Khi Trịnh Xá hạ xuống đất đám quái vật bay tới gần nhất lại không tiến hành tấn công mà vòng ra xung quanh, bao vây hắn lại, một tên trong đó cười lạnh nói:
- Sao không chạy trốn nữa? Đám bão cát đó cũng đã đưa thằng bé đi rồi, chẳng lẽ ngươi nghĩ bằng vào một mình ngươi có thể ngăn chặn ta để cho bọn chúng chạy trốn sao? Có lẽ ngươi còn không biết hậu quả bị tế bào của ta thâm nhập, sau mười ngày thằng bé sẽ...
- Ta chỉ muốn hỏi ngươi một vấn đề, có phải là khi thân thể này của ngươi tiến hóa, mạnh lên những tế bào người phân tán khắp nơi cũng đồng loạt mạnh lên không? Khoảng cách xa như như thế sao có thể làm được?
- Dạng sống cấp thấp, bây giờ đã bắt đầu biết hâm mộ dạng sống cấp cao sao? Ta cũng có thể cho ngươi vĩnh sinh bất tử, chỉ cần ngươi trở thành nô bộc của ta là được... Ngươi có biến bản nguyên sinh mạng không?
Trịnh Xá gật đầu nói:
- Bọn ta gọi nó là gen, là thứ bên trong tế bào khống chế sinh mạng phát triển tiến hóa phải không?
Gã thanh niên gật đầu nói:
- Không sai, chính là thứ này, thành tố cơ bản, gọi như vậy cũng được (gen = cơ nhân = cơ bản nhân tử), thứ gọi là gen này khống chế sinh mạng tiến hóa, chứ không phải là hấp thu càng nhiều sinh mệnh sẽ càng mạnh. Ta ngoài tế bào tăng lên thêm một chút ra, gần như không hề có chút cảm giác gen mạnh lên chút nào, nhưng gen của ngươi lại khiến ta có cảm giác này, hơn nữa chiến đấu với ngươi càng nhiều, bản nguyên sinh mạng của ta cũng không ngừng tiến hành bù đắp thiếu sót bản thân, đó gọi là sắp xếp lại bản nguyên sinh mạng. Mà chỉ cần là tế bào của ta thì sẽ nhờ vào liên hệ của bản nguyên sinh mạng mà đồng loạt sắp xếp lại, cái này không quan hệ gì với chuyện hấp thu nhiều ít người. Đương nhiên, cho ta đủ thời gian, hấp thu càng nhiều thì tiến hóa càng hoàn mỹ, cũng là cùng một đạo lý... Bạn đang đọc truyện được lấy tại