Vô Hạn Đào Vong, Pháo Hôi Lột Xác Thành Mỹ Cường Thảm

Chương 103: Ý thức tập thể

Trước Sau

break

Tốc độ của Tạ Đức rất nhanh, anh chuyên chọn những chỗ tối đen mờ mịt để di chuyển. 455 có thể làm mờ bóng dáng anh trong võng mạc người khác, đồng thời gây nhiễu thiết bị quét nhiệt, khiến anh biến thành một cái bóng, không gây chú ý.

Trong chiếc túi mà Bội Vĩ để trên xe của tài xế có chứa nitrat amoni và thuốc nổ, cùng một bộ thiết bị tự động nhỏ rẻ tiền, giống như một phần của robot. Trong vòng hai phút sau khi tài xế rời đi, thiết bị bắt đầu tự cháy.

Rất nhanh, “Ầm!”

“Cảnh báo! Cảnh báo! Bộ phận hậu cần đã bị tấn công, nhân viên cảnh vệ lập tức đến khu hậu cần! Tất cả nhân viên còn đang ở trong khu hậu cần hãy giữ bình tĩnh, tuân theo chỉ huy của nhân viên cảnh vệ, di chuyển có trật tự theo lối thoát hiểm màu xanh lá.”

Nói thì nói vậy, nhưng không phải ai cũng có tâm lý vững vàng. Hiện trường trong chốc lát càng thêm hỗn loạn, như kiến trên chảo nóng, đám đông cuống cuồng, xoay vòng vòng chen chúc rời đi theo lối thoát hiểm màu xanh.

Trước khi nhân viên cảnh vệ làm rõ nguyên nhân vụ nổ.

Tạ Đức đã đi sâu hơn vào trung tâm nghiên cứu, từ khu hậu cần tiến vào khu văn phòng. Nơi này yên tĩnh hơn, yên tĩnh đến mức không một bóng người đi lại bên ngoài, yên tĩnh đến mức khiến Tạ Đức ảo giác như đang ở căn cứ nghiên cứu Nam Cực của Câu lạc bộ, cũng ngập tràn mùi thuốc khử trùng.

Chỉ là nơi này nhân văn hơn đôi chút.

Bởi vì trên tường khu văn phòng có dán chân dung của những nhân viên xuất sắc cùng văn phòng của họ. Nhờ sự “nhân văn” ấy, giờ đã có mục tiêu cần tìm.

Tạ Đức nghiên cứu tuyến đường, suy nghĩ xem nên đi hướng nào.

455 khổ sở với những camera không chỗ nào để trốn.

Tạ Đức nói: “455, tôi nghĩ chúng ta nên đến bộ phận nghiên cứu y tế và sức khỏe. Dù sao lão già đó đã sống lâu như vậy, cơ thể chắc chắn phải chịu gánh nặng rất lớn.”

455 thở dài: “Nhưng đó chỉ là phỏng đoán thôi. Nhỡ đâu lão ta thực ra ở bộ phận nghiên cứu ma pháp và sinh vật thần bí thì sao? Đợi tôi nghiên cứu thêm hệ thống phòng thủ ở đây. Tôi không tin là tôi không phá nổi nó.”

Tạ Đức nép vào khe tường, bất lực nói: “730 có phá nổi không?”

“Đó chính là điều khiến tôi kinh ngạc. Tôi và 730 thay nhau tấn công vẫn không phá được hệ thống phòng thủ này.”

455 kêu to: “Phòng thí nghiệm này khủng khiếp thật!”

“Tốt nhất đừng phá nó nữa, cho nó nổ tung đi. Cậu tưởng tôi không căng thẳng sao? Tôi còn phải vào phòng lưu trữ hồ sơ, mau yểm hộ cho tôi.”

“Biết rồi.”

Camera phía trước chớp vài tia điện, màn hình tối đen, Tạ Đức lập tức rời khỏi khu vực đó.

Anh vừa tiến lên phía trước, trong tai nghe bỗng vang lên một giọng nói quen thuộc khác. Là Hoàng Trác Vượng, anh ta giống như phát hiện ra chuyện gì vô cùng kinh khủng, kêu gào ầm ĩ chẳng khác gì 455.

“Lão đại, cơ chế phòng thủ ở đây căn bản không phải kiểu năng lực tính toán của máy tính thông thường. Vừa rồi tôi vẫn luôn hỗ trợ 455 tấn công và phá giải từ xa, nhưng tôi phát hiện một điểm rất kỳ lạ, đó là… nó đang từ chối chúng ta. Rất thần kỳ! Tôi không biết nên diễn tả thế nào, chính là…”

“Năng lực tính toán của AI vốn dựa trên thuật toán và mô hình được thiết lập sẵn, xử lý dữ liệu theo logic cố định, quá trình xử lý là xác định.”

“Nhưng máy tính này lại giống như… giống như năng lực tính toán sinh học!”

Lảm nhảm một đống, Hoàng Trác Vượng chẳng thèm nghĩ xem người khác có hiểu hay không.

Anh không hiểu, nhưng 455 thì hiểu.

Cả hai như thể kết nối Bluetooth thành công, giọng 455 đột nhiên cao vút: “Năng lực tính toán sinh học, tôi hiểu rồi! Phòng thí nghiệm này đúng là thiên tài!”

455 không thể tin nổi mà nói:

“Có lẽ thiết bị xử lý trung tâm mà họ dùng chính là bộ não của một người. Và nguyên nhân chúng ta mãi không thể phá vỡ chính là… nó không cùng một tầng cấp với chúng ta. Máy tính khi tiếp nhận lượng lớn thông tin sẽ bị động xử lý, nhưng não người tiếp nhận lượng lớn thông tin vẫn có thể chọn lọc mà bỏ qua…”

“Được rồi, đừng nói nữa.”

Tạ Đức ra tay đánh ngất một cảnh vệ đi lẻ, kéo anh ta vào góc, dùng vân tay của anh ta mở một cánh cửa văn phòng.

“Tôi giờ không muốn nghe mấy thứ công nghệ cao đó.”

Anh lại vất vả đóng cửa lại, bật đèn pin lên tìm kiếm trong văn phòng. Đây không phải là phòng lưu trữ hồ sơ, nhưng những thông tin có thể tra được ở đây cũng không hề ít.

Anh cần tìm những từ khóa: trường sinh và giáo hoàng.

455 chen ngang, giọng điệu lại trở nên nghiêm túc:

“Ký chủ, thật ra sau khi nghĩ thông suốt, tôi cảm thấy chúng ta không cần phí nhiều công sức ở đây để tìm địa chỉ của giáo hoàng, chúng ta có thể trực tiếp đi tìm hệ thống trung ương điều khiển kia mà!”

“Đi tìm trung ương điều khiển?”

455 hưng phấn nói:

“Vị trí trung ương điều khiển đó vốn luôn rất rõ ràng. Lúc đầu không nhắm vào nó là vì tôi và Hoàng Trác Vượng đều cho rằng nó chỉ là một chiếc máy tính. Máy tính thì có chỉ lệnh rõ ràng, không phá giải được thì cũng không thể thu được manh mối, thậm chí có thể sẽ tự hủy.”

“Nhưng bây giờ tôi đã biết nó dựa vào một phần năng lực tính toán sinh học. Điều đó chứng minh nó có một mức độ tư tưởng nhất định. Đã có tư tưởng thì dễ rồi, có tư tưởng thì có thể đàm phán.”

Tạ Đức nhíu mày, sao nghe thế nào cũng cảm thấy không đáng tin nhỉ?

Anh lập tức đưa ra nghi vấn:

“Nhưng nó có chịu đàm phán với chúng ta không? Nó có phản bội phòng thí nghiệm không?”

455 làm bộ thần bí, dùng giọng điệu uyên thâm nói:

“Nó vốn đã đang phản bội rồi. Anh xem, nó có tư tưởng riêng, vậy mà khi chúng ta thử phá giải, nó lại không hề báo động, chỉ im lặng. Chẳng lẽ điều đó chưa đủ thể hiện thái độ của nó sao?”

Khà… nghe cũng có lý.

Tạ Đức bật cười:

“Nếu giải thích thế này thì hệ thống đó đúng là có phần giống cậu thật.”

455: “Giống chỗ nào chứ! Nó đâu phải là mã lệnh!”

…………

Bộ phận nghiên cứu máy tính.

Dung dịch màu xanh nhạt nhỏ vào dung dịch đỏ tươi, tạo nên phản ứng hóa học tuyệt đẹp, từng tầng từng tầng lan ra, giống như đường viền của vũ trụ.

“Lại thất bại rồi.”

Lucy An với mái tóc rối tung, ủ rũ nằm bò trên bàn thí nghiệm, dán mắt vào dữ liệu báo lỗi trên màn hình. Cô đã thức suốt một ngày một đêm.

Hôm nay và hôm qua đều là cuối tuần, thị trấn nhỏ đang tổ chức lễ hội âm nhạc. Các đồng nghiệp của cô đều đi chơi, lúc này chẳng ai nghe cô than thở.

Trong cơn mơ màng, cô dường như nghe thấy tiếng cửa mở.

“Ê, nhanh thế đã về rồi sao?”

Vừa ngẩng đầu lên, một họng súng đã dí vào trán cô. Đôi mắt xanh thẫm ánh lên tia cười như không cười, người đặc vụ không biết xuất hiện từ bao giờ, dùng giọng điệu lịch sự đầy phong thái quý anh nói:

“Có thể phiền cô giúp tôi mở một cánh cửa không?”

“…Rất hân hạnh được phục vụ.”

Sắc mặt Lucy An lập tức tái nhợt, bị dí súng nên đành đi trước dẫn đường.

Lúc này, camera trên trần khẽ xoay hướng.

Trên máy tính vang lên một giọng nói không nam không nữ:

“Xin đừng làm hại cô ấy.”

Ngón tay Lucy An run rẩy gõ mật mã mở cửa, ngẩng lên liếc về phía máy tính trước mặt rồi lập tức cúi xuống.

455 trong điện thoại lên tiếng:

“Ngươi chính là hệ thống phòng ngự!”

Lucy An lén quay đầu nhìn lại. Người đàn ông tóc bạc không đứng sát phía sau cô, mà chỉ một tay cầm súng, một tay đặt chiếc điện thoại đang phát ra giọng nói lên bàn điều khiển.

Dáng vẻ vô cùng ung dung tự tại.

Người này là ai?

Tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây? Bên ngoài nhiều camera như vậy, còn có thiết bị hồng ngoại, thêm cả lính gác vũ trang, thế mà chẳng ngăn được anh ta?

Đúng là chuyện nực cười! Đây rõ ràng là chỗ sâu nhất, bước cuối cùng rồi cơ mà.

Mục tiêu của anh ta lại là ant sao? Tại sao chứ? Là người của câu lạc bộ ư? Nhất định là đặc công chủ lực của câu lạc bộ rồi!

Lucy An từng nghe người ta nói qua, câu lạc bộ cũng đang nghiên cứu công nghệ sinh học này, dường như đối tượng họ sử dụng là loài ong mật.

Âm thanh trên máy tính vẫn tiếp tục vang lên, hai sinh vật phi nhân loại đang trò chuyện.

“Đúng vậy, anh có thể gọi tôi là ant. Anh là vì tôi mà tới sao? Xin đừng làm hại cô ấy, cô ấy mới trở thành người bảo trì của tôi chưa lâu, thật ra chẳng biết gì cả.”

Ant, kiến?

“Đương nhiên chúng tôi sẽ không làm hại cô ấy.” 455 nói.

Lucy An ngoan ngoãn mở từng lớp cửa sắt máy móc. Tạ Đức bước lên, khống chế lực đạo, đập đầu cô vào tường, khiến cô ngất lịm đi.

455 nói: “Thế này không tính là làm hại.”

Ant: “Được thôi, vậy rốt cuộc các anh tìm tôi để làm gì?”

“Chỉ là một cuộc giao dịch mà thôi.” Tạ Đức vừa nói vừa cẩn thận bước vào trong cửa. Ngay lập tức, hơi thở anh khựng lại, cho dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hãi đến nghẹn lời.

Sau cánh cửa chính là bộ mặt thật của ant.

455 từng nói qua, ant không phải là mã lệnh.

Nó quả thực không phải là mã lệnh, bởi vì nó là… một bầy kiến.

Nơi này là một hố sâu khổng lồ, giống như nền móng của tòa nhà lớn nhất thế giới, một mặt kính ngăn cách cả một thế giới ngầm rộng lớn.

Trên những linh kiện đặc thù kia, từng con kiến ngay hàng thẳng lối vận chuyển đồ vật, giống như dòng dữ liệu đang vận hành.

Chi chít, mênh mông, đồ sộ.

Ant nói: “Rất vui được quang minh chính đại gặp gỡ các anh. Xin chào, tôi là ant.”

Tạ Đức sững sờ, trong đầu chợt nhớ đến những tiểu thuyết khoa học viễn tưởng mà anh từng đọc.

Trong đó từng nhắc đến, đàn kiến thật ra là một chỉnh thể. Mỗi một con kiến là một tế bào, tách riêng ra thì chúng không thể sống nổi.

Quần thể kiến sở hữu ý thức tập thể.

Giống như con người được cấu thành từ vô số tế bào, thì ý thức tập thể này cũng do từng cá thể kiến kết hợp tạo nên.

Ant chính là ý thức tập thể của cả đàn kiến.

Đây chính là cái gọi là năng lực tính toán sinh học.

Phòng thí nghiệm đã phá bỏ quy tắc thông thường, không hoàn toàn sử dụng máy tính để phòng ngự.

Mà là vận dụng quần thể kiến như một năng lực tính toán sinh học, trở thành một trong những biện pháp phòng ngự của trung tâm nghiên cứu này.

Chẳng trách 455 không phá nổi.

Sau khi hiểu ra, Tạ Đức phát ra âm thanh giống hệt 455 —

Phòng thí nghiệm này đúng là thiên tài!

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc