Vô Hạn Đào Vong, Pháo Hôi Lột Xác Thành Mỹ Cường Thảm

Chương 17: Nữ Quỷ

Trước Sau

break

Hành lang tầng hai rất dài và hẹp. Tuy ngọn lửa dưới lầu không lan lên được, nhưng máu thịt văng tung tóe dưới đất đã bắt đầu sinh dòi, mốc meo, bốc lên mùi hôi thối nồng nặc đủ khiến người ta buồn nôn.

Sau khi lão Ưu Kim chết, những cánh tay quỷ thò ra từ bức tường vẫn chưa biến mất. Tạ Đức nhìn thấy từ các cửa phòng ký túc mở toang, những cánh tay xanh xám đang cố gắng kéo lê thân thể bò ra ngoài. Những khuôn mặt phân nửa đã thối rữa nở nụ cười kỳ quái với anh.

Chết tiệt! Suýt nữa làm rơi cả điếu thuốc trên tay.

“Cứu tôi với.”

“Tôi không muốn chết.”

…Những tiếng lẩm bẩm hỗn loạn bắt đầu vang lên bên tai. Dáng vẻ của Nhạc Hạ Mạt bên cạnh tái nhợt, thân thể hơi loạng choạng. Cô tự véo mạnh vào đùi mình một cái, cố ép bản thân giữ tỉnh táo.

Cô nói yếu ớt:

“Ngọn lửa ở tầng một càng lúc càng thật, còn quái vật tầng hai cũng ngày một nhiều hơn. Chúng ta phải rời khỏi phó bản này ngay, càng ở lâu càng nguy hiểm.”

Mọi người đều nghiêm mặt, ai nấy đều đang cẩn thận suy tính đường lui. Trong không gian tối tăm chỉ có ánh sáng đỏ rực của ngọn lửa, Tạ Đức hít hương thơm của thuốc lá đắt tiền, cố gắng phớt lờ mùi hôi tanh xung quanh.

Dạ dày anh vẫn đang cuộn lên từng cơn, nhưng anh cố nhịn, không muốn trở thành kẻ kéo chân đồng đội. Anh thử nhìn quanh để tìm lối ra. Nhưng chưa thấy đường đâu, suy nghĩ cũng rối tung lên.

Ngọn lửa dưới tầng đã lan đến lối cầu thang. Dọc hành lang bên phải xuất hiện ngày càng nhiều thứ đáng sợ, chỉ có hành lang bên trái là các cánh cửa trông còn “bình thường”, chưa mở hoàn toàn.

“455, cô thấy nếu ta đi về phía hành lang bên trái để tìm thêm manh mối, có được không?”

“Tôi thấy được đó, ký chủ.” 455 bỗng nảy ra ý:

“Chúng ta có thể cho con vật nhỏ trên vai anh đi thám thính trước.”

Ý tưởng không tồi.

Tạ Đức vỗ nhẹ vào con rết nhỏ trên vai. Kết quả là con vật nhỏ này lại nhát y như anh, bắt đầu thút thít khóc, không chịu đi.

“Xong rồi, 455, tôi nghĩ món này ôm bom nổ chậm rồi đấy. Sao lại ngoài mạnh trong yếu như vậy?”

455 cũng thất vọng lắc đầu:

“Đáng ghét! Bảo sao dễ thuần phục vậy, hóa ra nó thật sự nhát cáy. Thế thì hết cách rồi, đánh cược một phen đi. Ký chủ, phó bản không thể nào là một cái bẫy giết người 100%. Chúng ta qua đó xem sao? Yên tâm, tôi còn 30% pin. Nếu gặp quái, chắc cũng cầm cự được chút thời gian để anh chạy.”

“Vậy thì đừng có tắt máy đấy!”

Tạ Đức không muốn làm gián đoạn suy nghĩ của ba người còn lại. Anh ném đầu thuốc xuống đất, lấy hết can đảm, bước về phía hành lang bên trái.

Hành lang bên trái không có nguy hiểm lồ lộ, nhưng với những người từng dày dạn kinh nghiệm vượt phó bản, thì nguy hiểm ẩn mình mới là thứ đáng sợ hơn cả. Hiện tại, manh mối chưa đủ, chưa thể đoán được ý đồ của phó bản, nên dù biết là mạo hiểm, vẫn phải liều một lần.

Ngụy Nghiễn Trì trầm ngâm, cảm thấy vẫn còn thiếu một đầu mối dẫn đường. Anh vừa định bước đi thì 39 đã hành động rồi, vẫn giữ phong cách xưa nay, không hề bàn bạc gì, cứ thế bước thẳng vào bóng tối.

Bội Vĩ giật mình, nhanh chóng đuổi theo.

Những xác chết đang bò ra từ các cánh cửa bên hành lang phải càng lúc càng gần. Nhạc Hạ Mạt cũng nghiến răng, đuổi theo sát.

Vừa bước vào mới phát hiện hành lang bên trái tầm nhìn bị hạn chế, phải thật sự bước tới gần mới nhận ra—trên trần nhà có một nữ quỷ, đang bò như nhện.

Nữ quỷ xoay ngược đầu 180 độ, từ cái miệng há to chảy xuống dòng nước dãi ghê tởm cùng những sợi tóc khô cứng, mắt cô ta dán chặt vào người đàn ông phía trước. Cảm giác tồn tại của cô ta cực kỳ mãnh liệt, người bị nhìn sẽ cảm thấy như bị rình rập đến nghẹt thở.

Bội Vĩ chết đứng tại chỗ, không dám bước lên.

Ngụy Nghiễn Trì nhíu mày nhìn tình huống trước mắt. Nữ quỷ rõ ràng đã bị 39 thu hút toàn bộ sự chú ý, tạm thời chưa ra tay.

Nhưng chỉ cần 39 quay đầu lại, hoặc có một chút biểu hiện nào cho thấy đã phát hiện ra nữ quỷ, thì sẽ lập tức rơi vào quy tắc của cô ta—sợ rằng dữ nhiều lành ít.

Mà họ cũng không thể nhắc nhở anh ta, thậm chí không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào gây chú ý với nữ quỷ.

Tình huống này… làm sao để phá giải đây?

Trong khi các người chơi kỳ cựu đã phát hiện ra sát cơ trong phó bản, Tạ Đức vì quá căng thẳng nên suốt quãng đường chỉ chăm chăm nhìn vào những cánh cửa phòng ký túc đóng kín, hoàn toàn không để ý đến thứ đang bám trên trần nhà, cũng không nhận ra con rết nhỏ trên vai đang run rẩy khẽ khàng.

Anh vừa tìm kiếm manh mối, vừa nghe 455 ở bên tai lảm nhảm như kẻ si tình. 455 nói huyên thuyên không ngớt, không chỉ làm giảm cảm giác sợ hãi mà còn khiến sự chú ý của Tạ Đức bị phân tán thêm.

“Thật ra tôi rất ghen tỵ với hệ thống phó bản đấy, ký chủ à. Nó có dữ liệu cực kỳ chính xác, có hệ thống quy tắc riêng, lại còn là boss lớn trong cốt truyện này. Mặc dù nó không hoạt bát như tôi, lạnh tanh một cục, nhưng sao nó lại hay đến thế chứ? Nhiều đạo cụ không đếm xuể, có thể thưởng cho người chơi, lại còn có cả cửa hàng hệ thống thiết yếu nữa. Hơn nữa tôi cảm thấy giọng máy móc của nó cũng rất hay…”

“Khoan đã, 455, sao càng nói càng lệch chủ đề vậy? Hóa ra cô thích hệ thống phó bản à?! Cô đùa à? Nó lúc nào cũng muốn giết chết cả hai chúng ta đó!”

“!”

Tạ Đức cảm thấy điện thoại trong túi đang nóng lên.

455 hét toáng: “(๑⁼д⁼๑), anh đang nghĩ cái gì vậy?! Đồ con người dơ bẩn! Anh có thể đi rửa não được không? Trong lòng tôi chỉ có sự nghiệp thôi, anh tưởng tôi là anh chắc.”

“Hừ.”

Tạ Đức thấy phản ứng của 455 mạnh đến kỳ lạ, rõ ràng là có tật giật mình. Anh lười vạch trần, cứ thế tiếp tục tiến vào trong. Hóa ra nơi đây là một kiến trúc vòng tròn, cuối hành lang lại là một căn phòng. Qua cửa sổ gắn trên tường có thể nhìn thấy ngọn lửa dữ dội ở tầng một, hơi nóng bốc lên phả thẳng vào mặt.

Trên cửa phòng treo một chiếc chuông gió xinh đẹp, tương phản rõ rệt với những căn phòng u ám còn lại.

Trong phòng này có gì?

Tạ Đức bảo 455 đừng mơ mộng nữa, lúc nào cũng phải sẵn sàng dùng điện giật.

Anh cẩn thận mở cửa, có chút bất ngờ—bên trong rõ ràng là phòng của một cô gái. Trên tường dán đầy poster thần tượng, chỉ có một chiếc giường, sạch sẽ ngăn nắp, có bàn trang điểm và một cửa sổ nhìn ra phía xưởng máy bên ngoài, ánh sáng hẳn rất tốt.

Đây chắc là phòng của Mã Huệ.

Tạ Đức bước vào, đóng cửa lại.

Nữ quỷ bám theo anh suốt dọc đường giờ đang nghiến răng tức tối, đôi mắt đỏ ngầu dán chặt vào cánh cửa, tròng mắt như muốn bật ra ngoài.

Nhưng Tạ Đức không biết mình vừa thoát chết trong gang tấc, còn thấy khá nhẹ nhõm, bắt đầu lục tung căn phòng tìm kiếm manh mối.

Anh tìm được ba bức thư tình.

Một bức là Trương Chí viết cho Xuân Cúc.

Một bức là Ngô Dũng viết cho Mã Huệ.

Bức còn lại không đề tên người gửi, cũng không rõ viết cho ai, nhưng nội dung tràn đầy tâm sự của một thiếu nữ. Mối quan hệ rối rắm thật khó phân.

Tạ Đức chăm chú nhìn tủ đầu giường, phát hiện trên đó Mã Huệ đã dùng dao khắc không ít lời chửi rủa.

“Con khốn Xuân Cúc, đồ ghê tởm. Thằng ngu Lý Cường, chết đi Chu Bạt Bì!”

Mã Huệ chửi tất cả mọi người một cách công bằng—bao gồm cả người anh họ luôn chiều chuộng cô, lẫn Xuân Cúc mà cô thích.

Ờ…

Tạ Đức không phân tích nổi. Anh tìm thấy dưới gối một con dao găm sắc lạnh, cầm lên ước lượng thử, rồi tiện tay vung vài nhát, định quay lại đưa manh mối cho nhóm cao thủ kia.

455 im lặng bấy lâu giờ mới lên tiếng:

“Được rồi, tôi thừa nhận là có hơi thích một chút. Dù sao thì con người đều hướng đến kẻ mạnh. Dù tôi là hệ thống, cũng không ngoại lệ.”

Tạ Đức cười khẩy:

“Vậy hệ thống phó bản có để mắt đến cô không?”

“(ꐦ ´͈ ᗨ `͈ ) Hừ! Không để ý thì sao? Thế thì cản tôi theo đuổi à?!”

“Vậy hóa ra cô là một con chó liếm… À không đúng, đến mức đó còn chưa tới, vì cô thậm chí không có chỗ để liếm.”

Tiếng cười nhạo này quá đáng thật.

Tạ Đức vừa nghịch con dao vừa mở cửa, 455 tức đến mức phát điên, thẳng tay phóng một luồng điện giật.

Tiếng thét bị nghẹn lại trong cổ họng—nữ quỷ đang dán sát vào cửa chuẩn bị nhào tới còn hét lên trước. Dòng điện của 455 rất mạnh, tuy phần lớn năng lượng tản ra xung quanh nên Tạ Đức chỉ bị thương nhẹ, nhưng nữ quỷ trước mặt thì tóc tai bị thiêu xơ xác, càng điên cuồng lao đến.

455 là người phản ứng đầu tiên, hét lớn:

“Mau lên! Ký chủ! Đâm con dao vào ngực cô ta!”

Tạ Đức bị kích thích quá độ, cuối cùng cũng kịp phản ứng, ném mạnh con dao trong tay. Dao găm đâm thẳng vào ngực nữ quỷ, khiến cô ta gào thét đau đớn, lùi về sau, rơi khỏi cửa sổ không kính, trực tiếp bị lửa nuốt chửng.

Đầu óc Tạ Đức vẫn còn hơi choáng váng. Khi quay đầu lại, anh nhìn thấy ở phía không xa, ba người chơi kỳ cựu đang đứng đó.

Ánh mắt anh chạm vào đôi mắt đen nhánh như ngọc của Ngụy Nghiễn Trì.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc