Trong cơn nửa mê nửa tỉnh này, Trịnh Xá cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, đến khi hắn tỉnh lại thì đã đứng trên quảng trường tại Chủ Thần không gian, mà ở bên cạnh hắn, ba người Sở Hiên, Bá Vương, Vương Hiệp vẫn nằm trên cáng, còn ba tân nhân đã không thấy tung tích đâu.
Trịnh Xá thở dài, trên thực tế khi hắn biết ba người Sở Hiên chỉ còn sống được mấy giờ thì hắn cũng đã thật sự bỏ mặc ba tân nhân kia, so việc muốn cho ba tân nhân cùng hoàn thành nhiệm vụ tình tiết kịch bản thứ ba, có thể gây trì hoãn thời gian làm cho ba người Sở Hiên mất mạng, hắn chẳng thà đem hy vọng được sống lưu lại cho người mình...... Hắn sẽ không để lòng nhân từ thừa thãi của mình làm liên lụy đến cả đoàn đội.
- Chủ thần, chữa trị toàn thể, trừ vào điểm thưởng từng người.
Trịnh Xá rống lớn, nhất thời quang cầu từ giữa quảng trường chiếu xuống mấy cột sáng trùm lên hắn, Sở Hiên, Bá Vương, Vương Hiệp. Chùm ánh sáng thoáng rọi trên người hắn rồi tắt luôn, mà cả ba người còn lại đều trôi nổi, quang mang bao phủ lên làm những vết sưng phù tiêu giảm không ngừng.
Trịnh Xá lúc này mới phát hiện hắn vẫn ôm con rồng con trong ngực, trên thực tế lúc tiến vào kho hàng hắn cũng từng chần chừ, lo là nhỡ ra bọn hắn không thể mang nó về thì sao? Như vậy thứ nhất, ấu long tự nhiên là rơi vào tay chính phủ, cho dù bọn họ còn có thể trở lại thế giới phim kinh dị Jurassic Park kia cũng vô dụng, ít nhất trong khoảng thời gian ngắn bọn họ không cách nào đoạt lại nó từ trong tay chính phủ trở về, mà thực tế chính là như vậy. Nhưng lúc ấy hắn cũng không có biện pháp giấu nó đi hoặc là giao cho người nào đó, hành động của bọn họ vẫn luôn bị chính phủ giám thị, cho dù giao cho thanh niên tóc vàng nọ cũng vô dụng, khi bọn hắn vừa rời đi, ấu long cũng chỉ có thể bị chính phủ cướp mất.
Cho nên hắn chỉ có thể mang con rồng con theo bên mình thử vận khí một lần, nếu như may mắn, vậy có thể đem nó về Chủ Thần không gian, nếu như không may mắn, bọn họ sẽ mất đi sức chiến đấu tiềm tàng rất lớn, chính là đơn giản như thế mà thôi, kết quả xem ra lần cược này bọn họ đã thắng.
Ba người Sở Hiên, Bá Vương, Vương Hiệp còn đang trong quá trình chữa trị thân thể không ngừng thì cửa phòng hắn đột nhiên mở rộng, cô bé La Lệ đi dép lê "bạch bạch" chạy ra, vừa khóc vừa cười chạy tới, đến khi còn cách hắn hai mét thì cô nàng đã nhào tới, làm cho Trịnh Xá ngay cả bỏ ấu long ra cũng không kịp, chỉ có thể một tay ôm lấy nàng vào trong lòng.
Cô bé vừa khóc vừa cười còn cắn vào vai hắn, nhưng theo đó là một tràng tiếng sủa gâu gâu, làm La Lệ vừa sợ vừa kỳ quái nhìn về phía Trịnh Xá, mà con rồng đã chen vào giữa hai người, nó lớn tiếng kêu réo, thanh âm kia quả nhiên giống như là chú cún không thể nghi ngờ, hơn nữa khóe mắt nó còn rơi lệ không ngừng, bộ dạng đáng thương cảm này nhất thời làm cho La Lệ động lòng trắc ẩn, đưa tay ôm con ấu long vào lòng.
- Chú cún nhỏ thật đáng thương, nhìn có hơi xấu, ách...... chú cún vừa đáng thương vừa xấu, vậy bắt đầu từ hôm nay gọi mi là Sửu Sửu đi.
Ấu long tựa hồ rất không thích La Lệ ôm mình, lúc La Lệ vuốt ve đầu nó, mặc dù ấu long vẫn chưa mở mắt, nhưng nó vẫn theo ngón tay sờ nó cắn cho một cái, có điều ngay cả răng sữa còn chưa mọc nên cú táp này ngược lại còn làm cho La Lệ cười hì hì, bắt đầu vuốt mấy cái điểm vốn là răng sữa bé tí trên lợi.
Trịnh Xá yên lặng nhìn ấu long cùng La Lệ, hình ảnh trước mắt này làm cho hắn cảm thấy bình yên vô cùng, đây là một loại cảm giác an tường, có thể khiến cho tâm tình luôn khẩn trương của hắn trong phim kinh dị bình tĩnh trở lại, vì thế hắn chậm rãi đi tới cạnh La Lệ, hôn phớt cô bé một cái, nhất thời lại dẫn đến một tràng cười không ngừng của nàng.
Cùng lúc đó, ba người Sở Hiên trong cột sáng cả người trên dưới cũng chầm chậm tiêu tán vẻ sưng phù, dịch mủ trên người cũng đã biến mất không thấy, đến ba người từ giữa không trung hạ xuống, nhìn trạng thái của họ đã cực kỳ bình thường, đặc biệt là Bá Vương, hắn còn thử vung vẩy cánh tay một chút, vừa vung lên lực đạo đã lớn hơn rất nhiều, xem ra Chủ thần mặc dù là chữa trị thân thể của bọn họ, nhưng hiệu quả cường hóa của máu cự long vẫn được giữ lại, như vậy tính ra đã là lãi lớn, bốn hạng đều tăng một trăm điểm, nói cách khác, bọn họ bỗng dưng đạt được 4000 điểm thưởng cho cường hóa.
Trịnh Xá buông La Lệ ra, cô bé vẫn không ngừng chơi đùa với con rồng, hắn cười nói với bọn Sở Hiên:
- Thế nào? Các ngươi có cảm giác thân thể dễ chịu hơn chút nào không?
Bá Vương cười ha ha nói trước tiên:
- Quá tuyệt vời, không ngờ sự chữa trị của Chủ thần tốt như vậy, trước đó cả người vừa ngứa vừa sưng, từ trên xuống dưới phảng phất đang không ngừng biến thành nước mủ, sau khi Chủ thần chữa trị cho chúng ta lại hoàn toàn thay đổi trở lại, cảm giác như vậy thật là quá tuyệt vời, ha ha ha......
Vương Hiệp cũng cười nói:
- Thật sự, lúc trước nằm ở trên cáng chỉ hơi di động thân thể là trên người đã xộc đến mùi thối rữa cùng cảm giác nước tụ bên trong, cứ như là thi thể đã chết rất lâu rồi vậy, đại bộ phận cơ thể đã nát thành dịch mủ...... Thật làm cho người ta thấy quá kinh khủng với khó chịu, ta thực sự tình nguyện chết chứ không muốn nhớ lại cái loại cảm giác này.
Trịnh Xá vỗ vỗ bả vai bọn họ, hắn lúc này mới thấy Sở Hiên đã đứng nhắm mắt phía dưới Chủ thần, cho nên hắn cũng lớn tiếng nói:
- Sở Hiên, hôm nay nghỉ ngơi trước một chút đi, có chuyện gì ngày mai chúng ta lại thương lượng, thế nào?
Sở Hiên cũng không quay đầu lại lạnh nhạt nói:
- Các ngươi cứ nghỉ ngơi đi...... Ta đại khái đã phát hiện một số chuyện khá thú vị, đúng rồi, Trịnh Xá, hai quyển sách của ngươi ở chỗ Vương Hiệp, ngươi cứ bỏ vào Nạp giới đi, chúng cũng không thể bị hư hỏng gì đâu.
Vương Hiệp nghe vậy nhất thời rút từ sau lưng sao hắn ra một cái bao được bọc kín, tiếp theo lấy hai quyển cổ thư ra, đưa cho Trịnh Xá rồi cười nói:
- Hai quyển sách này là thứ chúng ta phải trăm phương ngàn kế bảo vệ đó, chỉ sợ mất đi sẽ không thể làm ngươi sống lại được ha ha ha...... Tóm lại, ngươi ngày mai nhất định phải nói rõ ràng cho chúng ta biết việc ngươi sống sót như thế nào.
Bá Vương cũng đi tới hung hãn đánh Trịnh Xá một quyền, gã đại hán người Nga đến từ phương bắc này cũng ha ha nói:
- Không sai, ngươi quả thực bỗng dưng vô duyên vô cớ giả mạo anh hùng gì đó, làm cho chúng ta đi theo cũng khó chịu vài ngày, ha ha, tóm lại ngươi ngày mai phải nói cho chúng ta biết lúc ấy rút cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nói xong, hắn cũng đi tới chỗ Sở Hiên, trực tiếp đứng cạnh hắn rồi nhắm mắt lại.
Trịnh Xá cùng Vương Hiệp nhìn nhau, bọn họ cũng không biết Bá Vương đang làm cái gì, mãi cho đến sau đó không lâu từ Chủ thần phía trên chiếu xuống một chùm sáng trùm lên hắn, sau khi cột sáng biến mất, Bá Vương trong lòng không ngờ đã ôm một cô gái tóc vàng xinh xắn lanh lợi. Cô gái này có tỷ lệ vóc dáng tuyệt đối là hoàn mỹ, ngực cao eo nhỏ, da trắng vòng ba đẹp, hơn nữa tỉ lệ chiều dài chân tuyệt đối đến 6/10 chiều cao cơ thể, cô nàng này tuyệt đối là vưu vật người da trắng.
Trịnh Xá nhìn kĩ dung mạo cô gái này, hắn đột nhiên cảm thấy nàng có vẻ khiến cho người ta rất quen thuộc, cẩn thận suy nghĩ hồi lâu, hắn lúc này mới nhớ cô gái này đúng là một nữ diễn viên nổi tiếng tại thế giới hiện thực, nghe nói còn là thiên kim phú gia, tóm lại tuyệt đối là tình nhân trong mộng của rất nhiều nam nhân tại thế giới hiện thực, không ngờ Bá Vương lại có khẩu vị thế này, từ thế giới này chế ra minh tinh mỹ nữ.
Bá Vương cũng không khách khí, hắn ôm cô gái này thô bạo hôn một cái, tiếp theo quát với bọn Trịnh Xá:
- Ngày mai ai tới gõ cửa sẽ liệt dương nửa năm, ha ha ha......
Nói xong, hắn ôm cô nàng chạy nhanh về phía phòng mình, Trịnh Xá cùng Vương Hiệp cuối cùng chỉ nghe một tiếng "sầm", cửa phòng Bá Vương đã bị đóng chặt lại.
Hai nam nhân nhất thời nhìn nhau cười gượng, Trịnh Xá đã có La Lệ, cho nên hắn tự nhiên khó có khả năng tạo ra nữ nhân nào nữa, mà Sở Hiên căn bản đối với dục vọng đó không có khái niệm, tự nhiên cũng không thể chế tạo nữ nhân, chỉ có Vương Hiệp lại làm cho Trịnh Xá kì quái, hắn tò mò hỏi:
- Tại sao không chế tạo người nào? Chẳng lẽ ngươi trên phương diện này giữ mình trong sạch à?
Vương Hiệp cười gượng nói:
- Không phải vậy, ta thật ra cũng rất muốn sau khi khẩn trương như vậy thì buông lỏng một chút cũng tốt, nhưng chung quy cảm giác thực có lỗi với nàng...... A a, nàng còn chưa chết, nếu như chế tạo nàng lại càng cảm thấy vô cùng có lỗi với nàng, cho nên hay là thôi đi, sau khi thực lực ta đủ trở lại thế giới hiện thực, lúc đó ta mới dám ngẩng đầu đối mặt nàng, mà không phải xấu hổ cúi đầu...... Chiếu theo tiến độ hiện tại của chúng ta, có thể rất nhanh trở lại được thế giới hiện thực rồi.
Trịnh Xá vỗ vỗ vai hắn, lòng cũng thầm cảm thán Vương Hiệp này thật sự là nam nhân, cũng không phải nói nhất định phải phát tiết dục vọng hoặc là biểu hiện ra ngoài mới xem như nam nhân, ngược lại, loại người có thể khắc chế dục vọng của mình, hơn nữa vì người yêu mến vẫn giữ lại giới tuyến cuối cùng, người như vậy mới là nam nhân chân chính......
Trịnh Xá vừa cười vừa nói:
- Yên tâm đi, một ngày nào đó chúng ta sẽ có thể trở lại thế giới hiện thực, khi đó có lẽ thế giới hiện thực mới qua một hai năm mà thôi, hoặc là so với thời gian này còn ngắn hơn, tóm lại nhất định sẽ không để cho người trong lòng ngươi chờ đợi quá lâu. Ha ha ha, nhìn không ra nha, tiểu tử ngươi không ngờ lại chung tình thế.
Vương Hiệp thật thà cười hắc hắc hai tiếng, hắn xoay người đi về hướng gian phòng của mình, nhịp bước vẫn kiên định và chuẩn mực, không nhìn ra chút nào bộ dạng sinh tử ốm đau trải qua trước đó không lâu......
Trịnh Xá nhìn Vương Hiệp đi vào trong phòng của mình, hắn lúc này mới ôm chầm La Lệ đi về phòng mình, đột nhiên từ phía sau lại truyền đến giọng nói của Sở Hiên, gã hờ hững nói:
- Trịnh Xá...... ngươi vất vả rồi.
Trịnh Xá cũng không quay đầu lại, chỉ phất phất tay, tay kia thì ôm La Lệ, chậm rãi về phòng mình, mà ở phía sau hắn, Sở Hiên vẫn nhắm mắt yên lặng hướng về phía Chủ Thần......
Một đêm không có chuyện gì, ngoại trừ việc La Lệ bỏ mấy giờ bố trí chỗ nằm cho ấu long làm Trịnh Xá chờ đợi đến phẫn nộ, kết quả trực tiếp "nhốt" cô bé vào trong phòng thì một đêm hoàn toàn yên bình, chờ đến giữa trưa ngày thứ hai, hai người mới từ từ tỉnh ngủ mở mắt ra.
Hai người tuổi trẻ trần như nhộng ôm ấp nhau, tự nhiên lại một phen "nói chuyện" ngọt ngào, chuyện này tạm thời không nhắc đến, khi hai người từ trong phòng đi tới quảng trường thì ngoại trừ Bá Vương, hai người còn lại sớm đã đứng trên quảng trường. Trên thực tế,Trịnh Xá thậm chí cảm thấy như Sở Hiên đã đứng ở chỗ này một đêm, bởi vì vị trí hắn đứng thật sự giống hệt ngày hôm qua lúc mọi người rời đi, hoặc là hắn đứng cùng vị trí, hoặc có lẽ là hắn căn bản cả một đêm cũng không di động.
La Lệ thật lanh lợi, sau khi Trịnh Xá tiến vào quảng trường, cô bé lập tức nói đi chuẩn bị đồ ăn cho mọi người và ấu long sớm một chút, tiếp đó một thân một mình về phòng, Vương Hiệp chỉ nhìn Trịnh Xá mỉm cười, hắn đang cầm một quyển sách xem, từ độ dày cùng bìa ngoài của nó thì đây chính là một quyển tiểu thuyết huyền ảo đã xuất bản ở thế giới hiện thực.
Sở Hiên mở mắt nhìn về phía Trịnh Xá cùng Vương Hiệp, hắn lại ngó sang hai bên một chút nói:
- Chờ Bá Vương tới rồi cùng nói, ngày hôm qua ta hình như đã phát hiện một số chuyện thú vị...... Một hồi nữa chờ Bá Vương tới, chúng ta cùng tiến hành thí nghiệm này xem sao.