Vô Hận Ca Ca

Chương 30

Trước Sau

break
Dực Chi ôm nhanh Thất Thất đến cánh rừng phía sau miếu, phát hiện bốn phía không có người, mới thả Thất Thất trong lòng xuống, nhìn thấy Thất Thất hắc hắc khuôn mặt nhỏ nhăn vào một chỗ, nước mắt rơi như mưa.

Dực Chi an ủi : “ Thất Thất, ngoan ! Không khóc ! Thất Thất làm sao vây ? nàng sao lại không nói chuyện chứ, đừng buồn đến không hé răng mà khóc chứ…A! đúng rồi.” Bừng tỉnh đãi ngộ, Dực Chi luống cuống giải á huyệt trên người Thất Thất.

“ Oa !” rốt cục có âm thanh, Dực Chi vội vàng đem nàng ôm vào trong lòng, ai nha ! hù chết hắn ! Còn tưởng rằng Thất Thất thương tâm quá độ, đến nỗi tiếng cũng không thể phát ra.

“ Nương thật đáng thương !” Thất Thất ở trong lòng Dực Chi khóc lóc nói : “ Nàng đã gầy ! nàng trước kia cho dù đi đến đâu đều tiền hô hậu ủng, hiện tại chỉ có một mình Diễm Nhi…huynh còn …còn không cho muội cùng nương nói chuyện…huynh khi dễ ta….ô ô!” Thất Thất ô ô khóc không ngừng, bên này Dực Chi dụ ngọt đến đổ mồ hôi đầy đầu, qua một lúc sau, Thất Thất chỉ còn khóc thút thít chậm rãi dừng lại.

Dực Chi ngồi dưới một thân cây, đem Thất Thất ôm gọn vào trong lòng ngực, đem mặt nàng lau sạch, nhìn cổ tay áo của mình ướt sũng, thật khó không ra nước mắt ! nàng đây uống bao nhiêu nước trà mà khóc thành như vậy a !

Thất Thất dừng khóc, không náo loạn, ngơ ngác ngồi trong lòng Dực chi, thần sắc mê man, ánh mắt nhìn ề phía trước không rời. Dực Chi vốn lad nhẹ nhàng thở ra, nhưng đột nhiên lại phát hiện Thất Thất chưa bao giờ có vẻ mặt mờ mịt như vậy, liền có chút lo lắng.

“ Thất Thất !” Hăn thử gọi nhẹ một tiếng.

Thất Thất mờ mịt ngẩng đầu liếc hắn một cái, lại cúi đầu xuống. Khi ánh mắt hai người chạm nhau trong ngắn ngủ, trong lòng Dực Chi lại cả kinh không rõ lý do! Thất Thất như vậy hắn chưa bao giờ thấy qua, khác với khi vui đùa toát ra giảo ám, không giống với vẻ tinh lường khi nghĩ ra những ý tưởng kinh người, ánh mắt toát ra vẻ sầu bi cùng trống rỗng làm cho tâm Dực Chi hơi hơi co rút đau đớn. Dực Chi đang muốn mở miệng, Thát Thất lại lên tiếng trước hắn : “ Dực Chi, muội thật là Thất Thất sao ?” Ánh mắt của Thất Thất cũng không rời nhìn về phía trước, “ Muội căn bản không nhớ rõ muội là ai ! lần rơi vào nước đo sau khi tỉnh dậy , muội cái gì cũng không nhớ rõ ! những điểu muội biết đều là người khác kể lại gián tiếp, người trong Hạ phủ tuy rằng không nói trước mặt muội, nhưng sau lưng đều nghĩ rằng muội là si nhi ! Mà muội thật sự cái gì cũng không biết làm, cái gì cũng không hiểu, muội nghĩ muội đúng như bọn họ nói là một si nhi đi ! Có khi trong đầu muội hiện ra một số hình ảnh kỳ quái, nói ra những lời nói mà ngay cả bản thân muội cũng thấy mạc danh kỳ diệu! Không ai hiểu được, cuối cùng muội chỉ làm cho đám hạ nhận cảm thấy khinh miệt và sợ hãi…Khi đó muội đã nghĩ, muội thật sự là Thất Thất sao ? Vì cái gì ngay cả muội cũng cảm thấy không đúng ? Muội cuối cùng là một loại lầm lỗi sắp biến mất, có lẽ một ngày muội sẽ thật sự mất đi.!”

Bỗng dưng Thất Thất cảm thấy bàn tay bên hông mình căng thẳng ! Nàng mỉm cười, ngẩng đầu nhìn Dực chi đang toát ra thần sắc phức tạp, “ Cho dù trước kia huynh ở bên cạnh muội là vì mục đích gì, nhưng lại là người không sợ hãi cùng chê cười muội, Diễm Nhi tuy rằng tốt với muội, nhưng cũng có lúc sợ muội, nhất là khi muội làm ra những chuyện tình mà nàng không thể lí giải…Nương cũng rất tốt với muội ! Phụ thân, đại ca đều rất tốt ! Nhưng là….” Thất Thất thở dài thật sâu, “ Trong lòng muội bọn họ cũng chỉ là một cái xwung hô mà thôi, muội không có cảm giác thân tình ! hơn nữa gần như cảm thất xa lạ!” Thất Thất sau khi nói xong đột nhiên vừa cười,, khóe miệng hơi hơi hướng về phía trước, lộ ra một chút răng nanh, phấn phấn đầu lưỡi, nhìn vẻ mặt rung động của Dực Chi, cánh tay bên hông càng thêm chặt, “Ở trong Hạ phủ, tuy rằng có rất nhiều vây quanh muội, nhưng cũng chỉ cảm thấy cô tịch ! chỉ có khi ở chung một chỗ với huynh muội mới cảm thấy muội đang sống ở trên đời, mà không phải là cảm giác mờ mịt ! Cho nên khi đó mỗi ngày muội mới quấn quýt lấy huynh nha !”

Dực Chi cũng cười, vẻ mặt tuấn tuấn với nụ cười khẽ như sương như khói làm cho người khác cảm thấy sáng ngời, “ Vậy muội liền cả đời ở vên ta là tốt nhất!” Hắn cúi đầu, yêu thương hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của nàng, trong mắt tỏa ra nhu tình mật ý chưa từng có.

Thất Thất đầu có chút vựng, cảm thấy chính mình sắp say chết trong ánh mắt của hắn, vội vàng tìm về thần trí đang đi lạc, nói tiếp : “ Muội biết huynh dung túng muội, cho dù muội làm nhiều việc khiến huynh thật sự tức giận! nhưng huynh chưa từng có trách muội, cho nên….” Thất Thất bỗng dưng cắn cắn môi, “ huynh tha cho đại ca được không ? mặc dù trong trí nhớ của muội chưa từng có ấn tượng với đại ca, nhưng dù sao hắn cũng là đại ca của muội, máu mủ tình thâm, muội không thể không giúp hắn !”

Nháy mắt, sắc mặt Dực Chi thay đổi, ánh mắt xinh đẹp hơi hơi nheo lại, nhìn người trong lòng đang cắn môi chờ đợi hồi lâu nói : “ Nàng…vì sao mà biết được?”

Thất Thất không rời mắt, “ muội vụng trộm xem thư của huynh…huynh từng nói với muội, nếu không có nhiệm vụ, cung chủ sẽ không dễ dàng cho huynh rời khỏi thiên tuyệt cung, mà lần ày huynh chỉ nói muốn giúp muội về nhà, cung chủ liền đồng ý, cho nên….”

break
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
(Cao H) Không Xuống Được Giường
Ngôn tình Sắc, Sủng
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc