Vô Hạn Đào Vong, Pháo Hôi Lột Xác Thành Mỹ Cường Thảm

Chương 24: Hình phạt

Trước Sau

break

Bên ngoài gió lạnh gào thét, Tạ Đức lười tranh cãi với 455, gắng gượng đứng dậy, mò mẫm đi vào phòng tắm trong bóng tối.

Lần này đến đây, anh chẳng mang theo gì ngoài điện thoại và khẩu súng, đến cả bộ đồ thay cũng không có.

May mà khách sạn có cung cấp khăn tắm và áo choàng, ít nhất cũng không phải cởi trần.

Tắm xong đi ra, điện áp bên ngoài đã ổn định lại, nhưng 455 không bật đèn, ngược lại còn điều khiển tivi trong phòng khách sạn phát phim kinh dị. Đó là một bộ phim kinh dị Mỹ kinh điển, nữ chính bị kẻ giết người trói trên cây thập tự, gào khóc thảm thiết, khiến Tạ Đức vừa ra khỏi phòng tắm đã giật bắn mình, suýt nữa tưởng đâu lại xuyên vào một phó bản nào đó.

Anh bước nhanh như chạy, lao tới tắt phụt tivi, nghiến răng hỏi:

“Cô đang làm cái gì đấy?”

“Đang luyện can đảm cho anh mà.” 455 đáp đầy lý lẽ. “Để anh khỏi cứ bị hù suốt.”

Tạ Đức mặt không cảm xúc:

“Jung từng nói, bất kỳ sự ép buộc nào nhằm thay đổi bản chất của con người đều là có hại.”

455 cạn lời:

“Khi nào anh lại trở nên triết học thế? Tôi đang giúp anh làm liệu pháp khử nhạy cảm đấy.”

“Cô không thể đợi tôi đỡ mệt một chút được à? Nhất định phải làm ngay lúc tôi sắp kiệt sức sao?” Tạ Đức còn thấy vô lý hơn cả cô.

Cửa sổ sát đất không kéo rèm, ánh đèn phản chiếu từ những tòa cao ốc xuyên qua màn mưa rơi rớt vào phòng khách sạn. Tóc dài màu bạc còn chưa khô hẳn xõa xuống đến eo, giọt nước còn nhỏ giọt từ đuôi tóc. Anh mặc chiếc áo choàng tắm dài nhất, phủ kín đến tận mắt cá chân, vẫn theo thói quen che chắn mình kỹ càng, chỉ để lộ xương quai xanh phía trên.

Vừa nói, anh vừa ngả người tự nhiên vào một góc sô pha, ngáp dài. Nếu không vì còn phải đợi Ngụy Nghiễn Trì, e rằng giờ này đã ngủ mất rồi.

“Chủ nhân, chúng ta phải tận dụng từng phút từng giây để trở thành một người cày cuốc ưu tú. Nếu không làm sao đuổi kịp các đại thần? Đến lúc vào phó bản mà nhiệm vụ thất bại, anh chỉ có nước chết thôi.”

“Nhưng ít nhất cũng phải biết cân bằng giữa nghỉ ngơi và làm việc chứ.”

...

Tạ Đức lim dim mắt, chờ xem 455 sẽ lại phun ra câu gì kinh khủng nữa.

Nhưng đợi mãi, không nghe thấy gì cả.

Lạ thật.

Anh đứng dậy bước lại nhìn, phát hiện trên điện thoại xuất hiện một loạt ký tự lạ, trong lòng giật nảy. Tay vừa chạm vào điện thoại, còn chưa kịp gọi 455...

Cơn đau dữ dội như bị điện giật bùng phát toàn thân, đau đến mức con người không thể thốt ra tiếng nào. Tạ Đức ngã “rầm” xuống thảm, màn hình điện thoại cũng vỡ ra một vết nứt. Nước mắt sinh lý trào ra trong chớp mắt, đuôi mắt ửng đỏ, cổ họng dâng lên vị tanh của máu, các ngón tay gồng lên đến nỗi gân xanh hiện rõ, miệng há ra nhưng không phát ra được tiếng nào. Đau đến mức muốn chết đi cho xong.

Trước mắt tối sầm lại từng đợt, anh cảm thấy mình có thể chết thật rồi.

Không rõ bao lâu trôi qua, cơn đau trên người cuối cùng cũng dần dần tan đi, bên tai vang lên tiếng cửa mở.

“39?”

“39!”

Vẻ mặt vốn còn mang theo nụ cười của Ngụy Nghiễn Trì lập tức trở nên hoảng loạn, vội vàng bước đến quỳ nửa người xuống. Người trước đó vẫn điềm đạm bình tĩnh, giờ phút này lại rối loạn không biết phải làm gì.

Tình trạng của 39 rất tệ, đầu ngón tay run rẩy nhẹ, quỳ rạp dưới đất, bám chặt lấy tấm thảm. Anh ngẩng đầu lên một chút, một giọt nước mắt sinh lý từ đôi mắt sói chảy xuống, rồi lập tức nhắm chặt mắt lại, giống như một con thú bị dồn đến bước đường cùng trong khoảnh khắc yếu ớt.

“Anh làm sao vậy? Tôi có thể giúp.”

“Ra ngoài.”

Chiếc áo choàng vốn che kín người đã bị xốc lên hơn phân nửa, để lộ một mảng lớn da thịt.

Ngụy Nghiễn Trì không đi, trái lại sững sờ đứng nguyên tại chỗ. Rất rõ ràng nhìn thấy—trên phần da lộ ra ấy toàn là vết thương.

Là sẹo để lại do bỏng hoặc điện giật, phủ kín những múi cơ đẹp đẽ. Trông rất đáng sợ, cũng khiến 39 trở nên lạnh lùng và dữ dằn hơn nhiều.

Đây không phải một cơ thể khiến người ta thương xót, cũng chẳng đáng để ai ngưỡng mộ.

Thế nhưng cổ họng của Ngụy Nghiễn Trì lại nghẹn đắng, bàn tay định chạm vào đối phương hoàn toàn không thể đưa lên. Anh là một người rất thông minh, thông minh đến mức biết được nhiều thứ kỳ lạ. Ví dụ như anh biết, những vết thương không theo quy luật kia chỉ có một nguyên nhân đơn giản nhất – bị tra tấn.

Những vết bỏng do điện này, anh chỉ có thể liên tưởng đến dụng cụ chích điện chuyên dùng để tra khảo tội phạm trong phòng thẩm vấn.

Sự tồn tại của những vết thương ấy cho thấy 39 từng chịu qua hình phạt tàn khốc, như thể từng bị người ta tra khảo dã man, nửa cái mạng cũng suýt mất. Còn tình trạng hiện giờ có thể là do sau khi bị tra tấn không được chữa trị kịp thời, dẫn đến di chứng bùng phát bất ngờ.

Bàn tay dần siết lại thành nắm đấm, Ngụy Nghiễn Trì chưa bao giờ có mong muốn mãnh liệt như lúc này – muốn biết quá khứ của 39, rốt cuộc anh đã trải qua những gì? Hoặc nói đúng hơn, anh đang phải trải qua điều gì?

Trong bóng tối ấy là loại tổ chức thế nào?

Anh đang liều mạng vì ai?

“Tôi có thể giúp anh.”

Đây là lần thứ hai Ngụy Nghiễn Trì mở miệng, cũng là lời duy nhất anh có thể nói ra được.

“Ra ngoài.”

Anh lại bị từ chối một lần nữa.

“Không.” Ánh mắt của Ngụy Nghiễn Trì như ngọc đen sẫm, u ám hơn cả mây đen ngoài trời.

Anh định đưa ra một quyết định vô cùng liều lĩnh – anh nghĩ, cho dù ngày mai có bị 39 nổ súng bắn chết thì anh cũng sẽ không rời đi. Anh không muốn chọn điều gì đó khiến bản thân phải hối hận.

Ngụy Nghiễn Trì kéo người kia vào lòng, giống như đang ôm một khối tuyết lạnh giá mong manh dễ vỡ.

39 dùng tay đẩy anh ra, trong giọng nói mang theo bực bội: “Tôi bảo anh cút.”

Không hiểu tiếng người à?

Tạ Đức lúc này thật sự chỉ muốn đá Ngụy Nghiễn Trì một phát. Cơ thể anh giờ đã không còn quá đau nữa, chỉ là vẫn chưa có bao nhiêu sức lực. Điều anh quan tâm nhất bây giờ là – rốt cuộc 455 đã gặp phải chuyện gì?

Tại sao lại đột nhiên bùng nổ ra dòng điện mạnh như thế?

Chuyện này tuyệt đối không phải ý của 455.

Cái tên phế vật kia không đến mức tự làm mình cháy hỏng đấy chứ?

Bây giờ không tiện điều tra tình trạng của 455 với nhân vật chính đang ở đây, Tạ Đức nghiến răng, dùng hết toàn bộ sức lực còn lại đẩy người ra. Kết quả là đánh giá sai chính mình, sức lực cạn kiệt, trước mắt tối sầm, lại lần nữa ngã xuống. May mà lần này, có người đỡ được anh.

Anh thấy đôi mắt đỏ hoe của Ngụy Nghiễn Trì.

Tạ Đức chỉ kịp nghĩ một điều cuối cùng: người bị điện là tôi, anh khóc cái gì?

Sáng hôm sau, ánh nắng mờ nhạt, trời quang mây tạnh sau cơn mưa.

Tám giờ sáng. Tạ Đức tỉnh dậy, điều đầu tiên nhìn thấy chính là Ngụy Nghiễn Trì cuộn tròn đáng thương trên ghế sofa ngủ gà ngủ gật, còn anh nằm trên giường, chăn đắp cẩn thận, những chỗ đau nhức hôm qua hoàn toàn không còn cảm giác gì, cả người nhẹ nhõm, tinh thần sảng khoái, thoải mái hơn hôm qua rất nhiều.

Tạ Đức đoán được tối qua Ngụy Nghiễn Trì đã làm gì. Anh không muốn đánh thức người, rón rén xuống giường, cầm lấy điện thoại, lặng lẽ chờ máy khởi động.

“Hu hu hu, ký chủ, xin lỗi... (;´༎ຶД༎ຶ`)... xin lỗi, tôi thừa nhận tôi đúng là đồ phế vật rồi, hu hu hu, hôm qua tôi chỉ muốn hút thêm chút điện thôi, không ngờ hút nhiều quá, khách sạn bị cúp điện, rồi bộ xử lý trung tâm của tôi nổ mất luôn rồi!”

455 khóc đến đau lòng.

“Được rồi, không sao là tốt.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc