Bội Vĩ phía sau có hơi ngập ngừng gọi một tiếng:
“Anh ơi?”
Tạ Đức dừng lại nhìn cô, cũng không để ý đến cách xưng hô ấy.
Bội Vĩ thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng hỏi:
“Anh là người mới à?”
“Ừ.”
Chỉ thấy vẻ mặt Bội Vĩ hiện lên biểu cảm quả nhiên là vậy, lại như có điều muốn nói mà không dám mở lời.
...?
Sao thế?
Bội Vĩ nói:
“Anh, em có thể đi theo anh không?”
Cô mang theo một sự quyết tâm, nhắm mắt lại rồi nói tiếp:
“Phó bản trò chơi này có thể mang đến cho chúng ta tài sản, sức khỏe và tuổi thọ. Đồng thời, tài sản và sức khỏe của chúng ta cũng có thể đổi lấy đạo cụ trong phó bản. Thế nên, những ai đã đến được đây và còn sống sót phần lớn đều là những kẻ liều mạng, giống như lính đánh thuê vậy. Nhưng vật tư ở đây là cố định, anh lấy được càng nhiều, người khác lấy được càng ít. Vì thế mọi người vừa hợp tác, lại vừa đề phòng lẫn nhau.”
“Em không quan tâm đến tiền bạc hay tuổi thọ. Em chỉ muốn sống sót. Trong phó bản này, muốn vượt ải thì phải dựa vào gan dạ và trí tuệ. Hai thứ đó em không thiếu. Vậy nên, em xin anh, cho em đi theo anh được không? Em có thể đi thăm dò trước cho anh, thậm chí ở ngoài đời thật, em cũng có thể làm ‘găng tay đen’ của anh, giúp anh che giấu tung tích.”
Người đàn ông trước mặt lạnh lùng quan sát cô. Hai người đứng giữa hành lang âm u, bên cạnh có một ô cửa sổ mờ nhòe le lói ánh sáng. Người đàn ông này rõ ràng rất mạnh. Nếu có thể đi theo anh ta, mình chắc có thể sống được lâu hơn một chút.
Bàn tay Bội Vĩ ướt đẫm mồ hôi, nhưng cô vẫn đứng thẳng, kiên cường chịu đựng ánh mắt dò xét của anh.
“Tại sao lại chọn tôi?”
Tạ Đức hỏi rất chân thành.
Cô gái này thật gan. Dám đi theo anh mà không sợ bị anh kéo xuống hố chơi chết luôn à?
Huống hồ 455 còn nói cô gái này là đại lão nữa. Vậy mà lại nói muốn đi theo anh? Câu đó chẳng phải nên là anh nói mới đúng sao?
Không lẽ kịch bản của 455 bị lỗi rồi?
Cũng không phải lần đầu 455 thiếu đáng tin.
Bội Vĩ cười khổ, cúi đầu nhìn vóc dáng nhỏ nhắn của mình:
“Anh, anh nghĩ với cái dáng vẻ này của em thì có ai tin em không phải kẻ kéo chân sau không? Trong phó bản, sống sót được hay không, cốt lõi là có một người đồng hành mà mình có thể tin tưởng. Em cần một người như vậy. Làm ơn đấy.”
Bội Vĩ là kiểu có gương mặt ngây thơ trong sáng, ngốc nghếch ngọt ngào. Thành kiến trong lòng người ta là một ngọn núi lớn. Giai đoạn đầu cô không hề thể hiện ra thực lực mạnh mẽ, những người chơi kỳ cựu vốn tự cao và cảnh giác tự nhiên không muốn hợp tác với cô.
Chỉ trừ Tạ Đức – tạm thời đang đơn độc.
Trong chốc lát, Tạ Đức cảm thấy cô gái trước mặt thật giống anh — đều là mấy bông cải nhỏ đáng thương bị phó bản nhằm vào, xung quanh còn đầy sói dữ rình rập.
“Vậy cứ đi theo đi.”
Ánh mắt Bội Vĩ sáng lên. Tuy không hiểu rõ về 39, nhưng cô có trực giác — anh không phải người thất tín.
Trong tai nghe, giọng nói vang lên.
455 trong điện thoại lẩm bẩm:
“Ký chủ, có phải anh đã ôm được đùi đại lão giai đoạn đầu rồi không?”
Tạ Đức đáp trong lòng:
“455, cô hết tín nhiệm với tôi rồi đấy! Cô bé này rõ ràng cũng giống tôi, đều là mấy kẻ xui xẻo vô tội thôi. Cô ấy thậm chí còn chưa thành niên nữa kia. Haiz, tôi nên chăm sóc cô ấy một chút.”
455: … Thành kiến trong lòng người ta là một ngọn núi lớn.
Đã cùng chung một con thuyền rồi…
Bội Vĩ nghĩ ngợi, quyết định thể hiện thành ý của mình, đem những gì mình biết nói ra:
“Hiện tại những người chơi cũ mà em biết không nhiều. Em chỉ biết Ngụy Nghiễn Trì là một kẻ điên chính hiệu. Bên mình tốt nhất đừng qua lại với anh ta. Trong phó bản trước, chính mắt em thấy anh ta chặt một NPC thành thịt băm, rồi làm bánh bao, bắt một NPC khác ăn hết! Anh ta đúng là một kẻ điên không tuân theo lẽ thường.”
Gió lạnh lùa qua, từng cơn.
Tạ Đức nhớ tới gương mặt tuấn tú dịu dàng của nhân vật chính, vô thức rùng mình. Quả nhiên, nhân vật chính vẫn là nhân vật chính, đúng như lời 455 nói.
Nghĩ đến trong nguyên tác, anh cũng bị nhân vật chính chém như cải trắng...
Tạ Đức trầm mặc suy nghĩ.
Bội Vĩ nói tiếp:
“Phương Giác Sơn và Lý La Hán là cùng một nhóm. Tôi chưa từng tiếp xúc với họ, nhưng trên diễn đàn người chơi có người nhắc đến, họ rất xảo quyệt. Nhạc Hạ Mạt thì tính cách tàn nhẫn, chẳng ai biết rõ thân phận thật của cô ta. Còn lão Ưu Kim ngoài đời, nghe nói là một đại ca xã hội đen, người này rất khôn khéo, còn nguy hiểm hay không thì tôi không rõ.”
Bội Vĩ nhún vai:
“Nói chung, đã bước vào phó bản thì chẳng ai là bình thường cả, người sau còn khó đối phó hơn người trước.”
Ồ, hiểu rồi.
Tóm lại là mấy người chơi kỳ cựu này ai cũng xứng đáng được tặng vé vào viện Arkham.
Tạ Đức lại muốn rút một điếu thuốc, châm lửa, mùi thuốc lá hương tuyết tùng hơi ngọt lan đầy trong khoang miệng. Anh cất bước đi về phía trước.
“Đi theo.”
Từng bước từng bước mà sống tiếp vậy.
Đột nhiên, toàn bộ đèn xung quanh họ sáng bừng lên, cả nhà máy như sống dậy, máy móc bắt đầu vận hành.
Hệ thống phó bản lạnh lùng phát thông báo:
“Chào buổi tối các người chơi còn sống, vật tư đã được đặt trong khu vực nhà máy, mời mọi người tự đi tìm.”
Hiển nhiên, cái nhà máy bỏ hoang này – nơi họ vừa vượt qua cửa đầu tiên – không có NPC đóng vai, cũng chẳng ai biết phải mất bao lâu mới thoát ra được. Nên vật tư mà hệ thống phát cho lúc này, đúng là quý giá vô cùng.
Nhưng điều đáng sợ là: họ không biết số vật tư đó có đủ cho tất cả người chơi không.
Thật chó má.
Tổng kết lại tình hình bây giờ: không chỉ phải đối mặt với mấy thứ quỷ dị có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, mà còn phải đề phòng cả những người chơi – vừa là đồng đội, vừa là đối thủ.
May mà lúc này 455 xuất hiện, hiếm hoi mà hữu dụng:
“Ký chủ! Ký chủ! Tôi có chức năng cảm biến nhiệt, có thể giúp anh tránh né những người chơi khác!”
Tạ Đức cảm động đáp trong lòng:
“Lần này cô có ích thế sao? Thật sự quá bất ngờ rồi.”
“...Không cần cảm ơn. Anh đừng hoảng khi thấy quỷ là được.”
“Tôi làm không nổi đâu.”
Tạ Đức ngậm điếu thuốc trong miệng, chợt nảy ra ý, đạp gãy cây chổi gần đó, lấy một thanh gỗ dài làm vũ khí.
Anh nghe theo sự hướng dẫn của 455, cảnh giác né tránh những người chơi khác, dẫn Bội Vĩ vòng vo trong nhà máy. May mắn là suốt quá trình không gặp phải thứ gì kỳ dị, mà còn tìm được không ít bánh quy nén và nước uống.
Tạ Đức hiểu rõ đạo lý biết đủ là dừng, không tiếp tục tìm kiếm nữa. Giờ họ cần bổ sung thể lực.
Đèn trong nhà máy màu vàng mờ, chiếu xuống nền đất đầy thịt vụn làm người ta buồn nôn, mùi trong này cũng hôi thối khủng khiếp.
Họ tìm được một ký túc xá hẻo lánh và tối om. 455 quét xong xác nhận bên trong không có nguy hiểm, Tạ Đức mới dẫn Bội Vĩ vào trốn, nhưng không dám khóa cửa. Anh nhát gan, sợ khóa rồi mà bên trong có quỷ thì không thoát được. Bây giờ đã quá nửa đêm rồi.
Nói không mệt là nói dối.
Tạ Đức khoanh tay dựa vào tường, cụp mắt xuống, lơ đễnh trò chuyện với 455.
455 nói:
“Ký chủ, từ lúc anh vào phó bản này đến giờ, cơ thể vẫn luôn căng thẳng. Anh có thể thư giãn một chút không? Nhắm mắt nghỉ ngơi tí đi, nếu có gì bất thường tôi sẽ gọi anh dậy.”
“Nghe dễ nhỉ. Trước giờ tôi từng thấy ma đâu? Thậm chí còn không dám xem phim ma! Từ bé đến lớn tôi chưa từng vào nhà ma tự nguyện! Sao lại bị phó bản chọn trúng chứ? Rõ ràng là muốn giết tôi.”
“Không ổn đâu, ký chủ. Anh cứ căng thế này hao tổn thể lực lắm. Hay để tôi bật nhạc cho anh nghe nhé, thấy sao?”
“Tùy.”
Bội Vĩ ngồi trên giường trông vẫn rất tỉnh táo. Cô đếm lại số bánh quy nén trong túi áo, đôi mắt sáng lấp lánh. Quả nhiên là cô đã theo đúng người rồi. 39 thật sự quá nhạy bén, cả quãng đường họ đi mà không gặp một người chơi nào!
Dưới ác ý của phó bản, đó là điều gần như không thể xảy ra.
Chỉ có thể nói rằng – 39 có phương pháp phán đoán riêng của mình.
Bội Vĩ len lén nhìn mấy lần về phía 39 đang ngồi tựa tường. Người đàn ông ấy đã nhắm mắt lại, hàng mi dài khiến anh trông có chút mong manh, như một tác phẩm nghệ thuật đầy bí ẩn.
Không biết 39 làm nghề gì ngoài đời?
Lẽ nào là sát thủ?