Sau khi Cố Triệt trở về, hoàn toàn khác với tình hình Trang Nhã Khinh phải đối mặt. Không có người nào lo lắng nhìn xem rốt cuộc anh có bị thương hay không, hoặc là có nơ nào không thoải mái hay không, không có ai hỏi thăm trận sóng thần kia, trở về, mặt ông nội quay về phía anh tra hỏi. "Ông nhận được tin tức, nói con có bạn gái, đây là thật sao?"
Die nda nl equ ydo n
Sắc mặt ông Cố rất khó coi, mang bản mặc như lúc đánh Cố Triệt. Khi còn bé anh sợ nhìn thấy nét mặt này của ông nội mình, hiện tại không sợ, nhưng vẫn cảm thấy không hy vọng nhìn thấy ông nội như vậy. Ông nội lộ ra biểu cảm hung dữ như vậy thì nguyên nhân chỉ có một, anh làm cho ông thất vọng.
"Đúng, ông nội. Cô ấy tên Trang Nhã Khinh, bây giờ là bạn gái của con, về sau sẽ là vợ của con." Thừa dịp hiện tại khai báo toàn bộ chuyện tình, dù sao sớm muộn gì cũng phải nói.
"Con. . . . . . Con là cháu bất hiếu! Ông từng nói gì với con? Ông nói vị hôn thê của con sẽ tơi, chờ con cưới cô ấy, con lại! Cam đoan con cho ông đâu rồi? Thật là càng lớn càng hư quá." Ông Cố bị một câu nói của Cố Triệt làm giận đến dựng râu trợn mắt, sao không có nghĩ đến lần này cháu trai nói gì nghe nấy lại không vâng theo ý tứ của ông. Trước kia lúc cháu trai còn nhỏ nghe lời như vậy.
"Thật xin lỗi ông nội. Con yêu cô ấy, cho nên, con không thể cưới người đó. . . . . . Vị hôn thê." Cố Triệt chợt cười khổ, đã nhiều năm như vậy, bản thân luôn biết có một vị hôn thê, vì vị hôn thê của anh mà thậm chí mối tình đầu cũng bỏ qua, hơn hai mươi năm chưa từng nói qua một lần yêu, vẫn thủ thân như ngọc, đừng nói ngay cả mặt mũi cũng chưa thấy, thậm chí tên của người đó cũng không biết, thật sự không biết làm sao hình dung tâm tình của mình lúc này.
"Tức chết ta rồi, Tử Mặc, lấy gia pháp." Ông Cố hô to về phía ngoài cửa. Đừng tưởng rằng ông không con trai còn có con dâu không còn dùng được sớm bên ngoài nhìn, thật là bọn họ đều muốn làm tức chết ông mới cam tâm sao.
"Cha, tại sao cha nhất định bắt Triệt Nhi cưới cô gái kia, thậm chí ngay cả tên tuổi, hình dáng của cô gái kia mà cha cũng không biết." Cố Tử Mặc nói.
Ông vẫn luôn là không đồng ý con trai của ông cưới vị hôn thê kia. Cho tới bây giờ cũng chưa nghe nói qua có vị hôn thê, chợt người ta tìm tới cửa, con trai của mình sẽ phải cưới người ta sao? Thật là buồn cười. Bây giờ là thời đại gì, còn giống như cổ đại như vậy sao? Huống chi *chỉ phúc vi hôn còn dễ nói một chút, ít nhất là từng nói qua hoặc là cha của mình đã từng cam kết, nhưng cũng không có. Tùy tiện một cô gái, gặp cũng chưa có gặp qua, tướng mạo nhân phẩm cái gì cũng không rõ ràng lại sẽ phải cưới vào bọn họ vào nhà họ Cố? Vậy làm sao có thể.
*chỉ phúc vi hôn là định hôn ước từ trong thai.
Chư Tiêm Nhiên đi tới, nhẹ nhàng vỗ lưng ông Cố, nhưng trong miệng vẫn là không đồng ý dùng gia pháp. Nói nhảm, bị đánh là của con của bà, bà có thể nguyện ý không? Huống chi con trai cũng không có làm sai, tại sao bọn họ nhất định phải cưới thánh nữ? Con trai nói thích cô bé kia tên là gì nhỉ? Trang Nhã Khinh? Nghe cũng không tệ lắm, lúc nào thì có thể để cho con trai đưa con bé kia về nhà gặp một chút, thích hợp là có thể định rồi. Triệt Nhi cũng trưởng thành rồi, hai mươi sáu rồi, cũng đến lúc thành gia lập nghiệp rồi. Ban đầu lúc Tử Mặc ở tuổi này đã có Triệt Nhi rồi.
"Hai người các con, các con lại giúp nó đúng không? Cố ý chọc giận ông già ta." Không phải ông ngoan cố không đổi, mà là trên quyển sách nói về gia tộc của bọn họ rồi, nếu nhà họ Cố bọn họ không cưới Thánh nữ vào cửa, như vậy, một cô gái xinh đẹp tài hoa sẽ chết , hơn nữa sẽ chết rất thê thảm. Mặc dù không là bọn họ giết, nhưng cũng là bởi vì bọn họ từ hôn mà xảy ra, cho nên chuyện như vậy cũng không thể làm. Có lẽ tránh cho xảy ra bi kịch như vậy, không thể làm gì khác hơn là uất ức cho Triệt Nhi.
"Cha, Triệt Nhi chúng ta muốn cô gái nào không có, cần gì nhất định treo cổ trên một thân cây?"
"Cha, bọn họ không phải nói chỉ gả chủ nhân sao? Để cho bọn họ gả, gả cho Tử Tân là được, dù sao cho tới bây giờ Tử Tân còn chưa có lấy vợ." Chư Tiêm Nhiên xuất ra chủ ý như vậy. Mặc dù nói thật xin lỗi cô bé kia, nhưng vì con trai mình mà suy nghĩ thì người khác cũng không tính là gì. Chỉ là gả cho Tử Tân cũng không có gì không tốt. Không lo ăn không lo mặc, rất nhiều người muốn cuộc sống như thế còn không được. "Con cảm thấy Tử Tân có năng lực làm chủ nhân nhà họ Cố chúng ta sao?" Cho dù có thì đức hạnh của Tử Tân cũng nhất định vô duyên với chức chủ nhân.
"Đều là người nhà họ Cố, có gì không thể gả được? Còn không là gả vào nhà họ Cố sao, có phải chủ nhân hay không có quan trọng như vậy đâu?"
"Haizz, chính các con xem đi." Ông Cố tìm bản gia phả ra, phía trên ghi lại một ít chuyện. Chủ nhân nhà họ Cố phải cưới Thánh nữ của Lăng Thiên Môn, nếu không sẽ bị nguyền rủa. Trên cây chỉ có ví dụ sau khi Thánh nữ từ hôn bị nguyền rủa, ngược lại không có hậu quả nhà họ Cố từ hôn. "Mặc kệ cô gái này như thế nào, tốt hay là không tốt, chúng ta cũng không thể từ hôn."
Ba người cũng bị nội dung trên sách kia dọa sợ, trên thế giới lại còn chuyện như vậy? Duy nhất không có khiếp sợ như vậy chỉ có Cố Triệt. Hai ngày nay kiến thức về Huyết Nhan, kiến thức về Long cốt châm, năng lực chịu đựng tâm lý của anh đã đạt tới trình độ nhất định, cho nên điểm này vẫn có thể chấp nhận.
Chỉ là còn có chuyện như vậy sao? Hình như Nhã Nhã chính là ra từ Lăng Thiên Môn, Nhã Nhã không có nói với anh là Lăng Thiên Môn còn có một Thánh nữ. Chỉ là, trông nom Thánh nữ hay không Thánh nữ gì, anh cũng không có ý định cưới cô ấy. Nhưng. . . . . . Như vậy còn phải làm người khác mất mạng, vẫn còn có chút không đành lòng.
Cố Tử Mặc cùng Chư Tiêm Nhiên giống nhau, không thể tin nhìn ông Cố: "Phía trên này viết đều là thật sao? Thật còn có chuyện tình như vậy?" Vốn