“Ai là cha của đứa trẻ?”
Câu hỏi này do hệ thống phó bản đưa ra, hiển nhiên là đang nói đến thi thể người phụ nữ mà bọn họ đã từng gặp. Trong những manh mối thu được từ thi thể đó, có chi tiết người phụ nữ ấy từng sinh con và đã chịu đựng sự ngược đãi trong thời gian dài.
Trên bụng của thi thể có một vết mổ, cho thấy cô ấy từng sinh mổ tại bệnh viện, rất có thể là đã kết hôn rồi.
Trong bức ảnh chụp chung của đám công nhân không thấy bóng dáng người phụ nữ đó, độ tuổi của cô ấy cũng không phù hợp với nhóm công nhân này. Hơn nữa, đám công nhân đó là một nhóm học sinh đang bị bóc lột, không có sức lực hay thời gian để đi bắt nạt người khác.
Vì vậy, việc người phụ nữ bị ngược đãi không thể là do một vụ bạo lực học đường, rõ ràng cô ấy chẳng liên quan gì đến đám học sinh.
Chỉ còn khả năng là bạo hành gia đình.
Muốn đưa vợ đi làm cùng trong nhà máy của ông chủ, vậy thì giữa người đó và ông chủ nhất định phải có mối quan hệ không hề đơn giản. Mối quan hệ thân thiết với ông chủ chỉ có sáu người.
Mã Huệ và Xuân Cúc là nữ, có thể loại trừ.
Lý Cường, Trương Chí, Ngô Dũng – trong ba người này, ai là người kia?
Hoặc cũng có thể vượt ra khỏi phạm vi đó, cha đứa bé chính là ông chủ! Trong văn phòng ông chủ có một chiếc đèn bàn vỏ xanh và một quyển sổ tay mới tinh. Hai thứ đó xuất hiện trong một nhà máy tồi tàn, không thấy kỳ lạ sao? Ông chủ còn thuê giám sát chỉ để khỏi phải làm việc. Một người thô lỗ như ông ta, đâu cần mua đèn bàn bảo vệ mắt chứ?
Chỉ có một khả năng: con của ông chủ thỉnh thoảng sẽ đến nhà máy làm bài tập.
Dù lý do hơi gượng ép, nhưng trong đám lùn chọn ra người cao nhất, Ngụy Nghiễn Trì dám đánh cược một lần – người làm cha của đứa trẻ, tất nhiên chính là ông chủ.
Nhưng anh ta không biết tên của ông ta.
Không sao, anh ta không cần biết.
Bây giờ anh ta chỉ đang nói chuyện với đám công nhân đã chết, ai cũng biết những ông chủ chuyên bóc lột người khác đều sẽ bị gọi bằng biệt danh – Chu Bạt Bì.
Anh ta đã đoán đúng.
Trong đôi mắt ôn hòa như ngọc của Ngụy Nghiễn Trì ẩn chứa một tia điên cuồng, nhưng vẻ ngoài vẫn luôn giữ nụ cười vừa phải, như một người anh trai dịu dàng nhà bên, nam phụ trong tiểu thuyết ngôn tình – sạch sẽ, trong sáng.
Câu hỏi thứ hai.
“Người Mã Huệ thích là ai?”
Câu hỏi này không dễ hơn câu trước.
Mã Huệ là em họ của ông chủ, từ các mối quan hệ có thể suy luận ra rằng, cô ấy có địa vị không thấp bên cạnh ông chủ, thậm chí có thể nói là rất cao, có thể dễ dàng khiến ông chủ tuyển người có liên quan đến cô vào làm.
Ví dụ như Ngô Dũng – bạn của đàn em của anh trai kết nghĩa của cô, quan hệ xa đến thế mà Mã Huệ vẫn có thể đưa người ta vào, lại còn không phải vào làm công nhân, mà trực tiếp làm giám sát. Nếu là công nhân thì Ngô Dũng đã không phải là một trong sáu người còn sống.
Vậy một người có địa vị cao như thế, người cô ấy thích là ai?
Đáp án chắc chắn nằm trong năm người còn lại – Mã Huệ sẽ không để người mình thích chết đi.
Trước tiên loại trừ ông chủ.
Còn lại Ngô Dũng, Trương Chí, Lý Cường. Mã Huệ có thể thích ba người này sao? Câu trả lời là không. Nhà cô giàu có, sao lại để mắt đến ba kẻ tầm thường chỉ biết nhờ quan hệ để vào làm? Ba người này hoàn toàn là tay sai của ông chủ.
Vậy thì, tại sao không nghĩ táo bạo hơn một chút? Biết đâu Mã Huệ lại là người yêu đồng giới?
Quan hệ giữa Xuân Cúc và ông chủ rất xa, đến mức ông ta hoàn toàn có thể phớt lờ, nhưng cô ấy vẫn được vào làm trong nhà máy, lại còn là một trong sáu người sống sót.
Chuyện này thực sự không có bàn tay của Mã Huệ nhúng vào sao?
Làm sao có thể?
Suy luận kết thúc – người Mã Huệ thích chính là Xuân Cúc.
Lòng bàn tay của Tạ Đức đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, tim anh đập thình thịch trong lồng ngực. Anh có thể ngửi thấy mùi thối rữa ghê tởm tỏa ra từ những thi thể bị lửa thiêu cháy, từng đôi mắt đang rình rập nhìn chằm chằm vào anh, sau khi anh trả lời đúng, lại thất vọng mà thu ánh mắt về.
Anh hiểu rõ, chỉ cần mình trả lời sai một câu thôi, anh sẽ phải đối mặt với kết cục giống như Phương Giác Sơn – bị làm thành thịt hộp, vượt ải thất bại rồi bị xóa sổ cùng với 455.
Ngón tay run rẩy móc ra một điếu thuốc lá, loại thuốc dành cho nữ, mang hương tuyết tùng dịu ngọt. Nicotine ép mạnh nỗi hoảng loạn và sợ hãi trong lòng anh xuống. Một đốm lửa lóe lên trong nhà máy tối tăm, làn khói trắng cuộn lên, che khuất đôi mày lạnh lùng sắc bén.
Không ai nhận ra sự bối rối và nhếch nhác của anh.
Chỉ có chiếc điện thoại trong túi lại rung lên một lần nữa. 455 an ủi:
“Không sao đâu, ký chủ, chẳng phải tôi vẫn ở đây sao? Dù anh là tên nhát gan đến ngũ cốc còn phân biệt không nổi, tôi cũng không ghét bỏ anh đâu.”
“…Cảm ơn vì đã an ủi tôi.”
Tạ Đức phả ra một vòng khói, mái tóc bạc che khuất ánh mắt, khiến động tác của anh trông vừa tùy ý vừa điềm tĩnh.
Hai câu hỏi đầu đều đã trả lời đúng, hệ thống phó bản ngay lập tức đưa ra câu hỏi tiếp theo.
“Mời người chơi số 3 trả lời: Vì sao ông chủ lại cấm yêu sớm?”
“Anh có 30 giây để trả lời.”
Lại còn trả lời theo số thứ tự?
Vậy người tiếp theo sẽ là Bội Vĩ.
Dưới ánh nhìn đầy sát khí, Nhạc Hạ Mạt khẽ hừ lạnh qua mũi, ánh mắt lạnh băng quét qua Ngụy Nghiễn Trì.
Ngụy Nghiễn Trì thản nhiên nhả ra một đáp án: “Cổ Mạn Đồng.” Nhạc Hạ Mạt lập tức hiểu ý, lên tiếng, giọng khàn khàn:
“Vì ông chủ sợ bị phản phệ! Ông ta là một tên khốn mở nhà máy, gian lận trốn thuế, lại còn bóc lột lương công nhân, trong lòng lúc nào cũng bất an! Nên mới sang Thái Lan cầu xin một con Cổ Mạn Đồng để cầu may, thế thì đương nhiên ông ta không dám để đám công nhân này yêu đương, vì sợ có người mang thai rồi sảy thai trong nhà máy, sợ Cổ Mạn Đồng quay lại cắn ngược ông ta.”
“Trả lời chính xác.”
Trước khi câu hỏi tiếp theo được đưa ra, Ngụy Nghiễn Trì ghé sát lại bên cạnh Tạ Đức, hơi thở ấm nóng nổi bật giữa môi trường lạnh lẽo, mang theo sức sống đến kỳ lạ.
“39?”
Gọi anh làm gì?
Tạ Đức cau mày liếc anh ta một cái, bực mình – cái tên nam chính đáng ghét, nói đáp án cho người khác mà lại không nói cho anh, làm anh cứ như ngồi trên đống lửa, đây mà là thái độ hợp tác sao?
Ngụy Nghiễn Trì hơi khựng lại trước ánh nhìn ấy, nhưng rất nhanh đã hiểu ra, dịu giọng giải thích với chút dỗ dành:
“Nhạc Hạ Mạt là người có sức chiến đấu rất cao, trong thế giới thực cũng có không ít mối quan hệ. Giờ cô ấy nợ tôi một ân tình, nên mới phải tạm thời đi cùng chúng ta. Tôi không cố ý nói manh mối cho cô ấy đâu.”
Ờ, thật ra cũng chẳng cần giải thích nhiều như thế.
Tạ Đức nhất thời bị ngắt dòng suy nghĩ, trong lòng lẩm bẩm – không đúng, trong mắt nam chính, rốt cuộc anh là kiểu người gì vậy?
Nhưng chưa kịp nghĩ tiếp, Ngụy Nghiễn Trì đã đưa cho anh một chiếc tai nghe Bluetooth:
“39, tôi thấy tai nghe của anh hỏng rồi, có thể sẽ hơi bất tiện. Anh dùng tạm cái này của tôi nhé.”
Ồ, nam chính thật tốt bụng.
Trong khoảnh khắc, anh quên luôn cả sự bực tức vì bị lơ đáp án. Tạ Đức nhận lấy chiếc tai nghe từ tay anh, chân thành nở một nụ cười nhẹ:
“Cảm ơn.”
Nụ cười mờ nhạt lướt qua gương mặt anh như ánh nắng xuyên qua băng tuyết, tựa cảnh tuyết tan trong ngày nắng đẹp – con mèo bạc khó chiều cuối cùng cũng chịu cho người khác sắc mặt tốt một lần.
Ngụy Nghiễn Trì cúi mắt, tâm trạng rất tốt, ngón tay khẽ cuộn lại – nơi vừa được 39 chạm vào, vẫn còn lưu lại cảm giác ngứa ngáy nhẹ nhàng.