Điều Ngụy Nghiễn Trì không ngờ tới là 39 hoàn toàn không quay về.
Ánh đèn ngoài cửa sổ lay động, không thể xua tan bóng tối xung quanh. Người lẽ ra phải trở về chỗ ở thì lại vắng một người. Giờ đây, quanh chiếc bàn dài chỉ có năm người ngồi.
Trác Nhĩ Đặc luôn để ý tình trạng của Ngụy Nghiễn Trì, lo lắng nhìn sắc mặt anh ngày càng khó chịu:
“Anh ổn chứ? Manh mối gặp vấn đề rồi à?!”
“Không liên quan đến manh mối.”
Ngụy Nghiễn Trì nhìn thẳng sang Vương Bằng:
“39 tiên sinh đâu?”
Vẻ ngẩn ngơ của Vương Bằng chợt giật mình, vội nói:
“Tôi không biết, thật sự không biết. Tôi nhìn thấy anh ấy rời khỏi cô nhi viện rồi không quay lại nữa.”
Quy Cát cau mày:
“Ngụy Nghiễn Trì, anh đừng vội nổi điên. Anh và Trác Nhĩ Đặc ở bệnh viện tìm được manh mối gì không? Giờ chúng ta đã ở vòng lặp thứ ba, cộng với manh mối anh có ở vòng trước, bây giờ đã suy luận ra đáp án mà phó bản muốn chưa?”
Ngụy Nghiễn Trì liếc nhìn anh ta:
“Không vội. Tôi còn cần điều tra thêm.”
Quy Cát hỏi:
“Điều tra thêm ở bệnh viện à?”
“Không, điều tra thêm ở cô nhi viện. Vương Bằng, cậu nói về cấu trúc tòa nhà cô nhi viện và quy tắc hoạt động ở đó.”
“Hả?” Vương Bằng chưa hiểu, mặt đầy mơ hồ.
Ngụy Nghiễn Trì mất kiên nhẫn:
“Giờ ăn, giờ học là lúc nào? Nguồn thực phẩm ở đâu? Có người giám sát không? Cô nhi viện nằm ở vị trí nào trong tu viện? Có khu ăn và khu ngủ cho trẻ mồ côi không?”
“À à à…” Vương Bằng cười gượng, ngoan ngoãn cố gắng nhớ lại:
“Cô nhi viện ở tận một góc xa nhất của tu viện, có một người giám sát tóc đỏ, hai bà bếp. Nghe nói thức ăn trong bếp được mua từ tá điền quanh tu viện, mỗi ngày họ mang đến một lần. Bọn tôi vừa đến là vào học tiết đầu tiên, tôi không để ý thời gian.
Lớp học đó học sinh rất đáng sợ, tôi… tôi sống sót được đã là rất khó rồi. À, bên trái lớp học có một cánh cửa, phía sau… phía sau có một cái lỗ thông ra bên ngoài… còn có chỗ ngủ và chỗ ăn của bọn họ…”
“Đủ rồi.”
Ngụy Nghiễn Trì đứng dậy, đi về phía phòng:
“Ngày mai chúng ta sẽ biết hết toàn bộ manh mối.”
Đi ngang qua phòng của 39, anh khựng lại một chút, thở dài trong lòng. Không biết trước khi phó bản kết thúc, anh còn có thể gặp lại 39 tiên sinh hay không.
…
Ở một tòa nhà gần bệnh viện nhất, ánh đèn sáng trưng. Dunpley ngồi bên cạnh, dùng nồi nhỏ đun trà. Hơi nước bốc lên từ ấm trà được đèn dầu hắt sáng, mờ ảo lung linh.
Kim đồng hồ đang chỉ 8 giờ tối.
Tiếng trò chuyện rời rạc khiến Dunpley có chút buồn ngủ. Anh ta nghe không hiểu họ đang nói gì, chỉ cảm thấy “không hổ là thầy giáo”, và người kia cũng “không hổ là bạn của thầy giáo”.
Tạ Đức cổ họng như bốc khói, anh đã tê liệt hoàn toàn.
Trời biết hôm nay anh đã chịu đựng những tra tấn gì! Giờ anh cảm thấy mình sắp phát điên, bộ não vận hành tốc độ cao thậm chí như sắp treo máy.
Ambers chắc chắn là một người thành tâm khao khát tri thức, cũng chắc chắn là một cao thủ tranh luận bất khả chiến bại.
Tròn năm tiếng đồng hồ!
Họ bắt đầu từ vấn đề tôn giáo, nói sang vấn đề y tế, rồi từ y tế bàn sang triết lý sinh – lão – bệnh – tử, từ đó lại bàn sang tranh luận giữa lý tính và lãng mạn, và bây giờ thì đang nói về việc hình thành quốc gia.
Ambers hứng thú dạt dào, năm tiếng liền giữ trạng thái tinh thần cực cao, chỉ có khát vọng tri thức và sự tự thưởng thức tài năng của mình, hoàn toàn không quan tâm đến sống chết của Tạ Đức.
Tạ Đức đặt chiếc mặt nạ mới đeo xuống bàn.
Anh uống chén trà thứ tư trong ngày, cổ họng hơi khàn nhưng suy nghĩ vẫn rõ ràng:
“Thuyết khế ước xã hội của Rousseau là một tư tưởng tiêu biểu trong phong trào Khai sáng. Ông ta cho rằng để khắc phục sự bất tiện trong trạng thái tự nhiên, con người đã ký kết khế ước xã hội để lập nên quốc gia và xã hội.”
Ambers cũng bắt chước anh nhấp ngụm trà, nhưng là đưa thẳng cái mỏ chim của mình vào cốc, uống cả trà lẫn lá. Đặt cốc xuống, anh ta hứng thú nói:
“Phản đối thuyết quân quyền thần thụ à? Thú vị đấy. Nhắc đến thuyết quân quyền thần thụ, khiến tôi nhớ tới…”
“Khụ! Ambers.” Tạ Đức bất đắc dĩ ngắt lời, “Chúng ta đã nói chuyện đủ lâu rồi, bây giờ trời đã tối, tôi phải đi thôi.”
“Cái gì?” Ambers không vui nói: “Thời gian trôi nhanh vậy sao? Đừng đi, bạn tốt, nếu anh đi rồi, lần sau không biết bao giờ chúng ta mới gặp lại.”
Anh ta lập tức tùy tiện sai bảo, không cho Tạ Đức cơ hội từ chối.
“Dunpley, mau đi trải giường, dọn dẹp căn phòng cạnh phòng tôi, còn nữa, làm chút thịt bò, giăm bông và súp nấm, đừng cho hành tây vào súp, bây giờ chúng ta hơi đói rồi.”
“Vâng, thầy.”
Dunpley luống cuống đứng dậy, chăm chỉ làm theo lời thầy.
Ambers nói với Tạ Đức: “Nó hơi ngốc, anh thông cảm một chút, nhưng nó chiên thịt bò rất ngon.”
“Tôi chưa giới thiệu với anh, nó là học trò của tôi. Tôi có 182 học trò, nó là học trò thứ 176, học nghệ chưa thành nên tôi đành giữ bên cạnh.”
Tạ Đức lại uống một ngụm trà, nói chuyện với Ambers quá lâu khiến anh tạm thời quên mất sự đáng sợ của ông ta. Cũng vì nói lâu nên quá mệt, não bắt đầu tự bảo vệ, trong cơn buồn ngủ, anh thật sự vô thức nói chuyện như bạn bè.
“182 người, ông nhớ hết sao?”
“Tất nhiên, hiện tại dưới trướng tôi còn 36 người chưa tốt nghiệp.” Ambers thở dài, trên chiếc mặt nạ mỏ chim đáng sợ lại toát ra chút mệt mỏi, “Dunpley ít nhất còn có tay nghề nấu ăn, không phải đứa ngốc nhất. Tôi có một học trò, thậm chí còn không phân biệt được đông tây nam bắc.”
“Vậy sao ông lại nhận cậu ta làm học trò?”
“Ông nội cậu ta là một thầy thuốc đông y rất giỏi.” Ambers nói, “Tôi rất ngưỡng mộ y thuật kỳ diệu đó, từng thành tâm bái sư với ông nội cậu ta, bây giờ cậu ta là cái giá mà thầy tôi để lại cho tôi.”
Tạ Đức thật sự buồn ngủ, nhưng vẫn tán gẫu: “Vậy học trò mà ông đắc ý nhất là ai?”
Ambers không chút do dự: “Tôi không có học trò nào đắc ý nhất, bọn chúng đều là một lũ ngu ngốc. Nhưng, gần đây tôi nhận một đứa nhỏ mới 13 tuổi, đã bộc lộ thiên phú tuyệt vời, tôi nghĩ nó có thể sẽ trở thành học trò đắc ý nhất của tôi.”
“Vậy sao? Chúc mừng ông.”
Ambers cười lớn: “Ha ha ha… Còn quá sớm để chúc mừng, học trò đó tên là Vệ Vận Mặc, một cái tên khá khó đọc.”
Tạ Đức bỗng tỉnh táo: “Vệ, Vận Mặc?”
Ôi trời…
“Đúng vậy.” Ambers hào sảng nói, “Ban ngày tôi chẳng phải nói với anh chuyện về chân giả sao? Đó là thành tựu mới nhất của tôi, tôi đã bảo nó ngày mai đến cùng tôi xem qua, anh đừng đi, ngày mai tôi sẽ giới thiệu nó cho anh.”
Ôi trời.
Tên phản diện nhỏ này vậy là có chỗ dựa rồi?
Tạ Đức chợt nghĩ, nếu có thầy quản giáo, vậy thì tên phản diện nhỏ này có phải sẽ không hủy thiên diệt địa, vô nhân tính nữa không?
Khoan đã, đi theo Ambers thật sự không có vấn đề gì chứ?
Nói chuyện lâu quá lại quên mất, bản thân Ambers vốn đã là kẻ vô nhân tính rồi!