Tổ tiên An thúc lưu lại những đồ vật đó, ngoại trừ tấm áo choàng long lân và tin tức ông ghi chép lại, những thứ khác tuy rằng không có bao nhiêu giá trị nhưng đều mang ý nghĩa kỷ niệm lớn lao.
An thúc sau khi gom nhặt tro cốt và những thứ kia, một lần nữa dùng túi đồ bọc lại, không lưu lại thêm chút nào, lập tức cùng Vân Thiên Hà tiếp tục đi về phía long quật.
Sự tồn tại của Tàng Long đại điện, ý nghĩa cuối cùng chính là vì một tòa Khôn Long chi quật này, tạo cho long quật một vỏ bọc bảo hộ hữu hiệu, không đến mức khiến nó triệt để tuyệt tích khỏi thế giới.
Về phần hôm nay tòa long quật này thực sự có rồng hay không, Vân Thiên Hà đã không còn ôm bất kỳ chút mơ tưởng nào, chỉ hy vọng có thể thấy một ít dấu tích của rồng lưu lại cũng đủ thỏa mãn rồi.
Long quật nằm tại trung tâm của cấm địa, hoàn cảnh ở đây thập phần lạnh lẽo, nhiệt độ tối thiểu cũng phải dưới âm bốn mươi độ, Vân Thiên Hà bởi vì trong cơ thể có Tinh Linh Chi Khí, cho nên đối với nhiệt độ như vậy hoàn toàn có thể thích ứng.
Nhưng An thúc lại không được như thế, tu vi võ đạo của hắn thấp, khi đi tới đây đã lạnh tới mức răng đánh lập cập, mặc dù cố gắng kiên trì, nhưng Vân Thiên Hà trông thấy sắc mặt hắn tái nhợt, vì vậy liền đem tấm áo choàng ra khoác lên người An thúc.
Chỉ là không ngờ tới, khi khoác áo choàng long lân lên người An thúc tựa hồ lại tạo ra được hiệu quả thần kỳ, An thúc ngạc nhiên nói:
Vân Thiên Hà chú ý tới, sau khi bộ xương khô nhỏ nhắn đổ xuống, trên mặt đất lộ ra một bình ngọc trong suốt, vì vậy liền nhặt lên. Bình ngọc này vừa vào tay, một cổ hàn ý đã ập đến, Vân Thiên Hà lắc nhẹ, bên trong vang lên âm thanh lọc xọc, xem ra bên trong chính là một ít đan hoàn, vì vậy bèn mở nắp, đổ ra lòng bàn tay nhìn xem. Bạn đang đọc truyện tại