Vô Hạn Đào Vong, Pháo Hôi Lột Xác Thành Mỹ Cường Thảm

Chương 3: Hồn vía tại nhà máy

Trước Sau

break

Những bức tường xi măng bị ám khói đen do hơi thải từ trước để lại, những con nhện khô quắt bám vào tường bằng những chân dài mảnh, chực chờ săn mồi. Mặt sàn rịn nước thu hút vô số bọ lột đến làm tổ.

Trên hành lang chỉ được chiếu sáng nhờ ánh sáng le lói lọt qua khe cửa sổ, Tạ Đức bước đi rất chậm. Anh đeo một tai nghe không dây lên tai, vẻ mặt điềm tĩnh, nhưng giọng nói trong lòng lại run rẩy.

“455, mau nói cho tôi biết kịch bản và những cái bẫy chết người trong phó bản này đi. Má ơi, cô có thể chỉnh sửa nhận thức của tôi không? Biến tất cả những thứ quỷ quái tôi nhìn thấy thành các mỹ nữ, như vậy tôi sẽ đỡ sợ hơn chút...”

455 có thể nghe thấy những gì anh nghĩ trong đầu và đáp lại bằng giọng máy móc bình tĩnh:

“Ký chủ, hít sâu vào. Không có gì đáng sợ cả. Đừng lo, tôi luôn ở bên cậu.”

Dù chỉ mới tiếp xúc ba tháng, nhưng Tạ Đức cũng đã phần nào hiểu được tính cách của 455, dù chưa đến mức như con giun trong bụng.

Anh nghiến răng ken két: “Không biết thì cứ nói là không biết, còn bày đặt nói đi theo tôi? Ngoài việc bám lấy tôi, cô còn có nơi nào để đi chắc? Nói nhanh cái kịch bản ra đây!”

455 lại tiếp tục giả chết.

Tạ Đức hoảng hốt: “Khoan đã... chẳng lẽ cô thật sự không biết kịch bản?”

455 lề mề trả lời:

“Cũng không hẳn là hoàn toàn không biết... chỉ là... kịch bản tôi có, nó không đầy đủ.”

455!!

“Cô dùng hết đống thủ đoạn khó chịu lên người tôi rồi đúng không?”

Tạ Đức tuyệt vọng than thở:

“Cô ngoài việc giật điện tôi thì còn tác dụng gì nữa chứ? Ở cái nơi nguy hiểm thế này mà cô còn không biết kịch bản! Chúng ta xong đời rồi, đừng nói tới vượt ải, sống sót qua ngày đầu tiên đã là kỳ tích!”

“Bình tĩnh, ký chủ!” 455 gắng hết sức vận hành dữ liệu đang thiếu hụt.

“Tôi nhớ ra đoạn cốt truyện ở đây rồi. Nhân vật chính phát hiện ra là... công nhân biến mất là do họ tự nguyện. Hệ thống phó bản bảo là ông chủ muốn chúng ta ‘làm việc chăm chỉ’, thực chất là bảo chúng ta thay thế vị trí của công nhân, chứ không phải điều tra nguyên nhân họ mất tích.”

Tạ Đức ngập ngừng hỏi:

“Biết vậy rồi thì mình qua cửa được chưa? Tôi phải làm gì tiếp theo?”

“Ờ... không hẳn, hình như còn phải tìm ra một vật gì đó dựa theo manh mối... Ừm, là cái gì nhỉ?” 455 bắt đầu rơi vào trầm tư.

“Cho nên tôi nói rồi, cô đúng là không đáng tin mà.”

Tạ Đức đau đầu móc ra từ trong áo khoác một điếu thuốc lá nhỏ, kẹp lên miệng rồi châm lửa. Mùi nicotine làm tê liệt thần kinh vốn đang run rẩy của anh. Trong ánh sáng u ám, điểm sáng đỏ đầu điếu thuốc lập lòe nhả ra làn khói trắng, kèm theo mùi tuyết tùng nhè nhẹ.

Anh kẹp thuốc giữa ngón tay, trông có vẻ bình tĩnh giữa khung cảnh lạnh lẽo và rùng rợn, nhưng chỉ anh mới biết tim mình đang đập dữ dội như muốn phá tung cả lồng ngực.

Được rồi, bình tĩnh lại nào.

Nơi này chỉ hơi lạnh, hơi tối, hơi nhiều côn trùng... thật ra cũng không đáng sợ lắm...

“Xin chào.”

Một giọng nói âm u vang lên sau lưng. Tạ Đức run rẩy ngậm chặt điếu thuốc, cười chết mất, anh không dám quay đầu lại.

Bội Vĩ đứng phía sau, nhìn bóng lưng của người đàn ông ấy. Mái tóc bạc mềm mượt như ánh trăng khiến anh ta trông như một mô hình 3D được dựng tinh xảo. Có vẻ như anh chẳng hề muốn để ý tới cô.

Bội Vĩ cười nhạt, chủ động mở lời:

“Tôi đã kiểm tra hết hành lang bên kia rồi. Hiện vẫn chưa có ai lên văn phòng tầng hai cả. Ở đó có nhiều manh mối hơn tầng một nhiều, anh có muốn đi cùng tôi không? Chúng ta hợp tác.”

Tầng hai cũng nguy hiểm hơn tầng một rất nhiều.

Hiện tại có tổng cộng 7 người chơi. Hệ thống chỉ yêu cầu họ giải quyết vấn đề của ông chủ, không ép buộc họ phải hành động cùng nhau, thế nên tất cả người chơi đều đang tản ra khắp nhà máy.

Đặc biệt là nhân vật chính Ngụy Nghiễn Trì, trơn như con lươn, đã chuồn vào bóng tối chẳng để lại chút dấu vết nào.

Người tiến độ chậm nhất chính là Tạ Đức – đến giờ còn chưa mở nổi một cánh cửa.

Trong tai nghe, 455 nhỏ giọng:

“Tôi nhận ra cô gái này rồi, cô ấy là một nhân vật lớn ở giai đoạn đầu trong tiểu thuyết. Lạnh lùng, vô tình, nhưng lại là kiểu người có nghĩa khí nhất trong số các người chơi. Chúng ta có thể hợp tác với cô ấy.”

Tạ Đức dụi tắt điếu thuốc xuống sàn:

“Đã là đại lão, vậy tại sao lại muốn hợp tác với chúng ta? Không sợ chúng ta kéo chân cô ấy à?”

“Ờ... chắc cô ấy chỉ muốn tìm một người làm mồi nhử thôi. Nhưng giờ anh cũng đâu dám đi một mình, chi bằng cứ theo cô ấy đi.”

Tạ Đức cảm thấy mình bị 455 xem thường, điều đáng buồn hơn là... anh không có cách nào phản bác được.

Đôi mắt xanh rêu nhìn về phía cô gái nhỏ trông chẳng có chút sức sát thương nào, Tạ Đức tức tối bước lên trước. Dù sao cũng là đàn ông, chẳng lẽ lại để một cô nhóc vượt mặt mình sao?

Nhận thấy Tạ Đức ngầm đồng ý hợp tác, Bội Vĩ hơi bất ngờ, vội vàng bước nhanh theo sau.

Tầng hai của nhà máy là nơi phân bố khu ký túc xá công nhân, văn phòng của ông chủ và một nhà tắm lớn nằm tận cùng dãy hành lang.

Sàn nhà dính đầy thứ chất lỏng đặc sệt bốc mùi hôi nồng nặc như xác thối, đủ sức khiến người ta ngất xỉu. Đàn ruồi vo ve như điên, ánh trăng từ cửa sổ rọi vào cho thấy đó là hỗn hợp màu đỏ sẫm – thịt vụn và máu loang lổ, trên đó còn có giòi lúc nhúc ngọ nguậy.

“Gớm quá…”

Bội Vĩ cau mày, nhón chân bước vào, quay đầu lại thì thấy Tạ Đức còn ghét bỏ hơn cả cô, đang đứng ở đầu cầu thang, mặt mày nhăn nhó.

Bội Vĩ bật cười:

“Này anh 39, dù sao cũng chỉ là bẩn một chút thôi. Anh định để tôi tự đi một mình à?”

“Chậc.”

Cuối cùng thì người đàn ông kia cũng chịu “hạ mình”, bước tới, chủ động mở cửa phòng ký túc công nhân và đi vào trước. Bội Vĩ lặng lẽ theo sau.

Bên trong sạch sẽ hơn bên ngoài nhiều. Một phòng có tám giường, tất cả đều phủ một lớp bụi dày.

Khi cả hai còn đang quan sát, cánh cửa phía sau đột nhiên “rầm” một tiếng khép lại. Một luồng gió lạnh lùa vào, khiến rèm cửa bay phần phật như bóng ma.

Tạ Đức lập tức cứng người lại, Bội Vĩ cũng ngay lập tức trở nên cảnh giác.

Từ phía chiếc quạt trần trước mặt họ, một cái xác lủng lẳng treo xuống. Người chết vẫn mở to mắt, không thể nhắm lại.

455 còn hét lên trước cả Tạ Đức:

“Xèoooo—— Mẹ ơi, sợ chết mất!”

Nó hoảng quá, theo phản xạ tự động phát ra một dòng điện. Cơn đau khiến Tạ Đức tạm quên cả nỗi sợ, chuyển thẳng thành tức giận.

“455! Rốt cuộc ai mới là đồ nhát gan ở đây hả?!”

“A a a! Mau lấy ghế đập nó đi! Cái xác kia đang lại gần mình đấy!!”

Ồn ào chết đi được.

Không thể đập được 455, Tạ Đức nghiến răng, dứt khoát nhấc ghế đập thẳng lên quạt trần trên đầu. Một tiếng rắc, chiếc quạt vỡ tan thành từng mảnh, còn cái xác cũng biến mất không dấu vết.

Bội Vĩ bị dọa giật nảy mình, quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh – vẫn có thể cảm nhận được vẻ lạnh lẽo nơi lông mày của anh ta.

...Quả nhiên là lợi hại.

Tạ Đức run tay rút thêm một điếu thuốc, châm lửa, giọng ngắn gọn:

“Đi tìm manh mối.”

“Ừ.”

Bội Vĩ hoàn toàn không để ý rằng tâm trạng của Tạ Đức đang quay cuồng. Cô lập tức cúi xuống tìm kiếm dấu vết, chăm chú lật giường, kiểm tra bàn. Trong tầm mắt cô, có những con mắt kỳ dị đang nhìn chằm chằm từ gầm bàn, những bàn tay khô khốc đang bò ra từ dưới gầm giường.

Đằng sau, Tạ Đức vẫn thản nhiên rít thuốc, khiến Bội Vĩ cảm nhận được một sự an tâm khó hiểu. Cô quyết định phớt lờ mọi bàn tay và ánh nhìn kia, tiếp tục lục soát.

Tạ Đức thì hoàn toàn chẳng nhận ra có những thứ kinh dị đó, anh còn đang bực bội an ủi 455:

“Không phải cô cứ bảo tôi là đồ nhát gan à? Sao vừa thấy mấy thứ này là cô hét còn to hơn tôi? Cô là hệ thống mà, có bị thương cũng không chết, người chết là tôi chứ không phải cô! Cô gào cái gì?!”

455 im thin thít, chỉ lo phân tích số liệu.

Dữ liệu cho thấy: Khi một kẻ nhát gan có lòng tự trọng cao phát hiện ra bên cạnh mình có người còn nhát hơn, thì bản thân họ sẽ tự nhiên... bớt nhát đi.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc