàn có thể không để ý tới bất kỳ chuyện gì, chỉ cần toàn tâm toàn ý lấy lực phá xảo là được.

- Chuyện này ta đại khái đã hiểu rồi, chỉ là còn một chuyện...

Vương Hiệp gật đầu, tiếp tục kỳ quái hỏi:

- Mặc dù ngươi luôn mồm gọi bọn ta là phẫn thanh... Nhưng có vẻ hành vi của ngươi so với bọn ta còn phẫn thanh hơn nhiều?

Sở Hiên cười lạnh nói:

- Trí tuệ của người bình thường... Cái gọi là phẫn thanh, thực chất không phải là hành vi như thế nào mà nằm ở ngôn luận, đã hiểu chưa? Nếu như ta nói được làm được, muốn giết kẻ nào là giết kẻ đó, vậy thì không phải là phẫn thanh. Chỉ có loại bản thân không làm được trò trống gì, chỉ biết to mồm hô hào sẽ làm thế này, sẽ làm thế kia, mới gọi là phẫn thanh, đây là khác biệt bản chất.... Cứ như vậy đi, nhiệm vụ ngươi nhất định phải hoàn thành là lẻn vào hạm đội Thái Bình Dương của Mỹ, tìm kiếm bộ phận tượng Phật. Ta không cần biết ngươi dùng biện pháp nào, sử dụng máy khống chế suy nghĩ ta giao cho ngươi cũng được, cường hành hủy diệt cả hạm đội cũng được, tóm lại, giờ này sáng ngày mai, ta muốn nhìn thấy bộ phận tượng Phật đó!

Vương Hiệp khẽ ừm một tiếng rồi gấp tấm thẻ kim loại màu bạc vào. Sở Hiên chờ sau khi Vương Hiệp ngắt kết nối, hắn mới quay sang ba phần tượng Phật đang đặt trên bàn. Khiến cho người ta thấy vô cùng kỳ quái là, ba bộ phận tượng Phật này không hề có vẻ cổ xưa thô mộc như phần đầu tượng, ngược lại, nhìn chúng cực kỳ chói mắt. Chất liệu không phải sắt không phải gỗ, bên ngoài khắc vô số văn tự ký hiệu, trên những văn tự đó còn hiện ra ánh vàng nhạt, mơ hồ, không ngưng chớp động, phảng phất như có nước chảy. Chẳng trách những tổ chức quân phiệt cùng người nước ngoài chỉ lấy những bộ phận khác của tượng Phật chứ không lấy phần đầu, chỉ nhìn ngoại hình cũng đủ cho người ta biết, những thứ này không phải loại tầm thường.

Sở Hiên lại cẩn thận quan sát chỗ nối các bộ phận tượng Phật, có thể thấy chúng không giống như bị thứ gì đó cắt rời hoặc bẻ gãy ra. Ngược lại, tại đó mơ hồ có dấu vết như bánh răng kết nối vào nhau, nói cách khác, bức tượng Phật này rất có thể ngay từ đầu đã là vài bộ phận kết hợp với nhau. Cho dù các thế lực quốc gia không đến cướp đoạt thì chắc nó cũng sẽ vẫn bị chia ra thành nhiều mảnh, tóm, rất có khả năng ngay từ đầu nhiệm vụ này đã quyết định rằng tượng Phật sẽ bị chia nhỏ.

"…Nếu như tượng Phật bị chia làm nhiều mảnh không phải do Thánh nhân phương Tây giở trò, vậy thì rút cuộc là bọn họ để lại cạm bẫy ở đâu? Chẳng lẽ là tăng cao thực lực của Thần số hiệu 1? Có thể có khả năng này, nhưng xác suất rất thấp. Dù sao thì Thánh nhân phương Đông cũng liên tục giám thị họ, nếu thay đổi, sắp xếp làm chúng ta chắc chắn phải chết thì bọn họ nhất định sẽ không buông tay mặc kệ. Nếu như vậy, ngoài muốn hại mạng chúng ta ra, chuyện thứ hai mà Thánh nhân phương Tây mong muốn nhất là…"

Sở Hiên vừa suy nghĩ vừa khẽ xoa lên tượng Phật. Nghĩ tới đây, hắn yên lặng ngẩng đầu lên, bỏ bộ phận tượng Phật xuống rồi bước về phía một đống tài liệu tình báo chất cao như núi.

"…Nói như vậy, Thánh nhân phương Đông cùng người tu chân phương Đông cũng không hòa hợp như trong tài liệu đã nói, hai bên đều ngầm mang kế hiểm…. Ai, tình tiết kịch bản lần này có thể đến cuối cùng vẫn là công dã tràng. Nếu Thánh nhân phương Tấy thật sự đặt cạm bẫy ở chỗ đó thì các công pháp tu chân vô giá hoặc những đạo cụ tiềm lực cực lớn này rất có khả năng sẽ chẳng còn lại được gì... Thật là muốn lấy mạng đám Thánh nhân đó..."

Sở Hiên vốn là loại thanh niên ba không, không có bất kỳ cảm giác cùng tình cảm nào, chỉ có một ngoại lệ duy nhất, đó chính là khi tìm hiểu những gì chưa biết. Không cần biết là tri thức mới hay là những điều thần kỳ ảo diệu, tất cả chúng đều khiến Sở Hiên rơi vào một cảm giác cuồng nhiệt kỳ lạ, khó hiểu, ví dụ như hắn hiện tại, không ngờ trong đầu lại sinh ra suy nghĩ muốn giết chết đám Thánh nhân đó... Nếu như những người còn lại trong Trung Châu đội biết được, sợ rằng ngoài kinh ngạc ra, càng nhiều hơn có lẽ là kinh hoàng. Nếu nói đội viện Trung Châu đội sợ hãi thứ gì nhất thì ngoài những điều chưa biết ra cũng chỉ còn lại bị Sở Hiên ghi nhớ... Thực tế, hai chuyện này tuy hoàn toàn khác nhau nhưng lại đều có một điểm tương đồng, đều khiến người ta phải sợ hãi...

- Hắt xì!

Trình Khiếu đang bay trên Goblin glider đột nhiên nhảy mũi một cái. Hắn lập tức nghiêng ngó nhìn đông nhìn tây, Trương Hằng bay phía sau khoảng mười mét vội cao giọng hỏi:

- Trình Khiếu, bị ốm à? Với tố chất thân thể ngươi mà còn bị cảm cúm, trúng gió sao?

- Không, đây không phải là lạnh lẽo bình thường.

Trình Khiếu lập tức phủ nhận, nói:

- Cảm giác toàn thân tê dại, tuyến quả thông trước não liên tục nhảy lên, còn cả xương sống cùng xương cụt đồng loạt run rẩy, không sai, cảm giác này... Có khả năng rất cao là Sở Hiên đang nghĩ đến ta!

Trương Hằng nghe vậy liền ngẩn tò te, một lúc sau mới vừa tức vừa buồn cười, bật cười khùng khục mấy tiếng, sau đó hắn liền trịnh trọng nói:

- Chưa nói đến chuyện cảm giác của ngươi đúng hay sai, ta muốn hỏi ngươi một chuyện, Sở Hiên ghi nhớ ngươi việc gì? Chẳng lẽ ngươi đã làm gì khiến hắn tức giận sao? Nếu đã không có, hiện giờ ngươi cũng ngoan ngoãn tới khu đông bắc, chẳng lẽ hắn còn muốn ngươi là chuyện gì khác nữa à?

Trình Khiếu lắc đầu quầy quậy, vừa lắc đầu vừa nói:

- Không đơn giản như vậy đâu. Tóm lại là cảm giác nhạy bén của ta chắc chắn không thể sai lầm được! Việc này nhất định là có liên quan tới Sở Hiên...

Thấy Trình Khiếu còn muốn tiếp tục lải nhải, Trương Hằng liền vội vã chuyển đề tài:

- Đã tới đông bắc rồi... Trình Khiếu, theo như chúng ta đã thương lượng lúc trước, ngươi tới gặp mặt quân đội Nhật Bản, ta ở cách ngươi trong phạm vi một trăm dặm, có bất kỳ chuyện gì cũng dùng thẻ kim loại liên lạc... Yên tâm đi! Ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi an toàn, nhất định!

Nghe Trương Hằng cam đoan, Trình Khiếu cũng cảm thấy có chút đáng tin cậy. Không biết tại sao, Trương Hằng hiện tại đã không còn loại khí chất nhu nhược, nhát gan như trước, ngược lại, có thêm một luồng khí thế uy vũ. Mặc dù tương lại chắc chắn sẽ là loại người cực kỳ sợ vợ(*) nhưng nếu làm đồng đội thì cũng đáng được người khác tin tường, ít nhất là người như thế sẽ tuyệt đối không vứt bỏ đồng đội chạy trốn, vậy đã là quá đủ rồi.

"Mặc dù nói như vậy, nhưng khi ta nghĩ tới Trương Hằng dùng cung tên tiêu diệt cả một cánh quân, cảm giác đó thật sự quá quỷ dị. Đó có coi là vũ khí lạnh thắng vũ khí nóng không?"

Trình Khiếu ngồi trên một chiếc xe nhỏ, vừa nhìn cảnh vật ngoài cửa xe vừa nghĩ.

Sau khi tới đông bắc, Trình Khiếu điều khiển Goblin gilder nghênh ngang hạ xuống một thành phố phồn hoa có cảng biển lớn. Lúc này, khu vực đông bắc đã hoàn toàn thất thủ, còn Nhật Bản cũng toàn lực xây dựng và bóc lột vùng đất trù phú này. Dù sao thì với tài nguyên cùng nhân lực vật lực của Nhật Bản, thật sự không thể đủ để cung cấp cho hệ thống quân đội khổng lồ như hiện tại, vì thế để đối phó với cuộc chiến tiếp theo, đông bắc chính là mạch sống của họ. Ở đây có đủ loại nhà xưởng máy móc, công trường gia công mọc lên san sát, cảnh tượng vô cùng hối hả, bận rộn, chỉ là...

"Chỉ là... người bị bóc lột ở đây đều là nhan dân Trung Hoa!"

Trình Khiếu bề ngoài có vẻ bình tĩnh nhưng nội tâm đã sớm lửa giận bừng bừng. Từ lâu hắn đã biết mình là loại phẫn thanh tiêu chuẩn, khi làm rất nhiều việc đều hoàn toàn dựa theo tình cảm cá nhân mà hành động, chứ không phải như Sở Hiên chỉ chiếu theo sự thực khách quan. Chính vì thế hắn chỉ là một người bình thường, giống như phần lớn thành viên trong Trung Châu đội, họ đều chỉ là người bình thường mà thôi.

Do cách Trình Khiếu đáp xuống quá phô trường, hơn nữa sau khi hạ xuống hắn vẫn đứng chờ tại đó nên tối đa chỉ sau vài phút, cả bến cảng đã bị một đám đông binh sỹ tuần tra bao vây. Số binh lính này đều lái xe máy có lắp ghế phụ, cũng có thể coi như quân đội cơ giới hóa. Không biết tại sao, nhóm lính này vừa đến nơi lập tức bắt đâu cưỡng chế giải tán những người tụ tập xung quanh, ngoài ra còn chĩa toàn bộ súng máy trên xe về phía Trình Khiếu, bộ dạng giống như gặp đại địch, không hề có chút ung dung thoải mái lấy nhiều đánh ít.

Trên thực tế, từ sau khi Trương Hằng dùng sức của một người hủy diệt một sư đoàn quân Nhật cộng thêm mấy chục máy bay chiến đấu, cả tập đoàn quân Nhật Bản bắt đầu thu hẹp phòng tuyến, thậm chí tại một số trận địa không quan trọng đều trực tiếp rút lui. Tuy chỉ mới được vài ngày ngắn ngủi nhưng biến động trong những ngày này thật sự quá lớn, ít nhất đối với quân đội Nhật mà nói, mấy ngày này đơn giản là ác mộng. Đầu tiên là Thượng Hải vốn đã bị chiếm lĩnh đột nhiên mất liên lạc, nghe nói ở đó bị một thế lực bí ẩn công kích, tiếp theo là hạm đội phong tỏa cửa biển Thượng Hải bị tiêu diệt toàn bộ. Tiếp đó nữa là cả một sư đoàn hoàn chỉnh bị một người hủy diệt, mấy chục máy bay chiến đấu mang theo cũng bị phá hủy, tất cả mọi chuyện đều diễn ra trong mấy ngày gần đây. Phảng phất như chỉ trong mấy ngày này, tất cả mọi quan niệm, tất cả mọi kiến thức khoa học, tất cả mọi kỹ thuật chiến tranh hiện đại hóa, tất cả đều đều bị đảo lộn.

Vì để thuận lợi xâm lược Trung Quốc, quân đội Nhật Bản từ rất nhiều năm trước đã phái một lượng lớn gián điệp xâm nhập vào khắp địa phận Trung Quốc. Do đó sau khi Thượng Hải phát sinh biến động, quân đội Nhật mới có thể trong thời gian ngắn như vậy nhanh chóng điều động hạm đội tới phong tỏa bến cảng. Cho đến khi hạm độ bị tiêu diệt toàn bộ cùng Trương Hằng một mình hủy diệt cả một sư đoàn, quan đội Nhật cuối cùng cũng phát huy hết công suất. Dựa vào số lượng gián điệp đông đảo, trong vài ngày đã nắm được phần lớn tin tức, bao gồm cả thân phận "thần tiên" tu chân của mấy người Sở Hiên, việc họ đang tìm kiếm các bộ phận tượng Phật cùng cả thực lực vượt quá sức tưởng tượng của họ. Trong đó có đặc biệt nhắc tới "phi kiếm" mà họ sử dụng để di chuyển, vì thế khi Trình Khiếu sử dụng Goblin glider hạ xuống thành phố, đám binh lính Nhật này mới có vẻ thận trọng chờ đợi như vậy.

Việc tiếp theo cũng rất dễ giải quyết, cho dù trong tay Trình Khiếu không có giấy tờ cùng chứng minh thân phận sứ giả do Quốc Dân đảng cấp thì chỉ dựa vào việc hắn sử dụng glider từ trên trời hạ xuống đã đủ để quân đội Nhật đón tiếp hắn vô cùng khách khí rồi. Sau khi chờ đợi khoảng mấy chục phút, mấy sỹ quan cấp tá cung kích lạ thường, mời Trình Khiếu vào trong một chiếc xe màu đen, dưới sự hộ tống của mấy trăm binh lính lái xe máy, tiến về một khu vực quân sự tại ngoại thành.

Mấy viên sỹ quan cấp tá đón tiếp Trình Khiếu đều mở miệng ra là tiếng Trung, thậm chí có một người nói đặc giọng Bắc Kinh, khiến cho Trình Khiếu còn tưởng đó đều là Hán gian đầu hàng, bất quá, đến lúc hắn nhìn lại dáng vẻ động tác của họ thì đều là người Nhật Bản hàng thật giá đúng.

Chiếc xe chạy trên đường, mấy viên sỹ quan này thật sự muốn bắt chuyện với Trình Khiếu nhưng mấy lời cung kích đáp qua đáp lại đó quả thật không thể khơi gợi nổi hứng thú của hắn, cứ thử nghe người ta xưng mình là thần tiên gì đó xem, chẳng khác gì bị trù ẻo cho chết sớm.

Mấy viên sỹ quan này cũng là có khổ khó nói. Mênh lệnh họ nhân được là tuyệt đối không được để mấy vị "thần tiên" sử dụng "phi kiếm" này tức giận, cố gắng giảm bớt lửa giận của họ, nếu có thể lôi kéo họ giúp sức cho Đế quốc Nhật Bản thì sau này tiền đồ không thể đo lường được. Cũng như vậy, nếu để cho đám "thần tiên" công kích quân đội Nhật, vậy thì họ sẽ trực tiếp bị đưa ra tòa án quân sự, thậm chí là bí mật xử tử.

- Thần tiên đại nhân, xin mạo muội hỏi ngài một câu, mục đích ngài đến đây làn này là gì vậy?

Một viên sỹ quan thấy Trình Khiếu nãy giờ ngậm miệng không nói chuyện, tâm tư khẽ chuyển, lập tức cẩn thận hỏi

Trình Khiếu nghe vậy liền đưa mắt nhìn lại mấy người đó, nói:

- Rất đơn giản, mục đích của bọn ta chính là tượng Phật. Lần này ta tới đây, mục đích cũng là tượng Phật… Thấy các ngươi nhanh chóng tới nghênh tiếp ta như vậy, chắc là các ngươi cũng đã có chuẩn bị rồi phải không? Dựa vào số lượng gián điệp của các ngươi tại Trung Quốc lúc này, hẳn là rất dễ dàng biết được bọn ta là ai, còn cả sức mạnh mà bọn ta nắm giữ, mục đích là gì, ta nghĩ tất cả những điều này các ngươi đều đã viết, cho nên… Tượng Phật, tất cả bộ phận tượng Phật trong tay các ngươi, đó là mục đích ta tới đây lần này!

Mấy viên sỹ quan đưa mắt nhìn nhau, một người lập tức nói:

- Đúng thế, chúng tôi quả thật đã đoạt được một bộ phận tượng Phật từ chỗ Diêm Tích Sơn, Sơn Tây. Có điều đây thuộc về tin tức quân sự cơ mật cấp cao nhất, chúng tôi còn chưa có quyền được biết tình huống cụ thể. Thần tiên hẳn không ngại trực tiếp bàn bạc với cấp trên của chúng tôi, tôi nghĩ nhất định sẽ có câu trả lời khiến ngài hài lòng.

Trình Khiếu gật đầu. Đây gọi là ra tay không đánh người thân thiện, mấy viên sỹ quan này trên suốt dọc đường đều đối với hắn cung kích dị thường, không cần biết là nói chuyện hay là động tác, không hề có chút dáng vẻ kiêu ngạo khoa trương như mấy bộ phim về Thế chiến 2 vẫn miêu tả. Hắn vẫn một mực tìm cớ giáo huấn mấy người này một trận, bây giờ mới nhận ra mình đã ngây thơ đến mức nào. Quan hệ giữa các nước với nhau không chỉ đơn thuần có lợi ích, một chuyện xảy ra thường thường chỉ là biểu hiện của rất nhiều sự kiện. Ví dụ như từ khi quân Thanh nhập quan tới nay, Trung Quốc liền bắt đầu xuống dốc. Có thể thể nói, cho dù không bị Nhật Bản xâm lược thì cũng bị quốc gia nọ quốc gia kia chiếm đóng. Hơn nữa những sự nhục nhã mà Trung Quốc đã phải chịu từ trước tới nay đã không còn từ ngữ nào để hình dung nữa, người Nhật Bản chỉ là gây cho Trung Quốc sự đau khổ sâu sắc nhất thời đại này mà thôi, trong thời kỳ vốn đã là nước sôi lửa bỏng, đẩy thêm một nỗi thống khổ…

Trình Khiếu khẽ thở dài. Thực ra hắn cũng hơi hiểu được ý tứ của Sở Hiên, nếu như hắn nổi khùng, giết chết mấy người Nhật Bản, Trung Quốc thời đại này sẽ có thể lập tức quật khởi, hắn thật sự có thể liều mạng mà làm như vậy. Nhưng mà không thể, Trung Quốc sở dĩ bị xâm lực, phần lớn nguyên nhân là do chính bản thân mình. Bắt đầu từ chiến tranh thuốc phiện rồi cứ từng lần từng lần chiến bại, cả quá trình bị nước ngoài đánh bại, ép phải đầu hàng, lần đầu tiên là do bản thân yếu ớt nên mới thất bại, lỗi là của người khác, nhưng mấy lần sau đều là do bản thân yếu ớt nên mới bị người khác xâm lược, lỗi là tại chính mình. Trình Khiếu kỳ thực đã sớm hiểu được điều đó, chỉ là hắn một mực không bỏ xuống được mà thôi… Có thể hiểu được hay không và có thể làm được hay không, hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.

"Bỏ đi, không nên như trẻ con trút giận lên mấy sỹ quan Nhật Bản này, muốn xả giận thì tìm nhân vật tàn nhẫn mới xứng…Tìm cơ hội bắt bọn chúng ra tay trước đi. Dù sao cũng có Trương Hằng bảo vệ ở ngoài, hơn nữa ta cũng muốn thử xem thực lực tối đa của bản thân lúc này ra sao. Dù sao thì mệnh lệnh của Sở Hiên cũng chỉ là không cho phép ta động thủ trước thôi, ta không ra tay, chờ bọn chúng ra tay trước, vậy Sở Hiên cũng không nói gì được nữa chứ sao."

Nghĩ tới đó, Trình Khiếu liền bật cười xấu xa, hắn nhìn mấy sỹ quan Nhật Bản nói:

- Những chuyện khác ta cũng không muốn nói nhiều, dù sao thì ta cũng nhất định phải đoạt được tượng Phật. Không cần biết các ngươi đang nghĩ cái gì, tóm lại là trong ngày hôm nay các ngươi phải giao tượng Phật cho ta hoặc là nói cho ta biết vị trí cất giữ nó. Nếu như các ngươi không đáp ứng, ta cũng không ngại dùng vũ lực cường hành cướp lấy... Ta nhớ trong hoàng cung Tokyo của các ngươi có người gọi là Thiên hoàng phải không? Dùng ông ta làm thứ trao đổi, các ngươi thấy món đồ này cũng đủ giá trị chứ? Đúng rồi, quên chưa nói với các ngươi một chuyện. Một người bạn của ta lúc này đang đuổi theo hạm đội Thái Bình Dương của Mỹ, mục đích cũng là một bộ phận tượng Phật bị bọn họ lấy đi. Ừm, nếu tính thời gian thì bây giờ chắc là hắn phải đang giao chiến với hạm đội đó rồi, các ngươi có muốn biết kết quả thế nào không? Ha ha ha...

Tạm thời không nhắc tới Trình Khiếu đang tính toán tìm cách ra oai tác quái, lúc này trên mặt biển Thái Bình Dương cách châu Á rất xa, Vương Hiệp đang đuổi theo hạm đội Thái Bình Dương của Mỹ. Hạm đội này trước mắt tự nhiên là vẫn chưa thể sánh được với hạm đội mạnh nhất thế giới mấy chục năm sau. Trên thực tế, trước khi sự kiện Trân Châu Cảng xảy ra, nước Mỹ đã điều một lượng lớn hạm đội về phía bờ biển Đại Tây Dương, chính việc này đã tạo cho quân đội Nhật Bản một ảo giác, gián tiếp làm phát sinh sự kiện Trân Châu Cảng.

Nhưng không cần biết thế nào, Vương Hiệp vẫn phải đối mặt với cả một hạm đội. Không giống với mấy tàu khu trục cỡ nhỏ của Nhật Bản phong tỏa bến Thượng Hải lúc trước, hạm đội trước mắt thực sự là hạm đội chiến tranh chủ lực. Tàu ngư lôi, tàu khu trục, tàu hộ tống, chiến hạm cỡ nhỏ, chiến hạm hộ tống cỡ lớn, hàng không mẫu hạm, hạm đội này có tất cả, muốn dùng sức của một người tiêu diệt hạm đội này, với trình độ khoa học kỹ thuật của thời đại này, thật sự là ngươi mơ nói mộng, ăn nói điên rồ. Thậm chí cả người trong cuộc là Vương Hiệp cũng cảm thấy căng thẳng, nhìn thế nào cũng thấy hắn như một thằng điên đang đi tìm chết.

Hiện tại trên biển Thái Bình Dương đang là thời khắc bóng tối cuối cùng trước khi trời sáng, Vương Hiệp cuối cùng cũng đuổi kịp hạm đội Thái Bình Dương của Mỹ… Một người đối mặt với cả một hạm đội…

Vương Hiệp từng tham dự trận chiến với quân Nhật ở ngoại ô Thượng Hải, sau đó lại sử dụng tên lửa hạt nhân mini tấn công hạm đội Nhật Bản. Tóm lại, hắn đã nắm khá rõ sức chiến đấu của bản thân, hoàn toàn trái ngược với mấy người Trương Hằng, Trình Khiếu, thực lực của hắn cực kỳ thích hợp với tác chiến theo số đông.

Khi Vương Hiệp chỉ có được yêu lực, kỳ thực sức chiến đấu của hắn rất có hạn. Uy lực của chất nổ chế tạo hoàn toàn bằng yêu lực cũng không lớn lắm, ít nhất là không thể được như bom plasma hay tên lửa hạt nhân mini, một phát bắn có thể phá hủy mọi thứ trong phạm vi mấy trăm, thậm chí mấy nghìn mét. Sử dụng yêu lực khống chế chất nổ kỹ thuật cao, đó mới là điểm mạnh trong chiêu thức của hắn, cũng có thể gọi là chiêu thức phải mượn ngoại lực bên ngoài mới phát huy được. Sức mạnh lúc đó tuy lớn nhưng đều là phương thức tấn công khoa học kỹ thuật hiện đại, đối với những người có vòng cổ long tinh như Trung Châu đội mà nói, chỉ cần chống đỡ được đợt công kích đầu tiên, tiếp cận tới chỗ Vương Hiệp thì dù là Bá Vương biến thành người sói cũng có thể dễ dàng đánh bại hắn. Mà đối với người ở đẳng cấp như Trương Hằng, Triệu Anh Không thì càng có thể trực tiếp giết chết hắn trong nháy mắt, vì vậy phương thức công kích của Vương Hiệp chỉ có thể coi như công kích quần thể phạm vi rộng, không có tác dụng gì lớn với tác chiến cá nhân.

Vương Hiệp vốn say mê đủ loại tiểu thuyết huyền ảo thượng vàng hạ cám, trước kia cũng từng tưởng tượng mình là hiệp khách thiên hạ vô địch hoặc là anh hùng cứu vớt thế giới. Do đó hắn lúc trước mới yêu cầu Trịnh Xá dạy lại phương pháp tu luyện nội lực, mặc dù không thành công nhưng tốt xấu gì cũng cho hắn có cảm giác mạnh lên. Đến sau này, hắn có được chất nổ uy lực cao, từ bom trọng lực đến chất nổ hệ plasma, rồi lại tới tên lửa hạt nhân mini, tương lai có thể sản xuất hàng loạt, sức mạnh của chất nổ hắn sử dụng càng lúc càng lớn. Mà theo yêu lực tăng cường, phương pháp sử dụng chất nổ của hắn cũng tăng cường theo, có thể nói, sức mạnh của Vương Hiệp là đến từ sự phát triển của Trung Châu đội. Thực lực tổng thể của Trung Châu đội tăng lên, hắn cũng trở nên mạnh lên, bởi vì chỉ có Trung Châu đội càng mạnh mẽ mới có khả năng sở hữu chất nổ càng mạnh, cũng mới có thể có được Vương Hiệp càng mạnh.
break
(Cao H) Không Xuống Được Giường
Ngôn tình Sắc, Sủng
(Cao H) Ngon ngọt nước
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Thiếu Phụ Khuê Phòng Và Thiếu Gia Hắc Đạo
Ngôn tình Sắc, Đô Thị, 1x1
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc