Sự thật của phó bản ngày càng trở nên mơ hồ khó lường.
Tạ Đức nghe đến manh mối về người giám sát thứ sáu, suýt chút nữa không kịp phản ứng. Sau đó anh mới sực tỉnh – “sáu người sống sót” thực ra là năm giám sát viên và một ông chủ, chứ không phải sáu giám sát viên.
Nói đến giám sát, từ lúc họ bước vào phó bản đến giờ, quả thật buổi sáng có gặp một giám sát viên chửi rủa om sòm. Đó là một hồn ma, rất có thể chính là người đã chết cùng công nhân trong vụ cháy nhà máy.
Gió âm thổi vù vù, sấm sét đì đùng.
Ngọn lửa trong nhà máy dần dần biến mất. Không rõ là ảo giác hay thật, Tạ Đức để ý rêu trên tường đã biến thành những mảng tro đen không thể lau đi. Âm thanh máy móc hoạt động khe khẽ lại vang lên.
Ngụy Nghiễn Trì liếc nhìn đồng hồ, không rõ là vô tình hay cố ý, anh ta bỗng kéo chặt cổ tay Tạ Đức, siết rất mạnh, vội vàng lôi anh đi về phía nhà ăn.
“Trò chơi hỏi đáp trong phó bản vẫn chưa kết thúc. Bây giờ bắt đầu tái hiện cảnh tượng rồi. Chúng ta phải trốn ngay, nếu bị NPC trong cảnh tái hiện phát hiện thì sẽ không vui đâu.”
Ngụy Nghiễn Trì kéo Tạ Đức đi rất nhanh, nhanh đến mức anh còn chưa kịp phản ứng đã bị kéo đi mấy chục mét. Tay Ngụy Nghiễn Trì rất khỏe, vô tình bóp đến mức tay anh đau nhói.
Tạ Đức không chịu nổi, hất mạnh tay anh ta ra, bất đắc dĩ nói:
“Tôi tự đi được.”
Kết quả là giọng nói thốt ra lại không được dễ chịu cho lắm, vô thức mang theo sự xa cách sâu sắc và cảm giác khó chịu khi bị động chạm.
Ngụy Nghiễn Trì khựng lại. Tạ Đức chợt nhận ra hình như mình vừa tỏ thái độ khó chịu quá rõ, có chút ngượng ngùng. Nhưng nếu đang chạy trốn mà dừng lại xin lỗi thì còn ngại hơn.
Xã giao vô vọng, không thuốc chữa.
Anh chỉ còn cách nhanh chóng đi lên trước, bước đi nhanh hết sức có thể. Mái tóc dài màu bạc tung bay trong luồng khí lưu, bóng lưng mang theo vẻ lạnh lùng từ chối giao tiếp.
Tạ Đức không nhận ra, hình ảnh ấy lại càng giống như đang tỏ rõ sự chán ghét.
Lão Ưu Kim hừ lạnh cười, đôi mắt nhỏ liếc qua Ngụy Nghiễn Trì, buông một câu: “Hiếm thấy.”
Bội Vĩ vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô cảm, bám sát phía sau.
Ngụy Nghiễn Trì co khẽ mấy ngón tay bị hất ra. Đôi mắt như ngọc ánh lên ý cười nhẹ, không chút u ám.
Sau khi cảnh tái hiện bắt đầu, quỷ không đầu trong nhà ăn đã biến mất, chỉ còn bóng người bận rộn trong bếp, hơi khói bốc lên, hương canh trứng rong biển thoang thoảng.
Họ trốn trong phòng chứa đồ của nhà ăn, hé cửa một khe nhỏ để quan sát bên ngoài.
Hiện tại đang tái hiện thời gian làm việc buổi sáng nên trong nhà ăn không có ai, giúp họ không bị phát hiện. Ánh mắt của Ngụy Nghiễn Trì luôn quang minh chính đại. Trong khi Tạ Đức đang bám vào cửa sổ tìm kiếm manh mối, anh ta thì cứ chăm chú nhìn anh. Đợi đến khi Tạ Đức quay đầu lại, ánh mắt Ngụy Nghiễn Trì lại vô tội một cách kỳ lạ.
Tạ Đức cạn lời. Chỉ là hất tay ra thôi mà?
Nam chính rốt cuộc đang tính làm gì?
Còn chuyện “làm gì” này, bản thân Ngụy Nghiễn Trì cũng không rõ. Anh ta vẫn nhớ cuộc trò chuyện sau khi chia sẻ manh mối xong với Nhạc Hạ Mạt.
Nhạc Hạ Mạt nhìn anh ta với gương mặt không biểu cảm.
“Ngụy Nghiễn Trì, rốt cuộc anh đang nghĩ gì? Anh phải biết rằng người vượt qua phó bản càng nhiều, phần anh nhận được sẽ càng ít. Tôi không tin anh tự nhiên phát thiện tâm, muốn dẫn mọi người cùng vượt ải. Dù anh thật sự có lòng tốt, anh nghĩ bọn họ sẽ tin một kẻ điên như anh sao?”
“Hơn nữa, anh đang tính toán điều gì? Người tóc bạc kia tuyệt đối không phải người hiền lành. Mới vào phó bản chưa bao lâu đã giết hai người chơi kỳ cựu. Hạng người máu lạnh như thế, anh tỏ thiện chí, cậu ta sẽ để tâm chắc?”
Ngụy Nghiễn Trì cúi đầu, giọng điềm đạm:
“Tôi biết, nhưng lôi được một người như vậy về phía mình, chẳng phải cũng là chuyện tốt sao?”
“Chuyện tốt?”
Nhạc Hạ Mạt nghiêng đầu nhìn sang, ánh mắt vượt qua anh ta.
Ngụy Nghiễn Trì cũng nhìn theo.
Lão Ưu Kim vậy mà cũng đang tiếp cận 39, hơn nữa còn có vẻ đã thành công.
Lão Ưu Kim là kẻ rất thích xúi giục người chơi liên minh với nhau, thậm chí còn hay dùng ám thị tinh thần. Nhờ chiêu này mà lão đã từng giết không ít người chơi mới.
Nhạc Hạ Mạt hiện rõ vẻ khinh thường trong mắt khi nhắc đến lão Ưu Kim, lạnh lùng cười khẩy: “Trong phó bản này tổng cộng chỉ còn lại năm người chúng ta. Tôi muốn xem rốt cuộc còn ai có thể vượt qua.”
Sau đó, cô ta hả hê nói: “Có vẻ như người anh để mắt cũng bị lão Ưu Kim nhắm trúng rồi.”
Ngụy Nghiễn Trì bất lực nhún vai: “Tôi còn biết làm sao được? Cảnh tượng sắp tái hiện rồi, cô còn chưa biến mất?”
Nhạc Hạ Mạt vốn là một kẻ đơn độc gan lớn nhưng cẩn trọng. Cô để lại một câu: “Cẩn thận bị đám người chơi kia đâm sau lưng.” Rồi lập tức biến mất vào bên trong nhà máy, đến cả hơi thở cũng biến mất hoàn toàn.
...
Ngoài phòng chứa đồ vang lên tiếng tranh cãi, mọi người lập tức áp tai vào khe cửa và cửa sổ, dựng thẳng tai lắng nghe.
Nhưng bên ngoài là góc chết, họ hầu như không nhìn thấy gì, chỉ có thể nghe tiếng.
Là một người phụ nữ đang khóc và chửi mắng.
“Bọn họ đang nhắm vào tôi. Tôi cảm thấy mình không thể ở lại đây nữa. Mã Huệ, con mụ lừa đảo! Cô ta làm vậy để làm gì? Tại sao?! Tôi đã làm gì sai?!”
Sau đó là giọng một người phụ nữ khác, mệt mỏi an ủi:
“Cố chịu thêm chút đi, bên ngoài tìm việc đâu có dễ. Cô cũng thấy bọn học sinh làm công bị bóc lột thảm đến mức nào.”
“Chịu? Tôi cũng muốn hỏi cô định chịu đến bao giờ? Cô bị đánh đến thế rồi, sao còn chưa ly hôn?”
Người phụ nữ mệt mỏi bị hỏi đến sững người, giọng nhỏ đi, mang theo tiếng nức nở: “Tôi làm tất cả vì con mà! Với lại, nếu ly hôn rồi, tôi biết đi đâu? Tôi biết đi đâu bây giờ?”
Ngay sau đó là tiếng bước chân xa dần, hai người phụ nữ đã rời khỏi.
Cảnh tái hiện thường chứa những đoạn quan trọng để suy luận, họ không thể cứ trốn mãi trong này. Nhưng nếu ra ngoài mà bị NPC phát hiện sơ hở, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Ngụy Nghiễn Trì liếc nhìn lão Ưu Kim, nhỏ giọng mà không chút biểu cảm: “Tôi phải ra ngoài một chuyến. Mọi người ở lại đây. Tôi sẽ đi trộm một bộ đồ đầu bếp. Ngoại hình của 39 quá nổi bật, rất dễ bị phát hiện không phải người ở đây, nên lần này để mình tôi đi là được.”
Thật ra nói cho cùng, nhân vật chính cũng là một kẻ đơn độc gan lớn.
Anh ta chớp mắt một cái rồi luồn người qua khe cửa đi ra, động tác rất nhẹ, không phát ra chút âm thanh nào.
Tạ Đức thì không có bản lĩnh như nhân vật chính, Bội Vĩ cũng vậy, hai người đành đứng yên trong phòng chứa, cố gắng giữ im lặng.
Ngoài cửa thỉnh thoảng vang lên tiếng bước chân của đầu bếp, rất dễ khiến người ta sởn gai ốc.
Tạ Đức điều chỉnh lại tâm trạng, như đang thư giãn trước kỳ thi đại học, buột miệng hỏi 455: “Cô nói xem nhân vật chính có chết không?”
455 đúng như dự đoán, không tiếc lời đả kích anh: “Anh chết rồi, nhân vật chính cũng sẽ không chết.”
Vậy thì yên tâm rồi.
Nhưng đột nhiên, lão Ưu Kim phát ra một tiếng kinh hô nghẹn ngào, Bội Vĩ lập tức trừng mắt, nhảy bật lên, đáp xuống cái thùng gần cửa nhất.
Tạ Đức giật mình quay đầu nhìn lại, từ dưới đáy thùng đựng đồ ăn trong phòng chứa, từng con gián cuống cuồng bò ra.
Đám gián này chạy loạn chẳng theo trật tự gì.
Nhìn mà nổi hết da gà.
Trong phó bản sẽ không xuất hiện những chuyện kỳ lạ vô cớ, nên đám gián chạy loạn chỉ có thể chứng minh – trong thùng có thứ gì đó còn đáng sợ hơn.
Không phải chứ, không đến sớm không đến muộn, cứ đúng lúc nhân vật chính vừa rời đi thì nó đến.
Tạ Đức căng thẳng nhìn chằm chằm cái thùng vừa chọc vào tổ gián.
Ngay trước mắt bọn họ, một con rết dài tới một mét, hình dạng kinh tởm, phát ra âm thanh “xèo xèo” ghê rợn, từ trong thùng bò ra.
Muốn nôn quá.
Tạ Đức cảm thấy mình sắp nôn đến nơi. Cái thứ này còn đáng sợ hơn gián nhiều! Dài đến một mét, bằng nửa người! Bị nó cắn một phát thì chắc chắn mất mạng!
Anh lớn lên ở nông thôn từ nhỏ, vốn không sợ côn trùng, nhưng nếu con côn trùng đó dài tới một mét thì lại là chuyện khác!
Lão Ưu Kim và Bội Vĩ đều cứng đờ, không ai dám phát ra tiếng động, chỉ sợ thu hút sự chú ý của con quái vật trước mắt.
Con rết khổng lồ ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Đức.
Tạ Đức thực sự muốn cười lạnh một tiếng, chỉ tiếc là lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, trong lòng run rẩy nói: “455, còn điện không?”
Nếu còn điện thì ít ra anh còn có chút khả năng phản kháng, bị giật còn hơn là chết.
“Có, có! Ký chủ bình tĩnh! Đừng hoảng!”
Không hoảng sao được?
Ai biết thứ này có sợ điện hay không?
Hơn nữa, cái đồ vô dụng như 455 thì lúc đáng tin lúc không, chẳng thể trông cậy được.
“Xẹt” một tiếng.
Con rết thật sự lao về phía Tạ Đức, hung dữ, tốc độ kinh hoàng, những chiếc chân dài ngoằng như cánh tay xương.
Trong phòng chứa đương nhiên không bật đèn, nhưng bóng đen khổng lồ đó lao đến lại càng khiến bầu không khí thêm phần rùng rợn. Tạ Đức vì quá sợ mà chân mềm nhũn, đứng không vững, còn lảo đảo bước lên một bước, cây gậy trong tay rơi xuống đất phát ra tiếng “bốp”.
455 phản ứng nhanh như chớp, luồng điện theo sàn nhà bất ngờ giật con rết một phát.
Con rết khổng lồ lập tức bị đánh văng xuống đất, ánh mắt nó trong veo hẳn lên, sau đó từ kích thước dài một mét, từ từ thu nhỏ lại chỉ còn to bằng bàn tay người lớn.
Tuy vẫn rất to, nhưng ít ra không còn quá rùng rợn.
Nó loạng choạng đứng dậy, định bỏ chạy, ai ngờ lại đâm đầu vào tường.
455 lập tức đưa ra một kế sách dở tệ, đắc ý nói: “Nhanh! Ký chủ, mau bắt lấy nó! Tôi đã giật cho nó không còn sức phản kháng nữa rồi! Ha ha ha…”
“Không ngờ cô chưa tắt máy.”
Tạ Đức cũng bị điện giật đến tê cả tay, anh lặng lẽ nhìn con rết nhỏ đang choáng váng, đi còn không vững, thật sự lấy hết can đảm bước tới, nhón tay nhấc lên một chiếc râu của nó.
Con rết nhỏ lập tức giả chết, không động đậy.
Lúc này, Tạ Đức bỗng nhớ đến kiến thức học được trong giờ sinh học: rết là loài động vật chân đốt ăn thịt sống về đêm, còn gọi là “đế giày”, “bọ dầu”... Chúng giúp con người tiêu diệt các loại sâu độc, mọt, ruồi bọ gây hại, giữ gìn vệ sinh trong nhà.
Về mặt phong thủy, rết tượng trưng cho “dây tiền”, người xưa tin rằng sự xuất hiện của chúng là điềm báo tài vận chuyển biến tốt, sắp phát tài.
Nó còn được xem là cát tường, bởi vì tên gọi của rết (蚰蜒 – yóuyán) phát âm gần giống “dầu muối” (油盐), nên được cho là mang đến điềm lành. Trong văn hóa truyền thống Trung Quốc, rết cũng là biểu tượng của cần kiệm và cát tường như ý.
Quan trọng hơn, thứ này… nhát gan lắm.